☆ Chương 1: Giải an ủi ông trời ban.
Edit: Bongbong_nbo
Nắng mặt trời gay gắt, ánh xanh, ánh vàng treo ngay phía trên bầu trời, mây trắng như bông như tơ, xếp chồng từng khối hình thù không rõ ràng cắt ngang giữa bầu trời, bởi vì cứ mãi nhìn ánh sáng trực tiếp phía trên quá lâu, cho nên đường nhìn trở nên mơ hồ, giữa cơn xây xẩm như thế, một đường đen nho nhỏ kéo ra cái đuôi lướt qua trong võng mạc, chính là một con chim bay rời đàn.
Mà khác hẳn với cảnh sắc tự nhiên như vậy, là âm thanh đều đều hư ảo của một cỗ máy lặp đi lặp lại ở trong đầu của Giang Hưng:
[ Update 99%... ]
[ Update 99%... ]
[ Update 99%... ]
Giang Hưng một mình một người ngồi ở bên cạnh lộ ra chút mơ màng, anh cảm thấy mình lâng lâng, tìm không được chỗ dựa, không tránh được theo bản năng mà nâng tay lên gác ở trán, chốc lát sau lại dùng ngón cái cùng ngón trỏ ấn day sống mũi... Sau một lát, lực day tới trên gương mặt mình khiến anh tỉnh táo dần lên.
Anh phát hiện mình đang ngồi trên ghế xếp, gần chỗ cách anh không xa lắm, là thư ký trường quay, ánh sáng, quay phim, đạo diễn, và những diễn mặc trang phục cổ trang cùng đạo cụ, nhìn thế nào cũng là một hiện trường quay phim nghiêm túc —— là nơi anh vô cùng quen thuộc.
Mà chỗ này vẫn có chút không ổn.
Giang Hưng mơ màng nghĩ, tầm nhìn của anh trước tiên đặt trên những màn trình diễn quen thuộc ở giữa trường quay, tiếp theo do dự một lát nhìn xung quanh, ở chính giữa hai đầu cây cột đối diện mình, anh nhanh chóng nhìn thấy một bức tranh chữ dài, chữ vàng nền đỏ, phía trên tranh chữ viết ngay ngắn dòng chữ: 《 Nhiệt liệt chúc mừng ''Vô Tự Kinh'' khai máy quay phim vạn sự đại cát! 》, chỉ là ở đây có vấn đề không đúng!
Anh làm sao sẽ đặt bản thân vào trường quay lúc mình hai mươi tuổi? Anh rõ ràng đang tham dự lễ trao giải liên hoan phim truyền hình, hai mươi tuổi, anh debut, phát huy diễn vai phụ phim truyền hình trong hai mươi năm, cuối cùng ở cái tuổi bốn mươi này, đoạt được một giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất, cho dù giải thưởng này chứa lượng vàng không cao lắm, anh cũng rất vui mừng, sau đó ở trên tiệc rượu, uống hơn hai ly rượu, tiếp đó...
Tiếp đó?
Giang Hưng nhìn hai tay minh có chút thất thần.
Đôi bàn tay ở trước mắt anh, trắng mịn thon dài, được chăm sóc tốt, lật lòng bàn tay xem, thậm chí không có một vết chai, một chút cũng không giống nhiều năm sau, hai tay của mình bởi vì quay phim đủ loại, đủ dạng nhân vật mà từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều là vết chai dày.
Anh lại theo bản năng mà lắc cánh tay trái một cái.
Vào lúc mình ba mươi tuổi, bởi vì một lần sai sót của đoàn làm phim, anh ở chỗ cách mặt đất hai mét, từ trên WIA* rơi xuống, xương cánh tay trái bị gãy vụn, chăm sóc đầy đủ nửa năm mới dưỡng tốt, nói là dưỡng tốt rồi, nhưng mỗi lần quay phim, dùng sức điều khiển, vẫn sẽ âm ỉ đau đớn...
*WIA: WIA là một thiết bị được sử dụng để bảo vệ vận động viên và thường được buộc vào đai bảo vệ của vận động viên bằng dây thừng chắc chắn. Bây giờ WIA cũng được sử dụng trong quay phim, nhưng dây là một sợi dây rất mỏng để tránh phơi sáng. WIA, thường được gọi là dây treo.
Một chút cảm giác đều không có.
Giang Hưng bấm vào cánh tay của mình, trong lòng càng lúc càng kinh ngạc, ngay cả cảm xúc cũng lộ ra trên mặt.
