Edit: Bongbong_nbo
Chương 62: Chính là yêu đại đại
Từ fan qua đường tới fan, lại tới bây giờ gần như đối xử với nhau như bạn bè thân thiết, nếu như nói Giang Hưng một chút cũng không để ý, không suy nghĩ ở đời trước, Lục Vân Khai cuối cùng vì sao chết, vậy anh cũng quá lạnh nhạt rồi.
Tất nhiên Giang Hưng không quên, cũng không phải không quan tâm điểm này.
Mà là không có manh mối, không biết làm sao để thăm dò việc này.
Mặc dù hồi đầu, Lục Vân Khai trong ký ức của anh khác biệt quá lớn.
Nhưng mà cho dù là ở đời trước, anh hiểu rõ cậu ấy ở trên màn ảnh, hay là đời này từ sau khi tiếp xúc trong hiện thực, Giang Hưng đều càng lúc càng xác định, Lục Vân Khai là một người ý chí kiên định, rất có chủ ý của mình.
Người như vậy rất tự tôn, sẽ không bị người ngoài ảnh hưởng.
Người như vậy căn bản không phải một người sẽ tự sát.
Ngay như câu nói của Trần Lương đã từng nói, theo EQ và tính khí của Lục Vân Khai, nếu như giữa đường không bị đánh gục, vậy chính là tiết tấu phong đế.
Mà Giang Hưng càng biết rõ việc sau này —— Lục Vân Khai không có ở giữa đường bị đánh gục.
Lục Vân Khai phong đế, không phải một ảnh đế trong nước.
Lục Vân Khai nổi tiếng, không phải nổi tiếng ở mấy địa phương trong nước.
Nam nhân này hầu như ảnh hưởng giới giải trí cả một thập niên, chân chính có loại khí thế vung kiếm ngang dọc, đạp bằng mọi chông gai.
Một người như vậy, làm sao sẽ đột nhiên liền tự sát chứ?
Nhân vật công chúng chết ở trong nhà, cảnh sát cuối cùng đã can thiệp vào cuộc điều tra.
Dựa trên tư liệu mà Giang Hưng đời trước biết được, đáp án cuối cùng của cảnh sát đưa ra là ''Loại trừ khả năng bị giết'', cũng chính là nói, cuối cùng vẫn kết án là tự sát.
Nhưng rốt cuộc vì cái gì, một người tuyệt đối không thể tự sát, lại vào lúc sự nghiệp như mặt trời ban trưa mà tự sát?
Đời trước, anh cách Lục Vân Khai quá xa, xa tới mức anh căn bản không biết những lời đồn đại sau khi Lục Vân Khai chết, truyền bay tá lả, rốt cuộc có cái gì là thật, cái gì là giả.
Mà hiện tại ——
Anh đã xuất hiện ở trong nhà của Lục Vân Khai, ngồi đối diện với Lục Vân Khai.
Tràn đầy phức tạp mà nghe đối phương nói chuyện.
Căn nhà bao gồm hai phòng ngủ, một phòng khách này gần giống với căn hộ của Giang Hưng, mặc dù tầng cao có thang máy, nhưng tổng thể diện tích so với Giang Hưng bên kia nhỏ hơn khoảng chừng hai mươi mét vuông, như vậy tóm lại đánh giá công bằng một chút, phí thuê hàng tháng mà công ty phải trả cũng không kém bao nhiêu.
Thực ra, nghiêm túc mà nói, căn nhà của Giang Hưng và Lục Vân Khai đang ở đều không tương xưng với nhân khí của bọn họ.
Nhưng mà hai người đều không để ý lắm: Giang Hưng tức khắc liền có thể mua một căn phòng; Lục Vân Khai trong một năm này ở miết nửa năm bên ngoài, cũng đích thực không để ý chỗ ở của mình ở mấy ngày ăn Tết như thế.
Lúc này, nước trong ly ở trên bàn đã uống cạn đáy.
