Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 27: Khó Chịu Vô Cùng




Sáng sớm ngày hôm sau, như thường ngày Trương Tuệ An vẫn dậy từ sớm.
Cô dự định thay đồ muốn ra ngoài chạy bộ ai ngờ vừa kéo rèm cửa ra bên ngoài đều bị cơn bão lớn hôm qua làm ướt hết.
Ý chí chạy bộ của cô bị vụt tắt trong phút chót. Cô thở dài, chỉ cột tóc cao lên đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Trương Tuệ An đi xuống lầu, thấy quản gia Lý và mọi người đang nói chuyện rôm rả cũng đi xuống chào hỏi:
“Mọi người buổi sáng vui vẻ ạ.”
Chị Lan đang lặt rau vui vẻ nói:
“Bây giờ cô chủ định chạy bộ phải không?”
Quản gia Lý mỉm cười, nhìn cô hỏi:
“Con đi chạy bộ sao? Có muốn uống sữa hạt không để bác làm cho tí nữa chạy mệt về uống?”
Cô đi lại chỗ chị Lan đang lặt rau, cầm dao và củ cà rốt lên nói:
“Dạ, tối trời mưa lớn đường trơn nên hôm nay con không đi. Để con phụ giúp mọi người một tay cho nhanh nha.”
Thế là cô phụ giúp mọi người ở trong bếp từ lúc 4 giờ sáng cho đến gần 6 giờ.
Khi tất cả món ăn đều được làm xong xuôi, cô cởi tạp dề ra dịu dàng nói:
“Nhờ mọi người rửa nồi và mấy cái bát giúp con nhé. Con lên thay đồ để lát đi công việc ạ.”
Quản gia Lý cầm lấy tạp dề của cô gật đầu nói:
“Được rồi, cảm ơn con nhé. Con lên phòng thay đồ đi đợi lát nữa ông bà chủ và cậu chủ dậy rồi xuống ăn.”
Trương Tuệ An gật gật đầu nói:
“Dạ.”
Trương Tuệ An đi lên phòng thay đồ, cô lựa chọn cho mình một chiếc áo sơ mi phối với quần jeans đơn giản nhưng thoải mái.
Lớp make up hôm nay tương đối nhẹ nhàng, tổng thể hôm nay nhìn cô sẽ trông rất năng động.
Cấn Niên cả đêm thức trắng không thể nào chợp mắt nổi. Sáng sớm, nhân lúc ba mẹ Cấn đã xuống lầu anh mới trở về phòng riêng để thay quần áo.
Khi đi xuống lầu, mẹ Cấn nhìn thấy anh nhưng vẫn làm ngơ đảo mắt đi chỗ khác.
Anh thở dài, bây giờ anh mới khâm phục tính kiên nhẫn của ba mình.
Hồi đó cứ nghe ba dặn, đừng bao giờ chọc giận mẹ. Đến tận bây giờ, lớn chừng này anh mới được thấy.
Mẹ anh quả thật giận dai thật, anh thở dài đi tới nói:
“Ba, mẹ buổi sáng vui vẻ.”
Ba Cấn cười khẽ nói:
“Ừm, chắc con bé An An sắp xuống tới rồi đó. Chúng ta vào phòng bếp ngồi đợi con bé một lúc đi.”
Mẹ Cấn đi trước lướt qua anh, anh lập tức như bị phong ấn mà đông cứng.
Anh nhìn ba Cấn với khuôn mặt đầy bất lực, ba anh nhún vai đi qua anh nói nhỏ:
“Chuyện này ba không giúp được con đâu, ráng đi tháng sau hoặc vài tuần là hết ngay.”
Mẹ Cấn đứng không xa nhìn hai người đàn ông rì rầm to nhỏ hừ lạnh quát lớn:
“RỒI CÓ VÀO ĂN KHÔNG HAY ĐỨNG Ở ĐÓ THÌ THẦM TO NHỎ?”
Ba Cấn giật mình cười cười lấy lòng đi tới bàn ăn:
“Thì thầm gì đâu tôi đang lấy cọng chỉ thừa trên áo dùm nó thôi.”
Cấn Niên thở dài, anh chậm chạp đi tới. 5 phút sau, Trương Tuệ An mới đi xuống tầng.
Cô đi tới đẩy ghế ở bên cạnh mẹ Cấn để ngồi xuống nở một nụ cười tươi rói nói:
“Ba mẹ buổi sáng tốt lành.”
Mẹ Cấn mỉm cười, dịu dàng tém tóc sang cho cô nhìn cô một lượt khen:
“Ây cha, hôm nay con đi ra ngoài sao? Ăn mặc gọn gàng, năng động như này còn trang điểm nữa.”
Cô ngại ngùng gãi gãi đầu nói:
“Dạ, hôm nay thầy chủ nhiệm cấp 3 có hẹn gặp con nên con định đi tới trường để gặp thầy.”
Buổi sáng sớm, cả nhà sẽ ăn bún nước lèo. Món này trước khi xuyên qua đây cô cũng làm rất nhiều lần.
Lúc mới biết quản gia Lý sẽ làm món này, cô đã nhanh tay nhanh chân muốn đứng bếp hôm nay.
Quản gia Lý bưng mấy bát bún nước lèo ra đặt ở trên bàn.
