Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 13: Thử vai




☆ Chương 13: Thử vai.
Edit: Bongbong_nbo
Trần Văn Ngọc nói cho Giang Hưng biết thời gian và địa điểm rất gấp, hiện trường tuyển vai cách chỗ ở của Giang Hưng đi thuận lợi khoảng một giờ, mà cuộc tuyển vai cũng sắp bắt đầu sau một tiếng rưỡi.
Thời gian bây giờ vừa vặn là một giờ rưỡi buổi trưa, còn chưa tới giờ cao điểm đi làm buổi chiều. Giang Hưng dọc đường đi khá thông thuận, lúc đến nơi, cách giờ chính thức bắt đầu còn có hai mươi phút.
Đây là một khách sạn bốn sao, Giang Hưng đi thang máy tới lầu năm, trong hành lang đã tới rất nhiều diễn viên đang chờ, lúc anh đi ra thang máy, hít sâu một hơi, rất bình tĩnh sửa sang tóc và quần áo một chút bởi vì gấp rút lên đường mà có hơi lộn xộn, từ trong tay nhân viên công tác ở bên cạnh cầm một tờ ghi chú, sau khi lật xem sơ qua, mau chóng lật ra thứ phù hợp từ trong ký ức.
Tôn Nhuệ là đạo diễn trong nước, một người rất nổi tiếng.
Dĩ nhiên đây là chuyện của hai mươi năm sau, có điều bây giờ là ở hai mươi năm trước, Tôn Nhuệ quay một bộ phim truyền hình đầu tiên đã nổi tiếng, đừng đánh giá thấp, xem như là một thớt hắc mã trong giới đạo diễn.
Cho nên sau khi tin tức ông muốn quay phim mới thả ra, mới có thể có nhiều diễn viên thế này, ở dưới tình huống còn chưa biết bao nhiêu về kịch bản, đã vội tới thử vai.
Giang Hưng ngồi ở trong đám người, anh tới khá trễ, số thứ tự trong tay vào thử vai cũng ở phía sau rất xa.
Anh dứt khoát tìm một chỗ tương đối hẻo lánh, ngồi xuống tỉ mỉ nhìn vào thứ được in trên một tờ giấy A4.
Đây là một số đoạn ngắn miêu tả rất đơn giản. Phía trên viết: Hãy biểu diễn hai cảnh dưới đây:
A: Nam và nữ ngồi trong quán cà phê gặp mặt, chàng trai là bác sĩ thực tập, vừa bị chèn ép trong công việc, cô gái ôm thành kiến với công việc của chàng trai, diễn xuất thái độ lúc này của chàng trai.
B: Chàng trai ở trường học là sinh viên tài cao, trong lúc thực tập ở bệnh viện, bởi vì nhìn không quen một vài tệ nạn ở bệnh viện, thường xuyên cùng bác sĩ khác của bệnh viện phát sinh mâu thuẫn, vào một lần, chàng trai kiên trì ý kiến của mình và sau khi thực hiện, lại làm thất bại, không nhận được thông cảm đến từ bệnh nhân, và bị các bác sĩ khác chê cười, diễn xuất thái độ của chàng trai lúc này.
... Quả nhiên là bộ phim này.
Giang Hưng siết tờ giấy mỏng trong tay, âm thầm suy tính ở trong đầu.
Khoảng thời gian này cộng thêm cái tên Tôn Nhuệ, lúc anh nhận điện thoại của Trần Văn Ngọc đã nghĩ tới một bộ phim truyền hình, mà bây giờ mấy chữ ''Bác sĩ thực tập'' trong tờ giấy cầm được trong tay, càng chứng thực phỏng đoán của Giang Hưng.
Đây là một bộ phim truyền hình bốn mươi tập tên là《 Tiểu đại phu 》.
