Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 70: Bạo lực mạng




☆ Chương 70: Bạo lực mạng
Edit: Bongbong_nbo
Lúc này, Trương Phương đã tới chỗ ở mà công ty thu xếp cho Lục Vân Khai.
Lúc anh ta tới chỗ này cầm chìa khóa mở cửa, vừa vặn nhìn thấy Lục Vân Khai đầu tóc rồi bù, lẹt xẹt đạp lên dép lê hình chú thỏ nhỏ màu hồng phấn, lôi thôi lếch thếch ngồi trước máy tính.
Trương Phương: ''...''
Cho dù nói trong giới giải trí, mười tên đàn ông có chín người bay bướm, còn dư lại một người là gay... Mình cũng thà rằng nghệ sĩ dưới tay mình hoặc là bay bướm hoặc là GAY, mà không phải là tên cùi bắp chân thật thưởng thức như vậy...
Anh ta đi tới trước bàn máy tính, đem bữa sáng tự mình mua dọc đường thả trước bàn của Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai nhướn nhướn mắt, duỗi tay cầm sữa đậu nành, ngậm ống hút uống.
Trương Phương khựng một bước: ''Cậu đánh răng chưa?''
''Đánh rồi, chưa rửa mặt mà thôi.'' - Lục Vân Khai nói.
Trương Phương: ''...''
Không chờ anh ta vắt óc suy nghĩ đánh giá hành vi này của Lục Vân Khai, Lục Vân Khai đã thuần thục hút hết sữa đậu nành của mình, sau đó cậu đứng dậy từ ghế dựa trước máy tính, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra lại, cả người đều có sức sống một chút.
Lúc này hai người đều ngồi xuống trước máy tính.
Lục Vân Khai chỉ vào tấm hình mình bị chụp trộm tối hôm qua nói: ''Mặc dù em rất không thích bản thân bị người chụp trộm sau đó lại bị người sao tác thượng vị... Nhưng như vậy có phải là có chút thái quá rồi hay không?''
Theo hàng loạt hướng đi của # tuyệt đối không nghĩ tới #, vào lúc nửa đêm hôm qua, sáng ngày hôm nay chưa quá sáu bảy tiếng, chuyển tiếp blog gốc đã thẳng lên năm con số, bình luận cũng có mấy nghìn, hơn nữa ngoại trừ mấy người lẻ tẻ và người qua đường thật không rõ chân tướng, ít nhất có chín mươi phần trăm người là nghiêng về một phía đang chửi blogger đăng ảnh chớp cơ hội thượng vị.
Tiếp đó, khoảng bảy giờ sáng —— thời gian bây giờ là tám giờ ba mươi phút —— blogger đã xóa hết bài Weibo.
Kéo dài theo xu thế của # tuyệt đối không nghĩ tới #, sau khi xóa hết Weibo, sự việc căn bản không dừng lại, lại bị mấy blog có chữ V vàng ( chứng nhận người nổi tiếng) có sức ảnh hưởng chuyển tiếp, sau đó người mẫu trong Weibo ấy tiếp tục bị cắn...
Lục Vân Khai cảm thấy đây là thủ đoạn của công ty.
Nhưng Trương Phương phủ nhận thẳng: ''Cậu cho rằng chúng ta là xã hội đen à? Người khác và cậu thân cận một chút, nói chuyện xí liền muốn chặt đứt ngón tay đối phương? Trong giới giải trí, anh lợi dụng tôi, tôi cọ cọ anh, ở trên mạng đánh muốn sống muốn chết mười tám đời tổ tông, quay đầu lại nói không chừng hai người còn có thể anh em uống rượu cùng nhau đấy!''
Lục Vân Khai: ''...''
''Cho nên đây tuyệt đối không phải thủ đoạn của công ty, tiếng tăm của cậu có thể chưa quý báu như vậy.'' - Trương Phương bắt đầu đùa giỡn.
Sau đó anh ta nhíu mày lại: ''Có điều là rối loạn như vậy, là có chỗ không khoa học. Blog chủ tung ra tấm hình đã xóa hết rồi, kết quả còn bị chuyển đi, xem ra càng chuyển càng lớn mạnh... Điều này thì không giống hành động của cư dân mạng tự phát lắm, trái lại cảm giác có người phát động số lượng lớn thủy quân.
Lục Vân Khai: ''Sau đó?''
Trương Phương: ''Sau đó tôi phải đi tìm thử có phải có người trong bóng tối muốn chặn bôi đen cậu hay không.''
Lục Vân Khai không tin: ''Dùng cách thức phát động thủy quân bóp người khác tới bôi đen em?''
... Như vậy nói logic có chút không xuôi.
