Lục Dung và Thẩm Vấn Thu thường xuyên là chủ đề được các giáo viên trường bọn họ bàn tán, cho dù khi còn đi học trước đây hay khi tốt nghiệp sau này.
Sự phát triển của hai người như hai thái cực khác nhau. Lục Dung có xuất thân nhà nghèo, tay trắng lập nghiệp, từng bước trở thành một người thành công trong xã hội. Anh được tuyên dương là tấm gương tiêu biểu, là một trong những lãnh đạo hàng đầu trong ngành, công việc anh làm cũng rất có ý nghĩa với xã hội.
Còn Thẩm Vấn Thu thì sao? Hắn chính là điển hình của việc tay thơm tự đánh hỏng bài(*). Đôi khi giáo viên thường hay nhắc đến những vấn đề tiêu cực thế này để giáo dục cho học sinh phải học hành cho tốt, kiểm soát bản thân, rèn luyện chính mình, không được phép mê mệt bài bạc và game.
(*) Những gì được ông trời ưu ái cho thì nên biết đường giữ lấy và phát triển, nếu không sẽ tự sa ngã và đi vào ngõ cụt.
Có điều từ mấy năm trước, cô Đổng loáng thoáng nghe nói đôi bạn thân năm xưa đã làm hòa với nhau rồi, Thẩm Vấn Thu đang làm việc ở công ty của Lục Dung, hối cải triệt để, lãng tử quay đầu. Vì vậy, Thẩm Vấn Thu trở thành một tấm gương tích cực hiếm thấy trong lịch sử.
Lục Dung và Thẩm Vấn Thu cùng đi đến phòng làm việc của cô Đổng.
Trên bàn xếp một xấp bài thi rất dày, cô Đổng vừa chấm vừa nói chuyện với bọn họ: “Sao hai em đến sớm thế?”
Lục Dung nói: “Bọn em rảnh rỗi nên vừa hay qua đây thăm trường.”
Lục Dung rất có năng lực không trâu bắt chó đi cày(*), quan tâm hỏi han: “Hình như quấy rầy công việc của cô, dù sao bọn em cũng không bận gì, hay là để bọn em chấm bài cùng cô nhé?”
(*) Ví trường hợp một người làm việc không đúng sở trường của người ta.
Thẩm Vấn Thu liếc anh.
Cô Đổng nói: “Được.”
Thẩm Vấn Thu lại liếc anh thêm lần nữa.
Vì thế Lục Dung ngồi chấm bài ở đây, hắn ngồi bên cạnh chơi điện thoại trông cũng hơi buồn cười, vì thế hai người cùng nhau chấm bài tập.
Thẩm Vấn Thu cũng không mất kiên nhẫn, Lục Dung là người như vậy, hắn thích.
Cô Đổng quan sát hai người bọn họ, bật cười: “Cô nhớ hồi học cấp ba, cô thường xuyên nhờ hai đứa hỗ trợ chấm bài, ghi lại điểm số. Hai đứa đều rất cẩn thận và nhiệt tình, chưa bao giờ xảy ra bất trắc gì.”
Lục Dung không khỏi nhớ lại chuyện thuở niên thiếu, thật ra hồi ấy anh vẫn còn lầm lì, không chủ động nhiều. Anh đi hỗ trợ cùng là vì có Thẩm Vấn Thu.
Thời học cấp hai, giáo viên trong lớp không thích anh, bởi vì tính anh lầm lì cô độc, còn hay gây rối, cho nên giáo viên kia vô cùng ghét, thường xuyên nhằm vào anh. Thậm chí anh còn biết giáo viên ngầm đánh giá sau lưng anh là “chó biết cắn thì không sủa”(*).”
(*) Nguyên cả câu là “Chó biết sủa thì không cắn, chó biết cắn thì không sủa”, mô tả một người giống như hổ giấy, vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong mềm yếu.
