Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 33: Tự mình nhận thức




Edit: Bongbong_nbo
Trong thuốc nước màu xanh lá cây nhạt thỉnh thoảng bốc lên bọt khí màu bạc huyền ảo được chủ nhân nuốt xuống cổ họng.
Nụ vị giác ở lưỡi đem cảm giác phản hồi lên khu thần kinh.
Đây là một loại mùi vị như cỏ xanh hoặc là gió nhẹ —— hoặc là tinh dầu, uống xuống tinh thần tỉnh táo vô cùng, nhưng vị tuyệt đối không thể coi là ngon được.
Giang Hưng nhịn không được vươn tay sờ cổ họng một cái.
Cảm giác lành lạnh vẫn luôn từ vị trí cổ họng thuận theo lồng ngực tràn tới bao tử, trong nhất thời, anh cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ là cảm thấy mình như vào lúc giữa mùa đông bị máy điều hòa mãnh liệt thổi một cái ướp lạnh, có phần lạnh thấu tim.
[ Dự tính thời gian thuốc có hiệu lực là 3-5 phút. ] - 0021 ở bên cạnh thân thiết bổ sung một câu.
Giang Hưng bật cười: [ Thật tri kỷ. Ở trên những chỗ càng trọng yếu hơn, vì sao mi cũng không hơi tri kỷ một chút? ]
0021 hờ hững: [ Chính là tri kỷ như vậy, tôi mới chẳng nói câu nào. ]
Giang Hưng lại cười, sau đó anh dùng ngữ khí hơi xúc động nói: [ Ừm, ta biết, ta rất cảm ơn mi. Thỉnh thoảng trong suy nghĩ của ta, có lẽ bạn bè tốt nhất, lại hoặc là người cha hướng dẫn ta tiến lên... Chính là dáng vẻ như mi nhỉ. ]
0021 im lặng.
Nó... bởi vì nói không ra loại cảm xúc phức tạp ấy, đành co lại.
Mà chính là lúc này, Giang Hưng đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh xuống.
Không, chẳng thể hình dung đơn giản như vậy.
Môi trường và âm thanh xung quanh đều không có thay đổi, tiếng gió thổi qua khung cửa sổ, ẩn núp ở trong góc xó xỉnh dưới lầu, tiếng chó hoặc là tiếng mèo không biết từ đâu truyền tới, thanh âm hàng xóm trên, dưới, trái, phải mở nhạc hoặc là nói chuyện, những thứ này đều không có thay đổi, vẫn như cũ giao thoa được lỗ tai của anh tiếp nhận.
Phát sinh thay đổi là đầu óc của anh, nói những thứ tồi tệ kích thích tuyến yên trong não của anh.
Anh cảm giác được —— nếu phải dùng tính từ để hình dung —— chính là bản thân bị đơn độc cách ly ra khỏi.
Thế giới dường như biến thành một bộ phim điện ảnh, mà anh chính là khán giả duy nhất trong rạp chiếu phim của bộ phim điện ảnh đang chiếu này.
Anh vẫn ở bên ngoài, dùng một loại tư thái tồn tại riêng biệt vừa độc lập vừa dung nhập vào.
Loại cảm xúc bình tĩnh đến gần như lãnh đạm khống chế lấy tư duy của anh.
Đây rõ ràng là một loại thể nghiệm rất đặc biệt, nhưng mà Giang Hưng ở khoảnh khắc này, đối với một chút hứng thú cũng không có, anh thậm chí không có nhiều hơn một phần quan tâm ở trên phương diện này, mà là đem tất cả tinh lực và tư duy của mình, chỉ tập trung ở trên phân tích với bản thân.
Kỹ thuật diễn của mình là tốt, hay là tệ?
Mình có thể diễn xuất rất tốt dạng nhân vật nào, có thể diễn xuất miễn cưỡng dạng nhân vật nào, hoàn toàn không thể diễn xuất dạng nhân vật nào?
Hiện tại, mình đang ở vào giai đoạn nào?
Thứ hạng của mình ở trong nước ra làm sao, thứ hạng của mình ở trên thế giới như thế nào?
Khuyết điểm của mình còn ở chỗ nào?
Mình phải làm sao chinh phục khuyết điểm của mình?
Giang Hưng im lặng suy nghĩ.
