Edit : Ong MDBeta : Như Bình Trong bóng đêm âm u, khắp nơi ngập tràn sắc lửa đỏ rực và tiếng chém giết vọng về từ phía chân trời, lạnh lẽo vô tình. Mang theo đoàn tân binh, Vân Khinh và Phi Lâm dần dần mất hút trong bóng dáng núi non trùng điệp, chỉ một đêm bọn họ dường như hoàn toàn biến mất vào không trung, dù người của Nam Vực vương và Thánh Thiên Vực tìm kiếm thế nào đi nữa, cũng không thể nào đuổi theo kịp hoặc tìm ra tung tích của họ, khiến ột người bất ngờ ngạc nhiên, một người càng thêm phẫn nộ. Dưới một vách núi đứt quãng của ngọn núi Vân, mấy ngàn người lặng lẽ âm thầm ẩn minh tại đây, xa xa là tiếng hò hét tiếng chém giết vang lên chỉ có duy nhất nơi này thật tĩnh lặng. Bởi vì nơi này một mặt giáp nước, ba mặt vách núi còn lại nối tiếp nhau là một góc chết, những người chinh chiến nhiều năm đều biết một nơi thế này hoàn toàn không có giá trị gì cả. Bởi vậy hai bên đều không dàn quân tại đây, đúng lúc đã cho Vân Khinh một cơ hội lội nước băng qua, mọi tung tích đều được chìm sâu xuống nước, không còn để bất kỳ dấu vết gì. Ngày đó Sở Hình Thiên thả bọn họ rời đi, trong lòng Vân Khinh biết rất rõ, một đám tàn binh bại tướng chắc chắn không thể chống cự binh lính tinh nhuệ đang truy đuổi. Cho dù băng qua khỏi núi Vân là một vùng đồng bằng rộng lớn, bọn họ cũng sẽ không có chỗ ẩn nấp. Cho nên, họ dứt khoát quay lại, ẩn mình ngay trên núi Vân. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, quả nhiên hai ngày liên tiếp không một ai truy đuổi đến đây. Nếu Thánh Thiên Vực và Nam vực vương biết người mà bọn chúng đang đuổi bắt lại ở ngay dưới mí mắt mình, chẳng biết chúng sẽ có vẻ mặt thế nào. “Vết thương sao rồi.” Tay Vân Khinh bê một chiếc lá sen chứa đầy nước sông, dịu dàng đưa ột người bị thương mệt mỏi nằm trên mặt đất, ôn hòa hỏi. Đêm hôm đó vẫn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ, nhưng tới lúc trời sáng tỏ, bọn họ phát hiện những vết thương chồng chất trên người tân binh. Bị thương nặng thì mất tay đứt chân, nhẹ thì cũng có mấy đao trên người, có thể chạy theo cô đến đây, không ai mà không phải kiên cường chịu đựng một phen. Nếu họ vẫn phải tiếp tục điên cuồng chạy trốn nữa thì những người này chắc chắn sẽ không chịu nổi. Bởi vậy, Vân Khinh và Phi Lâm xem xét địa hình, lựa chọn chỗ này làm nơi trốn tránh cho tất cả mọi người. “Cám ơn tiểu thư đã quan tâm, không chết được đâu.” Mấy người bị thương nằm tựa vào đám cỏ, ánh mắt lộ ra sự biết ơn trả lời. Vân Khinh thấy vậy gật gật đầu, vỗ nhè nhẹ lên bả vai những người bị thương, lặng lẽ nhẹ nhàng an ủi mọi người. “Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm sao” Y Thủy bước tới, đó chính là cô gái đã cải nam trang gia nhập quân đội, sau khi rửa sạch vết máu nhem nhuốc trên mặt để lộ một khuôn mặt vô cùng thanh tú, đặc biệt đôi mắt vừa to vừa tròn, long lanh sắc sảo, khiến cả người cô toát lên khí chất phóng khoáng, hào hùng. Vân Khinh nghe thấy xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lướt trên bờ vực, trong lòng đã sớm có dự định, liền nói: “Nghỉ ngơi nửa ngày nữa chúng ta sẽ lên đường, trận chiến trên đó đã kết thúc rồi”. Y Thủy nghe thấy, dứt khoát