Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 17: Tuyến đường




☆ Chương 17: Tuyến đường.
Edit: Bongbong_nbo
''Vương tổng, Trần tỉ.'' - Khi Giang Hưng đi vào liền gật đầu với Vương Quân Sơn và Trần Văn Ngọc, lại hướng về Trần Lương mà mình không biết tên, nói - ''Chào ngài.''
Trần Lương hơi híp mắt, liếc mắt quan sát Giang Hưng từ trên xuống dưới, gật gật đầu không nói.
Vương Quân Sơn vừa mới chào hỏi Giang Hưng, bây giờ lại đi thẳng vào vấn đề nói, chẳng mảy may kiêng dè Trần Văn Ngọc vẫn ở bên cạnh: ''Lần này gọi cậu tới chủ yếu là chúc mừng cậu nắm được kịch bản của Tôn đạo diễn, cậu yên tâm, cậu đã tự mình nỗ lực, công ty cũng không thể không làm việc, quay phim và tuyên truyền sau nữa, cậu đều đừng lo.''
Đang nói, ông lại liếc nhìn Trần Lương.
Ý nghĩa của cái liếc mắt này, người khác không hiểu rõ lắm, Trần Lương lại rõ ràng trong lòng: Đây là đang bảo mình tính xem khả năng nâng Giang Hưng nổi tiếng lên đây! Vương Quân Sơn coi nhẹ áp lực của Vạn Bảo, gánh lấy áp lực của giải trí Huy Hoàng tương lai có thể càng khó đi hơn, không nhất định vì khiến cái công ty nhỏ này thật sự sinh ra một ngôi sao đâu nhỉ?
Còn như Giang Hưng có thể nổi tiếng hay không...
Nhìn từ bên ngoài, hình tượng ít nhất không tệ; hiện tại ở thời kỳ người mới, còn coi như lập kế hoạch được; kỹ thuật diễn còn chưa xem, nhưng mà có thể không dựa vào thế lực khác sau lưng, tự mình thuyết phục Tôn Nhuệ trở thành diễn viên chính, ít nhất trên khoản này là sẽ không kém đâu, cũng không cần nghĩ nhiều, còn tính cách...
Trần Lương nhìn Giang Hưng thần thái tự nhiên ngồi ở trên sô-pha, ngầm cười một cái: Tính cách thế nào không quan trọng, miễn là chịu nghe lời, đối với công chúng biết làm ra vẻ là đủ rồi.
Sắc mặt của Trần Văn Ngọc từ sau khi Vương Quân Sơn nói Giang Hưng đã thành công cầm được một vai chính trong phim mới của Tôn Nhuệ, liền trắng bạch từng cơn từng cơn.
Cô ta cuối cùng biết sự bất thường mà mình vừa rồi cảm giác được là tới từ phương diện nào rồi.
Nếu như thời gian có thể quay ngược, cô ta làm sao có thể trước mặt ông chủ của mình nói ra lời nói này? Tối hôm qua lại làm sao không nhận điện thoại của Giang Hưng?
Nhưng bây giờ nghĩ những cái này cũng quá trễ rồi.
Bởi vì Trần Văn Ngọc đã nghe thấy Vương Quân Sơn hình như không để ý mà hỏi tới: ''Đúng rồi, tiểu Giang, tin mừng này, cậu sao không chủ động báo cho công ty? Vừa rồi Tôn đạo diễn gọi điện qua, tôi xém chút nghe không hiểu đấy.''
Tim của Trần Văn Ngọc vốn đã chìm tới đáy lại giống như chìm sâu thêm vào chỗ không thể thấy.
Giang Hưng đã gọi điện thoại cho cô ta.
Lúc này, chỉ cần Giang Hưng nhẹ nhàng buông thõng một câu, sai sót nghiệp vụ của cô ta coi như là chắc chắn rồi, sau này —— cô ta nhịn không được có chút ủ rũ —— còn có sau này sao?
