Thư Tình Second-Hand

Chương 34: Lục Dung bị hắn làm hại




Lục Dung lôi thẳng Thẩm Vấn Thu sang một bên, hạ thấp giọng, lo lắng đến mức không thể kiểm soát được sự hung dữ trong lời nói dạy dỗ hắn: “Đừng làm loạn, Tiểu Mị. Làm công nhân trong nhà máy sản xuất dây chuyền hoàn toàn khác với việc giúp đỡ trong nhà tôi.”
“Cậu không chịu được đâu.”
Lục Dung nói xong, mặt mũi Thẩm Vấn Thu đỏ bừng lên.
Thẩm Vấn Thu cũng biết bản thân mình không khỏe mạnh gì, chỉ là hắn nhất thời kích động nói ra khỏi miệng, bình thường bảo hắn làm tí việc hắn cũng lười. Thế nhưng trước mắt giống như bị quỷ ám, Lục Dung càng không cho hắn càng ương ngạnh, trách Lục Dung nói: “Cậu xem thường tôi? Tôi yếu ớt như vậy sao?”
Lục Dung nói như chém đinh chặt sắt: “Đúng, cậu là thiếu gia yếu ớt.”
Thẩm Vấn Thu không ngờ Lục Dung không khách khí như thế. Lục Dung cây ngay không sợ chết đứng, mấu chốt là hắn hoàn toàn không phản bác được, với lại đây không phải giọng điệu coi thường mà là chỉ nói đúng sự thật thôi. Nhất thời hắn cứng họng không trả lời được, giận đến mức choáng váng đầu óc, vẫn chưa nghĩ ra nên tranh cãi thế nào để thắng Lục Dung.
Rõ ràng bình thường Lục Dung ăn nói vụng về lắm, còn tài ăn nói của hắn lại khéo léo biết bao.
Lục Dung thở đều, cũng nhận ra được vừa rồi giọng mình gay gắt quá, nhất định đã dọa sợ bông hoa trong nhà kính Thẩm Vấn Thu rồi. Anh nói chậm giọng, dỗ dành hắn: “Không những vừa mệt vừa vất vả mà còn rất nguy hiểm, tôi đã đồng ý với ba cậu phải chăm sóc cậu cẩn thận, nhỡ đâu cậu xảy ra bất trắc, tôi nên làm gì đây?”
Thẩm Vấn Thu siết chặt balo trên vai, vẫn khăng khăng cứng đầu. Hắn không phục nhìn Lục Dung, nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi cho ba tôi, tôi sẽ tự hỏi ông ấy.”
Sau đó ngay trước mặt Lục Dung, Thẩm Vấn Thu móc điện thoại di động màn hình màu của hắn ra gọi cho ba. Năm ấy là thời đại thịnh hành của loại điện thoại đen trắng, điện thoại di động màn hình màu của hắn trở thành loại đắt nhất xịn nhất.
“Alo, ba ơi, vâng, con với Lục Dung đến nơi rồi.”
“Bọn con tìm được một công xưởng, con cũng muốn xin một công việc làm trong kỳ nghỉ đông với Lục Dung…”
“Con sẽ chú ý an toàn, nếu có nguy hiểm thì con không làm nữa, còn gì nữa không ba?”
“Vâng vâng.”
Thẩm Vấn Thu đưa điện thoại di động cho Lục Dung: “Ba tôi muốn nói chuyện với cậu, ông ấy đồng ý rồi.”
Sắc mặt Lục Dung âm trầm, anh nhận máy: “Alo, con chào chú.” Đến khi thật sự nghe thấy ba Thẩm gật đầu đồng ý, Lục Dung càng sa sầm mặt mũi hơn.
Thẩm Vấn Thu thắng lợi nói: “Ba tôi cũng không quản tôi nữa, cậu quản được tôi à?”
Lục Dung hít sâu một hơi: “Tôi biết rồi.”
Vì vậy hai người cùng nhau làm công nhân trong công xưởng.
Làm trong hai tuần lễ, tiền lương trả theo ngày.