vâng một tiếng rồi xoay người đi dặn dò những người bên dưới, tuyệt đối không nghi ngờ nửa lời Vân Khinh nói, hoàn toàn tin tưởng. Phi Lâm đi theo cạnh Vân Khinh thấy vậy, cười cười nói: “Quả là họ đã xem ngươi như thần thánh mà tôn thờ rồi.” Vân Khinh nghe thấy vậy khẽ cười cười, rốt cuộc danh hiệu Thánh nữ Nam Vực vẫn có ảnh hưởng lớn đến bọn họ, sau khi ngừng cười Vân Khinh nghe thấy tiếng chém giết từ xa xa dần ngưng lại, cô liền đưa tay ra dấu với Phi Lâm. Phi Lâm thấy vậy nhướng mày lên, bọn họ quả đoán không sai, trận chiến này không thể tiếp tục kéo dài ở đây. Nếu Thánh Thiên Vực thắng chắc chắn sẽ áp sát đánh tới, còn Nam Vực vương thắng thì sẽ ép bên kia lui lại, nơi này không thể dùng làm chiến trường chôn xác mấy chục vạn người. Nhưng mặc kệ bên nào giành thắng lợi, bọn họ đều có cơ hội, dù không lùi về lãnh thổ Nam Vực vương, thì cũng là đi về phía sông Cửu Khúc Long, bọn họ vẫn chiếm được nhiều lợi ích hơn. Thời gian nửa ngày chỉ chốc lát đã trôi qua, xung quanh không còn tiếng gào thét chém giết, đám tân binh đã chuẩn bị sẵn sàng. Vân Khinh hạ tay xuống ra hiệu, cả đám người bắt đầu lặng lẽ di chuyển ra ngoài. Chỉ còn sót lại một mảnh đất hoang tàn, khắp nơi là máu tươi tràn ngập, thi thể chất chồng, trông vô cùng thê lương. Đi không được bao lâu lại thấy mặt đất toàn là máu, đây chính chiến trường ngổn ngang hài cốt, bước một bước là đạp lên thi thể, có người của Nam Vực vương, cũng có người của Thánh Thiên Vực. Các tân binh đều lặng yên không nói, bọn họ vốn nghĩ rằng họ đã thê thảm lắm rồi, nhưng khi thật sự nhìn thấy những hài cốt chất đống trên chiến trường mới hiểu rằng những gì mà họ đã chứng kiến chẳng qua chỉ là một chút vỏ ngoài mà thôi. Không một ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng cưỡi ngựa theo Vân Khinh tiến về trước. Quả nhiên là bốn phía không có một ai, chẳng biết chiến trường đã di chuyển đến tận nơi nào rồi. Vân Khinh xoa xoa mi tâm, hít một hơi thật sâu, phóng ngựa đứng ở nơi cao nhất núi Vân xác định phương hướng. Cô vung tay lên dẫn theo các tân binh lao về phía sông Cửu Khúc Long. Xem tình hình chiến trận và dấu vết di chuyển binh lính để lại thì có thể đoán được Thánh Thiên Vực đang tiến lên, y thắng trận này rồi. Cô lại không cũng biết, vốn trận này Nam Vực vương thắng chắc, nhưng không ngờ cô vừa ra một chiêu lại là đốt lương thảo của y. Nhất thời lòng quân rối loạn, mà dù chỉ hỗn loạn trong khoảng nửa khắc, nhưng khoảnh khắc đó vào tay Thánh Thiên Vực đã đủ để quyết định thắng bại trận này. Mang theo mấy ngàn tân binh đi về phía sông Cửu Khúc Long. Binh mã Thánh Thiên Vực, quân đội Nam Vực vương đều bị Vân Khinh bỏ lại đằng sau. Trấn Quất, chỉ trong chốc lát đã tới trấn Quất, Thánh Thiên Vực hoàn toàn thâu tóm được trấn nhỏ này, y cũng không để lại binh lính trấn giữ tại đây. Bây giờ, trấn Quất là một vùng hiu quạnh, nơi nơi là dấu vết của chiến trận đi qua, khắp nơi hoang tàn, đổ nát. Tuy rằng Thánh Thiên Vực không tiến hành đàn áp giết chóc, nhưng vẫn tăng thêm ngàn vạn đau xót cho những người dân nơi đây. “Thánh nữ bệ hạ?” Rải rác có vài binh sĩ Thánh Thiên Vực giữ lại tuần tra, nhìn