Lúc này, anh phát hiện những chuyện, những điều đã từng xem qua ở quá khứ, nhưng ký ức chẳng hề sâu sắc, chỉ những thứ ẩn giấu ở sâu trong đầu mình đều bị khai quật ra.
Những bộ phim anh từng xem, những minh tinh anh từng để ý tới, những bộ phim ấy, những minh tinh ấy ở trong nước, ở trên thế giới giành được nhân khí quần chúng và đánh giá uy tín.
Một tấm bảng ảo và chi tiết hình thành ở trong đầu anh.
Danh tính, tuổi tác, ngoại hình, kỹ thuật diễn, nền tảng thu hút quần chúng, giành được đánh giá uy tín...
Anh đem tấm bảng này điền xong từng hàng từng hàng.
Sau đó, anh đem bọn họ và mình làm một cái so sánh ngang hàng.
Giang Hưng chợt ý thức, e rằng một bình thuốc nước phục hồi tinh thần này đối với mình ngay lập tức mà nói, tác dụng thứ yếu so với tác dụng chủ yếu có tác dụng hơn nhiều.
... Đánh giá cái gọi là sự [ Tuyệt đối bình tĩnh ], hoàn toàn không phải một kiểu nhận định bản thân lý tưởng, mà là một loại kết luận dựa vào lý trí có tính thiết thực sau khi tham khảo tổng hợp phần lớn số liệu tính ra được.
Anh đem tư liệu của mình xếp vào vị trí chính xác ở trong bảng.
Anh dán mắt vào thứ hạng của mình xem một lúc, sau đó quay lại vấn đề vừa nãy nghĩ tới.
Kỹ thuật diễn của mình là tốt hay tệ?
—— Kỹ thuật diễn của mình là tốt, ít nhất ở trong lớp người mới trong nước, thậm chí có thể mở rộng đến trong lớp người mới của mười năm gần đây, mình cũng có thể xem như là ở trên hết sức không tệ, cực kỳ đỉnh cao rồi.
Mình có thể diễn dịch nhân vật dạng gì cực kỳ tốt? Vai diễn gì gượng gạo đây? Vai diễn gì không cách nào diễn dịch đây?
—— Mình có thể nhận gần như toàn bộ kịch bản phim truyền hình trong nước, một số vai phụ thứ chính của phim điện ảnh, số ít vai chính của phim điện ảnh, và hầu như không cách nào nhận được kịch bản phim điện ảnh nước ngoài.
Mình đang ở vào giai đoạn nào đây?
—— Theo nhân khí mà nói, mình gần đây là sự tồn tại như là thuốc trợ tim, mức độ quan tâm không ngừng tiếp cận minh tinh tuyến một, trong vòng một tháng, liên tục mấy ngày chiếm cứ top mười bảng xếp hạng tìm kiếm; theo kỹ thuật diễn mà nói, mình gần như có thực lực của minh tinh tuyến hai lão làng, có lẽ hơi thiếu một chút, cũng có thể thông qua trạng thái trình độ cân bằng quá mức, hầu như không chập chờn lên xuống.
Thứ hạng của mình ở trong nước như thế nào? Ngoại quốc thì sao?
—— Thần tượng đang nổi mới xuất hiện; không chút tiếng tăm.
Khuyết điểm của mình còn ở đâu?
—— Đúng như lời của Lục Vân Khai, kỹ thuật diễn của mình, không có tính công kích cụ thể, không thể nắm bắt được khán giả ở ngay cái nhìn đầu tiên, khiến khán giả công nhận ra ''Với mọi người khác nhau'' hoặc là ''Nảy sinh hứng thú''.
Mình muốn khắc phục khuyết điểm của bản thân mình như thế nào?
——...
Tinh thần của Giang Hưng lúc này chớp thoáng, mới phát hiện cái trạng thái [ Tuyệt đối bình tĩnh ] đã tan biến dần trên người mình.
Anh có phần tiếc nuối, nhịn không được nghĩ nếu như thêm mấy phút nữa —— vấn đề của anh có phải liền được giải quyết hay không?
Nhưng mà cái điều hiển nhiên thiết nghĩ có chút cổ tích lại khiến bản thân Giang Hưng cười lên.
