Ba năm sau.
Sau khi nhận được giải thưởng phát triển Khoa học công nghệ quốc gia, sản nghiệp công ty của Lục Dung đột nhiên tăng mạnh. Dưới sự xem xét và đề xuất của Thẩm Vấn Thu, họ đã mua lại một số công ty nhỏ, tiến hành tích hợp chiến lược chuỗi sản xuất công nghiệp sản phẩm chất thải pin coban, còn hợp tác cùng một số công ty khác. Các cơ quan chính phủ và các doanh nghiệp quy mô lớn đã xây dựng một dây chuyền công nghiệp tái chế khoáng sản với việc tái chế chất thải điện tử, ô tô phế liệu và thép phế liệu, tái chế chất thải công nghiệp kim loại hiếm và tái chế kim loại.
Trong năm thứ hai, lợi nhuận ròng của công ty tăng 1/3 và tăng gấp đôi vào năm thứ ba. Đến năm nay, chỉ nhìn vào báo cáo tài chính, mức chênh lệch đã gấp bốn lần so với năm Thẩm Vấn Thu mới đến. Lợi nhuận ròng của trụ sở chính năm nay là 300 triệu(*).
(*) Hơn 900 tỉ VNĐ.
Hoàn toàn có thể nói là phát triển bền vững.
Sau mười năm tích lũy, Lục Dung đã tiết kiệm được rất nhiều tiền và tài sản. Chỉ trong vài năm, anh đã lên thẳng vị trí lãnh đạo trong ngành, là một đầu tàu vô cùng xứng đáng. Năm ngoái chủ tịch cũ đã nghỉ hưu, sẵn sàng chuẩn bị cho thời kỳ nghỉ dưỡng tuổi già, không còn muốn lăn lộn vất vả nữa. Sau khi trải qua cuộc bình chọn bỏ phiếu, Lục Dung được bầu trực tiếp làm tân chủ tịch của Hiệp hội tái chế Trung Quốc với số phiếu áp đảo.
Bản thân anh cũng đã giành được rất nhiều giải thưởng khác nhau trong vài năm qua, được bình luận đánh giá này nọ. Vì vậy, trường cấp 2, trường cấp 3 và cả trường Đại học trước đây anh từng học lẫn chính quyền địa phương ở quê hương cũng sử dụng hình mẫu của anh để tiến hành tuyên truyền.
Trường Đại học cũ của anh còn mời anh đến làm giảng viên danh dự, tham gia hoạt động. Nếu rảnh rỗi có thể diễn giảng một hai tiết cho các đàn em cũng tốt.
Lục Dung vui vẻ nhận lời. Anh rất sẵn lòng được mở buổi tọa đàm. Sẽ là một điều tốt nếu anh có thể dụ dỗ được một vài sinh viên trẻ tuổi sẵn sàng tham gia vào ngành này, mọi người sẽ cùng nhau nhặt củi và ngọn lửa sẽ bốc cháy thật cao. Nỗi lo duy nhất của anh đó là, liệu anh có nói quá nhàm chán và khô khan không? Nhỡ đâu lại làm nhụt chí những người trẻ đang đầy khát vọng thì sao?
Cuối cùng bản thảo vẫn do Thẩm Vấn Thu viết, Thẩm Vấn Thu còn cố ý tăng thêm cho anh mấy đoạn nội dung hài hước. Lục Dung nghiêm túc đọc xong, chọc cho khắp nơi cười rộ, chính anh còn phản ứng chậm chạp mãi mới nhận ra, sau khi dừng lại thì không nhịn được bật cười. Vì vậy sinh viên phía dưới lại được thêm một trận cười no nê.
Lục Dung hòa nhã giải thích với bọn họ: “Phần bản thảo này do trợ lý của tôi viết, do tôi viết quá khô khan và nhàm chán. Tôi không muốn lan tỏa sự chán chường đến các bạn, trước đây tôi cũng đã đọc qua rất nhiều lần nhưng vẫn không hề nhận ra, hóa ra đoạn này lại khiến các bạn buồn cười đến vậy.”
Thẩm Vấn Thu ngồi ở hàng trên cùng nhìn anh, vui vẻ mỉm cười, dẫn đầu vỗ tay cho anh.