thấy Vân Khinh đột nhiên xuất hiện ở đây mà còn dẫn theo binh mã Nam Vực vương ở đằng sau, nhất thời bọn họ ngạc nhiên đứng ngơ ngác tại chỗ, vậy là sao? “Tránh ra.” Vân Khinh thản nhiên nhìn lướt qua những binh sĩ trước mặt, trầm giọng quát, đồng thời phóng ngựa tiến lên trước. “Đi theo người hẳn sẽ có cơm ăn chứ?” Ngựa còn chưa kịp chạy đi, một đứa bé trai vừa đứng bên cạnh đột nhiên vọt tới chỗ Vân Khinh, chặn trước ngựa cô lớn tiếng nói. Phi Lâm thấy vậy vội kéo cương ngựa lại, đưa mắt nhìn khuôn mặt dơ bẩn khiến người ta không thể nhìn rõ của đứa bé trước mắt, y khẽ nhíu mày. Vân Khinh thấy đứa bé trai đang vừa nhìn cô, vừa liếc mắt trông số lương thảo bọn họ mang theo đằng sau, vẻ mặt đầy khát vọng, liền gật đầu nói: “Cậu muốn?” “Đúng, đi theo chúng ta sẽ có cơm ăn, chỉ cần là người của chúng ta, tiểu thư tuyệt đối không để ngươi đói khát.” Vân Khinh vừa mới mở lời, Y Thủy đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng. “Ta muốn gia nhập quân đội, ta muốn đi theo các người.” Trong nháy mắt đứa bé dùng vẻ mặt kiên quyết nói. Nhưng cậu bé chưa kịp dứt lời, những người dân trấn Quất nãy giờ vẫn đứng một bên nghe ngóng, đột nhiên chạy lên như thủy triều tràn tới, chặn trước ngựa Vân Khinh, liên tục nói ta muốn tham gia quân ngũ, muốn đi theo các người. Vân Khinh thấy vậy bèn khẽ nhíu mày. “Tiểu thư, chắc chắn là bọn họ không có cơm ăn, xin người hãy mang theo bọn họ.” Y Thủy nhìn Vân Khinh với vẻ mặt cầu xin, khẽ nói. Trên chiến trường, thành trấn chính là nơi cung cấp tất cả đồ dùng cần thiết bổ sung cho quân đội, tuy Thánh Thiên Vực không giết người, nhưng đi qua nơi nào thì thu gom sạch sẽ lương thảo nơi đó. Nếu không sao đủ để cung cấp ười vạn người ngựa của y, mà lúc này lại không phải mùa thu hoạch, cho nên người dân ở khăp nơi đều chịu nạn đói. Vân Khinh nghe vậy đưa mắt nhìn dân chúng trước mặt cô, nét mặt bọn họ đều là vẻ cầu xin, cho dù cô là Thánh nữ Nam Vực, là kẻ đối đầu với bọn họ mà cũng không quan tâm, cô không nén lòng được khẽ thở dài một tiếng, gật gật đầu. Lần này bọn họ cướp được rất nhiều lương thảo, cho dù có thêm người gấp mấy lần nữa, trong một lúc cũng không ăn hết, thôi thì giúp bọn họ một lần vậy. Người dân trấn Quất đang chặn đường thấy vậy trong phút chốc tung hô ầm ĩ. Y Thủy cũng giống họ nét mặt vui mừng khôn xiết, cô biết tiểu thư quả thật nhân hậu. Ngay lập tức, việc hợp nhất được tiến hành rất nhanh chóng. Phi Lâm thấy vậy thầm liếc mắt khinh thường một cái, trong lòng ngầm than thở quả là lòng dạ đàn bà. Y đã thấy khó chịu vì cục nợ mấy ngàn người này, thế mà Vân Khinh lại còn nhận thêm. Lộn xộn hết một ngày, đến lúc rời khỏi trấn Quất, từ đội quân chỉ có mấy ngàn người đã biến thành hơn một vạn người. Tiếng chân vang lên từng chặp, ngược lối với Thánh Thiên Vực và Nam Vực vương, họ đi đến đâu cũng gặp những người dân chạy nạn, binh lính Vân Khinh không ngừng lớn mạnh, đương nhiên tốc độ càng ngày càng chậm. Mà ở một hướng khác, Thánh Thiên Vực thừa dịp sĩ khí tăng vọt, đồng thời lòng quân Nam Vực vương lại đang rối loạn. Một luồng nhiệt huyết hăng hái xông lên bức lui Nam Vực vương đến Bạch thành. Nếu