Giang Hưng vừa trầm tư vừa không chủ đích uống nước, đều là Lục Vân Khai ở bên cạnh ngắm anh, cầm ấm nước rót thêm mấy lượt.
Lục Vân Khai nhịn không được, bụng nói: Mình có nên nói chuyện phá vỡ im lặng một chút hay không? Mình chỉ là có chút lo lắng, cho nên hỏi một chút ấy mà! Không nghĩ tới Giang ca qua đây, rồi vẫn luôn duy trì trạng thái trầm mặc suy nghĩ, trông có vẻ quả là khiến cho lòng người kinh hãi... Nếu không, hay là mình hỏi thẳng?
Duỗi đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao...
Ngay lúc Lục Vân Khai nhấp nhổm muốn mở miệng, Giang Hưng cuối cùng ngẩng đầu lên nói chuyện: ''Ý của cậu là, chính là sau mỗi lần đóng phim, cậu sẽ tạm thời không cách nào thoát vai? Thời điểm này thông thường là bao lâu?''
Cuối cùng nói chuyện này!
Lục Vân Khai thở dài một hơi trong ngực, sau đó cậu nói:
''Cũng không thể nói là tạm thời không cách nào thoát vai được, chỉ là lúc mất tập trung sẽ nghĩ tới tình tiết quay phim... Ừm, em không biết bộ dạng này, nói Giang ca có thể hiểu rõ hay không? Chính là làm so sánh, một nhà văn nếu như đang ngẩn người, vậy anh ta ngẩn người rồi ngẩn người, biết đâu lại sẽ trực tiếp bắt đầu nghĩ tới tình tiết tiểu thuyết của mình.''
Cái ví dụ này thật là thật sự không trực quan, Giang Hưng đồng cảm là không thể nào, nhưng nếu như chỉ là hiểu, vậy hoàn toàn không có chướng ngại.
Cho nên Lục Vân Khai tiếp tục nói: ''Sau đó, trình độ của em đã lên cao một cấp á. Chẳng qua là ở trong truyện ý tưởng viết văn này, em sẽ cảm giác thói quen này trong thân thể mình, nhưng mà nhà văn viết văn là biết bản thân đang 'Tưởng', em cũng biết mình chỉ là đang 'Thể nghiệm'... Chính là nói em hoàn toàn hiểu hiện thực như thế.'' - Cậu nói tới đây ngừng lại - ''Em nói như vậy, Giang ca, anh có thể hiểu chứ...?''
''Ừ, có thể.'' - Giang Hưng nói, anh điều chỉnh mạch suy nghĩ một chút, bàn với Lục Vân Khai - ''Nếu như chỉ là sau kết thúc một thời gian ngắn không thể thoát vai, anh biết, có lúc anh cũng có tình huống như vậy.''
Nhất là sau khi có 0021.
Nghĩ tới đây, anh bỗng nhiên nhớ tới 0021, không ngại hỏi: [ Mi nói ta nhập diễn khó khăn.. ]
0021: [ Thật á? ]
[ Đúng. ] - Giang Hưng ý thức được câu vừa nãy của mình có ý khác - [ Ý của ta là, ta đã nhập diễn khó khắn, vậy ta thoát vai thì sao? Đem so sánh với trình độ mẫn cảm phổ thông, là sẽ càng bình thường hay càng khó khăn? —— Đem so sánh với trình độ của Lục Vân Khai, sẽ càng đơn giản hay càng khó khăn? ]
[... ] - 0021 im lặng một chút - [ Từ phân tích hiện có mà thấy, nhập diễn khó khăn với tốc độ và khó khăn khi thoát vai chẳng hề có liên hệ trực quan nào cả. Một nghệ sĩ nhập diễn khó khăn có thể rất nhanh thoát vai, cũng có thể rất chậm thoát vai, điều này liên quan càng nhiều hơn đến nhận thức và được công nhận của nghệ sĩ đối với 'Thế giới hiện thực'. ]
[ Ý của mi là... ]
[ Phải chăng nhân tố quyết định có thể thoát khỏi thế giới hư ảo chẳng phải mẫn cảm hay vô cảm, mà là sự đối lập giữa hư ảo và hiện thực. ] - 0021 giải thích.