《 Tiểu đại phu 》 là bộ phim truyền hình thứ hai của Tôn Nhuệ đạo diễn, so với bộ phim truyền hình đầu tiên hoàn toàn là phim thần tượng tuổi trẻ, bộ phim truyền hình này ở ngoài vẫn giữ được bầu không khí thanh xuân của bộ phim truyền hình đầu tiên gần gũi giới trẻ, còn thêm vào vấn đề kinh phí chữa bệnh cho người dân mà xã hội quan tâm, trong phim dùng Dư Trì làm điểm nhấn, một sinh viên giỏi của trường y vừa mới tốt nghiệp, hùng tâm tráng chí muốn phải làm nên một sự nghiệp, mà quan điểm của bệnh viện, bác sĩ và bệnh nhân, ba phía là phản ứng hiện thực của toàn xã hội, đồng thời ở trong hiện thực mà tìm ra một điểm cân bằng cho ba bên, cuối cùng, Dư Trì mặc dù chưa giải quyết hiện trạng, nhưng tìm được mục tiêu nỗ lực, cũng giành được công nhận của bệnh viện và bác sĩ khác là kết thúc.
Cho nên bộ phim một khi được chiếu, liền nhận được quan tâm từ nhiều phía, có thể nói giành được rất nhiều sự quan tâm và khen ngợi.
Đạo diễn Tôn Nhuệ cũng chính là dựa vào một bộ phim truyền hình, bắt đầu tiến thân vào trong hàng ngũ đạo diễn tuyến một, mà ngay lập tức, nam nữ chính đã đóng bộ phim này, nhân khí của họ thu hoạch được rất cao, mặc dù không có một số phim thương mại lớn, nhà sản xuất lớn trọn vẹn, nhưng sự khác biệt cũng không khác nhiều, đặc biệt là từ bộ phim này vượt qua ranh giới từ phái thần tượng đến phái thực lực, thu hoạch của họ không nói cũng rõ.
Nhân khí cũng coi như dễ hiểu, Giang Hưng quay về từ tương lai, trong ký ức lúc nào cũng có mấy bộ phim truyền hình, điện ảnh ở giai đoạn đầu không được coi trọng nhưng quay xong ra thu hút fan và lợi nhuận không ngờ; nhưng có thể khiến diễn viên vượt qua khoảng cách thần tượng tới thực lực, đều là phim có kịch bản vốn đã tốt.
Những bộ phim có kịch bản tốt này, một, đến bản thân thì ít, thứ hai, mọi người cũng không phải đồ ngốc, một kịch bản tốt hay không tốt, thậm chí không nói đến người trong giới, cho dù tìm một người qua đường học vấn bình thường rèn luyện hàng ngày, cũng có thể nhìn ra, không đến lượt Giang Hưng đến nhặt được.
Mà ngoại trừ kịch bản tốt, có thể diễn, thậm chí có thể nhận vai chính của một bộ phim truyền hình, điện ảnh tốt, sức mạnh hậu trường không thể thiếu —— duy chỉ điều này, là cái Giang Hưng thiếu nhất.
Bản thân anh không có nhân mạch, công ty cũng không tốt, hy vọng vào cái này chính là uống say chưa tỉnh lại, hiện tại thật sự có thể dùng bản lĩnh, ưu thế thuộc về anh, là còn trẻ, còn có độ tươi mới với khán giả, và đồng thời đang duy trì độ tươi mới, kỹ thuật diễn mặc dù không thể vượt qua những diễn viên gạo cội, nhưng so với phái thần tượng mới debut, thực sự tốt hơn không ít.
Tổng hợp ưu thế như vậy, chỉ có một năm.
Ánh mắt của Giang Hưng khẽ nhấp nháy.
Bây giờ bộ phim truyền hình hot công khai tuyển vai chính do Tôn Nhuệ đạo diễn, trước hết đã loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn của các công ty triển khai, vì xem xét tỉ suất xem đạt được từ giới trẻ, phía bên kia cũng sẽ không tuyển chọn diễn viên gạo cội, nhất định ưu tiên người mới debut chưa tới hai năm, nhưng có một số fan và một chút kỹ thuật diễn... Hai điểm này đều là ưu thế lớn nhất của anh.
Đây là bước ngoặt quan trọng nhất mà anh có thế chạm đến.
Anh bất luận thế nào, cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
Nghĩ tới đây, âm thanh hệ thống lâu ngày không thấy đột nhiên vang lên, trước mắt Giang Hưng bắn ra một cái khung ảo nửa trong suốt, trong khung ảo viết rằng:
Nhiệm vụ A-2.0: Thông qua thử vai, giành được vai chính Dư Trì trong《 Tiểu đại phu 》.
