Về đến nhà, cô liền không nhìn anh mà cửa bước xuống xe còn không quên đóng cửa một 'RẦM'.
Khiến chú tài xế giật bắn người, Cấn Niên híp mắt lạnh nhạt nói:
"Đi đến công ty."
Trương Tuệ An bước vào nhà không thấy ai cả cô nhìn xung quanh, quản gia Lý đang ở trong bếp nghe tiếng bước chân cũng chạy ra xem:
"Ủa, An An con về rồi à? Con đã ăn gì chưa hay để bác vào làm cho ăn."
Trương Tuệ An xua tay nói:
"Khi nãy con ăn ở nhà mẹ của con rồi, bác yên tâm đi ạ."
Quản gia Lý mỉm cười nhìn cô:
"Vậy thì con mau lên phòng nghỉ ngơi đi, có gì cần giúp thì gọi cho bác."
Cô vui vẻ gật đầu nhìn quản gia Lý lúc ông định quay lưng đi vào bếp cô lại nhớ ra cái gì đó:
"À, bác ơi."
Quản gia Lý quay lại hỏi:
"Con cần gì sao?"
Trương Tuệ An lắc đầu nhìn xung quanh một lượt mới hỏi:
"Ba mẹ con đã đi làm rồi sao ạ?"
Quản gia Lý bật cười, đang định nói nhưng bị Tô Đồng chen ngang vào:
"Ông bà chủ đi công tác rồi, ông bà chủ lúc nào chả bận đâu như cô tối ngày chỉ toàn ở trong nhà ăn bám."
Trương Tuệ An cau mày nhìn cô ta, trên mặt cô lộ rõ sự khó chịu:
"Cô có ý kiến gì với tôi sao?"
Quản gia Lý sợ rằng sẽ có gây lộn nên ngăn cản cô lại:
"An An à, con mau lên phòng nghỉ ngơi đi đừng có quan tâm những lời hồ đồ của con bé này nói."
Quản gia Lý càng nói Tô Đồng càng muốn kiếm chuyện với cô nhếch môi cười mỉa mai:
"Không đúng sao?"
"Không phải chị Tần Khuê đi nước ngoài thì cô có thể ngồi ở vị trí này sao? Đã làm người thay thế thì cũng nên biết điều một chút đi. Ỷ được ông bà chủ cưng mà muốn lên mặt với ai cũng được sao?"
Trương Tuệ An tức giận, cũng may quản gia Lý giữ cô lại cô thật sự muốn tát cô ta một bạt tay quá.
Cô tức giận trừng mắt nhìn cô ta nói:
"Vậy theo như cô nói nghĩa là tôi phải biết ơn chị Tần Khuê của cô sao? Cảm ơn cô ta vì đã bố thí vị trí này cho tôi à?"
"Còn nữa cô nói ai ăn bám? Cô nhìn lại xuất thân giữa cô và tôi đi. Gia đình tôi không biết giàu hay không mà ít ra vẫn còn hơn một số người ở dưới đáy xã hội mà tưởng mình là tầng lớp thượng lưu."
Tô Đồng giật mình, Trương Tuệ An trước kia cũng hay bị cô ta khịa nhưng cũng chưa bao giờ phản ứng gây gắt như vậy:
"Cô nói những lời này không sợ tôi méc lại với cậu chủ sao?"
Cô bây giờ cũng không còn phải là Trương Tuệ An yếu đuối trước kia nữa. Tô Đồng này làm sao biết được trước khi xuyên qua đây cô từng đi giúp bạn thân của cô đánh ghen hơn một chục lần, chửi nhau ai mà làm lại cô.
Cô nhếch môi cười khinh, nhướn mày khiêu khích cô ta:
"Cô méc cái gì? Ồ méc với cậu chủ cô vì tôi nói xấu người yêu của anh ấy hả? Thế bằng chứng đâu? Mấy người ở đó sao?"
Trương Tuệ An hất mắt về phía mấy người giúp việc đang núp để hóng chuyện.
Vừa bị cô phát hiện một, hai, ba, bốn người giúp việc đang núp cũng đi ra biện minh:
"Khoan đã cô chủ, cô đừng có mà hiểu lầm bọn em theo phe phu nhân mà."
Tô Đồng biết mình bị bán đứng tức giận trừng mắt nhìn đám người đó nhưng bị họ chửi:
"Cô dù sao cũng là người giúp việc thôi Tô Đồng, cô cứ suốt ngày kiếm chuyện với cô chủ. Tôi không biết cô chủ có bị bỏ rơi hay không chứ tụi tôi thấy cô sắp mất việc rồi đó."
Trương Tuệ An phì cười cãi chán rồi, cô cầm túi xách hướng cầu thang đi lên. Đi lên được một nữa cô bất ngờ xoay người lại cảnh cáo từng người:
"Tôi Trương Tuệ An hôm nay đứng trước mặt các cô cảnh cáo lần đầu cũng như lần cuối. Đừng có chạm tới giới hạn của con này, nó không biết nó sẽ làm gì các cô đâu."
Cô trừng mắt hung hăng nhìn bọn họ một lúc mới đi lên lầu.
Quản gia Lý nhìn đám người giúp việc có lẽ bây giờ họ cũng bắt đầu biết sợ rồi.