[ Ta gần hiểu rồi... ] - Giang Hưng trả lời.
Một chuỗi sóng trong đầu viết lên dài, trên thực tế chỉ phát sinh trong thời gian chớp mắt.
Giang Hưng tiếp tục nói ban nãy còn chưa nói xong: ''Mặc dù anh gần đây còn chưa trải qua, nhưng chờ bộ này diễn xong rồi, anh cũng gần như sẽ trải qua —— "
Lục Vân Khai đang ngạc nhiên mà nghĩ mình có phải nghe sót hay không, cái gì trải qua, không trải qua? Trải qua ở đâu?
''Tìm nác sĩ tâm lý tư vấn thư giãn, em thì sao?''
Cái đề nghị ''Tìm bác sĩ tâm lý thư giãn'' thậm chí không phải dùng giọng điệu kiến nghị nói ra, mà là một loại tự thuật chắc chắn ''Thế nào đến lúc rảnh rỗi, tôi sẽ đi làm''. Làm Lục Vân Khai vì thế mà cảm thấy đây là một việc hiển nhiên, cậu băn khoăn nói: ''Em? Em dĩ nhiên cũng...''
Lúc sắp đem từ ''Đi'' còn lại để nói ra, Lục Vân Khai cuối cùng phát hiện chỗ nào không thích hợp.
Cậu kìm lòng không đậu mà hỏi: ''Hóa ra điều này rất bình thường?''
Có lẽ là bởi vì ngay từ đầu, lúc Lục Vân Khai xuất hiện trước Giang Hưng qua giống học sinh, cũng có thể là kết cục của Lục Vân Khai sau này quá khiến người ta thổn thức..
Vào lúc Giang Hưng tiếp xúc với Lục Vân Khai, thực ra lúc nào cũng nhịn không được lấy ra một hai phân tâm can, có lẽ là quan tâm càng nhiều hơn, cũng có thể là để ý càng nhiều, tóm lại anh hiện tại liền ở trong lòng nói rằng, mình không thể truyền bá quan niệm sai lầm cho cậu ấy, vừa nói: ''Anh không dám nói, thật sự nhập diễn dẫn đến lẫn lộn hiện thực và hư ảo thực ra cũng không phải việc thường thấy lắm. Phổ biến nhất trong các minh tinh vẫn là áp lực, bởi vì đủ loại áp lực mà làm ra những việc tương đối khác người.''
Giang Hưng nói ra đến đây hơi ngừng một chút, tiếp đó lại nói: ''Nếu áp lực anh cảm thấy em trước mắt nên...''
Anh liếc nhìn Lục Vân Khai một cái.
Trên mặt đối phương viết đầy biểu tình tự nhiên ''Áp lực? Đó là gì? Có thể ăn ư?''.
Thế là Giang Hưng tiếp tục nói: ''Chắc không có vấn đề này. Trọng điểm quan tâm của chúng ta chính là nhập diễn trước đó. Anh cảm thấy trên điểm này, bác sĩ tâm lý có thể giúp đỡ một ít, sau đó lúc bình thường, anh sẽ làm một vài việc mình thích hoặc là việc thư giãn, thả lỏng bản thân, cũng có thể vận động, phát triển sở thích khác cũng có thể...''
''Giang ca có sở thích khác?'' - Lục Vân Khai đột nhiên thốt ra, trên mặt cậu mang theo hiếu kỳ.
''Đương nhiên có.'' - Giang Hưng nói tự nhiên.
''Là cái gì?'' - Lục Vân Khai vội vã hỏi.