như công phá được Bạch thành, thì phía sau hai thành nữa chính là Bình thành – kinh thành của thế lực Nam Vực Vương. Nhất thời toàn bộ thế lực Nam Vực vương đều có chút hoảng loạn. Trong lều tướng quân, Thánh Thiên Vực vẫn khoác áo bào trắng, không vương chút bụi trần, vừa nghe tướng lãnh báo cáo lại, khẽ cười lắc lắc đầu. Thánh Thiên Vực gần như đã lật tung núi Vân vài lần, đến giờ vẫn không ngừng tìm kiếm trong phạm vi thế lực Nam Vực vương, thật không ngờ rằng Vân Khinh lại len lỏi đi ra khỏi nơi hai quân giao chiến, lúc này đột ngột xuất hiện đằng sau y, thật sự đã làm y kinh ngạc vô cùng. “Thánh tử, thuộc hạ đã phái người quay lại đuổi theo.” Phó tướng trầm giọng nói. “Không cần.” Thánh Thiên Vực lắc đầu mỉm cười, thái độ y đã không tức cũng chẳng giận. Phó tướng kia vừa nghe thế vẻ mặt sợ hãi nói: “Thánh tử, xin người hãy để thuộc hạ tiếp tục…” “Không phải chuyện của ngươi.” Thánh Thiên Vực cắt ngang lời phó tướng, ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời bên ngoài mành trướng, chậm rãi nói: “Sắp đến lúc rồi.” Khiến phó tướng kia vừa nghe đã ngẩn ra một lúc, chẳng hiểu Thánh Thiên Vực nói những lời này là có ý gì. “Thánh tử, có thư từ U thành.” Đúng lúc này, một phó tướng khác vén rèm đi đến. Thánh Thiên Vực nhìn bồ câu đưa tin trong tay phó tướng kia, khóe miệng từ từ cong lên nở một nụ cười khó hiểu, chậm rãi nói: “Rốt cục cũng đến rồi.” Đồng thời y đưa tay nhận thư, mở ra xem. “Rút binh.” Trên tấm vải chỉ có hai chữ đen như mực, bên góc thư có thêu hình một đóa Bà Sa song thụ. Thánh Thiên Vực thấy vậy nụ cười trên khóe miệng càng thêm tươi, thuận tay ném bức thư lên trên bàn. Phó tướng đứng bên cạnh liếc mắt một cái thấy được nội dung trên thư, y lập tức biến sắc, lớn tiếng nói: “Đây là ý gì chứ? Rút binh, lệnh chúng ta phải rút quân về ư? Một cơ hội tiêu diệt Nam Vực vương tốt như thế, lại bắt chúng ta buông tay từ bỏ sao, là ý của ai? Thánh tử, chúng ta tuyệt đối không thể về, thế lực Thánh nữ vốn do người định đoạt, đừng nghe những lão già cổ hủ kia.” Phó tướng lập tức nổi giận đùng đùng, chẳng biết kẻ nào không có mắt lại dám hạ lệnh lung tung, muốn chết mà. Thánh Thiên Vực nhìn tấm bản đồ trước mắt, ngón tay chậm rãi lướt qua lãnh thổ Nam Vực vương, kéo xuống sông Cửu Khúc Long tới vùng đất thế lực Thánh nữ, nụ cười trên khóe môi thoạt nhìn thật thâm sâu bí hiểm, bụng dạ khó lường, khiến người ta không thể đoán ra. “Cổ hủ?” Thánh Thiên Vực cười: “Sao họ lại cổ hủ được chứ.” Phó tướng kia vừa nghe bèn hơi ngẩn người, lời này là có ý gì. Ngón tay Thánh Thiên Vực chậm chạp lướt qua phạm vi thế lực Thánh nữ trên bản đồ. Cổ hủ, sao có thể cổ hủ chứ, nếu hôm nay y xuất binh thật sự đánh tan thế lực Nam Vực vương thì nửa non sông Nam Vực này sẽ là của y. Thế lực bọn họ vẫn không thể xâm nhập vào đây được, đến lúc đó còn có ai có thể khống chế y, còn có ai có thể có cách gì khuất phục y nữa. Mà bây giờ bọn họ ra lệnh buộc y trở về, tiếp tục duy trì cục diện trước đây thì bọn họ vẫn là thế lực lớn nhất, hoàn toàn có thể khống chế tất cả. Những tính toán âm mưu của họ có thể giấu được bất cứ kẻ nào, nhưng làm sao có thể qua mắt y được