Lên cấp ba, vì có Thẩm Vấn Thu, mặc dù anh không thích giao tiếp với người khác nhưng Thẩm Vấn Thu làm gì anh cũng theo sát bên cạnh. Không biết từ lúc nào trong mắt giáo viên, anh trở thành một học sinh tích cực, ngoan ngoãn nghe lời.
Thật ra anh cảm thấy bản thân đã được ảnh hưởng sự hiền lành, sáng sủa từ Thẩm Vấn Thu.
Lục Dung nhìn Thẩm Vấn Thu, Thẩm Vấn Thu cũng đang lén nhìn anh. Hai người trao đổi một ánh mắt chan chứa ý cười, dù không nói nhưng vô cùng ăn ý hiểu lòng nhau.
Chuông tan học vang lên.
Trong nháy mắt, hành lang yên lặng trở nên ồn ào.
Có học sinh đến phòng làm việc, tỏ ra đáng thương năn nỉ cô Đổng: “Cô ơi, em không dám nữa đâu, cô trả lại tiểu thuyết cho em đi mà…”
Cô Đổng sầm mặt, nói: “Không được. Nếu thành tích thi giữa kỳ của em có tiến bộ, cô sẽ trả lại cho em. Suốt ngày đọc tiểu thuyết trong giờ học mà đòi tiến bộ sao?”
Lục Dung đang cúi đầu chấm bài ở bên cạnh đột nhiên được nhắc đến: “Kia kìa, nhìn đàn anh ở bên kia mà xem, hồi còn đi học người ta chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, sau khi tốt nghiệp quả nhiên vô cùng thành công.”
Lục Dung rất lúng túng, xấu hổ nói: “Em, em cũng không phải quá xuất sắc, chỉ mới gần đây…”
Thẩm Vấn Thu nhịn cười, chờ học sinh đi thì kề sát tai anh thì thầm: “Đúng rồi, anh chưa bao giờ đọc tiểu thuyết chơi game trong giờ học, nhưng anh sáng tạo, làm đồ họa trên giấy.”
Đó là niềm vui của Lục Dung, thế nhưng đối với giáo viên mà nói, nhìn thấy trên giấy nháp của anh toàn là con số công thức thì vẫn tưởng Lục Dung nghe đủ bài học trên lớp rồi nên mới tự làm bài tập bên ngoài, cho nên nhìn thấy cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, không mắng anh.
Cô Đổng tán gẫu với bọn họ về công việc cuộc sống, đương nhiên không thể thiếu chuyện hôn nhân rồi: “Hai đứa tuổi cũng không còn trẻ nữa, chưa kết hôn thì hẳn cũng phải có bạn gái chứ?”
Thẩm Vấn Thu nhéo mạnh vào tay Lục Dung ở dưới bàn một cái, tỏ ý Lục Dung mau im miệng, nếu không với tính cách ngay thẳng không biết nói dối của anh, anh vừa mở miệng kiểu gì cũng sẽ nói: Thưa cô, em không có bạn gái, em và Thẩm Vấn Thu đang yêu nhau.
Chuyện này phải để chuyên gia lươn lẹo Thẩm Vấn Thu trả lời mới đúng, hắn cười nói: “Cũng có người yêu rồi ạ, nhưng mà chưa vội kết hôn.”
Lục Dung rất muốn nói nhưng bị Thẩm Vấn Thu véo tay, không thể làm gì khác hơn là im miệng. Thẩm Vấn Thu và Lục Dung trò chuyện với người thầy cũ một lúc, lại thêm các tài khoản liên lạc với nhau xong, mãi đến buổi chiều khi học sinh tan học về nhà hết mới ra khỏi phòng làm việc. Bọn họ muốn đến tham quan phòng học cũ.
Trên hành lang không còn học sinh nào, Thẩm Vấn Thu nghe thấy sau lưng có người đi theo, quay đầu nhìn thì thấy hai cô bé đang chỉ trỏ bàn tán về bọn họ, loáng thoáng cái gì mà “Đẹp trai quá”, “Xứng đôi”.