Đẳng cấp nhiệm vụ: Cấp A
Tóm tắt nhiệm vụ: Cơ hội của đời người rất nhiều cũng rất ít, người cố chấp với thành công, luôn khát khao bất kỳ một cơ hội nào thay đổi tình hình hiện tại. Nắm lấy cơ hội thuộc về bạn, khiến những ánh mắt tán thưởng tập trung tới trên người bạn, khiến cơ hội thay đổi vận mệnh làm bạn nở hoa. Con đường sáng lạn, bắt đầu từ bây giờ!
Nhiệm vụ yêu cầu: Thông qua biểu diễn, đạt được coi trọng của đạo diễn.
Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm thành tựu x600, thuốc khôi phục thể lực, tinh thần trung cấp x1, phục hồi độ sâu của giấc ngủ x1, dịch phục hồi tinh thần x1, mở khóa quyền hạn mua vật phẩm cấp hai.
Ghi chú: Nếu như ký chủ hoàn thành nhiệm vụ vượt cấp, hệ thống đem không gian cộng tình mở trước thời hạn.
Giang Hưng vốn chỉ một mắt lướt qua nhiệm vụ hệ thống, vào lúc nhìn thấy chú thích màu đỏ cuối cùng, tim đập lệch một cái, anh ở trong đầu hỏi 0021: [ Cái gì gọi là không gian cộng tình mở trước thời hạn? ]
[ Bản tiến hóa của cộng tình trong lúc quay phim. ] - 0021 nói - [ Có thể thông qua điểm thành tựu mở khóa không gian, thời gian, ở trong không gian mở khóa, có thể tự chủ lựa chọn nhiều phần và góc độ cần cộng tình, hơn nữa cộng tình nhiều lần. Đơn giản mà nói, theo Thư Bách Xuyên trong《 Vô Tự Kinh 》trước đó bạn quay mà nói, trong phần đầu tiên cộng tình, bạn chỉ có thể dùng góc độ cảm nhận của Thư Bách Xuyên, mà ở trong phần thứ hai cộng tình, bạn có thể dùng góc độ của Hạ Lâm và Khổng Nhược Thiến nhìn Thư Bách Xuyên. ]
Cái này cũng quá trợ lực rồi nhỉ! Giang Hưng nhịn không được hỏi: [ Hệ thống cộng tình còn có phần thứ ba à? ]
[ Không có. ] - 0021 trả lời.
Đối thoại với 0021 khiến tâm trạng căng thẳng của Giang Hưng thả lỏng một chút, hiện tại thời gian quý giá, anh cũng không nói chuyện với 0021 nữa, mà toàn bộ thể xác và tinh thần chìm đắm vào hai cảnh diễn thử trong tay.
Hai mươi năm tới này, phần lớn phim truyền hình nổi tiếng, bất kể là ở trong nước hay nước ngoài, Giang Hưng gần như đều đã xem, hai cảnh thử vai này là chọn ra trong《 Tiểu đại phu 》, Giang Hưng cũng vẫn còn nhớ.
Năm đó, diễn viên diễn Dư Trì trong《 Tiểu đại phu 》đem Dư Trì đắp nặn thành một nhân vật có khi tức hơi lưu manh, cùng bệnh viện trang nghiêm vẫn luôn không hợp nhau, nhưng mà chính một nhân vật như vậy, từ đầu đến cuối đều duy trì một trái tim thiện lương chính nghĩa, giúp bệnh nhân dùng chi phí ít nhất đạt được hiệu quả chữa bệnh cao nhất.
Trong cảnh đầu tiên, cuộc hẹn của Dư Trì và nữ chính Lưu Giai Nghi tan rã không vui, vào lúc nữ chính vì thành kiến mà đả kích nghề nghiệp của nam chính, nam chính dùng lời trào phúng, nói mát để phản bác nữ chính, làm nữ chủ nghẹn họng, không nói được lời nào.
Trong cảnh thứ hai, bởi vì lần đầu tiên Dư Trì thử nghiệm thực tế lại thất bại, nam chính chịu đả kích lớn vốn là thất hồn lạc phách, cuối cùng lại ở trong chế giễu và phản đối của mọi người bên cạnh thở dài một hơi, lần thứ hai phấn chấn.