Bọn họ đi diễn giảng lần thứ hai, hiệu quả cũng rất tốt, hội trường không còn chỗ ngồi. Thẩm Vấn Thu cảm thấy đó là nhờ năng lực thuyết trình hay của Lục Dung, Lục Dung lại cảm thấy hoàn toàn do bản thảo Thẩm Vấn Thu viết súc tích thú vị. Vì vậy hai năm gần đây, việc tuyển sinh ở trường suôn sẻ hơn những năm trước rất nhiều, tuyển được không ít những hạt giống tốt khiến các thầy cô vui như được mùa.
Hiện tại hai người đã phân công rõ ràng ở công ty.
Thẩm Vấn Thu đã hoàn toàn thành thạo. Hắn quản lý tài chính của công ty, theo dõi các chính sách nhà nước của Hòa Phong(*), liên hệ với các công ty lớn, mở rộng kinh doanh và mở rộng phạm vi khách hàng. Về mặt này, đầu óc chiến lược của Thẩm Vấn Thu so với Lục Dung chuyên nghiên cứu khoa học rõ ràng linh hoạt và thông minh hơn rất nhiều.
(*) Dành cho bạn nào quên, đây là tên công ty của Lục Dung.
Bằng cách này, Lục Dung có thể thu xếp được nhiều thời gian hơn, tự nắm bắt nghiên cứu khoa học và tham gia vào nhiều hoạt động khác nhau. Lục Dung thường xuyên cảm thấy, nếu không nhờ có Thẩm Vấn Thu, bây giờ anh có cơ hội cũng chưa chắc đã có thể phất cánh bay lên.
Trên thực tế, anh chỉ muốn làm những việc mình thích, chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động xin tham gia cuộc thi để giành giải thưởng. Anh muốn điều hành công ty một cách lâu dài và suôn sẻ, cũng từng cảm thấy thời cơ chưa đến, mà anh cũng cho rằng bản thân vẫn chưa đủ trình độ. Chính vì sự xuất hiện của Thẩm Vấn Thu nên đã thúc đẩy kế hoạch của anh đi xa hơn.
Thẩm Vấn Thu với tư cách là phó tổng giám đốc đã làm rất tốt công việc của mình. Lục Dung đã chia cho hắn cổ tức(*) và cổ phiếu với mức ưu đãi bình thường trong ngành – đây là ý kiến được đưa ra sau khi Lục Dung đã suy nghĩ hết sức cặn kẽ. Có vẻ cho như bình thường thì không đủ, nhưng nếu cho quá nhiều thì không tôn trọng sức lao động của Thẩm Vấn Thu. Thay vào đó, điều này có thể khiến hắn cảm thấy giống như bản thân đang hoàn toàn dựa vào việc đi cửa sau. Bây giờ mỗi khi Thẩm Vấn Thu nhớ lại bốn năm trước, hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lúc đó hắn sắp chết và nợ hơn một trăm triệu, suốt ngày không chơi game thì đi đánh bạc. Vào thời điểm Lục Dung mới thuê hắn về, hắn nhận được bốn đến năm ngàn tiền lương trợ lý của một tháng, vẫn chưa thể tin được mình có thể dựa vào công việc này để trả sạch nợ nần.
(*) Là một phần lợi nhuận sau thuế được chia cho các cổ đông của một công ty cổ phần. Cổ tức có thể được trả bằng tiền, cổ phiếu.
Còn bây giờ, thực tế thì cho dù Lục Dung không giúp hắn, hắn làm việc khoảng mười năm gần như đã có thể trả hết nợ.
Thậm chí hắn đã trả được một nửa số nợ mà ba hắn để lại. Thật giống như đang nằm mơ, tất cả mọi chuyện kỳ diệu không tài nào ngờ được.
Năm nay trùng hợp đến lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường cấp ba của họ.
Nhà trường liên lạc với Lục Dung, mời anh về trường với vai trò cựu học thành công tham gia các hoạt động kỷ niệm, tiếp nhận phỏng vấn của báo chí, phát biểu khích lệ động viên các bạn học sinh học tập trước kì thi Đại học.
Lục Dung cao hứng nói với Thẩm Vấn Thu: “Đúng lúc chúng ta có thể về thăm trường.”