Trương Phương không giỏi rút ra kết luận lắm, liền nói: ''Có lẽ là có chỗ xoay xở gì đó chăng, nói chung tôi liên hệ công ty trước, xem thử hậu trường có bàn tay ai thúc đẩy hay không rồi nói ha.''
Lục Vân Khai không có gì muốn nói, nhún nhún vai coi như ngầm thừa nhận.
Trương Phương cũng đi ra ngoài gọi điện cho công ty.
Sự việc trong một buổi tối đã phát triển tới mức này, quả thực khiến người kinh ngạc, nhưng ngoại trừ kinh ngạc hình như sự việc cũng không có nhiều hơn cái khác —— cứ giống như cuộc cãi vả lần này mặc dù bởi vì Lục Vân Khai, nhưng một đạo lý là trong quá trình tranh cãi không có ai quan tâm dư thừa đến Lục Vân Khai.
Nói chung đây cứ hơi thiên về loại... cảm giác ''Sự việc mặc dù vì tui mà nổi lên, nhưng không có liên quan bao nhiêu đến tui''.
Sau đó Lục Vân Khai liền đi làm việc của mình.
Trương Phương cũng không lưu lại chỗ Lục Vân Khai quá lâu, sau khi gọi hai cuộc điện thoại, anh liền chào với Lục Vân Khai, tự mình đi.
Lúc này Lục Vân Khai đang ngồi trước máy tính download bộ phim HD《 Khách sạn Quy Nhân 》mà Giang Hưng từng đóng chính trước đó, cậu tùy tiện đáp mấy tiếng ''Dạ dạ dạ'', cũng không để ý lắm Trương Phương nói cái gì trước khi đi, lực chú ý chạy lên tới ánh sáng trên màn hình máy tính rồi.
May mà Trương Phương cũng không có việc gì.
Khó tránh bản thân lưu lại càng lâu càng nhìn không quen sự sa đọa của Lục Vân Khai, anh rất sáng suốt sau khi chào tạm biệt liền rời đi thẳng, không lưu lại chút xíu!
Lẽ ra sự việc mượn chỗ lần này tới đây cũng gần như có thể kết thúc rồi.
Miễn là Trương Phương tra rõ ràng sự việc lần này không hề có người phía sau nhúng tay dụng tâm hiểm ác, anh và Lục Vân Khai liền có thể trực tiếp bỏ đi việc lần này —— Vẫn là câu nói tối hôm qua, một người mẫu nho nhỏ mượn minh tinh đang nổi sao tác bò lên, một năm cũng không biết có bao nhiêu lần, nếu phải tính toán từng cái đã qua, tính đủ hay không?
Nhưng chỉ sau hai tiếng, cũng chính là lúc mười giờ ba mươi, một cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới di động của Lục Vân Khai!
Lúc di động vang lên, Lục Vân Khai đã download xong bộ phim của Giang Hưng, đang nhấp vào đoạn cắt video, cậu nghe thấy tiếng chuông cũng không nhìn xem là ai gọi qua, trực tiếp nhận "Alo" một câu.
Tiếng của Trương Phương từ trong điện thoại truyền tới, ngữ khí của anh ta có chút nghiêm túc: ''Cậu còn quan tâm sự kiện tấm hình tối qua hay không?''
''Không? Việc gì còn muốn em cả ngày theo dõi sao.'' - Lục Vân Khai nói, thực ra cậu cũng rất nhiều chuyện được chứ!
''Người mẫu nhỏ ấy sắp bị ép ra khỏi giới rồi.'' - Trương Phương nói - ''Dù sao trên mạng cũng sôi sục rồi, tôi bên này còn nghe thấy tin tức nói người mẫu nhỏ đó lúc mới ra ngoài bị người nhận ra, bị quấy rối.''
''... Cái gì?'' - Lục Vân Khai.
''... Việc lần này thế nào.'' - Lục Vân Khai.
''Cậu lên QQ* chút, tôi gửi cho cậu mấy ảnh chụp màn hình đó.'' - Trương Phương nói, sau đó ở bên kia mở avatar của Lục Vân Khai ra, gửi thẳng mấy tấm chụp màn hình có tính tiêu biểu qua.
*企鹅 - Chim cánh cụt: QQ, viết tắt của Tencent QQ, là một phần mềm nhắn tin tức thời dựa trên Internet do Tencent phát hành, có biểu tượng là chim cánh cụt quàng khăn đỏ.
Lục Vân Khai đăng nhập vào tài khoản của mình.
Sau mấy phút trì trệ, thanh tác vụ góc dưới bên phải lập tức bắt đầu có avatar chớp sáng.