Hai cảnh này đều tương đối có tính tiêu biểu, có thể nói là đem nòng cốt của kịch bản đều bộc lộ ra.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu, phân nửa là phim truyền hình mình đã xem, nửa còn lại là đem diễn xuất của mình sẽ làm ra...
''Số 38, chuẩn bị.''
Nhân viên công tác trông cửa phòng thử vai ở khách sạn, sau khi một diễn viên ủ rũ đi ra lại hô to rằng.
Giang Hưng cầm bảng số thứ tự số ba mươi tám, đem bảng số thứ tự của mình giao cho đối phương, đi vào gian phòng.
Tâm trạng của anh vào thời khắc này đã triệt để bình tĩnh lại, lúc đi vào phòng liếc về phía trước nhìn một cái, bèn hơi cúi chào một cái nói: ''Chào các lão sư.''
''Chào cậu.'' - Trong gian phòng này tổng cộng có tám người, Tôn Nhuệ ngồi ở chính giữa, người nói chuyện là một người ở bên trái ông ấy, khoảng năm mươi tuổi, ông tùy ý gật đầu xuống, rồi chỉ vào ghế dựa đặt ở chính giữa phòng đối diện với bọn họ, nói - ''Bắt đầu biểu diễn đi.''
Giang Hưng tới ngồi xuống trên ghế.
Anh mau chóng tiến vào trạng thái: ''Tư thế của anh ngồi khá thoải mái, hướng về đối diện cười một cái, nụ cười có chút xa lạ lại lễ độ. Mấy giây sau, giữa đôi lông mày của anh đột nhiên nhíu lại một cái; lại qua mấy giây, một cái chân của anh nhấc lên, từ ngồi thẳng thành ngồi nghiêng, cánh tay cũng nhấc lên đặt ở trên bàn, giống như có một cái bàn ở trước mặt như thế, ngón tay liên tục không ngừng gõ gõ vào mặt bàn, một cái chân nhấc lên cũng bắt đầu rung...
Sau đó nữa, trên mặt anh vốn vẫn luôn duy trì bình tĩnh, cuối cùng lộ ra biểu cảm như cười như không, anh chợt mở miệng, lại không có tiếng, chỉ có ngoài miệng vẫn luôn chuyển động lên xuống, mà chuyển động như thế cứ duy trì liên tục nửa phút, nửa phút sau, tất cả động tác trên người anh đều đồng thời dừng lại cùng lúc.
Tiếp đó.
Anh giơ tay lên, vuốt xuống mặt, vung tay, lại xách cổ áo giũ giũ, đứng lên từ trên chỗ ngồi, nghiêng mặt qua tựa như đang nhìn cái gì, phút chốc sau làm ra dáng điệu nhẹ nhàng cười giễu.
Sau khi làm xong một loạt động tác như vậy, Giang Hưng hướng về đoàn xét duyệt ngồi trên chỗ ngồi, nói: ''Cảnh đầu tiên biểu diễn xong rồi, lão sư.''
Người trên đoàn xét duyệt đều không có biểu tình gì, vẫn là người mới nãy nói chuyện mở miệng nữa: ''Bắt đầu cảnh thứ hai đi.''
Nếu như nói cảnh đầu tiên khá vặt vãnh, vậy thì cảnh thứ hai chính là thử thách tập hợp trên sức bùng nổ.
Lần này, Giang Hưng chẳng hề ngồi ngay tới phía trên cái ghế dựa ấy, đạo cụ duy nhất ở đây. Anh đứng ở chính giữa gian phòng, biểu cảm trên mặt đối diện đoàn xét duyệt bỗng nhiên từ bình tĩnh, khiêm tốn biến thành khí phách, tao nhã. Anh nhìn xung quanh một vòng, chỉ liếc một cái, mọi người liền cảm giác được xung quanh đang có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Giang Hưng.
Giang Hưng bắt đầu đi về phía trước, mỗi một bước của anh đều đi đến kiên định và mau lẹ. Anh tới trước một cánh cửa, anh đẩy mở cửa đi vào, anh duy trì nụ cười đắc ý, nhìn có vẻ giống như là đang chuẩn bị nhận hoa tươi và tràng pháo tay.
