Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 30:




Tốc độ xe ngựa trên đường cũng không quá chậm, không đến nữa tháng bọn họ đã đi qua được vài thành trấn, sắp ra khỏi biên cảnh Chiêu Quốc. Lúc này, tinh thần của Bộ Hoài Viễn dần dần tụt dốc, có đôi khi dù là ban ngày cũng sẽ chống đỡ không nổi mà ngủ cả trên xe, so với thân thể của dựng phu Mục Kỳ còn muốn suy yếu hơn. Mục Kỳ vừa lo lắng lại đau lòng, một mặt nghĩ muốn để cho đội ngũ gia tăng tốc độ, một mặt lại sợ Bộ Hoài Viễn chịu không nổi, chỉ có thể thường xuyên đem Lý Nhạc kêu qua bắt mạch cho hắn.
Giờ phút này Bộ Hoài Viễn vừa mới uống dược xong, đang nằm ở phía sau nghỉ ngơi, Lý Nhạc cùng Mục Kỳ mỗi người ngồi ở một bên sườn xe ngựa, mặt đối mặt. Vì sợ thanh âm quá lớn sẽ đánh thức người kia dạy, nên hai người liền nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Lý ngự y, tình huống của hắn thế nào rồi?” Mục Kỳ vừa nhìn Bộ Hoài Viễn ngủ say, một bên thấp giọng hỏi.
“An Hầu là bệnh cũ, hơn nữa dạo gần đây lại mệt nhọc quá độ mới có thể làm cho tinh thần không được tốt. Nếu uống thuốc nghỉ ngơi nhiều hẳn là tạm vô trở ngại.” Lý Nhạc do dự một chút, mới chậm rãi nói. Kỳ thật trong lòng hắn còn có nghi hoặc, khoảng thời gian này hắn đã vụng trộm bắt mạch cho Bộ Hoài Viễn, cùng với lần bắt mạch trước ở An Quốc Hầu phủ hoàn toàn không giống nhau. Khi đó mạch tượng cùng khí tức của Bộ Hoài Viễn đều thực hổn loạn, vừa khám thì liền biết là bệnh lâu năm. Nhưng hôm nay sau khi tái chẩn đoán, cư nhiên mọi thứ lại bình tĩnh dị thường, trừ bỏ có chút suy yếu bên ngoài, thì hắn hoàn toàn chẩn không ra được bệnh trạng của đối phương. Nhưng cái loại bình tĩnh này tựa hồ như đang cất dấu một tia cảm giác bạo động, làm cho Lý Nhạc cứ luôn cảm thấy rất nguy cơ.
Thân thể của con người không có khả năng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà biến đổi nhiều như vậy, hơn nữa Bộ Hoài Viễn là bệnh cũ, nếu mạch tượng thật sự bình thường như mặt ngoài, thì sẽ không đến nổi suy yếu đến như vậy. Huống chi căn cứ vào những lời Mục Kỳ nói, cơ thể hắn thậm chí đã xuất hiện tình trạng nôn ra máu, nếu như vậy thì mọi chuyện đã vô cùng nghiêm trọng. Nhưng dù đã chẩn đoán qua lại nhều lần, hắn vẫn không thấy được gì bất thường từ mạch tượng của đối phương. Lý Nhạc quả thật là đoán không ra, nên hắn trước mắt cũng chỉ có thể nói vài lời khuyên giải cùng an ủi đối phương.
“Phải không!?” Mục Kỳ rũ mắt, khẽ thở dài một hơi. 
“Tướng gia không cần quá lo lắng cho Hầu gia, ngài đã gần đến ngày sanh, cũng phải thời khắc chú ý đến thân thể.” Lý Nhạc nhìn Mục Kỳ bỗng nhiên sầu tư khó hiểu, nhịn không được khuyên giải. Mấy ngày nay hai người này đều uống dược giống như ăn cơm, mỗi ngày chiếu ba bữa mà uống, rõ ràng tình trạng thân thể đều ở trong giai đoạn cấp bạch, lại cố tình muốn ra khỏi cửa, thật sự là không hiểu nổi mà. Nhất là Mục Kỳ, y rất nhanh sẽ đến ngày sinh, cư nhiên còn chạy loạn đến nơi này. Tuy nói thân thể căn cơ của y rất tốt, nhưng cũng không thể ép buộc bản thân như vậy được.
“Ta biết rồi, làm phiền Lý ngự y quan tâm.” Mục Kỳ nhẹ nhàng gật gật đầu, lại nhẹ nhàng xoa bụng mình. Y vẫn thực để ý đến bảo bảo trong bụng, cho dù lần này là cố ý ra ngoài, nhưng y cũng phi thường chú ý đến thân thể của mình, có vấn đề gì nhất định sẽ nói ra trước tiên.