[ Tuyệt đối bình tĩnh ] lại không phải trái thần trực tiếp nâng cao kỹ thuật diễn thiên phú, chẳng qua là khiến anh nhận thức bản thân càng đầy đủ càng chính xác hơn mà thôi, hy vọng suy nghĩ một chút liền có thể giải quyết vấn đề... Điều này đại khái chắc giống với một thế hệ tin tưởng cứu thế giới bằng mồm mép.
Nhưng những điều này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là sự việc mà bản thân anh phân tích ra trong lúc tuyệt đối bình tĩnh...
''Thần tượng đang nổi trong lớp người mới'' - Giang Hưng lẩm bẩm - ''Không phải dựa vào mua danh, không phải dựa vào thủy quân, mà là có nhân khí thực sự gần như vậy... Mi biết ở trong giới giải trí, cả đời cũng làm không được như vậy, dù là một lần, có bao nhiêu minh tinh trong một tháng chứ?''
Lời này là nói với 0021.
Hệ thống không có lòng dạ đi tính toán cái vấn đề này, nhưng nếu tính toán, cũng không quá thời gian một giây mà thôi.
0021 lựa chọn thăm dò Giang Hưng: [ Bao nhiêu? ]
[ Ta trong lúc nhàm chán đã tính thử. ] - Giang Hưng đáp ở trong đầu - [ 86.13%, đây là trị số đại khái cuối cùng. Chỉ có 13.87% có thể đi tới bước này. Nhưng người đi tới bước này, lại không biết có bao nhiêu người ngang qua bầu trời giống như sao băng, tiếp đó cũng không có dấu vết thừa thãi. ]
''Vốn dĩ...'' - Giang Hưng lại nói chuyện, lần này, anh không nói với bất kỳ người nào cả, chỉ nói với chính mình - ''Mình đã, đi tới chỗ mà mình chỉ dám nghĩ tới ở trong mơ ư...?''
Với tư cách một người cao tuổi sống hơn nửa đời, và cũng coi như là một đạo diễn lâu năm thành công, Vương An tự hào bản thân nhìn người vẫn còn có hai bàn chải*.
*Hai bàn chải-两把刷: từ địa phương ở Trung Quốc, nói lên khả năng của một người. Ở đây, muốn nói rằng khả năng nhìn người của Vương An còn tốt.
Ông từng xem phim truyền hình của Giang Hưng đóng, lại tiếp xúc khoảng cách gần với người mới này, liền xác định cái người mới này có đủ triển vọng.
Cho dù sau này trì trệ ở bình cảnh, có thể thấy hầu như không có tiến bộ, ông chẳng qua cũng hơi thất vọng chút xíu, chẳng hề hoài nghi phán đoán của mình.
Do đó, cho dù Giang Hưng vốn chỉ định xin ông cho nghỉ một ngày, lại liên tục ba ngày cũng không có xuất hiện, Vương An cũng vô cùng nhàn nhã mà chuyển qua cuộc sống nghỉ phép trước khi phim truyền hình chính thức khai máy, thậm chí trong lơ đãng thoáng hy vọng một ngày Giang Hưng lần nữa xuất hiện sẽ mang đến cho ông một kinh hỉ nho nhỏ hay không.
... Nhưng kinh hỉ nho nhỏ tuyệt đối không phải kinh hỉ thế này.
Ông nhìn Giang Hưng cuối cùng xuất hiện ở trước mắt mình, hơn nữa vừa tới đã biết lắng nghe thuận theo kiến nghị của mình, đi vào trong phòng huấn luyện biểu diễn, không nói nên lời mà nghĩ: Đây là tiết tấu gì, trở về nghỉ ngơi ba ngày, liền đột phá bình cảnh rồi? Lẽ nào trước đây mình nhìn sai, thằng nhóc này không phải thiên phú xoàng xĩnh, mà là thiên phú không giống với thiên tài khác —— tương tự với người ta là thiên tài, mà cậu ta là cái dạng tài năng lệch lạc?
Và cho dù kết quả bên trong này phát sinh tiến bộ hoặc là thụt lùi, thời gian luôn luôn trước sau như một mà tiến về phía trước.
Mười ba ngày sau, đoàn làm phim《 Tô Thức truyện 》hoàn thành nghi thức khai máy, ở trong phim trường chính thức bắt đầu quay phim.
Hóa trang cố định của Giang Hưng đã xác định xong ở mấy ngày trước.
Hiện tại anh đã đang mặc trường bào của thời Tống, đem tóc ở trên đầu trùm lại một chút, ngồi ở trên ghế để thợ trang điểm lăn qua lăn lại trên mặt mình.