Từ lúc vào phòng mãi đến lúc này, Giang Hưng cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, áy náy cười một cái: ''Hôm qua em biết được thông tin này, cũng là quá vui mừng rồi, thêm nữa thời gian quá muộn, trong nhất thời không gọi điện cho Trần tỉ, không nghĩ tới hôm nay sớm như vậy Tôn đạo diễn đã gọi điện tới, nói tới cũng là sơ xuất của em, để Trần tỉ và Vương tổng thêm phiền hà rồi.''
Trần Văn Ngọc vốn là đang chờ phán quyết buông xuống, nhất thời đều ngẩn người ra, cơ hồ không dám tin tưởng lời nói mà mình nghe thấy, tiếp theo trên mặt vội lộ ra cảm kích có thể thấy rõ ràng, cũng không nhìn Vương Quân Sơn ở bên cạnh, lia lịa nói: ''Không có gì, không có gì, cũng không phiền lắm.''
Vương Quân Sơn và Trần Lượng lại đối diện liếc nhau.
Tâm nhãn của hai người này, có chỗ nào Trần Văn Ngọc có thể so chứ, giờ đây bọn họ đều đang nghĩ: Tên nhóc này, tuổi tác này, khôn khéo này, còn che giấu, nhịn tức giận do chịu thiệt thòi, cũng coi như không dễ dàng.
Bây giờ Trần Văn Ngọc đã không còn việc gì, Vương Quân Sơn hai câu nói đã đem Trần Văn Ngọc đuổi ra ngoài, sau đó cũng đối diện Giang Hưng nói thẳng: ''Gần đây việc trên tay Trần tỉ của cậu tương đối nhiều, có thể không thích hợp lắm đảm nhiệm người quản lý của cậu nữa, tôi tìm cho cậu một người quản lý mới, chính là vị này —— hắn họ Trần, gọi là Trần Lương.''
Lẽ ra nhìn theo trên tình huống hữu nghị mới nãy của Giang Hưng và Trần Văn Ngọc, những lúc này Giang Hưng thế nào cũng phải có chút kinh ngạc. Nhưng thần sắc của anh bất động như cũ, chỉ đứng lên bắt tay với Trần Lương, cười nói: ''Sau này liền làm phiền Trần ca chiếu cố rồi.''
Trần Lương ''Ừ'' một tiếng, lòng nói còn thật sự biết giả vờ, xem ra là hình tượng trước mặt công chúng khỏi cần lo lắng rồi. Nhưng Giang Hưng biết xử lý như vậy, ông cũng giảm bớt rất nhiều công sức, lập tức liền nói: ''Cậu yên tâm, cậu trước mắt là nghệ sĩ duy nhất trên tay của tôi, tôi sẽ đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên người của cậu.''
Vương Quân Sơn ở bên cạnh chen lời vào: ''Tiểu Giang đừng nhìn Trần Lương bây giờ lôi thôi lếch thếch như vậy, hắn trước đây thế nhưng là người quản lý cấp A của Vạn Bảo.''
Giang Hưng lúc này mới hơi bị giật mình.
Phải biết người quản lý cấp A là người quản lý có chứng nhận đẳng cấp, chính là người quản lý vương bài mà trong giới thường gọi —— chỉ là anh đời trước lúc ở Huy Hoàng chẳng hề thấy qua người này, cũng không biết giữa chừng xảy ra chuyện gì.
Giang Hưng ở bên này âm thầm phỏng đoán một chút, liền nghe Trần Lương đột nhiên hỏi: ''Cậu cảm thấy bản thân cậu có ưu điểm gì?''
''Em?'' - Tốc độ tiến vào trạng thái công tác này hơi nhanh, Giang Hưng nghĩ một lát, nói: ''Có thể chịu khổ đi.''
Câu trả lời này... Có chút ngoài dự liệu với Vương Quân Sơn. Ông cảm thấy minh tinh trước mắt, tuổi còn nhỏ đã có cơ hội này, làm sao cũng sẽ kín đáo mà biểu hiện một chút kiêu ngạo của mình, những lúc này trả lời ''Kỹ thuật diễn khá tốt'' hoặc ca ngợi mới bình thường chút?