Thẩm Vấn Thu gật đầu. Thật sự thì nội tâm hắn vẫn có phần thấp thỏm. Cuộc đời hắn thay đổi nhanh chóng, bây giờ cũng tạm coi là ổn định, thế nhưng lịch sử đen tối dày cộm vẫn còn đó. Mấy năm trước đến đồn cảnh sát nhiều cứ như về nhà, suýt chút nữa thì lầm đường lạc lối, muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được.
Nhắc mới nhớ, anh cảnh sát họ Trương thường xuyên bắt Thẩm Vấn Thu năm ấy đến nay vẫn là bạn, thi thoảng hai người họ sẽ liên lạc. Đối phương biết bây giờ hắn đã chăm chỉ làm việc, không đánh bạc nữa thì cũng rất mừng cho hắn.
Mỗi một chi tiết trong cuộc sống đều rất đáng giá.
Hắn từng bị bắt rất nhiều lần, nói dối điêu luyện, đùa giỡn vô lại, cảnh sát Trương hết lần này tới lần khác kiên nhẫn khuyên bảo hắn, thậm chí còn định giúp hắn tìm việc làm. Khi hắn nói mình vẫn còn một người bạn tốt, cảnh sát Trương cũng không cười nhạo hay khinh bỉ hắn, trước tiên giúp hắn liên lạc với Lục Dung, cũng không nề hà phiền phức mà tóm tắt lại tình huống cho anh nghe.
Sau này hắn được bảo lãnh rời đi cũng là nhờ có công lao của cảnh sát Trương.
Hồi tưởng lại ban đầu hắn cho anh ta số điện thoại là vì muốn gây thêm phiền phức cho người ta, Thẩm Vấn Thu cảm thấy xấu hổ. Sau khi trở về, hắn mời anh ăn mấy bữa.
Cảnh sát Trương kể cho hắn chuyện liên quan đến những chiến hữu từng đánh bạc với hắn năm xưa. Mới ba năm mà đã chết hai người, một người đột tử tại nhà, chết trong phòng trọ hơn một tuần lễ, thi thể bốc mùi hôi thối mới được phát hiện ra. Một người nghiện ma túy, dính vào tệ nạn xã hội không còn tỉnh táo nữa, còn lại bảy tám người mất tích chẳng thấy tăm hơi, không biết sống chết thế nào. Một số kẻ thức tỉnh thì thổn thức mãi không dứt.
Thẩm Vấn Thu không liên lạc với những người đó, cũng từng có mấy người muốn liên lạc lại với hắn. Hắn không hiểu tại sao bọn họ còn mặt dày đeo bám đến tận nhà.
Mỗi khi gặp chuyện như vậy, Thẩm Vấn Thu sẽ đi tìm Lục Dung, rầu rỉ kể cho anh nghe. Sau đó Lục Dung sẽ bình thản nói một câu: “Ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ cho người đi nói chuyện với bọn họ.”
Lục Dung không làm to chuyện lên.
Lục Dung là người thế nào? Lần nào anh cũng xử lý rất thỏa đáng trong yên lặng.
Hắn chỉ cần biết sau này những kẻ đó sẽ lặng lẽ biến mất, không còn xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa. Thẩm Vấn Thu cũng không lừa anh, vốn dĩ giao cho Lục Dung xử lý sẽ tốt hơn.
Quốc khánh.
Hai người cùng nhau trở về trường cũ ở quê hương, tham gia hoạt động kỉ niệm ngày thành lập trường. Có điều thư mời chỉ có Lục Dung, Thẩm Vấn Thu hạn chế ra mặt, không cần để lộ mình cũng là cựu học sinh. Hắn vẫn làm một trợ lý đi theo Lục Dung, tận lực khiêm tốn, hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân xuống.
Bọn họ đã hơn mười năm không về trường cũ.
Trường cấp ba trong ký ức của bọn họ đã thay đổi rất nhiều, xây thêm những tòa nhà lớp học mới và tòa khoa học kỹ thuật, còn xây cả nhà thi đấu, lượng học sinh và lớp học cũng nhiều hơn, vân vân. Tòa nhà trước đây bọn họ học có thể thấy rõ sự cũ nát, thế nhưng bây giờ vẫn có học sinh học ở đây nên chưa bị phá hủy.