“Tướng gia khách khí, hạ quan đang phụ trách chẩn bệnh cho hai vị, tự nhiên phải tẫn trách làm việc.” Lý Nhạc cười cười, hắn cũng lên tiếng chỉ điểm một chút, ở chung lâu như vậy hắn cũng coi như hiểu biết hai người này, mà Mục Kỳ hẳn không phải là người không có chừng mực.
Mục Kỳ hé miệng cười cười, kỳ thật y luôn cảm thấy rất bất đắc dĩ với xưng hộ Thừa tướng gia của mọi người. Dù sao y hiện tại căn bản không phải là Thừa tướng gia gì, bất quá sau một lần sửa miệng cho mọi người, rồi lại nhận được một cái xưng hô thứ hai—— “Hầu gia phu nhân”, y liền không bao giờ rối rắm vấn đề này nữa. Thừa tướng gia liền thừa tướng gia đi, tổng so với cái danh “Hầu gia phu nhân” kia nghe vẫn thoải mái hơn nhiều.
“Nói đến đây, ta còn không biết Lý ngự y đã làm thế nào để thuyết phục được Nghiêm thái y vậy?” Nghĩ đến người đã cố ý chạy đến An Quốc Hầu phủ trước khi xuất phát, vẻ mặt bao che cho con đối Bộ Hoài Viễn nói không thể để cho Lý Nhạc theo bọn họ rời kinh, Mục Kỳ đột nhiên có chút hiếu kỳ.
“Còn có thể nói như thế nào, cãi nhau thôi.” Nói đến sư phụ nhà mình, biểu tình của Lý Nhạc hoàn toàn thay đổi, cũng không giống như thái độ giải quyết mọi chuyện chung chung câu nệ, mà là vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi mang theo chút không cam lòng, “Sư phụ cả ngày đều đem ta thành tiểu hài tử, một chút cũng không tín nhiệm ta!”
“Nghiêm thái y cũng là quan tâm đến ngươi thôi.” Mục Kỳ nhìn thấy Lý Nhạc như vậy cũng không kinh ngạc. Y đã sớm nhìn ra tình cảm của Lý Nhạc đối với cái người sư phụ băng sơn kia vốn đã có chút khác thường, chẳng qua nghĩ đến thân phận hai người này, khó tránh khỏi cũng có một chút đồng tình. Chiêu Quốc tuy rằng nam nam có thể thành hôn, nhưng bình thường mọi người đều được đính hôn từ nhỏ hoặc là do hai nhà làm mai, chứ chưa bao giờ xảy ra trường hợp loạn bối hoặc là thành thân giữa những người chí thân. Huống chi Nghiêm Tố nhìn qua cũng đã xem như đem Lý Nhạc thành con nuôi, con đường này của Lý Nhạc sợ là không dễ đi à.
“Ta chính là biết hắn quan tâm ta, mới luôn nhẫn nại, nhưng ta không thể làm một đứa nhỏ cả đời a!” Lý Nhạc cắn răng, hai mắt cơ hồ sắp phun ra hỏa, nhưng đến cuối cùng chỉ nhún vai một cái, xì một tiếng bất đắc dĩ cười khổ: “Lần này xem như là lần đầu tiên ta cùng sư phụ cãi nhau căng đến vậy, nói thiệt lúc đó ta cũng thật hồ nháo, nhớ đến cũng thực thấy hổ thẹn với dưỡng dục chi ân của sư phụ nhiều năm qua. Sau khi trở về ta nhất định phải chịu đòn nhận tội một phen.”
Mục Kỳ nâng lên ống tay áo che miệng ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng cười cười, “Cũng là do chúng ta liên lụy đến ngươi.”
Lý Nhạc phất phất tay, không quá để ý, đây kỳ thật cũng không liên can đến hai người Mục Kỳ, cho dù không có việc này thì về sau cũng sẽ có chuyện khác. Tất cả chỉ vì Nghiêm Tố luôn thủy chung xem hắn như đứa nhỏ, trong lòng hắn đã tích tụ lâu lắm rồi, tự nhiên cũng đến lúc bạo phát.
Hai người vẫn nhỏ giọng trò chuyện, tựa hồ thập phần ăn ý, bỗng nhiên Lý Nhạc nhớ tới cái gì, mới hỏi Mục Kỳ: “Tướng gia gần nhất có thể nhớ ra cái gì không?”
