Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 8: Thiên phú của Giang Hưng




☆ Chương 8: Thiên phú của Giang Hưng.
Edit: Bongbong_nbo
Lục Vân Khai thoáng cái ngẩn người bởi tiếng cười, chỉ nghe thấy Giang Hưng cười dữ dội được một lúc sau, hơi thở hơi dồn dập mà nói: ''Cậu sao bỗng nhiên gọi tôi là Sunday?''
''Fan không phải đều gọi anh như vậy à?'' - Lục Vân Khai ổn định tinh thần chút, tìm lưỡi của mình quay về.
''Cậu lại không phải fan của tôi.'' - Giang Hưng cười nói - ''Hơn nữa cái biệt danh này của tôi ấy à... Cậu biết mọi người bởi vì chữ 'Hưng' trong tên của tôi liền thuận tiện gọi 'chủ nhật', sau đó biến thành Sunday chứ? Tiếp đó bọn họ lại thuận tiện cắt đuôi, trực tiếp gọi Sun, mà những anti-fan ấy, bóp méo đi, liền gọi thẳng tôi là Sandy —— ''
*兴 [xīng] - Hưng, phát âm gần giống 星期 [xīngqī] - chủ nhật, chuyển sang tiếng Anh là Sunday, còn anti-fan gọi trại đi là Sandy - Cát.
Lục Vân Khai bất chợt cũng cười ra thành tiếng.
Cậu nghe thấy Giang Hưng trong điện thoại đang nói: ''Tôi chỉ nói với cậu thôi, nghe thấy người khác gọi tôi Sunday, Sunday, tôi thực ra cảm thấy rất kỳ quái, cậu gọi thẳng tôi là Giang Hưng thì được rồi —— ''
''Giang ca.'' - Lục Vân Khai cười gọi một tiếng, cậu đương nhiên không gọi thẳng tên của đối phương, vậy cũng quá không lễ độ rồi nhỉ?
Hơn nữa, anh làm sao biết em không phải fan của anh? Cậu ở trong đầu mình vòng vo một câu, nhân tiện còn tự hỏi: Mình có phải fan của anh ấy hay không?
Đương nhiên! Mình đương nhiên là fan của anh ấy! Bản thân cậu gần như không chút do dự mà trả lời mình. Nếu như cậu không phải fan của anh ấy, cậu gọi điện cho anh ấy, follow weibo của anh ấy, rảnh rỗi còn mắc chứng ép buộc mà tìm tin tức của anh ấy làm cái gì?
''Đúng rồi, trước đó, cậu gọi điện tới có việc gì không?'' - Sau đó vừa nói vừa cười, Giang Hưng lại hỏi tới vấn đề ban đầu mình muốn hỏi nhất.
Anh đã đem bữa trưa giải quyết gọn ghẽ, bây giờ vừa cùng Lục Vân Khai nói chuyện, vừa vẫn nhìn về kịch bản sau khi sửa đổi, lúc nhìn một hàng ''Trên mặt Thư Bách Xuyên lần đầu tiên lộ ra rét lạnh, mỉa mai mà cười'', thì nghe thấy Lục Vân Khai nói: ''Ha, không có việc gì quan trọng, chỉ là hôm qua em đến ngồi một lúc trong nhà người thầy mà anh cho em số điện thoại, thầy ấy nói em còn cần rèn giũa hơn, có lúc phóng thích quá mức, có lúc lại kìm hãm quá nhiều, còn phải luyện thêm nữa, nhưng mà cũng rất không tồi.''
Lời này xoay một vòng ở trong đầu Giang Hưng rồi anh mới hiểu được.
[... Hai ba ngày liền từ một người chưa tiếp xúc qua đóng phim, biến thành một diễn viên đạt yêu cầu, có thể không?] - Giang Hưng nhịn không được nói một câu ở trong đầu với 0021.
[ Trước mắt anh không phải có một người hay sao? ] - 0021 điềm tĩnh trả lời.
[ Đây chính là cái gọi là thiên phú cấp S? ] - Giang Hưng kìm không được mà hỏi.
[ Đây đúng là kỳ tích. ] - 0021 nói, còn thêm một đao nói - [ Thì giống như với anh hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống, trở thành siêu sao thiên hoàng. ]
[... ] - Giang Hưng.
Anh trả lời Lục Vân Khai: ''... Tôi nghĩ cậu nhất định chưa nói cho thầy Trần biết là cậu luyện bao lâu.''
Lục Vân Khai đầu tiên nghe thấy câu trả lời này, kìm nén đắc ý, ho nhẹ một tiếng: ''Em thật sự cũng rất có thiên phú cái này?''
''Thiên phú cấp S.'' - Giang Hưng nửa đùa nửa nghiêm túc - ''Đúng là kỳ tích nha.''
Lục Vân Khai 'phốc' cười một tiếng. Cậu còn muốn cùng Giang Hưng nói chuyện chút nữa, tiếc nuối cứ như vậy mà cúp, nhưng mà hai ngày này, cậu đối với diễn xuất bắt đầu có hứng thú, cũng hiểu rõ một chút sự việc của phim trường, biết Giang Hưng gần đây đều đang đẩy nhanh tiến độ, buổi tối chưa đến mười giờ, mười một giờ sẽ không kết thúc, mà buổi sáng lại phải dậy rất sớm, vô cùng vất vả.
Bây giờ là buổi trưa, chắc là thời gian nghỉ trưa khó có được của đối phương, cậu liền nói: ''Cái khác cũng không có gì, Giang ca đang nghỉ trưa nhỉ? Vậy em cúp trước.''
''Được.'' - Giang Hưng nói.