Do Lục Dung là người tàn tật, chỉ có một tay, ban đầu anh không được phân công việc ở dây chuyền lắp ráp, bởi vì họ cảm thấy anh không đảm đương nổi nên cho anh làm vài công việc nặng. Ngược lại, Thẩm Vấn Thu được phân thẳng đến dây chuyền sản xuất làm công việc phá dỡ.
Khác với các phương pháp tái chế rác thải điện tử tiên tiến và phát triển mà Thẩm Vấn Thu tìm thấy trên Internet, ở đây không có nhiều máy móc công nghệ cao, chỉ đơn giản tháo dỡ một cách thô bạo. Ví dụ như khi tháo rời ti vi, trước tiên phải tháo tất cả các ốc vít, sau đó nhấc lớp vỏ nhựa bên ngoài lên, bảng mạch dây, cáp mạch, loa, bộ điều chỉnh, máy biến áp và các bộ phận khác được phân loại ra, quá trình xử lý tiếp theo cũng rất cẩu thả. Một người thợ lành nghề có thể tháo dỡ một chiếc ti vi chỉ trong mười phút.
Đương nhiên Thẩm Vấn Thu không thành thạo, sau đó Lục Dung xung phong nhận việc, nói để cho anh thử một lần, Lục Dung làm một tay vẫn nhanh hơn hắn làm.
Bọn họ cùng nhau làm việc.
Sau khi các bộ phận bằng kim loại có giá trị có thể dùng để luyện kim đơn giản và các bộ phận đã qua sử dụng có thể được xử lý để tân trang được chọn, những phần còn lại được chất thành một đống.
Lục Dung hỏi: “Không phân loại nữa à? Em cảm thấy có thể phân loại tiếp được nữa, vẫn có thể sử dụng được.”
Đối phương cười nói: “Phân cái gì nữa? Không có trang bị kỹ thuật cũng không kiếm được lợi nhuận.”
Mỗi ngày làm việc ở dây chuyền lắp ráp, vào ca lúc 8 giờ sáng và tan ca vào lúc 8 giờ tối, bù lại được bao cả ăn và ở. Buổi trưa và buổi tối có nửa tiếng để ăn cơm, nhưng cơm ở nhà ăn tương đối khó ăn, còn không hợp vệ sinh cho lắm. Thẩm Vấn Thu dù đói lả đi nhưng vẫn nuốt không trôi, cảm thấy hạt cơm cứ giày vò cổ họng hắn.
Xung quanh công xưởng rất vắng vẻ, cho dù trong túi hắn có tiền cũng không có chỗ để mua cơm ăn. Hai người đến siêu thị nhỏ gần nhất mua rất nhiều mỳ gói, giăm-bông, bánh quy, các loại bánh mỳ bánh ngọt. Ba bữa ăn trong ngày của hắn đều dựa vào thứ này để sống.
Ký túc xá của công nhân không đủ an toàn, mỗi lần bọn họ mua quà vặt mới mang về, không hiểu sao đều biến mất một ít, cũng không biết là ai lấy, không thể làm gì khác hơn là lại đi mua cái mới.
Mới có một tuần trôi qua mà Thẩm Vấn Thu đã gầy rộc cả đi, cảm giác như mỗi bắp thịt trên cơ thể đều đau nhức kinh khủng.
Buổi tối rất lạnh.
Thẩm Vấn Thu chủ động chen chúc ngủ cùng Lục Dung trong một cái chăn, vốn dĩ hắn đã rất mệt mỏi, eo đau lưng nhức, ngủ cũng không thoải mái, Lục Dung sẽ xoa bóp cánh tay và chân cho hắn. Kìm nén đã nhiều ngày lắm rồi, anh thấy mặt mũi Thẩm Vấn Thu tiều tụy mệt mỏi, cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng, hỏi: “Hối hận không?”
Chỉ cần hỏi như vậy, Thẩm Vấn Thu sẽ hăng hái hẳn lên, quật cường nói: “Không hối hận!”
Công nhân thấy bọn họ cứ dính lấy nhau, đi ngang qua còn kỳ quái nói: “Hai cậu bạn đây tình cảm tốt thật đấy!”