''Cậu đoán xem?'' - Giang Hưng cười nói.
''...'' - Đoán đoán đoán —— Cảm giác như vuốt mèo gãi trái tim ——
Chờ chút, trọng điểm không nên là câu trả lời của đối phương ở trong thời khắc quan trọng này, vì sao hướng gió thay đổi chứ!
Lục Vân Khai giương mắt nhìn Giang Hưng!
Giang Hưng nhất thời nhịn không được cười lên: ''Thực ra rất bình thường... Chính là có thời gian anh sẽ khắc một ít đồ này nọ.''
''Điêu khắc?'' - Lục Vân Khai.
''Phải.'' - Giang Hưng.
Thật thời thượng! Lục Vân Khai: ''Vậy... Cũng sẽ vẽ chút?''
''Biết một chút á.''
"= 皿 =!"... Kiểu này, cửa tân thế giới mới gì đó chăng?
Đề nghị của Giang Hưng dù sao cũng chính là như vậy, Lục Vân Khai sau khi cân nhắc, cảm thấy mình không có gì khác hỏi anh nữa, liền vội tiễn Giang Hưng ra cửa chính.
Thực ra, trái lại cậu có chút muốn Giang Hưng ở lại ăn cơm với mình, nếu đối phương ở lại, buổi tối cậu liền không cần gọi đồ ăn bên ngoại, vấn đề là —— Đầu tiên, trong nhà chưa mua đồ nấu ăn đầy đủ, hai là thần tượng gì đó, quả nhiên vẫn là có chút hơi mắc cỡ.
Sau đó, Lục Vân Khai vừa gọi điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài vừa ngồi tới trước máy vi tính.
Bác sĩ tâm lý ấy à, cái này vẫn còn xa, bây giờ cũng sắp tết, bác sĩ tâm lý chắc chắn cũng nghỉ Tết rồi, cậu chờ qua Tết, sau khi quay xong cái phim điện ảnh 《 Kẻ góa vợ 》, lại đi tìm bác sĩ tâm lý đàng hoàng.
Nhưng cái gọi là phát triển sở thích, cái này thì tùy thời có thể tiến hành!
Nhưng mà sở thích của mình là cái gì đây?
Lục Vân Khai phát hiện mình trong lúc suy nghĩ đã mở địa chỉ diễn đàn nhà BL ( Boyslove) kia.
Trên phần lớn sự việc không trọng yếu lắm, cậu thực ra vẫn rất tùy tiện, cho nên hiện tại cậu đã không chủ đích mở địa chỉ của diễn đàn, vậy thì... Viết thôi?
Thế là Lục Vân Khai mở truyện đồng nhân Thư Bách Xuyên của《 Vô Tự Kinh 》, Vừa nhớ lại rốt cuộc trước đây mình viết gì, vừa mở bản thảo tiếp theo phải viết gì gì đó.
Loại sự việc nhở này đương nhiên không đến mức chiếm dụng toàn bộ lực chú ý của Lục Vân Khai, cho nên Lục Vân Khai cũng đồng thời mở bài văn lalang* ngắn về Tô Thức của 《 Tô Thức truyện 》và Tống Từ của《 Bắc độ 》... Thực ra truyện ngắn này, cậu đã trực tiếp trả lời vào ngày nhìn thấy nó...
*Lalang - 拉郎: Lalang, một ngôn ngữ trực tuyến, bắt nguồn từ câu nói dân gian "Lalang with", có nghĩa là kéo hai người đàn ông và phụ nữ không có cơ sở tình cảm thành một cặp. Sau đó, từ này được sử dụng trong nhiều cảnh khác nhau, đề cập đến việc người hâm mộ kéo hai nhân vật ban đầu không liên quan với nhau để tạo thành một CP, có thể là một người đàn ông và một người phụ nữ, một người đàn ông hoặc một người phụ nữ với một người phụ nữ. (Các nhân vật có thể đến từ các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, tiểu thuyết hoặc tình yêu minh tinh.)