Mẹ Cấn nhìn bát bún nước lèo to đùng ngon mắt trước mặt không khỏi hốt lên:
“Nay chúng ta được ăn món mới sao?”
Ông đứng ở một bên vui vẻ nói:
“Hôm nay là cô chủ đứng bếp đó ạ. Tay nghề của cô chủ cũng rất tốt, ông bà chủ và cậu chủ thử dùng xem.”
Ba Cấn bất ngờ hỏi:
“Là con làm thật sao?”
Trương Tuệ An tự hào cười nói:
“Dạ, trước đây con hay nấu để ăn khi bận bịu công việc đó ba.”
Mẹ Cấn lấy thìa lên dùng thử nước, bà gật đầu vẻ mặt thích thú:
“Rất ngon nha, thanh đạm mẹ thích.”
Cấn Niên nãy giờ im lặng cầm đũa lên ăn thử, anh ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi
“Món này là cô tự học sao?”
Trương Tuệ An bĩu môi nói:
“Không tự học thì làm sau biết làm?”
Mẹ Cấn lấy rau bỏ vào tô của cô, thúc giục nói:
“Kệ nó đi, quan tâm làm gì. Con ăn đi để lát còn đi công việc.”
Trương Tuệ An mỉm cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền trông rất đáng yêu:
“Dạ.”
Ăn xong cũng là bảy giờ rưỡi, cô cùng mẹ Cấn một bên ngồi ăn trái cây xem thời sự.
Còn ba Cấn và Cấn Niên ngồi một bên xử lý tài liệu để chuẩn bị đến công ty họp.
Bỗng màn hình điện thoại của cô sáng lên, mẹ Cấn nhìn thấy đẩy đẩy tay cô nói:
“Hình như con có tin nhắn kìa.”
Trương Tuệ An cầm lấy điện thoại lên, là tin nhắn do Trì Châu gửi đến hai phút trước.
﹝A An cậu dậy chưa? Tớ đang ở bên ngoài này đợi cậu. Nếu cậu vẫn chưa xong thì cũng không cần hấp tấp đâu do tớ đến sớm nên tớ có thể ngồi đợi cậu một lúc.﹞
Cô đứng lên nhìn xung quanh tìm túi xách của mình, cô tìm xung quanh như không thấy.
Mẹ Cấn đang tập trung xem thời sự bị cô làm cho phân tâm lo lắng hỏi:
“Con tìm gì thế?”
Trương Tuệ An tém tóc sang một bên nói:
“Khi nãy con có đem cái túi xách con xuống rồi mà sao bây giờ con không tìm thấy nữa ạ.”
Cấn Niên nghe thế cũng tìm ở ghế mình đang ngồi, nào ngờ nó thật sự ở sau lưng của anh.
Anh giả vờ ho nhẹ cầm nó lên:
“Khụ khụ…đây nè.”
Trương Tuệ An trừng mắt nhìn anh đi tới cầm lấy túi của mình đeo lên. Đi tới chỗ mẹ Cấn thơm vào má mẹ Cấn một cái nói:
“Mẹ con đi nha.”
“Thưa ba con đi.”
Ba Cấn cười lớn gật đầu, mẹ Cấn cũng vui vẻ dang tay ôm cô:
“Đi cẩn thận nha.”
Trương Tuệ An: “Dạ.”
Cô xoay người đi ra ngoài mang giày vào, Cấn Niên theo đó đứng dậy nói:
“Con cũng đi đến công ty đây.”
Ra đến chỗ cô đang ngồi để mang giày Cấn Niên lạnh nhạt thấp giọng từ trên cao nhìn xuống cô hỏi:
“Có cần tôi đưa đi không?”
Cô khựng người, nhìn lên nhoẻn miệng cười có chút khó coi, dứt khoát nói:
“Không cần, bạn tôi qua đón rồi.”
Cô chạy đi ra ngoài cổng, anh đứng ở cửa lớn bên trong nhà nhìn ra hướng cô chạy. Anh thấy ở cổng có chiếc xe đậu, nhưng mà nhìn có chút quen mắt.
Cấn Niên cau mày, tâm tình khó chịu phóng con mắt sắc bén nhìn người đàn ông từ trong xe bước ra để mở cửa cho cô.
Tâm tình hiện tại của anh bị chọt ngứa ngáy, anh đứng yên một chỗ nhìn hai người kia đùa giỡn với nhau.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói ở trong đầu.
“Trương Tuệ An cô mà dám cho tôi đội mũ xanh, tôi Cấn Niên thề xe đào cả mộ của cả dòng họ cô lên đó!!!”
“Tiên sư cha nhà cô, với trai thì cười nói tự nhiên như người nhà. Còn chồng cô thì tối ngày toàn phải combat mồm.”
THẬT LÀ KHÓ CHỊU VÔ CÙNG!!
Chú Trung tài xế chạy xe tới một lúc không thấy anh lên cũng thắc mắc.
Xuống xe đi tới, hơi lo sợ hỏi:
“Cậu chủ, cậu không đến công ty sao?”
Anh gằn mạnh giọng nói:
“ĐI.”
Chú Trung tài xế giật mình, thắc mắc tự hỏi mình đã làm gì để sáng sớm đã bị cậu chủ bực bội như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.