Giọng nói không lớn.
Thẩm Vấn Thu đã quá quen thuộc ánh mắt này, nhất định là đang suy đoán quan hệ mập mờ giữa hắn và Lục Dung.
Hắn không được thoải mái, điều này tự dưng khiến hắn nhớ lại chuyện thời niên thiếu. Thẩm Vấn Thu suy nghĩ rồi bước chậm lại, kéo giãn khoảng cách. Hắn còn chưa muốn gợi ra để người khác quan tâm, thế nhưng hành động vừa rồi càng tỏ ra mất tự nhiên hơn.
Lục Dung tiến sát lại gần hắn theo thói quen: “Sao thế?”
Thẩm Vấn Thu nói: “Có người đang nhìn.”
Ánh mắt Lục Dung thản nhiên nhìn hắn: “Có người nhìn thì sao?”
Gương mặt Thẩm Vấn Thu dần dần ửng đỏ: “Thì họ sẽ phát hiện ra bọn mình là người yêu…”
Lục Dung nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Lục Dung nói: “Nhưng tôi cảm thấy có lẽ cả công ty đều biết hết rồi.”
Thẩm Vấn Thu sững sờ, mặt càng đỏ hơn.
Lục Dung chắc chắn sẽ không nói dối, mà hắn cũng chưa bao giờ thừa nhận điều đó ở bên ngoài.
Có lẽ khi yêu một người thì sẽ chẳng thể che giấu được điều gì.
Lục Dung quay đầu nhìn hai cô bé kia, dáng vẻ anh hung dữ nên dọa người ta chạy mất. Anh xoay người, nghe thấy Thẩm Vấn Thu lẩm bẩm: “…Chuyện em thích anh trông rõ ràng vậy hả?”
Gương mặt Lục Dung đỏ lên, anh nghĩ, phải là tôi thích em không giấu được mới đúng.
Hai người đi đến cửa phòng học.
Bên trong phòng không có một bóng người.
Tường được sơn lại, bảng đen đã được thay, máy chiếu, máy tính đã tân tiến hơn nhiều, toàn bộ bàn học được đổi mới. Cũng đã hơn mười năm, bàn ghế mà bọn họ từng ngồi trước đây đã cũ nát lắm rồi.
Thẩm Vấn Thu tìm được chỗ ngồi của mình năm ấy bèn ngồi xuống. Lục Dung cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hơi chật.
Thẩm Vấn Thu nghĩ, tại chỗ ngồi chật hẹp này, không biết từ bao giờ hắn đã thầm mến Lục Dung ba năm.
Chủ nhân bây giờ của chiếc bàn học này là một người không thương ghế tiếc bàn, trên mặt bàn lộn xộn đủ các hình vẽ, còn có cả chữ khắc, có tên người, là tên của cô bé học sinh này.
Thẩm Vấn Thu vuốt ve chữ khắc, mỉm cười nói: “Thật ra hồi trước em cũng từng lén khắc tên anh lên đây.”
Lục Dung ngẩn người, sau đó ngốc nghếch cười: “Chà chà!”
Lúc này, có học sinh quay lại lớp.
Bọn họ đứng dậy, Thẩm Vấn Thu nói: “Đi thôi, chúng ta xuống sân trường đi dạo đi.”
Sân bóng rổ đã bị chiếm hết.
Đây là hoạt động giải trí hiếm hoi mà những học sinh được chơi sau những giờ học căng thẳng. Trước đây Thẩm Vấn Thu cũng rất thích chơi bóng, cũng thích mua giày đá bóng, quần áo thể thao. Hắn rất đỏm dáng, tất cũng phải đồng bộ, lúc nào cũng phải đẹp trai ngầu lòi.
Các cậu bé kia mặc đồng phục bóng rổ, cánh tay và cẳng chân để trần bên ngoài.
Lục Dung cứ nhìn mãi, Thẩm Vấn Thu kéo anh: “Anh nhìn gì đấy?”