Hôm nay Lục Dung và Thẩm Vấn Thu đến sớm, gần đây rảnh rỗi cho nên đến trước hai ngày, hoạt động còn chưa bắt đầu. Bọn họ định đi dạo xung quanh trường một vòng.
Học sinh đang lên lớp, từ cửa sổ vọng ra tiếng đọc sách hứng khởi rành rọt.
Trong nháy mắt Thẩm Vấn Thu có ảo giác mình được quay lại thời học sinh.
Con đường mòn này vẫn không hề thay đổi, giống như trước đây, bọn họ đã từng sóng vai đi qua rất nhiều lần, vừa đi vừa nói cười. Lục Dung đã từng tâm sự về ước mơ tương lai cùng hắn tại đây rất nhiều lần.
Thẩm Vấn Thu ngó nghiêng xung quanh, cảm thấy bốn bề vắng lặng quá, ở chốn yên tĩnh có thảm thực vật che chắn, hắn len lén chủ động nắm lấy tay Lục Dung.
Đúng là hai người đã hạnh phúc bên nhau hơn ba năm rồi, chuyện gì xấu hổ cũng đã làm, thế mà Lục Dung vẫn có thể đỏ hết cả tai lên chỉ vì một cái nắm tay đơn thuần như vậy.
Lục Dung hỏi: “Em không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
Thẩm Vấn Thu nói: “Chỉ lặng lẽ nắm một lúc thôi…Từ hồi cấp ba em đã luôn muốn nắm tay anh…”
Hai người cùng thả chậm bước chân.
Hưởng thụ sự nóng ấm lòng bàn tay của nhau, mồ hôi sền sệt dính dớp chung một chỗ, ngón tay ngứa ngáy râm ran.
Sau hơn mười năm, tình yêu thầm kín của họ dành cho nhau cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái, hai người trở thành một đôi tình nhân, tình cảm đằm thắm.
Ánh sáng xuyên qua khe hở lá cây, loang lổ rơi xuống người bọn họ.
Đi đến nơi ánh mặt trời chói lọi, tầm nhìn không còn bị cản trở nữa, hai người mới buông tay nhau ra.
Bọn họ đi đến phòng học trước đây mình từng học.
Trên tầng 5, gạch lát nền và cầu thang toát ra hơi thở cổ kính, cầu thang được dát thanh kim loại chống trượt với dòng chữ Được xây dựng vào năm 2000 trên đó. Khi bọn họ còn đi học thì nó còn rất mới, bây giờ đã cũ rồi.
Học sinh đang học trong lớp, vừa hay, hai người chỉ đứng bên ngoài cửa nhìn vào.
Thẩm Vấn Thu nhỏ giọng nói: “Đợi đến khi tan học, chúng ta lại tới. Em muốn ngồi vào vị trí trước đây chúng ta từng ngồi.”
Lục Dung nói: “Được.”
Vừa dứt lời, chuông tan học đột ngột vang lên.
Hai người không định giáp mặt với học sinh ở đây, vì vậy nhanh chóng rời đi. Nhưng trên đường bất ngờ gặp một người phụ nữ trung niên mặt mũi nghiêm túc đeo kính, tóc mai đã chuyển màu muối tiêu. Có học sinh chạy ngang qua, bà cau hàng chân mày lá liễu lại, lớn tiếng dạy dỗ: “Đã nhắc bao nhiêu lần rồi! Không được chạy nhảy trên hành lang!”
Sau đó hai bên nhìn thấy nhau, đều vô thức đi chậm lại. Người phụ nữ nhìn chằm chằm hai người, từ từ cau mày.
Thẩm Vấn Thu chần chừ hỏi: “…Chào cô Đổng ạ.”
Lục Dung bình tĩnh hơn nhiều, nói: “Cô Đổng, đã lâu không gặp.”
Là giáo viên dạy Hóa kiêm chủ nhiệm lớp cấp ba của bọn họ, đúng là trùng hợp.
Cô Đổng ngẩn người, giống như núi băng tan chảy, hòa nhã thân thiết mỉm cười, mừng rỡ không thôi: “Lục Dung? Thẩm Vấn Thu?”
“Hai đứa về đấy à? Sao đến sớm thế? Vừa khéo, đến phòng làm việc của cô ngồi một lát đi, cô pha cho hai đứa ly trà uống nhé.”