Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 22: Đáng Yêu




Sáng sớm hôm sau, cô vừa thức dậy đứng ở một góc khuất của cầu thang đã thấy anh ngồi ở dưới phòng khách toàn thân mặc tây trang màu đen đang nghe điện thoại.
Thêm với sắc thái cùng khí chất tổng tài thì nói thật sự quá perfect. Hồi đó giờ toàn ngắm tổng tài trên truyền hình nào có ngờ bây giờ bản thân lại được ngắm trực tiếp.
Mà tổng tài này còn đẹp trai gấp đôi mấy ông tổng tài mà cô từng thức đêm để xem nữa.
Lúc nước miếng của cô sắp chảy ra đột nhiên có bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô khiến cô giật mình xoay lai:
“Hả, ai vậy?”
Quản gia Lý thấy cô bị giật mình liền nói:
“Cô chủ là tôi, xin lỗi nếu tôi khiến cô chủ bị giật mình nhé.”
Trương Tuệ An ôm ngực, thở phào khi nãy tim cô còn xém chút nữa bị rớt ra.
Mà tiếng ồn khi nãy của cô cũng gây sự chú ý khiến Cấn Niên nhìn lên.
Khuôn mặt lạnh lùng, nhìn cô một cái sau đó chuyển tầm nhìn sang một hướng khác tiếp tục nói chuyện.
Trương Tuệ An bĩu môi miệng lẩm bẩm:
“Hừ, anh đừng có ảo tưởng là tôi nhìn anh. Chẳng qua là tôi chưa tỉnh ngủ thôi.”
Quản gia Lý không nghe được cô đang nói gì trong miệng khó hiểu:
“Hả?”
Cô bị kéo về thực tại luống cuống nói:
“Hả? Có gì đâu. Con nói bâng quơ thôi à.”
Quản gia Lý mỉm cười lịch sự nói với cô:
“Hôm nay ông chủ với bà chủ sẽ về. Lát nữa cậu chủ và cô sẽ phải đi ra sân bay đón ông bà chủ.”
Trương Tuệ An nghe chuyện chấn động, mắt trợn to. Về nhanh vậy? Cô sẽ lại phải ở chung phòng với anh sao?
Dù có bất mãn nhưng Trương Tuệ An không dám lộ ra. Giữ trong lòng dù sao ngủ cùng phòng thì cùng phòng.
Ai sợ ai chứ, huống hồ cô còn bộ lắp ráp chưa lắp xong. Tối nay cô cho tên này thức lắp tiếp để cô ngủ là được.
Trương Tuệ An nhếch môi cô cảm thấy chính mình quá thông minh, nghĩ ra được một kế sách tuyệt vời như vậy.
Quản gia Lý không làm phiền cô nữa, cúi đầu đi vòng qua cô xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.
Cô tự cười một mình một lúc, chợt nhớ ra cô vẫn chưa skincare liền lập tức co giò chạy về phòng của mình.
Khi nghe điện thoại xong, Cấn Niên đứng dậy đi tới bàn ăn nhưng không thấy cô đâu.
Anh nhìn xung quanh, sau đó lại đi đến thò đầu vào trong bếp. Chị Lan nhìn anh nghĩ anh cần thêm gì:
“Cậu chủ cần thứ gì sao?”
Cấn Niên lạnh lùng lắc đầu, híp mắt hỏi:
“Tuệ An đâu rồi? Không phải tôi thấy cô ấy mới vừa đi xuống lầu hả?”
Chị Lan lắc đầu nói:
“Cậu có nhìn lầm không chứ cô chủ nãy giờ chưa có xuống bếp ạ.”
Cấn Niên không đợi nghe hết đã lập tức xoay người kéo ghế của mình ra ngồi nhưng không cầm nĩa lên dùng.
Anh như pho tượng khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào ghế híp mắt nhìn thẳng.
Đợi khoảng chừng ba mươi phút, Trương Tuệ An từ trên lầu chạy xuống. Hôm nay cô ăn mặc rất nhẹ nhàng, một chiếc áo brandy cổ tròn phối với ren coquette tay dài màu kem kết hợp chân váy xòe màu trắng. Tóc cô tết xương cá tổng thể thoạt nhìn trông bánh bèo, tiểu thư.
Lúc cô chạy xuống, Cấn Niên cũng bị thu hút mà nhìn chằm chằm vào người cô cho đến khi cô kéo ghế ngồi đối diện anh.
Nhận thấy người trước mặt y như pho tượng, Trương Tuệ An đua tay lên vẫy vẫy trước mặt anh nhưng không thấy anh nhúc nhích.
Cô nhíu mày kêu tên anh:
“Cấn Niên.”
“Cấn Niên.”
“Anh bị gì mà đứng như trời trồng vậy?”
Cấn Niên lập tức tỉnh táo, xoa xoa hai lỗ tai đang dần bị đỏ lên giọng khàn đặc:
“Không có gì, suy nghĩ chuyện công việc thôi.”