Anh nhìn về phía biểu ngữ không xa lần nữa, lại đem tầm mắt đảo tới trên người của mình, trong tâm trí rối bời, một ý nghĩ mơ hồ tái hiện ra, tiếp đó càng lúc càng rõ ràng: Anh đây là trở về trước năm hai mươi tuổi rồi, từ bốn mươi tuổi, biến thành hai mươi tuổi?
''Giang ca.''
Bên cạnh chợt truyền tới một tiếng gọi vui vẻ, theo đó bả vai đã bị một người vỗ đè xuống một cái.
Hô hấp của Giang Hưng thậm chí thoáng ngừng lại, anh tạm điều chỉnh sơ qua thần sắc trên mặt, quay đầu qua, liền nhìn thấy một người xem ra có chút quen mặt, cầm hai cái cốc giấy dùng một lần, đứng ở trước mặt mình: ''Giang ca, uống nước.''
''Cảm ơn.'' - Giang Hưng cảm ơn nhận lấy, ngồi thẳng dậy nhấp một ngụm, cấp tốc lật xem ký ức ở trong đầu, thử tìm ra thông tin của người đang đứng trước mặt mình.
Người đó dùng giọng điệu nhỏ nhẹ hàm chứa hâm mộ đối với Giang Hưng nói: ''Giang ca, chuẩn bị thế nào rồi? Cảnh sau chính là cảnh của anh rồi, lần này, phân cảnh của nam thứ hai này không ít nhỉ? Em nghe nói Trương đạo rất coi trọng anh, phải đặc biệt gọi điện cho ông chủ bên ấy để hẹn trước với anh.''
Giang Hưng vốn đang sục sạo trong ký ức, lúc nghe thấy câu "Cảnh sau chính là cảnh của anh'' này của đối phương, trong lòng khẽ dao động, cuối cùng nhớ ra sự kiện mấu chốt nhất!
Anh lập tức đem tầm nhìn của mình chuyển tới giữa trường quay, chỉ thấy hiện trường cảnh quay đang quay, chính là cảnh thứ mười hai từ khi khai diễn đến giờ, cũng chính là nhân vật lần này Giang Hưng đóng vai, cảnh diễn cuối cùng của thời kỳ Thư Bách Xuyên còn nhỏ kết thúc.
( Ngày đó, mưa như trút nước suốt một ngày, sấm sét chớp giật ngoằn ngoèo giữa bầu trời đen kịt, tiếng sấm rền theo đó liên miên không ngớt. Thư Bách Xuyên bé nhỏ được Thư phu nhân che giấu ở trong tủ, tấm gỗ mỏng manh chẳng thể che giấu được tiếng kêu bi thảm cùng tiếng van xin khổ sở, xuyên qua khe hở nhỏ hẹp, đứa trẻ tám tuổi nắm tay thành quyền, ánh mắt tức giận như nứt toét ra, chỉ cảm thấy tầm nhìn là máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe, lửa thiêu đốt da thịt!)
Ngôi sao nhí mà đoàn làm phim tìm được, đang ở trong tủ đồng sắc đỏ mở to mắt, siết chặt nắm đấm, thân thể nghiêng về trước, còn run rẩy kịch liệt, răng cũng nghiến chặt kêu ken két, ánh mắt nhìn thẳng về hướng mảnh đất trống trước mặt, cứ như thể mảnh nền nhà xi măng lớn ấy chính là kẻ thù giết cha của mình vậy.
Diễn xuất như thế đã hài lòng rồi, Trương đạo diễn ở bên cạnh thỏa mãn hô to ''Qua", nói: ''Mọi người nghỉ ngơi mười phút. Tổ đạo cụ chuẩn bị cảnh diễn ngoài trời sau đó!''
''Giang ca, tới anh rồi!'' - Người hô to gọi nhỏ bên cạnh xem ra là diễn viên quần chúng, mà loại thái độ bật thốt ra tiếng so với Giang Hưng thì khẩn trương hơn nhiều.
Trong trường quay, mấy tia nhìn không vui vẻ lần lượt quăng qua đây, săm soi xoay một vòng ở đây, sau đó mới lần lượt thu về.
Giang Hưng lúc này chẳng hề có tinh thần chú ý đến những chi tiết vụn vặt không đáng kể này nữa.
Do ban nãy, sau khi nhớ ra tình huống có quan hệ trọng yếu nhất của bộ phim này, trái tim của Giang Hưng liền rớt thẳng xuống dưới đáy.