Thẩm Vấn Thu đỏ mặt, do dự một chút vẫn muốn ngủ cùng một chăn với Lục Dung, thật sự trời rét lắm. Mặc dù Lục Dung hơi hôi một tí, ôi cũng vì ở công xưởng không tiện tắm rửa, nhưng mà anh rất ấm áp. Nhất là vào mùa đông, người anh giống như một cái lò sưởi siêu ấm, anh còn không ngại hắn, ôm tay hắn vào trong ngực ủ cho ấm.
Ban đêm hắn và Lục Dung lặng lẽ thì thầm với nhau, sợ bị người khác nghe thấy nên hai người chui vào trong chăn, đầu sát bên đầu, nhỏ giọng nói chuyện.
Thật ra Thẩm Vấn Thu đã sợ rồi, hắn nghĩ trong đầu, hết kỳ nghỉ quay về đi học, hắn sẽ không kêu khổ nữa, đi học chỉ thi thoảng nhàm chán tí thôi, so với công việc làm trong dây chuyền sản xuất đến tê dại cả tay thì chẳng đáng kêu mệt. Giáo viên có hung dữ hơn nữa cũng chẳng bằng ông chú trông coi nói giọng địa phương mà hắn nghe không hiểu.
Nghĩ đến vẫn còn một tuần nữa, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hỏi: “Đại Dung, cậu đã khảo sát được thành quả tâm đắc nào chưa?”
Lục Dung trầm ngâm: “Ừ…Có một chút.”
Thẩm Vấn Thu thở dài, nói: “Tôi cảm thấy hoàn toàn giống với suy nghĩ của tôi.”
Lục Dung cười: “Cậu nghĩ thế nào?”
Thẩm Vấn Thu khó khăn hình dung: “Nói thế nào nhỉ? Tôi cảm thấy giống như trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng mà tôi từng đọc vậy, cậu không cảm thấy cách gọi “trạm cuối thế giới rác thải điện tử” nghe có cảm giác như cuộc đấu của Cyberpunk(*) không?”
(*) Một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự “kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao” bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.
“Tôi biết quốc gia chúng ta vẫn chưa tiên tiến được như các quốc gia phát triển khác, nhưng bây giờ lại quá đơn giản và thô bạo rồi.”
“Hơn nữa còn rất nguy hiểm, tôi thấy bọn họ tinh luyện bằng cách rót chất thải công nghiệp vào chất lỏng hòa tan sinh ra khói độc nhưng công nhân ngay cả một cái mặt nạ phòng hộ đúng quy chuẩn cũng không có, chỉ đeo khẩu trang. Tôi thật sự lo lắng họ sẽ bị trúng độc đấy.”
Lục Dung tán thành sâu sắc: “Đúng vậy, nước thải cũng đổ thẳng xuống sông. Không xử lý hoặc thiêu hủy sẽ làm ô nhiễm đất đai và nguồn nước.”
Điều này hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đây của Lục Dung, nhưng ít nhiều anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù sao anh cũng làm một công việc liên quan, từng chứng kiến nhiều người trong ngành vàng đỏ nhọ lòng son(*).
(*) Vàng bạc, tiền của bao giờ cũng kích thích lòng tham của con người, khiến người ta không giữ được lương tâm trong sáng.
Nhưng vài ngày qua anh đã tạo được quan hệ thân quen với các công nhân để nghe ngóng, các công xưởng lân cận cơ bản là giống nhau.
Cũng đúng.
Trong nước ngay cả chính sách liên quan cũng không có, pháp luật cũng không, làm sao có thể có các nhà máy chính quy hợp pháp?
Cũng không có gì kỳ lạ.
Thẩm Vấn Thu nghĩ bản thân thật ngu ngốc khi đi hỏi những công nhân khác, tại sao không xử lý chất thải đúng theo quy trình, vân vân, gây ra một trận cười nhạo. Hắn nghĩ lại, có thể tiết kiệm tiền thì làm gì có ai tự dưng tăng thêm chi phí? Ngu chắc? Cho dù có ô nhiễm môi trường, ông chủ cũng chẳng sao cả, chỉ có công nhân là bệnh tật.
Thẩm Vấn Thu nói: “Sau này cậu muốn làm những việc này sao?”