Nhưng Vương Quân Sơn biết mình không có mắt nhìn minh tinh, cứ ngồi ở một bên không nói, chỉ nhìn Giang Hưng và Trần Lương.
Trần Lương không hề phát biểu ý kiến gì với câu trả lời của Giang Hưng, ông đứng lên từ trên sô-pha, trước tiên lùi tới một mặt trong phòng nhìn Giang Hưng một lúc, lại đi vào giúp Giang Hưng bày ra mấy tư thế, lại bảo Giang Hưng làm ra một số biểu cảm khác nhau, một loạt động tác này cũng làm ít nhất hai mươi phút, ông mới hơi hài lòng mà tỏ vẻ: ''Xem ra khí chất có mác ngoan ngoãn.''
''Hiện tại mác ngoan ngoãn không thịnh hành thì phải?'' - Vương Quân Sơn ở bên cạnh nói chen vào, loại này so với loại xu thế thịnh hành của quần chúng thưởng thức, ông vẫn biết.
Trần Lương cười khẩy: ''Hừ, mác ngoan ngoãn đơn thuần tất nhiên không được, nhưng mà bây giờ trời ban cho cơ hội tốt đã ở trên tay chúng ta, ông nói một vương tử vươn lên, nỗ lực, trời sinh xinh đẹp, sẽ dẫn tới tiếng rú thét của các cô gái nhỏ hay không?''
''...'' - Vương Quân Sơn.
''...'' - Giang Hưng.
... Người quản lý kim bài đúng là người quản lý kim bài. Giang Hưng có chút cảm khái mà nghĩ, vào lúc Trần Lương vừa mới nói ra ''Nỗ lực vươn lên'', anh liền nghĩ tới một từ của mấy năm sau rất nổi tiếng.
Năng lượng tích cực.
Nếu hướng tới bên này đắp nặn hình tượng...
[ Rất tốt. ] - 0021 thình lình nói ra.
[ Nói thế nào? ] - Giang Hưng tiếp lời.
[ Là năng lượng rất tích cực, con đường này đã khả thi, bản sắc diễn xuất đương nhiên tốt nhất. ] - 0021 bình tĩnh trả lời.
Giang Hưng cũng không có lời để phản bác nữa, anh vốn cũng nghĩ như vậy.
Giang Hưng ban nãy bị Trần Lương xếp một tư thế cuối cùng, hai chân bắt chéo, hai tay đan nhau đặt ở bụng, anh dứt khoát cũng không cử động, vừa tán gẫu với 0021, vừa duy trì tư thế này thực ra chẳng hề thoải mái lắm, nói: ''Đem việc em tự mình tranh thủ được kịch bản khuấy lên?''
Dùng đầu óc tốt. Trần Lương cho Giang Hưng một ánh mắt ra hiệu khen ngợi, hỏi tiếp: ''Cậu trước tiên nói một chút, cậu làm sao từ Vạn Bảo bên kia giữa đường Tiệt Hồ* cướp đi vai chính trong bộ phim mới của Tôn Nhuệ chứ.''
*截胡-Tiệt Hồ: Thuật ngữ mạt chược cũng nhằm phá vỡ con đường kiếm tiền của người khác, và đánh cắp thành quả chiến thắng của người khác khi người khác thành công.
Ở đời trước, Tề Lâm của Vạn Bảo chính là người đóng vai nhân vật chính Dư Trì trong bộ phim mới《 Tiểu đại phu 》của Tôn Nhuệ.
Giang Hưng cũng không có thổi phồng thêm nhiều, đơn giản mà đem hành động trong một tháng này của mình nói một chút.
Lần này sắc mặt của Vương Quân Sơn và Trần Lương cũng giống như Tôn Nhuệ và Vu Khắc, đều có hơi chút cổ quái.
''Cậu... thật sự đi làm tình nguyện giúp đỡ bệnh nhân?'' - Trần Lương nhịn không được hỏi.
''Còn có giấy chứng nhận có con dấu của bệnh viện đây, Trần ca muốn xem chút hay không?'' - Giang Hưng cười đùa nói.