Bộ phim truyền hình anh đang tiếp nhận này là do một bộ tiểu thuyết võ hiệp cùng tên chuyển thể mà nên.
Trong《 Vô Tự Kinh 》, Thư Bách Xuyên của anh đóng vai là nhân vật phản diện đệ nhất, phân cảnh từ lúc nhỏ cho tới trưởng thành, xuyên suốt toàn bộ tác phẩm từ đầu đến cuối.
Trong bộ tiểu thuyết võ hiệp này trước đó, căn nguyên của rất nhiều sự tình đều tới từ một bản ''Vô Tự Kinh'' mệnh danh biết hết mọi việc, mọi vật trong thiên hạ, lời đồn trong giang hồ, ai có được Vô Tự Kinh, người đó trở thành thiên hạ chí tôn.
Thư Bách Xuyên sinh ra ở võ lâm thế gia, vào lúc hắn tám tuổi, trong nhà bởi vì cuốn vào tranh đoạt Vô Tự Kinh, bị người bịt mặt đêm khuya diệt môn. Thư Bách Xuyên là con trai nhỏ, được mẫu thân che giấu ở trong tủ quần áo tránh qua một kiếp, ở trong đêm giông tố đan xen, xuyên qua khe hở của tủ quần áo, hắn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết sắp chết của người nhà liên tục không dứt, lại tận mắt nhìn thấy mẫu thân ở ngoài tủ quần sao bị giết, huynh trưởng ruột thịt bị ngọn lửa thiêu cháy đến chết, chịu đựng đả kích to lớn nhất.
Đúng lúc này, nghĩa muội của cha Thư Bách Xuyên, Tử phu nhân đuổi tới, Thư Bách Xuyên vốn sắp ra ngoài, lại kinh sợ thấy Tử phu nhân chửi rủa, sỉ nhục thi thể của mẫu thân mình, cười điên dại sau đó nghênh ngang mà rời đi, từ lúc này bèn nhận định Tử phu nhân chính là thủ phạm diệt môn cả nhà, do đó, mười lăm năm sau, đối với nam chính Hạ Lâm vì có mẹ là Tử phu nhân, truy cùng đuổi tận không tha, thề muốn đối phương nếm hết thống khổ của mình mười lăm năm trước mất đi hết thảy.
Vào thời điểm đó, nam chính Hạ Lâm cùng nữ chính Khổng Nhược Thiến là một đôi hoan hỉ oan gia, Thư Bách Xuyên vì đạt mục đích, dụ dộ Khổng Nhược Thiến, nhưng mà giữa chừng lại bị thu hút bởi sự hồn nhiên, lương thiện thêm dũng khí chính nghĩa của Khổng Nhược Thiến, thậm chí mấy lần dao động, cho tới khi hắn phát hiện Hạ Lâm nắm trong tay 《 Vô Tự Kinh 》năm đó làm cho hắn nhà tan cửa nát, thù mới hận cũ, cuối cùng hắn quyết định quyết một trận tử chiến với đối phương, nhưng mà vào lúc quyết chiến sau cùng, từ vết bớt trên người Hạ Lâm, phát hiện Hạ Lâm chính là huynh đệ ruột thịt của mình!
Hóa ra năm đó, Tử phu nhân yêu sâu đậm cha của Thư Bách xuyên không có kết quả, bèn nhân lúc Thư phủ đang đại nạn, vụng trộm mang con trai thứ hai của Thư phu phân ra, dùng đứa bé có thể hình tương tự mặc y phục của anh Thư Bách Xuyên, lại để ngọn lửa thiêu cháy, làm giả thi thể, lừa gạt mọi người, suốt mười lăm năm liền lấy nó giả mạo nghĩa tử của mình thu nhận, nuôi lớn. . Cop q𝓊a cop lại, 𝒕𝗋ở lại 𝒕𝗋a𝓷g chí𝓷h + 𝗧 𝗋U𝘮𝒕𝗋𝓊𝘆ệ𝓷.𝐕𝓷 +
Đến nước này, chân tướng phơi bày, quá khứ hỗn loạn, yêu hận đan xen, Thư Bách Xuyên và Hạ Lâm ngay cả công bằng chính nghĩa của giang hồ sớm đã không đi cùng đường, không cách nào nhận anh em, mà cũng vô phương động đao thương thêm nữa, khoảnh khắc quyết chiến, hắn cuối cùng lựa chọn thanh lý những kẻ quan chiến* ngầm phản đối Hạ Lâm, ngay lập tức bị Hạ Lâm đánh rớt xuống vách núi, sống chết không rõ trên đời.