chứ? “Thánh tử?” Phó tướng thấy Thánh Thiên Vực chỉ cười một cách khó hiểu, không nhịn được nhíu mày gọi một tiếng. “Ngươi lui xuống đi, ta tự có đối sách.” Thánh Thiên Vực phất tay thản nhiên nói, hai vị phó tướng kia đều biết xưa nay Thánh Thiên Vực nói một là một, nói hai là hai, lúc này dù cảm thấy không tài nào hiểu nổi, nhưng vẫn không dám ở lâu, vội vàng lui xuống. “Trở về, e rằng các người không gánh nổi cái giá đó đâu.” Thánh Thiên Vực cầm mảnh vải chỉ có hai chữ duy nhất kia lên, nét mặt không chút tức giận, lòng cũng chẳng mảy may tổn thương, chỉ thản nhiên cười, giống như việc này trái lại đã hoàn thành nguyện vọng của y, nụ cười rất sảng khoái. Chậm rãi đứng dậy, Thánh Thiên Vực biếng nhác duỗi lưng, gió nhẹ theo mành cửa thổi vào, thổi tung những mảnh vụn trong tay Thánh Thiên Vực lả tả rơi, giống như những cánh bướm rập rờn, nhẹ nhàng đáp xuống. Bên ngoài trướng trời vừa độ vào xuân. Thời gian vội vã trôi, chỉ mới chớp mắt đã qua mấy ngày. Sao Vân Khinh vẫn chưa về? Trong cung thứ ba Độc Cô Tuyệt cực kỳ bực bội đi tới đi lui. Chết tiệt, không biết Tuyết Cơ và Tuyết Lê đang làm cái gì, có đủ tất cả các nguyên liệu nhiều ngày vậy rồi, mà chẳng có một chút hành động nào, chẳng lẽ pha chế thuốc giải khó khăn đến vậy sao, hắn sắp tức chết rồi. Mặc Ngân vừa bước vào cửa điện chợt nghe thấy tiếng gầm thét tức giận của Độc Cô Tuyệt cũng không biết nên nói gì, chỉ có mấy ngày mà cũng không chờ nổi, Tuyết Cơ chẳng phải đã bảo, vì người trúng độc Thiên Mạch phát tác ba lần mà vẫn chưa chết chỉ có mình bệ hạ bọn họ, nên pha chế thuốc giải càng phải cẩn thận. Hơn nữa, tất cả dược liệu đều rất quý hiếm, sao có thể xong nhanh vậy chứ. Mặc Ngân lắc đầu bước vội về phía Độc Cô Tuyệt nói: “Bệ hạ, có tin của Vương hậu.” Tiếng nói vừa dứt, Độc Cô Tuyệt đã nhanh như chớp đoạt lấy bức thư trong tay Mặc Ngân, không phải Phi Lâm dùng bồ câu đưa tin, mà là tin tức lấy được từ chỗ Lâm vương. “Cái gì?” Độc Cô Tuyệt lướt mắt đọc nhanh như gió, trong khoảnh khắc hai mắt hắn trợn lên thật phẫn nộ. Mặc Ngân còn chưa kịp xem trong tin tức trong thư, vừa thấy sắc mặt Độc Cô Tuyệt chợt thay đổi, y bèn đưa mắt nhìn lại, tin tức trên mảnh vải đã làm y kinh ngạc. “Vương hậu thống lĩnh binh mã của Nam Vực vương tiến về phía sông Cửu Khúc Long, phản bội Thánh Thiên Vực.” Mặc Ngân không thể tin vào hai mắt mình, tin tức này có lầm không vậy? Vương hậu bọn họ sao có thể dẫn theo binh mã của Nam vực vương kia chứ, thế nào mà chỉ vài ngày bặt tin, bỗng chốc lại xảy ra một sự thay đổi lớn đến vậy. Độc Cô Tuyệt siết chặt bức thư trong tay, trên mặt chợt lóe lên sát khí lạnh lẽo, nếu Vân Khinh làm vậy thì chắc chắn có lý do của cô, phản lại Thánh Thiên Vực thì phản lại, ai sợ ai chứ. “Truyền lệnh xuống, canh giữ chặt chẽ quân nhu dự bị của Thánh Thiên Vực, không cho phép tiếp tế ra ngoài.” Một giọng nói lạnh lùng tàn khốc vang lên, vẻ mặt Độc Cô Tuyệt tràn ngập sát khí. Dám đối nghịch với Vân Khinh của hắn, vậy hắn sẽ đưa y cùng ba mươi vạn binh mã của y xuống địa ngục. Mặc Ngân nghe vậy liền biết bệ hạ của họ muốn ra tay, trong khoảng thời gian này bọn họ lén thông qua Lâm vương