''Cậu chẳng lẽ đối với những thứ này cảm thấy hứng thú?'' - Trần Lương vẫn cảm thấy không thể tin nổi, nếu như đơn thuần vì một vai diễn không biết cầm được hay không mà hy sinh như vậy —— Trần Lương ở trong giới giải trí lăn lộn bao lâu, cảm thấy đây quả là so với bị quy tắc ngầm, hy sinh còn lớn hơn!
''Cũng không thể nói vậy'' - Giang Hưng thản nhiên nói - ''Mục đích chủ yếu vừa bắt đầu chính là để tranh thủ được cái phần diễn này mà thôi —— song em ý thức được một điểm sai lầm của mình trước đây, cũng rất tốt khi có cơ hội đến bệnh viện trải nghiệm cuộc sống của những người tình nguyện.''
''... Tôi bây giờ đã hiểu cái gì gọi là có thể chịu khổ rồi.'' - Trần Lương lẩm bẩm, sau đó ông thình lình nghiêm mặt nói - ''Được rồi, tôi xem xong cậu. Ông chủ, tôi bây giờ dẫn người đi, làm theo trước đó tôi nói, người của tôi, tôi tự mình quyết định, công ty không cần nhúng tay làm bậy! Tài nguyên và tuyên truyền đã đồng ý không thể cho ít!''
''Được rồi được rồi, cứ theo lời ông nói, công ty có đều cho ông dùng được chưa?'' - Vương Quân Sơn nói.
Mà lúc này, Trần Lương đã kéo Giang Hưng ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, xuống tầng một, tới phòng đơn mà giải trí Huy Hoàng cấp cho ông.
Hai người ngồi xuống, Trần Lương uống một hớp nước, hỏi thẳng: ''Tôi thấy rằng người quản lý trước đây của cậu, một chút cũng không đạt tiêu chuẩn, tôi bây giờ hỏi cậu một chút chuyện cá nhân, cậu đúng sự thật trả lời.''
''Được.''
''Có bạn gái chưa?''
''Không có.''
''Bạn trai thì sao?''
''Không có.''
''Từng tham gia bất kỳ giao dịch nào chưa?'' - Phạm vi này không nói quá rõ ràng, nhưng giao dịch này chính là cái mà mọi người đều hiểu.
''Không có.''
''Một lần cũng không có?'' - Trần Lương vốn chỉ ngồi trên ghế sô-pha cầm quyển sổ nhỏ tốc ký, lúc này cuối cùng nhướng mắt lên nhìn Giang Hưng.
''Dĩ nhiên, Trần ca sau này cũng không cần giúp em giới thiệu, dù sao vẫn cảm thấy áp lực có chút lớn.'' - Giang Hưng dùng một loại giọng điệu đùa giỡn đem lời nói trước.
Sắc mặt Trần Lương kỳ dị mà nhìn Giang Hưng, nói: ''Bản thân cậu không muốn, tôi cũng sẽ không ép buộc... Tôi xác nhận lại một lần nữa, thông tin vừa rồi không có sai sót?''
''Không có.''
''Hầy...'' - Trần Lương cân nhắc một lúc - ''Cậu biết cái hình tượng của cậu mà tôi vừa mới nói không thể bị làm hỏng chứ? Chính là nói giả như cậu cùng một minh tinh khác đi con đường lưu manh, quá khứ đen của minh tinh theo tuyến lưu manh thì công chúng và fan có thể khoan dung, mà quá khứ đen của cậu một ngày nổ tung ra, đối với sự nghiệp của cậu có thể nảy sinh đả kích và ảnh hưởng vô cùng lớn.''
''Em đảm bảo sẽ không nổ ra quá khứ đen sẽ khiến fan tan vỡ ảo tưởng.'' - Lúc này Giang Hưng hơi nghiêm túc một chút.