Mục Kỳ dừng một chút, làm như suy tư đến điều gì, sau khi ngẩng đầu liền lắc lắc: “Không có, chỉ có vài đoạn ngắn, không có gì đặc biệt ấn tượng.” Cũng không phải hoàn toàn không nhớ ra, kỳ thật y đã nhỡ được rất nhiều hình ảnh trước kia khi y cùng Bộ Hoài Viễn ở cùng nhau. Có rất nhiều phân đoạn, chính là cứ cảm thấy mọi thứ đều đứt quãng không có nối tiếp, hơn nữa y vẫn còn chưa nhớ ra được những chuyện trọng yếu, bởi vậy cũng không tính là sử dụng được gì.
“Ai.” Lý Nhạc than một tiếng, sau lại nhẹ giọng bảo: “Kỳ thật hạ quan vẫn có một vấn đề muốn hỏi, nếu Thừa tướng gia không muốn đáp lại liền không cần trả lời.”
“Lý ngự y mời nói.” Mục Kỳ lạnh nhạt gật đầu, làm ra một cái tư thế thỉnh.
Lý Nhạc vòng vo xoay chuyển con ngươi, nghĩ nghĩ rồi nói, “Lúc Thừa tướng gia trở về đã mất trí nhớ, vì sao vẫn khẳng định người mình thích là Hầu gia vậy?”
Không nghĩ tới Lý Nhạc sẽ hỏi vấn đề này, Mục Kỳ sửng sốt một chút, theo sau liền quay đầu nhìn nhìn Bộ Hoài Viễn còn đang ngủ say, khóe miệng hơi câu lên một nụ cười nhạt, “Mất trí nhớ thì làm sao khẳng định được gì?”
“Vậy…” Lý Nhạc khó hiểu.
“Ta trở về vốn chỉ muốn nhìn một chút xem người thú ta là cái dạng gì, có đáng giá cho ta gả đi hay không!? Nhưng sau khi gặp mặt lại phát hiện hắn cư nhiên là một tên thư sinh văn nhược, trái lại ta thật sự không hài lòng chút nào.” Mục Kỳ làm như hồi ức đến tình huống lúc mới quay về Thịnh Kinh, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nhưng hắn lại làm tất cả mọi chuyện như lẽ đương nhiên, làm cho ta cuối cùng đã cảm nhận được một loại cảm giác rất quen thuộc. Ta lúc ấy cũng không biết trước kia chính mình đến tột cùng có phải hay không thích hắn, thẳng đến đêm đó hắn té xỉu, ta mới có thể khẳng định, tuy rằng không nhớ rõ, nhưng có chút cảm tình giống như đã khắc sâu vào trong tận xương tủy rồi ấy.”
“Khó trách các ngươi ở chung với nhau tốt đến vậy.” Lý Nhạc chẹp chẹp miệng, cười nói.
Mục Kỳ cũng tươi cười, thời điểm vừa trở về y đã biết Bộ Hoài Viễn đối với y vô cùng trọng yếu, hắn cũng chính là người mà y vẫn luôn tìm kiếm. Nhưng không có ký ức, cái loại cảm giác này kỳ thật rất đáng sợ, ngươi không biết ngươi đối người này đến tột cùng có phải yêu hay không, hay là do thói quen hay cảm tình nào khác. Ngươi cũng không biết đối phương đối với ngươi rốt cuộc là cảm tình gì. Nhưng hiện tại y đã không còn bất luận hoài nghi gì, mặc kệ trước khi mất trí nhớ là như thế nào, hiện tại y chỉ cần biết y yêu Bộ Hoài Viễn là được. Người mà y yêu cũng chính là người đã sớm chiều ở chung với y ba tháng qua, mà hắn tin tưởng Bộ Hoài Viễn cũng thương y. Chỉ cần vượt qua cửa ải này, tìm được mẫu thân Bộ Hoài Viễn chữa khỏi chứng bệnh quái dị kia của hắn, hết thảy mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.
Hai người lại ngắn gọn hàn huyên một hồi, xe ngựa lúc này cũng đã tiến nhập vào trong thành. Đây cũng chính là thành thị cuối cùng ở Chiêu Quốc, tên gọi là An Lạc. Chờ rời khỏi thành này, rồi đi thêm một ngày nữa bọn họ sẽ tiến vào An Quốc. Bởi vậy sau khi được hạ nhân báo lại, Mục Kỳ vẫn quyết định ở lại trong thành nghỉ ngơi một đêm,
Hạ nhân đi trước chuẩn bị rất nhanh đã tìm được một viện tử cho thuê, đây là tư trạch của thương nhân giàu nhất nơi này. Sau khi đưa một ít bạc, hai bên liền đạt thành thỏa thuận cho thuê viện tử một đêm. Tiếp đến mọi người liền mang theo mã xa trực tiếp lái vào nơi này.