Ông không có bất ngờ lắm với thái độ này của Trương Tuệ An, nếu ạt ông vào trường hợp bị bắt nạt lâu như vậy ông cũng thật sự sẽ có ngày bộc phát như cô.
Tô Đồng nhìn cô đi lên lầu, trong lòng càng tức tối còn thấy đám người giúp việc khi nãy phản mình cô ta gằn giọng chửi:
"Tụi mày nhớ mặt tụi mày đó."
Quản gia Lý nhìn Tô Đồng lắc đầu, ông bình thản nói:
"Lát nữa con lên phòng gặp ta, lát nữa ta sẽ thanh toán lương cho con, sau đó con đi tìm công việc khác đi."
Nói hết câu quản gia Lý đi vào trong bếp, đám người giúp việc cũng nối đuôi đi theo không quên lè lưỡi ra trêu cô ta.
Từ đầu, bọn họ cũng không thích con nhỏ Tô Đồng này tí nào. Toàn nịnh Tần Khuê, ỷ sau này cô ta sẽ làm chủ Cấn Gia nên suốt ngày đi theo bợ đít.
Chưa kể cô ta còn nhiều lần lên mặt dạy đời bọn cô, nếu cô ta không suốt ngày lải nhải sau này Tần Khuê sẽ làm chủ của bọn họ.
Thì bọn họ cũng có đời nào chịu đi theo con người không biết trên dưới như cô ta đâu.
Hôm nay được nhìn thấy cô chủ combat chắc cũng lần thứ 2. Lần đầu là với cậu chủ lần 2 là với Tô Đồng quả là khiến ai cũng mở mang tầm mắt.
Trương Tuệ An tinh thần phấn chấn đi lên phòng của mình vốn dĩ cô không muốn để tâm đến người như Tô Đồng.
Nào ngờ cô ta chính là thấy cô hiền mà muốn bắt nạt. Nhưng mà đâu có dễ dàng như vậy được cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?
MƠ ĐI!!!!
Vào phòng, Trương Tuệ An mệt mỏi nằm lên giường cô lấy điện thoại trong túi xách ra xem.
Cô thấy có tin nhắn mới đến từ mẹ Cấn còn một cái là thông báo từ nhóm của bạn.
Cô bấm vào xem tin nhắn của mẹ Cấn gửi cho cô vào 5 tiếng trước:
﹝Bảo bối, ba phải đi công tác mẹ ở nhà cũng chán quá nên mẹ đi theo ba con luôn nhé.﹞
﹝Mẹ không đón con được, có gì sau chuyến công tác này mẹ mua quà bù cho con nhé.﹞
﹝Mẹ yêu con.﹞
Trương Tuệ An đọc những dòng tin nhắn mà mẹ Cấn gửi cũng vô thức mỉm cười. Cô nghĩ đây chắc chắn là mẹ chồng nghiện con dâu chính hiệu rồi.
Trương Tuệ An gửi cho mẹ một cái sticker hình con mèo thả trái tim:
﹝Vâng, ba mẹ đi vui vẻ nhé.﹞
Sau đó cô bấm vào xem tin nhắn trong group, cô nhìn một đống tin nhắn được gửi vẫn chưa load được.
Cô kéo lên tin nhắn mở đầu, người gửi là Trì Châu nhìn thấy cái tên này cô mới đoán ra được nhóm chat này hình như chính là nhóm bạn bè khi còn đi học của nguyên chủ.
Trương Tuệ An đọc tin nhắn do Trì Châu gửi:
﹝Các cậu ngày mai chúng ta hẹn gặp nhau đi, làm một buổi hội tụ lại.﹞
Trong nhóm chat có 5 người, ai nấy cũng đều đã trả lời chỉ còn một mình cô do lúc nãy cãi nhau với Tô Đồng với cô cũng không chú ý đến điện thoại.
Khúc Nghi tag tên cô vào hỏi:
﹝Bảo bối, cậu có đi không?﹞
Trương Tuệ An liếm môi, nghĩ ở nhà riết cũng không được nó sẽ khiến mọi người nghi ngờ.
Cô không nhanh không chậm nhắn lại:
﹝Được, mấy giờ?﹞
Tăng Dương: ﹝Tối mai đi làm một buổi tiệc ngủ luôn càng tốt.﹞
Giang Thanh: ﹝Ý kiến hay đó Lão Dương.﹞
Tăng Dương: ﹝Quá khen, quá khen!!﹞
Trì Châu: ﹝Nhà tớ được không?﹞
Khúc Nghi: ﹝@Tuệ An được không?﹞
Cô không cần suy nghĩ ngay lập tức trả lời:
﹝Được, tớ theo ý các cậu.﹞
Trì Châu: ﹝Vậy được rồi ngày mai mỗi người mang một món đến đi nhé đừng quên mang theo đồ ngủ và đồ thay nhé. Ngày mai tớ sẽ gửi địa chỉ nhà cho các cậu.﹞
Giang Thanh: ﹝Ok, bác sĩ Trì.﹞
Tuệ An: ﹝Chốttt.﹞
Tăng Dương: ﹝Ok.﹞
Khúc Nghi: ﹝Ok Ok.﹞