Lục Dung cũng biết bản thân đã tự đưa ra nhiều lý tưởng ngây thơ, anh hồi tưởng những cảnh tượng mà bản thân đã chứng kiến nhiều ngày qua rồi giật mình, nghiêm túc kiên định nói: “Khoa học kỹ thuật đang nhanh chóng phát triển, sau này rác thải điện tử sẽ càng ngày càng nhiều, dù sao vẫn phải có người làm việc này.”
Anh suy nghĩ rồi nói thêm: “Tôi cảm thấy mình có thể làm được, đây cũng là một ngành rất có trách nhiệm với xã hội, không nên như thế. Nếu ai cũng không làm thì sẽ càng ngày càng tệ thêm.”
Thẩm Vấn Thu chần chừ nói: “Tôi cảm thấy, nếu tất cả đều phải dựa theo tiêu chuẩn bảo vệ môi trường nghiêm khắc thì có lẽ sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền…”
Đối mặt với vấn đề này, Lục Dung không hề hoang mang chút nào: “Tôi chỉ muốn làm mà thôi, tiền đủ dùng là được.”
Lục Dung cân nhắc từ ngữ, bình tĩnh tự nhiên nói: “Tiểu Mị, cậu cảm thấy con người nên sống thế nào mới là tốt nhất?”
“Có lẽ cả đời tôi sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng tôi không nghĩ ra được điều gì còn có ý nghĩa hơn việc bảo vệ tất cả vạn vật sinh linh.”
Lục Dung nói lời này bằng giọng cực kỳ kiên quyết, vừa điềm tĩnh vừa nghiêm túc. Nếu là người khác nói hắn sẽ cảm thấy họ đang mạnh miệng nhưng Lục Dung không giống thế, Lục Dung cực kỳ nghiêm túc.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy cơ thể như bị đóng băng, hắn thấy trái tim đang đập nhịp nhàng của mình chợt dao động mạnh mẽ.
Hắn nghĩ, trên thế giới này không có người con trai nào ngầu hơn Lục Dung cả.
Một lúc lâu sau Thẩm Vấn Thu mới thở bình thường được, hít thở đều đặn. Cũng may đang quấn trong chăn nên Lục Dung không nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng.
Thẩm Vấn Thu nói: “Hi vọng rằng đất nước chúng ta có thể tiếp bước các nước phát triển càng sớm càng tốt, đồng thời nâng cấp và phát minh ra các phương pháp tái chế tốt hơn và thân thiện hơn với môi trường.”
Hình như Lục Dung muốn nói gì đó, chỉ mỉm cười không lên tiếng.
Hai ngày cuối trước khi bọn họ rời công xưởng.
Hai xe chở phế phẩm mới đã đến.
Bọn họ đều đi khuân đồ, cuối cùng đã đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, những công nhân khác đã đi trước, bọn họ thì chậm hơn, ở lại cuối cùng.
Thẩm Vấn Thu cực kỳ mệt mỏi, ngồi tạm trên một thiết bị điện. Hắn thấy Lục Dung còn đang đứng, im lặng ngước nhìn núi phế liệu. Phế phẩm điện tử trở nên rực rỡ một cách kỳ lạ dưới ánh mặt trời khúc xạ, tản ra mùi kim loại nồng đậm.
Ánh sáng rọi ở trước mặt có hơi nhức mắt, phác họa ra đường nét gương mặt lạnh lùng và kiên nghị của Lục Dung. Lồng ngực Lục Dung phập phồng, anh hít một hơi thật sâu.
Thẩm Vấn Thu hoàn toàn không hiểu anh đang rầu rĩ điều gì, hỏi: “Sao vậy? Cậu thở dài gì thế? Mệt à?”
Lục Dung lắc đầu, không quay đầu sang, nói: “Cậu có biết phương pháp xử lý rác thải ít ô nhiễm nhất là gì không?”
Thẩm Vấn Thu ngây ngốc nói: “Tôi, tôi không biết. Làm sao tôi biết được? Tôi đâu phải dân kỹ thuật.”
“Không liên quan đến kỹ thuật.” Lục Dung nói: “Biện pháp tốt nhất chính là chở đến các quốc gia khác, những vùng đất bị ô nhiễm khác.”
“Đây là những thứ rác thải mà ông chủ đặc biệt mua của người nước ngoài, hoặc là giành giật nó với người cùng ngành.”