Lục Vân Khai di mũi tên chuột, đem mũi tên nhấp tới trên avatar chớp sáng, cậu không để ý lời chào hỏi có việc, không có việc của tất cả bạn bè, đồng nghiệp của cậu, chọn mở thẳng avatar của Trương Phương, sau đó liền nhìn thấy trong vòng hai tiếng đồng hồ từ tám rưỡi đến mười rưỡi, sự kiện tấm hình trên mạng lại lần nữa thay đổi.
Lúc này vị người mẫu kia đã trực tiếp khóa chức năng bình luận, cũng đổi tên Weibo, thay avatar, nhưng vẫn có rất nhiều người @ cô ta tiếp sự việc tấm hình, phía sau kèm theo một câu ''Cút khỏi giới giải trí''.
... Làm sao sự việc chuyển biến tới tình huống hiện tại này?
Lục Vân Khai không hiểu, cậu nghiêm túc nhìn xem tin tức của Trương Phương gửi qua, phần lớn đều là ảnh chụp màn hình trên Weibo, đồng thời cũng có tấm hình trên Weibo, ảnh chụp màn hình bảng hotsearch và tiêu đề hashtag: ''Cái thứ không biết xấu hổ, bản thân muốn thượng vị kéo Lục Vân Khai của tụi tui sao tác cái quái gì!''
''Không biết làm sao dính lên đó!''
''Tưởng là mình có gương mặt như tiên nữ hay sao? Mặt chắc chắn đã chỉnh sửa, ngực cũng đã nâng nhỉ!''
''Không biết từng bị bao nhiêu người đ*, dơ bẩn, Vân Khai làm sao có thể vừa ý mày?''
''Chúc ra đường bị 70 km/h, đàn bà không biết xấu hổ chính là loại kết cục này.''
* 70 码: Từ gốc là vậy, mình search baidu thì có nói đó là tiếng lóng trên mạng. Có nguồn gốc từ một vụ tai nạn giao thông ở Hàng Châu vào ngày 7 tháng 5 năm 2009. Cảnh sát Hàng Châu cho biết trong báo cáo vụ tai nạn sau khi vụ việc xảy ra rằng tốc độ của chiếc xe tại thời điểm xảy ra vụ việc là khoảng 70 km/h.
''Lúc xưa cha mẹ mày không bằng bắn thẳng lên tường, đỡ cho hai mươi năm sau xấu mặt, xấu tới Thái Bình Dương.''
''Haha, tưởng việc làm chỉnh mặt, nâng ngực của mình làm rất kín đáo thì phải? Mọi người tới nhìn xem so sánh trước sau [ Ảnh ][ Ảnh ].''
''Còn làm kẻ thứ ba của người đàn ông đã kết hôn rồi, còn gọi điện thoại uy hiếp vợ cả của người ta, mày điêu như thế, mẹ mày có biết không?''
''Tiểu tam cút.''
''Tiểu tam chết không yên!''
Sau cùng nữa, thì tất cả là đủ loại mắng chửi và nguyền rủa.
Lục Vân Khai phát hiện lúc mới phát sinh, mặc dù cũng cấu xé đến phong sinh thủy khởi*, nhưng vẫn xem như khống chế ở trong một phạm vi nhất định, có lẽ là vì trên bức hình chỉ là hai người tiếp cận nói chuyện mà thôi, cho nên fan của cậu —— chắc là fan của cậu nhỉ, chẳng qua là tức giận và kích động chửi đối phương si tâm vọng tưởng muốn sao tác thượng vị, mình không thể nhìn trúng phụ nữ như vậy = =.
*风生水起 - Phong sinh thủy khởi: Thành ngữ Trung Quốc. Mô tả những việc được thực hiện một cách sống động và thịnh vượng. Nó là một ẩn dụ cho những việc được thực hiện rất tốt, phát triển rất nhanh trong một khoảng thời gian nhất định và phát triển nhanh chóng.
Nhưng theo số người tới tham dự càng lúc càng nhiều, theo sự việc quá khứ của người mẫu này bị moi ra càng lúc càng lớn, nhất là sau khi dự liệu việc phẫu thuật thẩm mỹ, nâng ngực và đối phương từng là kẻ thứ ba, hơn nữa từng uy hiếp vợ chính thức nổ ra, tình thế liện thật sự không thể khống chế... Trong nháy mắt, dùng từ khóa tìm kiếm, dường như tất cả Weibo ùn ùn kéo đến đều muốn đối phương rút khỏi giới giải trí, cút khỏi phạm vi tầm mắt của công chúng, tam giác tình yêu Giang Lâm Đặng trước đó nháo đến sôi sùng sục thậm chí hoàn toàn không có ảnh, hơn nữa cuộc chiến cháy đến mức độ này, cũng đã bắt đầu nổi lên chỗ khác ngoài Weibo...