Thời điểm vào thành, Bộ Hoài Viễn đã muốn tỉnh lại. Nhìn đến Lý Nhạc đang ngồi ở trong xe ngựa, hắn liền lễ độ tươi cười gật đầu xem như chào hỏi. Theo sau lại ngăn trở Mục Kỳ muốn tiến tới dìu hắn dậy, rồi tự mình khoác lên y phục, bảo: “Ngươi đừng lộn xộn, xe ngựa còn đang chạy, hảo hảo ngồi nghiêm chỉnh!”
Mục Kỳ thấy Bộ Hoài Viễn sau khi tỉnh lại thì tinh thần đã tốt lên nhiều, cũng liền thuận theo Bộ Hoài Viễn ngồi tại chổ không nhúc nhích. Bộ Hoài Viễn thoáng sửa sang lại bản thân một phen, rồi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Mục Kỳ. Tuy Bộ Hoài Viễn bởi vì nguyên nhân thân thể không tốt mà nhìn qua rất gầy yếu, nhưng so ra thì hắn vẫn cao hơn Mục Kỳ một ít. Lúc ngồi xuống bên cạnh Mục Kỳ cũng vừa vặn đem đối phương lãm vào trong vòm ngực, một bàn tay khoát lên cái bụng cực đại của Mục Kỳ, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt, “Đứa nhỏ có ngoan ngoãn hay không? Ngươi có mệt không?”
“Nó thực ngoan, ngươi yên tâm!” Mục Kỳ không dám đem thân mình đang mang thai của mình hoàn toàn tựa vào trong lòng Bộ Hoài Viễn mà chỉ bán dựa vào thành xe, một nữa thì tựa vào trong lòng Bộ Hoài Viễn, “Ta thật sự rất tốt, ngươi cảm giác thế nào?”
“Ừm, ngủ dậy cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.” Bộ Hoài Viễn ôn nhu cười, hắn cũng không còn kiêng dè chuyện thân thể của mình đã vào giai đoạn hư nhược. Dù sao trong lòng hai người đều đã hiểu rõ mọi chuyện, có hay không về sau, liền phải xem chuyến đi này có thể đạt được thành quả gì. Nhưng mặc kệ kết quả là như thế nào, bọn họ cũng đều tối quý trọng khoảng thời gian trong chuyến hành trình này.
Lý Nhạc ngồi ở một bên nhìn hai người trước mắt trong đó có một tên vừa mới tỉnh ngủ liền đã bắt đầu dính vào nhau ân ái không rời, hắn nhịn không được phiên cái xem thườn. Một bên âm thầm phun tào trong lòng, một bên lại càng thêm hận cái tên sư phụ không biết phong tình của mình.
“Gia, đã đến nơi.” Xe ngựa chạy thêm một hồi thì ngừng lại, sau đó từ bên ngoài truyền đến thanh âm của hạ nhân.
Bên ngoài, Bộ Hoài Viễn dùng tên giả là Hầu An, bọn hạ nhân vừa lúc vẫn xưng hô hắn là Hầu gia, mà Mục Kỳ dùng tên giả là Kỳ Dung, bọn hạ nhân liền gọi y là Kỳ gia, những người khác thì vẫn dùng nguyên danh.
Đợi xe ngựa dừng hẳn lại, Lý Nhạc liền xuống xe trước tiên, sợ là đã chịu không nổi khung cảnh ngọt ngào của hai người trước mặt. Xốc màn xe nhảy xuống, hai người đối diện tươi cười nhìn nhau, cũng đi theo đối phương xuống xe ngựa. Mục Kỳ tuy rằng có võ công cao cường, nhưng dù sao thân mình đang thời kỳ bất tiện, bọn hạ nhân liền đứng hai bên thành xe giúp đỡ hai người bước xuống. 
Đợi cả hai vững vàng dừng trên mặt đất, hạ nhân liền thu xếp đưa cả hai  vào nhà, một bên lại cung kính thưa: “Gia, nô tài đã thuê cả viện tử này, trước sau đều đã tra qua, rất an toàn.” Lần này trong đội ngũ có dẫn theo vài tên hạ nhân khôn khéo tại Hầu phủ. Bình thường mọi chuẩn bị trên dọc đường cũng là do bọn họ lo liệu, an bài cùng tính toán dự liệu đều rất thỏa đáng.
“Ân, đi làm chút thức ăn đi!” Bộ Hoài Viễn coi như vừa lòng gật gật đầu, lại quay đầu hướng Mục Kỳ ôn nhu nói: “Thời gian cũng không còn sớm, đi vào trước dùng cơm, miễn để cho bụng đói.”
“Ân, cũng tốt.” Mục Kỳ nhớ Bộ Hoài Viễn lúc giữa trưa cũng chưa ăn gì, liền gật gật đầu, hướng về nhà ăn đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.