Không sai, chính là trả lời như vậy:
Bạn viết quá OOC
7# Vân Chu Hỏa Loạn
Sau đó hiện tại, Lục Vân Khai mở ra xem lần nữa, phát hiện đây vừa trực tiếp nặn ra hơn 100#... Trong đó LZ ở dưới lầu của cậu, gửi thẳng một câu ''Haha'', sau đó mọi người liên bắt đầu hỏi cậu có phải người thật hay không, cậu lúc đó còn đang quay phim, chắc chắn không trả lời! Nhưng mà tiếp đó liền có người mò ra câu trả lời của cậu ở sau đồng nhân Thư Bách Xuyên, lại kết hợp ngữ khí gì gì đó, tóm lại bên dưới xác định cái lầu trả lời của ''Vân Chu Hỏa Loạn'' không phải giả mạo, đủ loại đủ dạng bầy đàn chế giễu ùa tới.
Có đơn giản chút như là ''Vân đại đại cũng biết OOC?'', hoặc là ''3333 ha, đại đại nghiêm túc như thế nói cái từ OOC thật hay sao?'', còn hoặc là ''Lúc đại đại nói có nhìn văn của mình trước hay không?''... Vân...vân...
Thực ra trong đó còn có một vài câu trả lời tương đối lý trí, chẳng hạn như nói: ''Biểu cảm này... Vân đại đại là cố ý phải không?''
''Ngư Hữu Tôn, mọi người không cần ngốc như vậy.''
''Hỏi một câu nghiêm túc, mặc dù đây là OOC lalang, nhưng Vân đại đại cho rằng dạng gì mới là không phải OOC?''
Những bình luận ác ý ở trên, chi dù Lục Vân Khai trực tiếp lược qua phần lớn, cậu chọn câu trả lời mà mình muốn trả lời, chẳng hạn như câu cuối cùng ''Cái gì mới là không phải OOC'', Lục Vân Khai liền trực tiếp trả lời: ''Sunday là một người rất tốt, nấu cơm, vẽ, điêu khắc, tất cả OK'' - Cậu trực tiếp đem dòng tin nhỏ hôm nay GET lên phía trên - ''Rất ân cần, rất thân thiết, lời nói rất xúc tích, rất chính trực, rất hài hước, mới sẽ không như kiểu nói dễ nghe là tà mị cuồng luyến, nói khó nghe là âm dương quái khí.''
''Còn như đoạn Lục Vân Khai kia, có giống cái lông nào hay không?''
''Rõ ràng từ đầu tới đuôi không có chỗ nào không OOC hả?''
Câu trả lời này là ở 151#.
Sau đó Lục Vân Khai mở ra《 Bách Xuyên đông đáo hải 》của mình, kín đáo suy nghĩ tìm tòi một chút.
Ban nãy, cậu đã nhớ lại ban đầu mình dự định giải quyết 《 Bách Xuyên đông đáo hải 》gì đó —— đùa chút thôi, chỉ nhân cách mị lực của Giang ca, tất nhiên là toàn bộ phái phản động đều chỉ là những thằng hề nhảy nhót, tất cả nhất định phải bái phục dưới quần của đối phương... Ai, nhưng mà bây giờ cứ cảm thấy viết như vậy không chứa đủ cảm giác thú vị.
Ánh mắt của Lục Văn Khai rơi trên cái cục thịt tám ngàn chữ cuối cùng của mình.
Thực ra, nghiêm túc mà nói, ngẫm nghĩ, người trong văn và người trong hiện thưc, bởi vì vẫn thật sự tương phản mà có độ dễ thương rất rõ ràng...
Vậy thì dứt khoát khụ khụ...
Dù sao cũng không không chỉ một lần mà!
Mấu chốt là, dù sao Giang ca cũng không thể nào nhìn thấy, không thể nào biết!