Thực ra trên mạng cũng chỉ vậy thôi, kéo tới kéo lui vẫn là cách cái màn hình.
Nhưng ở hiện thực bị nhận ra, bị quấy rối, đây là, người nào làm... Xác định không sao...?
Lục Vân Khai sắp xếp chỉnh lý lại sự kiện này.
Đầu tiên là tối hôm qua cậu bị người chụp trộm sao tác. —— Nhưng đối phương chỉ là ngồi gần một chút, nhiều nhất tóc quét tới cánh tay của cậu.
Tấm hình dĩ nhiên phơi sáng lúc nữa đêm.
Rạng sáng, tấm hình Weibo lên hotsearch.
Bảy giờ sáng, chuyện tấm ảnh đã lăn lộn qua một vòng dữ dội, link chủ đề hot spot của Weibo khác chuyển từ tam giác tình yêu Giang Lâm Đặng biến thành sóng gió tấm hình, blog gốc xóa Weibo.
Bảy giờ tới tám rưỡi,Weibo đã xóa bị người ta chụp màn hình chuyển tiếp bình luận.
Chín giờ, blogger đóng chức năng bình luận.
Chín giờ rưỡi, tin xấu về phẫu thuật thẩm mỹ, nâng ngực cùng làm kẻ thứ ba bị đào ra.
Chín rưỡi tới mười rưỡi, cuộc chiến tranh cãi thăng cấp lần thứ nhất, fan của cậu —— có lẽ —— trực tiếp la ó người ta cút khỏi giới giải trí.
Mười rưỡi, blogger đã thay tên, đổi avatar, xóa Weibo.
Mười rưỡi, blogger ra cửa, bị người nhận ra và gây rối.
... Đúng rồi, cậu bây giờ còn chẳng biết đối phương rốt cuộc tên gì, bộ dạng thế nào.
Việc của cả một đêm và nửa ngày, vì một tấm ảnh nho nhỏ, fan của cậu thậm chí sắp chèn ép một người khác ra vòng giải trí, ép out khỏi mạng.
Thực ra mà nói, Lục Vân Khai không cảm thấy vui vẻ.
Đây không phải suy nghĩ hàm súc gì.
Mà là cậu thật sự một chút xíu cũng không cảm thấy vui vẻ, cậu không chỉ không cảm thấy vui vẻ, còn cảm thấy: Đây là một đám bệnh thần kinh đặc biệt chăng... Chuyện đùa ư? Một chuyện nhỏ xíu có thể phát triển tới nông nỗi hiện tại này?
Lúc này Trương Phương gửi tin nhắn qua: ''Xem xong chưa?''
''Xem xong rồi.'' - Lục Vân Khai nói.
''Vậy được, tôi bên này nói với cậu một chút'' - Trương Phương mau chóng gõ chữ - ''Tình huống bây giờ có chút thoát khỏi kiểm soát rồi. Trước tiên tôi gọi điện thoại tìm người hỏi xem, sự việc lần này chẳng hề có người nào đó ở phía sau thúc đẩy, chỉ là hành vi tự phát của fan. Nhưng tự phát thế này thực sự quá phóng đại, quá cấp tiến rồi, đây chẳng phải một hiện tượng tốt, chúng ta cần kiềm chế loại xu thế này một chút.''
''Dạ, em hiểu.'' - Lục Vân Khai nói.
Để tránh tình thế tiến thêm một bước nữa, trước tiên công ty sẽ không nói bây giờ; ý kiến của tôi là cậu tranh thủ công bố một cái《 Thư nói cho fan biết 》gì đó, nói cậu đã biết mọi người yêu thích cậu, nhưng xin mọi người hơi khắc chế trạng thái quá khích của bản thân một chút —— đặc biệt là cậu phải nói ngày hôm qua không phát sinh chuyện gì, chỉ là đối phương, người mẫu nhỏ nhận ra cậu, đi đến chỗ cậu muốn xin chữ ký, vỗ về fan xuống thế này... Tôi nói như vậy cậu hiểu rõ chưa?''
''Em hiểu.'' - Lục Vân Khai nói.
''Vậy thông báo này ——'' - Trương Phương đang muốn nói cậu tranh thủ viết xong đừng kéo dài, Lục Vân Khai đã tiếp lời: ''Em tự mình viết, thế nào?''
''...'' - Trương Phương.
Loại cảm giác căng thẳng bất an cùng không yên tâm giữa chừng đột nhiên tăng lên này, là chuyện gì đang xảy ra...