*观战 - quan chiến: nghĩa là những kẻ đứng ngoài coi họ đánh nhau.
Kịch bản bộ phim này chẳng phải xuất sắc lắm, nhưng thiết lập phẩm chất của nam nữ chính tốt, diễn viên cũng làm chủ tính cách vai diễn, diễn đến nhập tâm sâu sắc, kỹ lưỡng, lại có hiệu ứng thị trường của nguyên tác kéo theo, sau khi phim truyền hình phát ra cũng coi như hồng* một khoảng thời gian, giá trị con người của hai nhân vật chính do đó càng thêm nâng cao một tầng lớn.
*Hồng: ở đây là chỉ nổi tiếng, hot.
Năm đó, anh với tư cách là nam thứ hai trong đoàn làm phim, xếp hạng bộ phim tốt, giá trị con người tất nhiên cũng theo đó tăng lên một mức nhỏ, từ cấp trên công ty tới bản thân anh đều rất vui mừng, hùng tâm hừng hực nghĩ muốn đánh vào vai chính —— nhưng mà tất cả lợi ích mà bộ phim này mang lại chỉ là nói lên hiện tại giá trị con người tăng lên trên một bậc nhỏ.
Giá trị con người của anh tăng lên, lượng fan lại không thay đổi.
Nhân vật trong bộ phim đầu tiên mà anh xuất đạo quay, chính là một nhân vật phản diện; đạo diễn của 《 Vô Tự Kinh 》cảm thấy anh diễn nhân vật phản diện rất hay, giao cho anh lần thứ hai diễn kiểu mẫu nhân vật phản diện thêm ấn tượng hơn, bảo anh trước đây diễn nhân vật phản diện thế nào, cứ như vậy diễn nhân vật phản diện... Sau đó, khán giả, ngay cả đạo diễn, đều bắt đầu cảm thấy ''Giang Hưng chính là một diễn viên chuyên diễn nhân vật phản diện''.
Sau này, dưới sự sắp xếp của công ty, anh cũng tham gia audition các dạng vai diễn khác, nhưng giá trị con người quá cao, fan lại ít, diễn xuất vẫn cứ thật sự chẳng có gì đặc sắc, nếu như trong vòng giải trí cũng có nhiều đường nhập khẩu —— anh chắc chính là một đường nhập khẩu mà nhà đầu tư và đạo diễn đều ghét.
Giang Hưng khẽ gượng cười.
Sau đó, hơn một năm, gần hai năm, anh vừa ngày đêm không ngừng tôi luyện kỹ thuật diễn, vừa bỏ xuống tư thái, liên tục tham gia audition cho vai mới, cuối cùng cũng thoát khỏi hết con đường nhân vật phản diện bị hạn chế, bắt đầu lại lần nữa ——
Nhưng cũng chỉ như vậy.
Cảm xúc mới mẻ do người mới và thần tượng mang lại đã biến mất ở lúc năm đầu tiên trôi qua rồi, lãng phí hai năm, diễn xuất đi lên, cất bước lại chậm chạp, mà anh cũng đích thực không phải loại diễn viên có thiên phú, chỉ có thể vừa tiếp tục luyện kỹ năng diễn xuất vừa nhận vai diễn, có một số nhân vật khả quan, lại bởi vỉ đủ loại nguyên nhân khác nhau, không thể đoạt tới tay, có một số vai diễn thấy được, cầm tới tay rồi, nhưng cả bộ phim lại không hot không vượng...
Làm diễn viên không có thiên phú, làm người không có vận khí, cho nên tới lúc bốn mươi tuổi, cũng mới cầm được giải thưởng trong ngành căn bản có cũng như không.
Mà chính là ở trên bữa tiệc sau lễ trao giải.
Giang Hưng cảm thấy yết hầu siết chặt.
Lúc anh mắt nhắm mắt mở, đã ở trong bước ngoặt của đời người từ bốn mươi hai tuổi về tới hai mươi hai tuổi.
Lần trước anh chưa chuẩn bị tốt.
Lần này thì sao?
Hiện tại, anh chuẩn bị tốt hay chưa?
[ Update. ]
[ Update 99%... ]
[ Update 99%... ]
Hết chương 01./.