sắp xếp rất nhiều người nắm giữ những vị trí quan trọng bên trong thế lực Thánh nữ, tuy rằng còn kém xa tai mắt bám sâu tại đây của Thánh Thiên Vực, nhưng mà có Lâm vương trấn giữ thì đã đủ rồi. “Rõ.” Mặc Ngân đáp vội rồi nhanh chóng xoay người chạy ra. “Gọi Tuyết Cơ đến cho ta, nói rằng nếu trong ngày hôm nay bà ta còn không chế ra thuốc giải, Quả nhân sẽ không màng đến bà ta có phải là mẹ của Vân Khinh hay không.” Nghĩ đến Vân Khinh đang mang thai, giờ lại dẫn theo cái gì binh mã của Nam Vực vương, rồi lại còn trở mặt với Thánh Thiên Vực, càng ngẫm nghĩ Độc Cô Tuyệt không khỏi thở ra một hơi lạnh. Không được, tuyệt đối không thể để Vân Khinh một mình ở cái nơi nguy hiểm như vậy, hắn phải đến đó, một mình Vân Khinh sao có thể đối phó với tên cáo già Thánh Thiên Vực, hơn nữa còn có Nam Vực vương gì nữa, lại còn thống lĩnh binh mã của Nam Vực vương ư? Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Bàn tay siết chặt vang lên tiếng răng rắc, sắc mặt Độc Cô Tuyệt cực kỳ khó coi. Không biết có phải là lời của Độc Cô Tuyệt có tác dụng, hay là do vận may kéo tới, sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn, Tuyết Cơ và Tuyết Lê với vẻ mặt đầy mệt mỏi đã chạy đến cung Thánh nữ. Tuyết Cơ thận trọng cầm ba viên thuốc giải trong tay nói: “Chưa có ai sau khi độc Thiên Mạch phát tác lại có thể sống lâu đến vậy. Nên mấy ngày nay chúng ta đã xem xét rất kỹ cách pha chế. Tổng cộng chế thành ba viên, hôm nay dùng một viên có thể ngăn độc phát trong ba ngày, sau ba ngày này cách một ngày mới được dùng tiếp viên thứ hai, còn viên thứ ba này để bảy ngày sau đó mới dùng được, ta nghĩ chắc là có thể giải trừ.” Tuyết Cơ còn chưa dứt lời, Độc Cô Tuyệt nhanh như chớp giật lấy thuốc, ngửa đầu nuốt xuống một viên, vung tay áo, vội vàng chạy khỏi cung thứ ba. “Ngài không thể rời khỏi nơi này”. Tuyết Cơ thấy vậy bèn gấp gáp kêu lên. “Cái gì?” Độc Cô Tuyệt lập tức dừng bước, sắc mặt trầm xuống, quay đầu lại nhìn Tuyết Cơ, trong mắt sát khí ngút trời. Tuyết Cơ thấy vậy hoảng sợ lùi về sau một bước, Tuyết Lê đứng cạnh thấy vậy lạnh lùng nói: “Ngươi không nghe vừa nãy chúng ta nói gì sao, sau ba ngày nữa lại cách một ngày chính là ngày thứ năm mới có thể uống viên tiếp theo, mà viên thứ nhất chỉ có thể áp chế chất độc trong ba ngày.” Nói đến đây bà quét mắt nhìn thoáng sắc mặt Độc Cô Tuyệt ngày càng thêm hung tợn, nói thẳng ra: “Độc Thiên Mạch rất mãnh liệt, chỉ có thể từ từ hóa giải, vào đúng ngày thứ tư và ngày thứ mười hai sẽ phát tác lại, ngươi phải ở nơi cực nóng mới có thể áp chế được nó, nếu không máu huyết đông lại, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được. “Chết tiệt.” Độc Cô Tuyệt hung hăng đấm một cái lên bức tường đá cạnh cửa điện, vẻ mặt rất tức giận. Mặc Ngân thấy vậy vội nói: “Bệ hạ chúng ta đợi đã lâu vậy rồi, giờ cố đợi thêm vài ngày nữa cũng không sao đâu, chỗ Vương hậu người không cần quá lo lắng, nếu vương hậu đã có thể lãnh binh, vậy có nghĩa là ít nhất đã có đủ sức để chống lại Thánh Thiên Vực. Huống hồ bên cạnh Vương hậu còn có Phi Lâm, năm đó hai người họ liên kết nhau đánh đâu thắng đó không gì ngăn nổi. Cho dù thế nào đi