Trương Phương bình tĩnh một chút, cảm thấy câu nói này nghe ra quả thực không đáng tin cậy, vội dặn dò: ''Viết xong phải nhớ gửi tôi xem!Xét duyệt rồi mới có thể đăng đấy!''
''...'' - Dấu chấm lửng bày tỏ sự không tình nguyện và không vui vẻ của Lục Vân Khai.
ĐM, càng không đáng tin!
Trương Phương vội vã gắng sức đánh chữ: ''Ông lớn! Nhớ nha! Phải xét duyệt, không thể tự mình đăng lên!!!''
''... Được thôi.'' - Lục Vân Khai sau khi miễn cưỡng đánh xong hai chữ, tắt thẳng Q, nghỉ chơi.
Sau đó cậu mở một file trống ra.
Vừa rồi cậu đã có rất nhiều xung động dự định viết một bài Weibo dài, nhưng bay giờ bị Trương Phương căn dặn giới hạn một chút... Nghĩ thôi cũng biết chờ khi viết xong rồi nhất định phải giao cho công ty quản lý kiểm duyệt, sau đó lại điều chỉnh câu từ đối với hình tượng, thậm chí viết lại hoặc là trực tiếp do người chuyên viết bài của công ty viết hộ gì đó... Nghĩ chút đã cảm thấy nghẹn một hơi trong cổ họng, lên không lên, xuống không xuống ——
Lục Vân Khai gác hai tay lên bàn phím, lần lữa không gõ xuống chữ đầu tiên.
Ánh mắt của cậu rơi trên di động của mình đặt ở trên bàn.
Công năng của di động đương nhiên chính là liên hệ với người khác.
Cho nên hiện tại Lục Vân Khai đang suy nghĩ tìm một cá nhân để liên hệ.
Sau đó, màn hình di động của cậu ở trong ánh mắt của cậu sáng lên đồng thời mau chóng rung rung!
Của ai gọi tới?
Lục Vân Khai hết sức kinh ngạc liếc nhìn màn hình, trước khi nhìn thấy số gọi tới trên màn hình, cậu còn nghĩ nếu như là bạn bè bình thường nào đó liền ngắt máy thẳng, cậu bây giờ rất muốn tìm một người để phàn nàn nhưng nếu như là phàn nàn không đúng người —— vậy quả là điên rồ hơn nữa.
Khi ý nghĩ này vừa chớp qua trong đầu, Lục Vân Khai đã nhìn thấy tên người gọi tới chớp sáng trên màn hình của mình.
Cậu túm lấy liền nhận điện thoại, vui mừng nói: ''Giang ca, em vừa nghĩ gọi điện thoại cho anh!''
''Hở, tôi cũng đoán cậu muốn gọi điện thoại cho tôi, nên tôi gọi trước cho cậu.'' - Giang Hưng nói trong điện thoại.
Lục Vân Khai tức thì kinh ngạc một phen: ''Thật ư?''
''Đùa thôi.'' - Giang Hưng cười, sau đó nói - ''Có điều là gần đây rất có duyên có phải hay không?''
''... Quá có duyên rồi.'' - Lục Vân Khai vừa nghe lời này, thật sự lập tức liền nhịn không được ham muốn bán than của mình - ''Giang ca, em hỏi anh một chút, cảm giác của anh lúc trước bị loan truyền tam giác tình yêu...''
''Không có cảm giác gì.'' - Giang Hưng nói.
''Thật sao.'' - Lục Vân Khai rất buồn bực, lẽ nào mình thật sự quá non?
Giang Hưng lại nói: ''Đây là mọi người hẹn cùng sao tác, vì bản thân, vì bộ phim, đủ loại tạo danh thế, đều là công việc.''
Lời này...
Lục Vân Khai ngẫm nghĩ, khẳng định Giang Hưng đối với scandal sao tác này cho dù không nói rõ chán ghét, cũng tuyệt đối không thể nói là vui vẻ.
Có cái này xác định rồi, cậu liền yên tâm nói: ''Hôm qua không phải em nói với anh là em bị chụp trộm hay sao? Em kể với anh...'' - Cậu liền đem việc nửa đêm hôm qua thêm cả sáng nay đều nói một lượt cho Giang Hưng nghe.
Chờ Lục Vân Khai nói xong, Giang Hưng mới nói: ''Ừm, tôi biết sơ sự việc này. Bây giờ cậu tính làm thế nào?''
''Quản lý fan này.'' - Lục Vân Khai nói - ''Em cảm thấy quá điên rồ, cuối cùng hướng đi của việc này là gì, bao nhiêu việc lớn cũng không thể ép thành như vậy.''
Giang Hưng cười lên.