''Vậy tôi cứ mặc nhận cậu đồng ý tôi giám sát và khống chế đối với sinh hoạt cá nhân của cậu.'' - Trần Lương gật đầu nói. Nói xong lời này, ông cảm thấy tư liệu trước mắt cũng coi như thu thập xêm xêm rồi, liền thỏa mãn mà gấp quyển sổ nhỏ trong tay lại, nói - ''Được rồi, hiện tại, giai đoạn này chính là thời kỳ thăng tiến vùn vụt của cậu, ở đây tôi sẽ không sắp xếp công việc cho cậu, cậu ở nhà ngoan ngoãn, chờ đoàn làm phim của Tôn Nhuệ bên kia khai máy là được rồi.''
''Đúng rồi, còn có'' - Ông đột nhiên lại ngẩng đầu thêm một câu, lúc nói còn ý tứ không rõ ràng cười lên trên nỗi đau của người khác - ''Trong hai ngày này sẽ có kịch vui, cậu đừng vội, ngoan ngoãn ở bên cạnh xem là được rồi, lúc nào nên làm thế nào, tôi sẽ liên lạc với cậu —— weibo và nhóm fan của cậu, còn có tài khoản và mật mã của diễn đàn, chốc nữa nhớ đưa cho tôi một bản.''
''Được ạ.'' - Giang Hưng nói, anh đứng lên từ trên ghế sô-pha, lúc sắp đi ra, vô ý nhắc một câu: ''Đúng rồi, tác phong trợ lý sinh hoạt của em hình như có chút vấn đề, em muốn đổi trợ lý.''
''Việc gì ghê gớm.'' - Trần Lương đầu cũng không ngẩng lên - ''Lát nữa tôi bảo bộ phận nhân sự đuổi người, hắn không muốn làm còn nhiều người muốn làm.''
Sau khi từ chỗ Trần Lương rời khỏi, chỉ qua thời gian hai ngày rưỡi, Giang Hưng đã biết ''Kịch lớn'' trong miệng đối phương từ đâu mà ra.
Bởi vì trong mấy cái diễn đàn trên mạng, đột nhiên không hẹn mà cùng nổi lên post bóc phốt, trong post dùng giọng điệu của người biết rõ sự tình, nói một nghệ sĩ thông qua giao dịch ngầm giành được vai chính, mặc dù không chỉ đích danh tên họ, nhưng đủ loại đặc điểm đều trực tiếp hướng về Giang Hưng.
Những post này rõ ràng có người phía sau xúi giục, còn những người phía sau xúi giục... Giang Hưng dùng đầu gối đại khái cũng có thể nghĩ được, tám phần mười là Tề Lâm mà Tôn Nhuệ vốn thấy ổn. Tề Lâm đoán chừng là cũng tương đối muốn nhận bộ phim này, chẳng qua là hồi đó gây khó dễ để làm giá, không nghĩ tới làm giá một lần chính là mất cả chì lẫn chài, hèn chi cậu ta nôn dễ sợ, nhịn không được sai khiến người công kích Giang Hưng trên mạng.
Giang Hưng đọc nhanh như gió lướt qua một cái, con chuột đã nhấp vào nút đóng, không nghĩ tới 0021 thình lình lên tiếng nói: [ Minh tinh đều như vậy à? ]
[ Như vậy? ] - Giang Hưng hỏi.
[ Cuối cùng không biết vào lúc nào, toàn thân liền bị thanh kiếm sắc đâm đầy. ] - 0021 khách quan nói.
... Lời này là giải thích phiên bản ''Nằm không cũng trúng đạn'' à? Giang Hưng bên này đang vì lời của 0021 đột nhiên bất chấp xuất đầu ra nói mà dở khóc dở cười, còn không biết một đầu khác của thành phố cũng có một người quen kiêm thần tượng của mình nhìn thấy những post này trên mạng, sau đó cũng cùng lúc tức giận đùng đùng mà rơi chuột: Má nó! Thật là quá đáng quá mà!
Các người biết cái gì, không biết BB* vớ vẩn cái gì!
*瞎 BB: Là một phương ngữ Đông Bắc. Ý nghĩa của việc nói bừa bãi, vô nghĩa ở khắp mọi nơi. Thường dùng để chỉ trích bên kia nói chuyện, dùng những từ làm tổn thương người khác.
Hết chương 17./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.