Cô bĩu môi nói: “Ò, nhưng mà sau anh không dùng bữa trước đi đợi tôi làm gì? Anh không biết khi con gái thay đồ sẽ rất lâu sao?”
Mắt Cấn Niên đột nhiên bị trùng xuống, thản nhiên nói:
“Không phải cô hứa sẽ dùng bữa cùng tôi à? Tôi chỉ là đang đợi cô xuống rồi sẽ cùng ăn.”
Trương Tuệ An chấn động, bữa hôm qua là cô định hứa lèo cơ mà? Ăn gì mà nhớ dai như vậy chứ bữa ăn thôi mà ăn trước ăn sau quan trọng cái gì đâu!!!
Thế là cô và Cấn Niên cùng nhau ăn sáng, không ai nói với ai câu nào chỉ tập trung ăn hết phần của mình.
Sau khi ăn xong, Trương Tuệ An và Cấn Niên sẽ đi ra sân bay để đón ba mẹ Cấn. Cô sợ trễ giờ mà phải cấp tốc chạy lên lầu lấy túi xách mà xém vấp phải váy của mình mà té.
Hên ông bà độ vừa sắp váy cô đã kịp bám vào cái tủ khiến váy vừa không bị dơ còn cô cũng không bị té.
Cấn Niên đã vào trong xe trước, anh tự mình lái xe đi đón ba mẹ Cấn. Trương Tuệ An định mở cửa sau xe ra ngồi nhưng lại không mở được.
Mặt cô in cả dấu chấm hỏi to đùng nhìn anh qua kính xe, tên này là đang chọc đến giới hạn của cô ư?
Cấn Niên kéo kính xe bên ghế phụ xuống, đưa một ngón tay lên ngoắc cô lại, cô khẽ khom người xuống nghe anh nói:
“Cửa ghế phụ cũng đâu có khóa? Mắc gì phải cố chấp mở cánh cửa đã khóa làm gì thế?”
Cô bị nói làm cho nín họng trừng mắt nhìn anh, cô bất mãn mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Để giải tỏa được cơn tức giận hiện tại mà cô đã đóng cửa xe một cái ‘RẦM!!’
Cả hai người vệ sĩ đứng ở ngoài nghe mà còn đau xót cả tim cũng lo lắng cho tính mạng của cô chủ.
Cậu chủ bọn họ là một người cuồng xe đó cô chủ còn đóng cửa mạnh như vậy.
Nếu người đó là hai người các anh chắc là đã bị cho thôi việc ngay lập tức rồi.
Nhưng điều bất ngờ là, Cấn Niên không tức giận chỉ lạnh nhạt nhắc nhở cô:
“Dây an toàn.”
Trương Tuệ An giật mình thắt dây an toàn vào sau đó ngồi ngay ngắn.
Khuôn mặt cô một mực nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt hiện rõ sự bất mãn. Trương Tuệ An khẽ thở dài ngao ngán.
Ngồi chung với nam chính ở trong cùng một e mà khoảng cách còn gần như vậy thật khiến tính mạng nhỏ bé của một nữ phụ như cô phiền lòng.
Lỡ như tên này chướng mắt cô giả vờ ngây ra tai nạn khiến cô bị abcxyz thì sao? Có khi thừa cơ bán cô đi cũng không chừng.
Cấn Niên không biết có nghe được tiếng lòng của cô hay không nhưng bỗng nhiên cất tiếng:
“Không bán cô đâu mà lo, lông mày nhíu chặt như vậy làm gì? Tôi lái xe cô không yên tâm sao?”
Trương Tuệ An thành thật gật đầu lườm anh châm chọc nói:
“Quả thật anh cũng thật biết đọc suy nghĩ quá đi. Tôi chính là đang nghĩ như vậy đó. Sợ sẽ cùng anh xuống chầu diêm vương.”
Cấn Niên thấp giọng cười, luôn nhìn thẳng phía trước nói trầm giọng nói:
“Cô quên hôm qua tôi đã nói gì rồi sao? Tôi muốn sống hòa bình với cô. Không phải như nước với lửa cứ suốt ngày đối chọi nhau.”
Trương Tuệ An hoài nghi nhìn anh, thăm dò xem là anh đang nói dối không.
Nhưng mà sao cô lại thấy tên này nói ra những lời này, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Không có dao động cũng không có chần chừ.
Tim Trương Tuệ An bỗng nhiên rung lên, cô đỏ mặt mất tự nhiên xích gần đến cửa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác này thật quen thuộc, giống với cảm giác mà lần đầu cô gặp được bạn trai cũ tim đập thình thịch, mặt mày đỏ như trái cà chua.
Cấn Niên lâu lâu dừng đèn đỏ sẽ lén nhìn cô sau đó bất giác cong môi cười, nhìn cô khi nãy còn ngại ngùng bẽn lẽn trông cũng đáng yêu phết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.