Lục Vân Khai lại hỏi: ''Giang ca có đề xuất gì không?'' - Cáu này cậu cũng thuận miệng hỏi, dường như từ lúc hai người mới quen nhau, cậu luôn luôn nói chuyện thoải mái với Giang Hưng.
''Thành thật mà nói... không có đề xuất gì? Cậu đã quyết định rồi không phải hay sao?'' - Giang Hưng bật cười.
''Cũng không thể nói xàm như vậy...'' - Lục Vân Khai nói với Giang Hưng về chuyện Trương Phương yêu cầu cậu viết xong rồi đem bản thảo giao cho công ty bên kia xét duyệt rồi mới đăng.
Yêu cầu bước này?
Lúc đầu, Giang Hưng trái lại hơi bất ngờ, nhưng ngẫm nghĩ lại liền có thể hiểu được: Công ty sẽ nghiêm khắc khống chế lời nói và việc làm của nghệ sĩ, tính khả năng thứ nhất có lẽ rất xem trọng nghệ sĩ này, khả năng thứ hai e rằng không yên tâm nghệ sĩ này lắm.
Sau đó anh cảm thấy Lục Vân Khai... Xác thực cả hai khả năng này đều có thể online, bèn hiểu ngay hành vi của người quản lý đối phương.
Cái này cũng không có gì phải nói, Giang Hưng cũng chỉ câu được câu chăng nói với Lục Vân Khai: ''Chúng Tinh xem trọng cậu, cảm thấy mỗi một sự việc của cậu đều rất quan trọng, mặc dù nói như vậy có chút phiền, nhưng nếu công ty thật sự quăng hai tay cái gì cũng không quản, cậu làm cái gì để trả hoa hồng cho công ty nhỉ? Đạo lý này gần giống với lúc có công việc thì bận rộn, lúc rảnh việc thì tâm lạnh thôi...''
''Nói như vậy cũng không sai.'' - Thực ra Lục Vân Khai chỉ là muốn bán than một chút với ai đó. Nếu như thật sự muốn so sánh với những trò đùa giỡn của minh tinh nổi tiếng, kỳ thực cậu thật sự thân thiện hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong gian phòng, trước máy tính.
Hai cánh tay của Lục Vân Khai vẫn đặt ở trên bàn.
Lục Vân Khai nhìn tài liệu vẫn trống trơn như cũ, đột nhiên quyết định.
Cậu nói: ''Giang ca, bây giờ anh đang bận à! Đang ở đâu!''
''Không bận, ở nhà... Sao thế?'' - Giang Hưng hỏi.
''Em qua nhé?'' - Lục Vân Khai.
''Được chứ, qua đây đi.'' - Giang Hưng rất sảng khoái trả lời, cũng không hỏi Lục Vân Khai tính qua làm cái gì.
Lục Vân Khai đã cảm động rồi.
Lòng cậu nghĩ có người bạn tốt có thể qua làm phiền bất cứ lúc nào thật tốt! Nói thật người ta muốn ở với nhau còn phải lén lút vụng trộm, mười ngày nửa tháng không thấy được một lần... Đừng nói con gái, ngay cả bản thân cậu cũng thật có chút chịu không được.
Cho nên đây là nguyên nhân tình cảm của cậu và Tiết Doanh gần đây nhạt xuống à...
Có lẽ sau này có thể lại hỏi thử Giang ca.
Song trước mắt...
Trước tiên vẫn là xử lý cái thông báo này xong đi.
Hai mươi phút sau, Lục Vân Khai xách một túi ăn vặt to tròn xuất hiện trước cửa nhà của Giang Hưng.
Giang Hưng mở cửa cho người vào, anh đang mặc chiếc tạp dề có hoa li ti màu quýt mà trước đây Lục Vân Khai từng thấy qua.
Anh nói: ''Ngồi xuống trước, muốn uống gì tự lại tủ lạnh lấy, muốn uống trà hay không?''
''Dạ không, không thích uống.'' - Lục Vân Khai thẳng thừng nói, tiếp theo liền vô cùng thông thạo mở tủ lạnh sau đó cầm một lon coke ra, cậu nói - ''Giang ca, anh đang làm gì? Làm thứ gì đó?''
''Làm bò bít tết miếng nhỏ.'' - Giang Hưng nói - ''Cùng ăn bữa trưa chứ?''
''...'' - Lục Vân Khai cảm thấy bản thân cần khách sáo một chút.
''...'' - Sau đó ý thức được bây giờ đang là bữa cơm.
''...'' - Sau đó ý thức được bây giờ mình xách một đống lớn các thứ đến nhà chính là nói rõ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi, buổi trưa sẽ ở đây ăn cơm.