Nhưng mỗi người ở đây đều biết kịch bản.
Mà thần sắc trên mặt Giang Hưng quá linh hoạt, lại làm cho tâm của những người ở đây nhịn không được thót một cái.
Quả nhiên, sau khi mở cửa ra, Giang Hưng đứng ở bên khung cửa đột nhiên ngừng bước lại, biểu cảm lộ ra kinh ngạc, sau đó anh đột nhiên bị đau mà rụt đầu lại một cái, một cái tay cũng theo phản xạ mà đè ở trên trán, thế nhưng theo sau đó, dường như có vô số cánh tay xông lên cấu xé anh, anh hỗn loạn trốn tránh trong phạm vi nhỏ hẹp, làm ra đủ loại tư thế khôi hài, giữa chừng anh còn nhiều lần quay đầu lại, vừa dường như muốn giải thích chút gì đó, nhưng mà anh quay đầu không có bất kỳ ai giúp đỡ, lời giải thích lũ lượt bị cắt ngang, anh nhanh chóng thử chạy trốn, không thành công, vừa ôm đầu ngồi xổm xuống cuộn tròn lại thành một khối, mà không biết làm sao, khuôn mặt của anh vẫn hướng về phía trước, lộ ra, hướng về nơi vốn phải trao anh hoa tươi và vỗ tay, ngỡ ngàng và bất lực giống như đèn kéo quân đang bày ra, chiếu lên trên gương mặt còn trẻ tuổi chưa trưởng thành...
''Lão sư, cảnh thứ hai tôi cũng biểu diễn xong rồi.''
Một câu nói của Giang Hưng khiến mọi người hồi tỉnh lại.
Hai cảnh đã kết thúc biểu diễn, đoàn xét duyệt lần này không giống lúc kết thúc lần thứ nhất, giữ nguyên yên lặng như thế nữa.
Công bằng mà nói, biểu diễn lần này của Giang Hưng xác thực không tệ, hai cảnh diễn đều rất có cảm giác màn ảnh, người bên cạnh xem rất dễ dàng liền có thể ở dưới tình huống không có đạo cụ, không có âm thanh, liên kết ra tình cảnh mà diễn viên muốn biểu diễn, chẳng hạn như cảnh đầu tiên, mọi người đã rất dễ dàng nhìn ra người cùng Giang Hưng nói chuyện nói năng rất lỗ mãng, Giang Hưng phản kích, cuối cùng người đó hắt một ly nước hoặc là đồ uống vào Giang Hưng, sau đó bỏ đi, mà Giang Hưng đối với bóng lưng của đối phương lộ ra bất mãn giễu cợt, tính cách của nhân vật biểu hiện ra vô cùng rõ nét.
Sau khi bọn họ trao đổi ra ý kiến, rồi hướng về đạo diễn Tôn Nhuệ, người chân chính quyết định lần này.
Tôn Nhuệ năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, vẽ mặt ông có chút cứng nhắc, đến mức nhìn có vẻ mặt vô cảm. Lúc người bên cạnh cùng ông nói chuyện, ông hơi hơi nghiêng đầu đang quan sát trên dưới của Giang Hưng, trước khi nói ra, khóe miệng liền nhẹ nhàng kéo nhếch lên một chút.
Giang Hưng đứng ở trong phòng duy trì dáng điệu bình tĩnh.
Hoặc là nói duy trì dáng điệu mặt vô cảm.
Anh quá quen thuộc vẻ mặt thế này, cũng quá quen thuộc lời tiếp theo mình sẽ nghe được.
Sau đó anh liền nghe thấy, Tôn Nhuệ ngồi ở trên vị trí nói với người khác: ''Thiếu một chút xíu, nhìn xem người khác nữa đi.''
Khoảnh khắc này, không có bất kỳ người nào có thể hiểu, Giang Hưng thật muốn tê liệt ngồi xuống, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt.
''Thiếu một chút xíu, xem thêm nữa đi.''
''Thiếu một chút xíu, quá đáng tiếc.''
''Thiếu một chút xíu, chúng ta lần sau lại hợp tác.''
Cả đời anh, dường như cứ té ngã ở trên 'Thiếu một chút xíu' này!
Hết chương 13./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.