Thẩm Vấn Thu tim đập loạn nhịp vài giây, hắn ngồi thẳng người, nghĩ ngợi gì đó rồi đứng lên, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Lục Dung.
Lục Dung đến gần núi rác điện tử, anh mặc trang phục lao động màu xanh da trời lem luốc, gương mặt đen nhẻm lem nhem, chọn lấy một miếng linh kiện kim loại nhặt lên. Ánh sáng lạnh lẽo của kim loại phản chiếu vào mắt anh, giống như có ngọn lửa cháy dữ dội trên ngọn núi trơ trọi.
Lục Dung còn nói: “Cái gì cũng có ưu điểm và nhược điểm. Họ đã dày công khai thác kim loại quý để tạo ra những thứ này, nguồn tài nguyên này có hạn. Chỉ cần có phương pháp phù hợp thì đây sẽ là mỏ khoáng sản miễn phí.”

Cho dù nhiều năm sau nhớ lại, Thẩm Vấn Thu vẫn sẽ cảm thấy trong lòng rộn rã, trái tim đập nhanh hơn. Lúc ấy không ý thức được, chỉ cảm thấy trên người Lục Dung toát ra khí chất nào đó không liên quan đến vẻ ngoài, chắc là vẻ đẹp tâm hồn. Bây giờ hắn nhớ lại, khi đó chắc chắn hắn đã thích Lục Dung rồi.
Nguyên nhân thì nhiều lắm, không phải chỉ trong một khoảnh khắc nhất định, bất kể là vì chí hướng của Lục Dung hay những đêm đông hai người tựa sát vào nhau ngủ chung.
Nhưng có thể thật sự ngủ cùng Lục Dung ở nơi này, dường như tâm nguyện mà hắn ước ao bấy lâu nay cuối cùng đã được hoàn thành.
Mình nên thấy thỏa mãn. Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại Thẩm Vấn Thu đã nghĩ như thế. Nhưng không biết tại sao trong lòng hắn thấy trống trải.
Tại sao? Có lẽ vì đây không phải tình cảm xuất phát từ cả hai phía mà do hắn hèn hạ câu dẫn.
Hắn ngay cả thể diện và lòng tự trọng nữa cũng không cần nữa nên mới câu dẫn Lục Dung phá giới.
Lục Dung là một người nguyên tắc và rất chính trực, chỉ vì gặp hắn mà bị vấy bẩn, trong lòng Thẩm Vấn Thu không khỏi có cảm giác tội lỗi.
Tối hôm qua dựa vào say rượu để làm loạn, hôm nay nên làm gì đây?
Cũng may Lục Dung còn đang ngủ, Thẩm Vấn Thu không nghĩ ra nên đối mặt với Lục Dung thế nào. Hắn nhức đầu, cơ thể cũng đau nhức.
Lục Dung dịu dàng ôm hắn.
Thẩm Vấn Thu nhẹ nhàng chui ra khỏi lồng ngực Lục Dung, nhặt quần áo ngủ trên sàn lên mặc vào, đi vào phòng tắm.
Ngủ cùng Lục Dung không sướng như hắn nghĩ, còn rất đau. Hơn nữa ban đầu hắn cứ nghĩ ngủ với Lục Dung một lần là hắn sẽ hài lòng, bây giờ lại bắt đầu nghĩ, không biết lúc nào mới có thể lừa anh đến lần thứ hai. Thẩm Vấn Thu đối mặt với vách tường phòng tắm, mở vòi nước, nước nóng chảy xuống cơ thể. Hắn cố ý điều chỉnh nhiệt độ thật nóng, cứ như thể phải vậy mới có thể tắm rửa sạch sẽ, để những thứ dơ bẩn trên người hắn nóng chết. Đứng được một lúc, hắn cảm giác có thứ gì đó chảy ra từ bên trong, theo dòng nước chạy dọc xuống mặt trong chân hắn.
Thẩm Vấn Thu cứng đờ, nhận ra đó là thứ gì, xấu hổ mặt đỏ bừng.
Hắn chống lên tường bên cạnh, hiểu rõ phải tẩy rửa thế nào.
Sau lưng vang lên giọng nói của Lục Dung: “Tiểu Mị, xin lỗi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.