Lục Vân Khai cứ thế trầm tư một hồi sau đó liền đi vào.
Cậu phát hiện Giang Hưng đang dùng bữa cơm kiểu Tây, có bò bít tết với mỳ ống, canh cũng là súp sữa.
Cậu like mạnh ba mươi hai cái, sau đó xác định mình nên ngồi xuống ăn cơm, tiện thể hỏi: ''Giang ca, em dùng máy tính của anh một chút không sao chứ?''
''Không sao, ở trên sô pha, cậu dùng đi.'' - Lúc này Giang Hưng đã làm gần xong bữa trưa rồi, đang xối nước tương lên miếng bít tết đã rán xong.
''Dạ!'' - Lục Vân Khai nói.
Sau đó cậu liền đi khỏi phòng ăn tới ghế sô pha, ôm máy tính trên bàn trà lên chân khởi động máy, lại tìm file word, sau khi thoáng cân nhắc, rồi bắt đầu gõ bàn phím thần tốc --
Đến khi Giang Hưng chuẩn bị tất cả xong hết ở trong phòng bếp, lúc bưng từng món lên bàn, Lục Vân Khai cũng gõ tài liệu của mình tương đối rồi.
Giang Hưng đi tới cạnh người Lục Vân Khai hỏi: ''Viết xong rồi à?''
''Ờm... Thiếu một chút... Ok, xong rồi.'' - Lục Vân Khai dán mắt vào màn hình máy tính, vừa nói chuyện với Giang Hưng, vừa gõ xuống chữ cuối cùng trong tài liệu.
Thông báo này chẳng tính là quá dài, gần năm trăm chữ hơn.
Trước tiên Lục Vân KHai lướt từ trên xuống dưới một lượt, túm những chữ sai và câu cú có vấn đề ra, sau đó đăng nhập QQ của mình ở trên máy tính của Giang Hưng, tiếp theo gửi tài liệu cho Trương Phương.
Nhưng nếu như có người tưởng rằng cậu là bộ dáng ngoan ngoãn, vậy thì quá ngọt rồi --
Giang Hưng đứng bên cạnh Lục Vân Khai đã tận mắt nhìn thấy đối phương gửi thông báo mà mình viết xong cho Trương Phương, sau đó mở trang Weibo chính thức của mình -- thứ này công ty đăng ký giúp Lục Vân Khai sau đó, bởi vì Lục Vân Khai tỏ ý muốn tự mình làm, cho nên liền được ném cho Lục Vân Khai; nhưng trên thực tế, Lục Vân Khai căn bản không dùng Weibo chính thức đăng tin tức gì, bản thân cậu không phải người dùng Weibo nhiều, có cái gì muốn than vãn cũng tùy tùy tiện tiện nói qua số riêng của mình rồi, cho nên mãi đến bây giờ, cái Weibo này vẫn tồn tại với 0 người theo dõi và 0 bài.
Sau khi Lục Vân Khai mở Weibo lập tức dùng hình thức bài Weibo dài đem thứ mình mới viết đăng lên mục được yêu thích trên mạng xã hội, lúc này cậu đăng nhập vẫn dùng mật mã mặc định do công ty cấp cho cậu trước đó, sau khi đăng xong Weibo, khó tránh bị công ty và người quản lý ở phía sau xóa hết, cậu lại lập tức thay đổi mật mã, từ trên hành vi bày tỏ quyết tâm bản thân muốn phát ngôn.
Giang Hưng: ''...''
Lúc này anh cũng nhịn không được cảm khái một chút, lòng nghĩ con gấu này...
Mà mặt khác, Trương Phương đang treo ở trên mạng cũng nhận được thư bày tỏ với fan để quản lý fan dó Lục Vân Khai gửi tới.
Anh mất năm phút đồng hồ xem lần thứ nhất, bởi vì không dám tin, lại mất mười phút đồng hồ xem lần thứ hai.
Thì sau khi xem xong hai lần như vậy, anh chừng như đã hóa đá, nghĩ thầm mẹ nói đùa giỡn cái gì, đăng Weibo dài như vậy cho fan, là muốn bị fan bóp chết hay sao? --
Trương Phương nhịn không nổi lấy di động ra gọi thẳng cho Lục Vân Khai: ''...Tôi nói cậu bị trộm số à?''
Lục Vân Khai nhận điện thoại: ''... Sao nói như thế.''
''Cái cậu gửi cho tôi là gì?''
''Anh không phải yêu cầu em, bảo em quản lý hành vi của fan?'' - Lục Vân Khai nói.
''Không sai, là tôi nói như vậy, cậu cũng không cần giận dỗi chứ?'' - Trương Phương không thể tưởng tượng - ''Cậu không muốn viết, tôi bảo người công ty viết hộ văn án ngay...''