nữa, việc tự bảo vệ mình chắc chắn không thành vấn đề.” Độc Cô Tuyệt nghe thấy lời ấy sắc mặt trầm như nước, nghiến răng nghiến lợi ken két. Tuyết Cơ và Tuyết Lê đứng bên cạnh nghe thấy cũng ngẩn ra, mấy ngày nay hai người tập trung pha chế thuốc giải, chỗ Vân Khinh lại xảy ra chuyện gì nữa? Thời gian ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, ngày thứ tư quả đúng như Tuyết Cơ nói, máu huyết trong người hắn đông lại, giống hệt lúc độc Thiên Mạch phát tác. Độc Cô Tuyệt cắn răng đếm thời gian, còn tám ngày nữa, chỉ cần qua được tám ngày này là hắn có thể đi tìm Vân Khinh. Vân Khinh! Vân Khinh! Độc Cô Tuyệt nhớ đến mức trái tim tê buốt. “Bệ hạ, đã tìm được hang ổ của bọn chúng.” Ngày thứ năm, mặt trời lên cao, đột nhiên Mặc Ngân vui mừng chạy đến báo tin, đã tìm thấy tung tích của đám người khống chế Thánh Thiên Vực và ám sát hắn. “Mây trắng nơi xa xôi, hướng về cuối chân trời, là tấm biển một miếu thờ, thuộc Thánh Tông.” Mặc Ngân trầm giọng nói “Đi.” Hai mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên sát khí ngút trời, phất tay áo đi ra khỏi cung thứ ba. Dám ám sát hắn, hắn sẽ không để bọn chúng yên ổn. Triệu tập hai trăm thiết kỵ bên ngoài cung thứ ba, Độc Cô Tuyệt lập tức phóng ngựa chạy đến ngôi miếu thờ kia, lúc này thuốc giải có thể bảo vệ hắn trong vòng bảy ngày. Ngôi miếu thờ này của Thánh Tông không ở chỗ khói hương hưng thịnh mà ngược lại nằm trong thâm sơn cùng cốc, đường đi quanh co, khúc khuỷu, uốn éo vòng vèo. Xem địa hình, nơi này chỉ cách cung Thánh nữ một ngọn núi, hai bên cực kỳ gần lại có thể làm cho xa đến cực hạn như thế. Đó là một nơi tầm thường nhưng trang nghiêm, một ngôi miếu ẩn khuất trong núi sâu cũng không hơn như vậy. Khuôn mặt Độc Cô Tuyệt lạnh lẽo chạy như điên lao lên trước, đưa tay phát ra một loạt dấu hiệu, rồi rút đao lập tức chạy tới trước cửa miếu, lần trước bọn chúng thừa dịp hắn chưa chuẩn bị mà tấn công, hôm nay hắn đã sẵn sàng xông đến đây, hắn muốn xem thử đám người khống chế Thánh Thiên Vực rốt cuộc lợi hại thế nào. Phóng hỏa đốt miếu, ném từng hũ từng hũ dầu vào trong miếu thờ. Người của Độc Cô Tuyệt đã vây chặt xung quanh ngôi miếu, ngọn đuốc mang theo ánh lửa đỏ rực lao qua không trung, trong khoảnh khắc khói đen dày đặc bốc lên cuồn cuộn, thế lửa tràn ra như bão táp. “Rầm.” Cánh cửa lớn của ngôi miếu lập tức mở toang, một đám người mặc áo đen vẻ mặt ngập tràn sát khí lao thẳng ra ngoài: “Ngươi thật to gan” Tiếng quát lạnh như băng vẫn còn quanh quẩn trong cổ họng thì những mũi nhọn bén ngót xé tan không trung lao tới, bắn thẳng tới đám nam tử mặc đen từ bốn phương tám hướng. Đầu mũi tên ánh lên sắc xanh lục, thiết kỵ Độc Cô Tuyệt lần đầu tiên sử dụng độc, ở Nam Vực mà không dùng độc, thì thật là không phải đạo rồi. Đám người mặc áo đen mạnh mẽ nhưng thiết kỵ Độc Cô Tuyệt cũng không hề yếu thế, mũi tên phóng tới, cho dù chúng có muốn bay lên trời cũng phải đem chúng cắm xuống mặt đất. Trong nháy mắt, ngôi miếu cổ tràn ngập sát khí, tàn sát khốc liệt. Ánh lửa càng ngày càng sáng, đám người Độc Cô Tuyệt châm lửa khắp bốn phía xung quanh ngôi miếu lớn, khói đen bốc lên cuồn cuộn nhuộm đẫm nửa bầu trời. Những tên mũi nhọn bàng bạc hòa với ngọn lửa đỏ rực rỡ, một nóng một lạnh sát khí bốc cao đến cực hạn. Đám hắc y nhân điên cuồng liều chết xông lên, nhưng trong màn mưa tên dày đặc, từng người từng người một ngã xuống, chỉ cần mũi tên xượt qua da thì đừng mong sống sót. Lần này, thứ độc Độc Cô Tuyệt dùng là Tuyết Lê đưa, gần giống với độc Thiên Mạch. Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt cực kỳ tàn khốc chăm chú quan sát một màn trước mắt, trong đáy mắt là một vùng máu đỏ sôi trào. Mặc Ngân đứng cạnh Độc Cô Tuyệt, biết rõ Độc Cô Tuyệt đem tất cả sự bực tức vì không thể đi tìm Vân Khinh trút hết lên đầu đám người Thánh Tông. Y không khỏi nhướng mày, vung tay lên, cây đuốc trong tay càng ngày càng bay cao hơn, xa hơn, ném vào sâu bên trong ngôi miếu. Kéo dài khoảng nửa canh giờ, ngôi miếu thờ giờ chỉ còn là một vùng lửa đỏ, không còn thấy những tên hắc y nhân cố sức lao ra từ bốn phương tám hướng nữa, Độc Cô Tuyệt thấy vậy khẽ cau mày, dễ dàng thế sao? Thủ đoạn của hắn còn chưa dùng hết mà đã giải quyết xong? Lần trước đến toàn là cao thủ, lần này lại không hề gặp một tên nào. Đưa mắt nhìn ngôi miếu chìm trong biển lửa, Độc Cô Tuyệt phóng ngựa lên, giơ kiếm chỉ thẳng vào một tên hắc y nhân đang thở phì phò, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Những kẻ khác đâu?” Hắc y nhân lạnh lùng nhìn Độc Cô Tuyệt, trong đôi mắt hiện rõ một sự khinh bỉ và tức giận, dù không còn chút sức lực nhưng vẫn cực kỳ kiêu ngạo nói: “Nếu không phải hơn trăm cao thủ Thánh Tông ta đã ra ngoài hết, sao có thể để ngươi làm bậy hôm nay chứ.” “Nói, chúng đến nơi nào”. Khuôn mặt Độc Cô Tuyệt chợt nghiêm nghị lại, trong đôi mắt ngập tràn mùi máu tanh, trầm giọng nói: “Muốn chết một cách thoải mái, hay là muốn ta cho ngươi thuốc giải, rồi treo trước cửa, gán cho ngươi tội danh cấu kết với ta, phạm tội phản lại Thánh Tông.” “Ngươi…” Nét mặt hắc y nhân lập tức xanh mét. Phản bội Thánh Tông, tội danh này y làm sao gánh nổi. Y lập tức thở hổn hển cười lạnh nói: “Nói cho ngươi cũng không sao, e rằng ngươi cũng không dám đi, Thánh nữ dám phản bội Thánh Tông, đáng tội chết.” Hai chữ tội chết lạnh như băng ném ra khiến Độc Cô Tuyệt cảm thấy cả người lạnh run, bản lĩnh cao thủ Thánh Tông hắn đã từng nếm thử, ngày đó ám sát hắn chỉ có mười mấy người, hôm nay lại hơn trăm cao thủ. Vân Khinh, không ổn rồi. Một kiếm vung lên, máu tươi tung tóe khắp nơi, tên hắc y nhân trước mặt lập tức ngã xuống. “Đi theo ta.” Xoay người lên ngựa, sắc mặt Độc Cô Tuyệt xanh mét, phóng ngựa lao đi như điên. “Bệ hạ, người không thể…”, Mặc Ngân thấy vậy chợt hoảng sợ, sau bảy ngày vẫn còn một ngày độc Thiên Mạch lại phát tác. Y còn chưa dứt lời, Độc Cô Tuyệt xoay tay phóng ra một kiếm, y phục trước ngực Mặc Ngân nghe soạt một tiếng rách toạc, một vết đỏ nhợt nhạt hiện ra trên ngực y. “Nếu còn nhiều lời, thì không chỉ là một kiếm đâu.” Lời nói lạnh như băng vang vọng trong không trung, Độc Cô Tuyệt vẫn cưỡi con ngựa lúc trước, lao như điên về hướng nam, Vân Khinh đang ở đó. Những tia nắng mặt trời vàng rực chiếu rọi trên người hắn, chỉ còn thấy một bóng dáng áo bạc tóc đen lao đi.