Sau khi đường hoàng suy nghĩ như vậy xong xuôi!
Lục Vân Khai lại tốn một tiếng rưỡi đồng hồ viết chín nghìn chữ thịt + phân đoạn kịch tình gửi lên mạng, ba mươi phút, ba nghìn chữ một đoạn, tổng cộng trong một tiếng rưỡi gửi ba đoạn! Fans vốn nhìn thất đoạn đầu tiên đã gào khóc, đều sốc với tốc độ của Lục Vân Khai lúc này và thịt thơm làm cho kinh sợ đờ đẫn, cho dù là xông vào muốn bắt chẹt, chủ đề cũng bất tri bất giác mà rẽ quặt tới trên ''Đây nhất định là viết xong rồi đăng lên'', lại hoặc là ''Thịt thơm này...''
Phong cách ma quỷ này quả thực quá tẩy não rồi, chờ khi Lục Vân Khai lại mở topic thịt kho tàu của mình thay đổi lại để làm mới trong topic đối với câu trả lời của mình, fans dưới topic《 Bách Xuyên đông đáo hải 》 đã đạt thành nhận thức chung, cùng chung chí hướng gõ chén nói: ''Đại đại mau tiếp tục, cùng nhau bùm bùm bùm chinh phục thế giới, cái thiết định này có một ngày chịu suy nghĩ một chút cũng có chút rung động nhỏ bé đó! Trọng điểm là!
Thịt! Thực sự! Quá! Thơm!! Rồi!!!''
Lục Vân Khai lúc này nhìn topic《 Thịt kho tàu 》
Cậu phát hiên rất nhiều lầu trả lời dưới câu trả lời của mình là dạng như vậy:...
152# = =
...
153# Đội hình
...
154# Cảm giác Mary Su này
...
You can you up, no can no BB*168# haha ( *BB có nhiều nghĩa, trong trường hợp này mình nghĩ BB là từ viết tắt của BE-BOY, xuất phát từ tạp chí BE-BOY của Nhật Bản, tên viết tắt của China BE-BOY Danmei Society, một cộng đồng hũ nữ, diễn đàn BE-BOY Danmei là một trong những kênh quan trọng của BB và diễn đàn cung cấp tài nguyên Danmei Tải miễn phí.)
...
169# Lầu trên
...
170# 168...
171# 168 đừng đùa
...
172# 168 lẽ nào là mồi nhử
Lục Vân Khai nhìn nhìn 168#, lại nhìn nhìn lầu chính, sau đó cậu liền quay ngược lại để mở một tài liệu mới.
Chủ đề tài liệu là lalang giữa Tô Thức và Tống Từ.
Tên của tài liệu gọi là 'Người trong tranh'.
Nội dung của tài liệu ấy à!
Tranh là đạo cụ quan trọng, cứ để Tống Từ nagy từ lúc đầu cất giữ tranh bên người, mỗi tối đều sẽ dùng một tư thái của kẻ bàng quan nằm mơ thấy một người khác đi! Mỗi ngày nằm ngủ đều mơ thấy một người khác, đây nhất định là tâm bệnh của Tống Từ, sau đó Tống Từ ở trong quá trình tra án, trăm phương ngàn kế truy đuổi bóng hình của một người khác, tiếp đó hắn tìm thấy ——
Tình huống bình thường mà nói, kiểu bằng mọi giá theo đuổi ít nói này cũng phảu viết một chương bằng một phần ba cả bài văn.
Nhưng Lục Vân Khai hiển nhiên không phải tình huống bình thường.
Cho nên, sau ba nghìn chữ mở bài, Tống Từ và Tô Thức đã gặp mặt.
Tiếp đó, cậu đem đoạn văn vừa mới viết này đăng lên, lập tức liền có người trả lời trong một giây ——
Thịt, thịt, thịt!
1# Chính là yêu đại đại
Hết chương 62./.