Lục Dung quay đầu lại, nói: “Tôi nhìn mấy đứa mặc trang phục bóng rổ, tôi nhớ đã rất lâu rồi em không mặc. Trước đây tôi rất thích ngắm em khi em mặc quần áo chơi bóng.”
Thẩm Vấn Thu kinh ngạc: “Anh còn thích cái này ư?”
“Không phải…” Lục Dung xấu hổ, đây có khác gì biến thái không? Anh vội vàng biện minh cho bản thân, “Không liên quan đến trang phục. Chỉ là sau khi em mặc bộ này chơi bóng, chẳng phải sẽ phơi nắng đen đi sao? Tôi không chịu được điều đó, tôi vừa nhìn thấy liền…”
Nói xong, chính anh cũng không có cách nào thuyết phục được chính mình, cúi đầu ngại ngùng nhìn Thẩm Vấn Thu: “Có phải tôi rất biến thái không?”
Thẩm Vấn Thu cũng đỏ mặt, nghĩ thầm trong đầu, chuyện quá đáng hơn anh cũng làm nhiều lắm rồi, bây giờ vẫn còn biết đường kiểm điểm sự biến thái của bản thân sao?
Có điều hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, hình như hắn cũng bất thường chẳng kém.
Hắn thích Lục Dung tỏ ra là chính nhân quân tử trước mặt người khác, chỉ có khi ở trước mặt hắn, hình tượng của anh mới là một người đàn ông biến thái u mê hắn mãi không tỉnh.
“Không sao.” Thẩm Vấn Thu nhẹ giọng nói, hắn cũng không ngại nghĩ, sau này về mua thêm một bộ trang phục bóng rổ chứ nhỉ?
Hai người đến nhà ăn trong trường ăn tối.
Ăn xong vẫn chưa về nhà khách may mà đi dạo quanh sân trường tiếp.
Trời tối.
Không nhìn rõ người nữa.
Bọn họ tự giác như thể được quay trở lại thời học sinh, lén lút tay trong tay ở khu vực tối om, nhưng mà năm ấy chưa từng nắm tay một lần đi trong trường.
Dường như muốn đền bù sự tiếc nuối, trái tim cả hai đập thình thịch, không ai nỡ buông tay.
Thẩm Vấn Thu nghĩ, mất mặt quá, đã bao nhiêu tuổi rồi còn muốn giống như người trẻ, tỏ ra trong sáng ngây thơ cái gì nữa?
Lục Dung mãi không lên tiếng, chỉ âm thầm đổ mồ hôi tay nhớp nháp.
Bọn họ đi tới bụi rậm sâu nhất và tối nhất.
Lục Dung đột nhiên đứng im, bất thình lình nói: “Tôi, tôi có thể hôn em ở đây không? Trước đây mỗi lần đi dạo trên sân trường với em, tôi đã từng ảo tưởng ra được hôn em rất nhiều lần.”
Thẩm Vấn Thu không nhịn được nghĩ, Lục Dung thật sự chỉ ảo tưởng hôn hắn thôi sao?
Nhưng cách đó không xa có bóng dáng học sinh trốn học, cho dù hắn không biết xấu hổ thì vẫn không tiện cho lắm, nói: “Không được.”
Lục Dung đứng trong bóng tối ừ một tiếng, tỏ ra đáng thương biết bao, thật thà ngoan ngoãn biết bao.
Trong nháy mắt Thẩm Vấn Thu mềm lòng, nghĩ thầm, hay là hôn nhanh một cái thôi? Nhân lúc người khác không chú ý?
Lục Dung kéo hắn lại, nói thẳng: “Vậy chúng ta về nhà khách luôn nhé?”
Thẩm Vấn Thu đỏ bừng cả mặt.
Cũng được, trưởng thành cả rồi, nên làm chuyện của những người trưởng thành mới đúng.