Bên cạnh có hai người nhân viên công tác của công ty cho anh mang theo, chia nhau phụ trách quay phim và chụp hình.
Lúc chưa có tiếng tăm thì phải khai thác cho có tiếng tăm, nổi tiếng rồi thì phải duy trì độ nổi tiếng.
Hai người này chính là Trần Lương làm chủ thêm vào, cho phép bọn họ quay phim, chụp hình trong lúc Giang Hưng quay phim truyền hình, làm một phim ngắn tuyên truyền gửi tới trong group fan.
Hiện tại thợ trang điểm giúp Giang Hưng hóa trang là một người đàn ông ba mươi tuổi, sau đầu tết một cái đuôi sam, đánh mắt trên mặt rất đậm.
Anh ta ở trong giới mặc dù còn chưa có tiếng tăm gì, nhưng kỹ thuật của cấp dưới tương đối là không tệ, cũng chính bởi vì như vậy, cuối cùng lần này được người giới thiệu vào đoàn làm phim của Vương An, để hóa trang từng minh tinh.
Thợ trang điểm ba mươi tuổi hoàn thành bước cuối cùng ở trên mặt Giang Hưng, sau đó anh ta điều chỉnh gương trên mặt bàn một chút, đem mặt kính đối diện khuôn mặt của Giang Hưng, hơi có chút lấy lòng mà hỏi Giang Hưng: ''Sun, cậu nhìn xem thay đổi thế này cảm giác thế nào?''
Giang Hưng từ trong gương nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Kỹ thuật của thợ trang điểm này thực sự không tệ, cảm giác thay đổi ra rất tốt.
Nhưng Giang Hưng đối với vai diễn này có một chút cách nghĩ của bản thân, anh và thợ trang điểm trao đổi một chút, thợ trang điểm rất nhanh hiểu cách nghĩ của Giang Hưng, cái này chẳng hề phức tạp, anh ta lại ở trên mặt đối phương đã hóa trang xong, bổ sung thêm vài nét, những đường nét quá cứng ấy liền được mềm mại đi, hai bên hàm dưới thì được đánh sáng sơ sơ, như vậy cho dù chủ nhân của khuôn mặt được hóa trang không làm biểu cảm gì, chỉ đứng yên nhìn người, cũng có thể khiến khán giả bàng quan cảm thấy đối phương là đang mỉm cười.
''Được rồi.'' - Giang Hưng rất hài lòng, anh đứng lên từ trên chỗ ngồi, đi tới chỗ của Vương An, đến gần đạo diễn báo tin.
Vương An lúc này đang ở dưới ánh mặt trời nhai ô mai khô, may mà hiện tại còn chưa tới mùa hè, nhiệt độ mặt trời còn chưa đáng kể, nếu không lúc này ông nhất định đã bị nhấn chìm trong mồ hôi.
Ông nhìn thấy Giang Hưng đi qua, bèn đem lực chú ý từ việc khác dời đi, tạm thời đặt lên người Giang Hưng.
Cũng được, không có gì cần điều chỉnh.
Nhìn như thế trong khoảnh khắc, Vương An gật gật đầu, bởi do ngậm đồ mà giọng nói có chút không rõ nói: ''Mặc dù dụng cụ còn đang chuẩn bị, nhưng mà cậu là vai chính, đi lên làm nóng người một chút cũng dẫn đầu cho diễn viên khác đi. Tùy tiện đến làm đơn giản —— "
Ông cầm kịch bản bên cạnh lên, dùng thái độ ''Diễn cái gì do gió quyết định'', thuận tay lật một cái, rồi chỉ vào tình tiết trên mặt trang lật tới nói: ''Tô Thức tham gia khoa cử được điểm xếp thứ hai, vậy một đoạn đi đến phủ ân sư bái tạ ân sư đi —— khỏi cần bái tạ thật sự, cậu chỉ đi vào thì được rồi.''
Đơn giản mà nói, đây chính là muốn Giang Hưng ở trong quá trình đi đường đem Tô Thức diễn ra.
Giang Hưng cảm thấy yêu cầu này có chút quen thuộc, anh vừa nhớ lại, không phải chính là trước đó Lục Vân Khai biểu diễn ở trước mặt mình sao?