''Em tức giận cái gì.'' - Lục Vân Khai cạn lời - ''Cái này có gì dễ tức giận.''
''Thế cái này?''
''Em chỉ muốn như vậy ấy mà!'' - Lục Vân Khai nói.
Trương Phương: ''...''
Anh thật sự không dám nhìn thẳng thứ bài viết chết tiệt này... Cái thứ này đăng lên mỗi phút bị chửi như chó được không...
Anh bình tĩnh một chút, nói với Lục Vân Khai: ''Cậu viết như vậy chắc chắn không được, chọn từ chính thống một chút, ngữ khí mềm mỏng một chút, chủ yếu tỏ rõ cậu vô cùng cảm ơn sự ủng hộ và sự yêu thích của mọi người với cậu, cũng vì mọi người để giúp cậu xứng danh mà vô cùng cảm động, nhưng mà! -- Chú ý bên này mới là chuyển hướng! Nhưng mà, xin mọi người lý trí hơn một chút nữa -- Trọng điểm là như thế, cậu hiểu rõ chưa?''
''Biết rồi, em hiểu rõ.'' - Lục Vân Khai khiêm tốn tiếp thu, kiên quyết không sửa.
''Cậu --'' - Trương Phương quả là gấp muốn túm tóc.
Để tránh cho hai người tiến hành quá nhiều tranh chấp vô nghĩa trên vấn đề này, Lục Vân Khai hờ hững trực tiếp tiết lộ chân tướng, nói: ''Em đã đăng lên Weibo rồi, muốn sửa cũng sửa không được rồi.
''...'' - Trương Phương.
''ĐM!'' - Anh nhịn không được chửi thề luôn, tiếng câu chửi quốc dân này quá lớn, thậm chí truyền ra khỏi di động rơi thẳng vào trong tai của Giang Hưng đứng bên cạnh.
Lục Vân Khai bình tĩnh cúp điện thoại.
Lại bình tĩnh load trang chủ Weibo mà mình vừa mới đăng thông báo.
Sau đó quả nhiên, ngôn luận lại bùng nổ...
Lúc này Giang Hưng mới nhìn thấy nội dung Weibo dài mà Lục Vân Khai mới viết.
Nếu như muốn tóm tắt đơn giản một chút, chính là trong bản Weibo dài năm trăm chữ này, Lục Vân Khai rất thẳng thắn, rất rõ ràng tố cáo mọi người, cậu chút xíu cũng không cảm ơn, không thích mọi người vì cậu đi chèn ép một người khác như vậy, cậu cảm thấy sự kiện lần này đừng nói đại biểu cho sự đoàn kết kích động lòng người lấy tư cách là fan của cậu, còn tuyên dương một loại tư tưởng kinh khủng.
Cậu không hiểu vì cái gì, một sự việc nhỏ có thể phát triển tới mức muốn đuổi thẳng người ta ra khỏi mạng, thậm chí tới mức quấy rối trong hiện thực.
Trong khi mọi người chỉ trích đối phương thiếu đạo đức, bạo lực mạng do mọi người tiến hành chẳng lẽ không phải một loại đáng lo ngại trên đạo đức hay sao?
Thẳng thắn nói, loại hành vi này không đáng được công khai, nếu như muốn cậu tới đánh giá, cậu sẽ lựa chọn đả kích loại hành vi này.
Cậu hy vọng sau này không muốn nhìn thấy loại tình huống này nữa.
Với tư cách là fan của cậu, chỉ cần thích cậu là đủ rồi.
Cậu không hy vọng, cũng không cần, fan của mình vì mình mà luôn luôn chìm đắm trong bài xích người khác, tẩy chay người khác, bị bạo lực mạng, hoặc là biến thành một phần tử của bạo lực mạng.
Hết chương 70./.
Lời của editor:
Đầu tiên mình xin cảm ơn các bạn vẫn yêu quý bộ truyện này, dù mình đã tạm dừng edit rất lâu rồi, hiện giờ mình cũng không có nhiều thời gian để edit nên vẫn ra chap mới khá chậm, đặc biệt gặp chap có độ dài gần gấp đôi chap trước như này thì càng lâu:((.
Thứ hai là vì lâu rồi mới edit lại truyện nên mình không nhớ rõ xưng hô giữa các nhân vật lắm, nên tạm thời mình cứ edit theo suy nghĩ của mình, sau này beta lại một lần cho thống nhất, đồng thời sửa lỗi chính tả luôn, mình chắc sẽ sót lỗi do vội.:)
Cuối cùng vẫn là cảm ơn các bạn nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.