Thẩm Vấn Thu tim đập nhanh hơn, bỗng dưng hắn cũng rất muốn trở về nhà khách, không thể chờ được nữa: “Được, chúng ta về thôi.”
Về đến nhà khách.
Trước khi đi thẳng vào vấn đề, tắm trước cái đã.
Thẩm Vấn Thu muốn Lục Dung tắm cùng, Lục Dung nói không muốn.
Hắn buồn bực nhưng không hỏi nhiều.
Tắm xong, Thẩm Vấn Thu nghĩ ngợi, dù sao cũng phải cởi, thôi thì cần gì phải mặc quần áo nữa, cho nên hắn chỉ quấn khăn tắm đi ra.
Lục Dung đang ngồi trên giường, sau lưng giấu thứ gì đó.
Thẩm Vấn Thu hỏi: “Anh đang làm gì đấy? Đi tắm đi.”
Lục Dung giống như chú cún bự vừa làm sai chuyện gì, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, ấp úng khó mở miệng: “Em có thể mặc quần áo vào không…?”
Thẩm Vấn Thu: “Hả? Không thì sao? Anh giấu cái gì sau lưng đấy?”
Lục Dung chậm rãi lấy bộ quần áo giấu sau lưng ra, là một bộ đồng phục cũ từ thời cấp ba, nhìn kích thước có vẻ đây là của Lục Dung.
Thẩm Vấn Thu đột nhiên hiểu ra. Trước khi đi lần này, Lục Dung cứ lén lút sắp xếp hành lý, không cho phép hắn nhìn, hóa ra là giấu theo cái này…
Lục Dung cầm chiếc áo đồng phục kiểu cũ màu lam trắng, nhìn hắn với vẻ mong đợi: “Tiểu Mị, em có thể đừng mặc cái khác, mặc cái này làm với tôi được không?”
Thẩm Vấn Thu lặng lẽ đi tới, nhận lấy đồng phục rồi mặc lên người.
Dáng người Lục Dung cao lớn, đồng phục của anh to hơn cỡ của Thẩm Vấn Thu hai số, hắn mặc bộ này trở nên rộng thùng thình.
Cái này tình thú quá đi mất. Trái tim Thẩm Vấn Thu nhảy loạn, không hiểu sao cứ thấy ngượng ngùng trong lòng. Hắn kéo dây khóa lên, cũng kéo luôn cả cổ áo che kín nửa gương mặt, vạt áo rơi xuống giữa bắp đùi hắn.
Sau khi hắn mặc áo nghiêm chỉnh thì cởi khăn tắm ra. Khăn tắm rơi xuống đất, Thẩm Vấn Thu đá cái khăn văng sang bên cạnh.
Bây giờ trên người hắn trừ cái áo đồng phục ra thì không còn gì cả.
Thẩm Vấn Thu vùi mặt vào cổ áo, ngước mắt xấu hổ nhìn Lục Dung, buồn bực hỏi: “Thế này phải không?”
Thế mà sắc mặt Lục Dung lại nghiêm túc vô cùng, anh đứng dậy đi tới gần hắn, ôm cả người hắn vào lòng. Thẩm Vấn Thu cảm giác khí chất bá đạo đen tối của anh lại vô tình tràn ra ngoài.
Lục Dung bế hắn lên giường, cánh tay giả bằng kim loại chống bên sườn mặt hắn. Anh cúi người xuống, hôn lên môi hắn nói: “Mẹ nó, thật đáng yêu.”
Lục Dung lại nói tục rồi. Thẩm Vấn Thu vùi mặt sâu hơn vào cổ áo, nghĩ thầm, nhưng mà hắn lại rất thích Lục Dung thi thoảng nói dăm ba câu tục như thế.
Lục Dung hôn hắn chừng mấy lần rồi hít sâu một hơi, nhẫn nại nói: “Hay là để tôi đi tắm trước.”
Thẩm Vấn Thu ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống, hắn thấy mình không còn biết xấu hổ là gì nữa, nói: “Không sao, em không chê anh hôi đâu.”