Đây mới là —— ba bước đi chân chính đi hết đời người, sự nghiêm khắc cao của yêu cầu này, cho dù là Vương đạo diễn trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới nhỉ?
Giang Hưng cũng nhất định hơi cảm thấy thú vị, anh không nghĩ quá nhiều, dựa theo yêu cầu của Vương An đi tới giữa cảnh, đứng ở vị trí bắt đầu hơi chỉnh lý tâm trạng một chút, tiếp đó ——
Giang Hưng bước ra bước đầu tiên.
Hai tay của anh rũ xuống, thắt lưng và tay áo đều theo gió mà lay động lên.
Anh ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt ôn hòa mà tự nhiên.
Khóe môi của anh như cười như không.
Anh chẳng hề dừng lại, mỗi một bước đều đi rất tự nhiên, rất tùy tính; anh cũng chẳng phải luôn đem ánh mắt nhìn thẳng phía trước, anh sẽ tùy ý mà nhìn trái nhìn phải, có lúc sẽ lưu lại, mà nơi ấy khiến anh lưu lại, cũng chẳng qua là một chiếc lá bay, một cánh hoa rơi.
Anh cứ đi cứ đi, cuối cùng ngừng lại.
Anh vén tay áo, giơ tay cong ngón tay, gõ gõ cửa.
Động tác của anh vẫn giống y như trước, thoải mái và tự nhiên như là nhìn hoa nhìn lá vậy.
Tâm không vướng mắc, không vướng bận bởi ngoại vật, anh cứ tùy ý như vậy mà nhấc tay lên, tiện tay gõ vang cánh cửa có thể thay đổi vận mệnh cả đời.
Tô Thức như thế không giống với Tô Thức của Lục Vân Khai.
Tối ngày hôm ấy, Tô Thức của Lục Vân Khai, từ đầu tới đuôi đều tỏa ra sức sống mạnh mẽ, cứ như là rễ cây đã đâm vững chắc xuống dưới.
Mà Tô Thức hiện tại, như là gió, như là nước, như là thần tiên giữa loài người đứng lơ lửng trong không trung ở trần thế mà không nhiễm bụi trần.
Thẳng thắn mà nói, Tô Thức nào mới chính xác là Tô Thức chứ?
Bọn họ có sự hiểu thấu và giải thích của riêng mình.
Tiếp đó giở ra mọi bản lĩnh, biểu hiện mọi thần thông, thuyết phục người khác, cảm hóa người khác!
Màn trình diễn của Giang Hưng ngoại trừ thu hút sự quan tâm của diễn viên và nhân viên công tác vốn ở đoàn làm phim, cũng dẫn tới sự chú ý của một số du khách.
Nhưng những du khách không phải trong nghề này, phân nửa đương nhiên không thể nói ra được chút đạo lý gì, chỉ là đứng ở bên ngoài xem việc thú vị và cảm thấy cũng coi như lý thú; mà những diễn viên nhập môn, thì sẽ thấp giọng nói với nhau: ''Cảm giác rất tự nhiên nha... Rõ ràng không phải cảnh gì rất có tính chấn động, vẫn có thể nắm bắt được ánh mắt của quần chúng...''
''Phải ha, nói không ra được cảm giác —— chính là nhìn rất thoải mái...''
Những thảo luận này cuối cùng đều bị tiếng vỗ tay lanh lảnh của Vương An cắt ngang.
Đạo diễn đứng ở bên cạnh vừa gật đầu vừa vỗ tay, hiển nhiên vô cùng hài lòng trạng thái lúc này của Giang Hưng.
Nhưng ông không biết, những người khác trên thế giới này cũng không biết, Giang Hưng lúc này đang nhìn vào trong giao diện hệ thống ấy, cũng sắp tiếp cận lỗ đen《 Tô Thức truyện 》ở hai con số, dùng một loại giọng điệu 'Đột nhiên phát hiện quả là không thể tin nổi' nói với 0021" [ Người khác đều là hiện thực quá tàn khốc chạy trốn vào thế giới giả tưởng, ta là thế giới giả tưởng quá tàn khốc, từ trong hiện thực, gom một chút tự tin... ]
Anh hết cách mà nghĩ:
Phong cách hội họa này cũng là say mất rồi đi! ( Chỗ này Giang ca muốn nói đến những lỗ đen ở trong hệ thống như một bức tranh có phong cách kỳ dị)
Hết chương 33./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.