''Chờ Giang ca quay phim xong xuôi, em mời Giang ca ăn cơm?'' - Lục Vân Khai thăm dò hỏi.
''...'' - Từ sau khi có hệ thống, Giang Hưng quả thật là sợ ăn cơm ở bên ngoài, chỉ là có lúc dự tiệc quả thật từ chối không xong... Nhưng mà nếu như là Lục Vân Khai, Giang Hưng cân nhắc một chút, cũng thăm dò hỏi - ''Tôi không thích ăn cơm bên ngoài lắm, nếu không thì đến khi cậu tới trong nhà tôi, chúng ta ăn ở trong nhà?''
''Được đấy! Tạm biệt Giang ca!'' - Lục Vân Khai sau khi thăm dò xong, nhịp tim liền đập nhanh gấp đôi, còn chưa nghe rõ ràng câu trả lời của đối phương thế nào, liền vội vàng đáp, tiếp theo lại nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau đó, cậu hơi hơi bình tĩnh, lại nghĩ tới chút xíu đối thoại cuối cùng vừa nãy, mới chợt nhận ra rằng có vẻ như... Đối phương là nói cậu đến nhà anh ấy ăn cơm?
Cậu cầm di động, thần sắc cực kỳ cổ quái.
''Này, Vân Khai?'' - Bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói.
Lục Vân Khai quay đầu qua, phát hiện ba ông anh đứng ở trong ký túc xá không xa - ''Các anh sao lại đi xuống rồi?''
''Phải ăn cơm đó!'' - Anh cả thuận miệng nói - ''Cậu mới nãy làm cái gì đấy, nói chuyện yêu đương? Cứ nhìn thấy cậu cầm di động vừa nói vừa cười.''
''Không có chuyện này.'' - Lục Vân Khai dở khóc dở cười, song ngừng một chút, cậu lại chợt hỏi - ''Ừm... Em có phải lớn lên rất đẹp hay không?''
''Cậu bây giờ mới phát hiện sao!'' - Ba người đồng thanh hợp tấu!
''Có thể... khiến người ta vừa nhìn đã nhìn trúng?'' - Lục Vân Khai không khẳng định lắm mà hỏi.
''Con gái đều nhìn mặt!'' - Ba người lại đồng thanh hợp tấu!
''Vậy... con trai thì sao? Các anh cũng thích bộ dáng này của em?'' - Lục Vân Khai lại hỏi.
''...'' - Nghe, nghe thấy thứ gì đó rất đáng sợ thì phải?
Thời gian nghỉ trưa cũng chỉ có nửa giờ, quay phim buổi chiều rất nhanh bắt đầu.
Hai diễn viên chính còn đang nghiên cứu kịch bản mới, mà sự thay đổi kịch bản lần này vốn chính là vì nhân vật Thư Bách Xuyên mà ra, Trương Chí An trực tiếp chọn phân cảnh của Giang Hưng, cũng vừa đúng lúc chính là một màn trong đó tương đối quan trọng: Một cảnh Chương Cừu Thành làm cho thân phận của Thư Bách Xuyên lộ ra, Thư Bách Xuyên giết Chương Cừu Thành.
Trước tiên, Trương Chí An bảo nhân viên công tác đi bố trí trường quay, mình thì gọi Giang Hưng và Triệu Nhất Thành tới bên người, ông đối với Giang Hưng dặn dò khá qua quýt, chỉ là ''Dựa theo cách diễn trước đó của cậu'', nhưng đối với Triệu Nhất Thành, thì ông nói kỹ càng tỉ mỉ hơn, đặc biệt là đem mấy thời khắc chuyển đổi tâm thái của Chương Cừu Thành đều nói ra.
Đến lúc giải thích xong cảnh diễn, lại để lại một chút thời gian cho hai người suy nghĩ kịch bản, xây dựng cảm xúc, trường quay cũng đã bố trí xong, Trương Chí An ngồi về ghế đạo diễn, hô to một tiếng: ''Chuẩn bị!''
Thư Bách Xuyên giống như bình thường từ trong rừng đi ra.
Trên mặt hắn phủ lên nụ cười tao nhã, giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta như đắm chìm trong gió xuân.
Nhưng chờ sau khi anh nhìn thấy người trong rừng, trên mặt anh lại lướt qua một chút kinh ngạc: ''... Chương Cừu công tử?''
Chương Cừu Thành cười khẩy, hai tay bắt ở phía sau, đưa lưng đối diện Thư Bách Xuyên.
Hắn quay người qua, mắt nhìn Thư Bách Xuyên, hùng hổ hăm dọa hỏi: ''Thế nào? Nhìn thấy ta rất ngạc nhiên? Có phải đang tự hỏi tại sao không thấy đám chó săn của mình phải không?''
Giang Hưng đã đứng tới trước mặt Triệu Nhất Thành.
Thời khắc hai người đều đang cùng chung một cảnh, bắt đầu thật sự chính là đối diễn.
Ánh mắt anh khẽ híp lại, năm ngón tay thả lỏng bên người nhẹ nhàng chuyển động một vòng. Toàn thân công phu của Thư Bách Xuyên đều ở trên hai tay, cái động tác nhỏ này của anh, chính là động tác dấu hiệu trong phim lúc Thư Bách Xuyên muốn giết người. Nhưng sau khi làm cái động tác này, trên mặt anh chỉ vương một nụ cười, dường như trước mặt là một kẻ vô cớ gây rồi, nhưng chỉ là như thế, anh vẫn trước sau nho nhã lễ độ: ''Tại hạ nghe không hiểu lời của Chương Cừu công tử, nếu Chương Cừu công tử không có chính sự khác, tại hạ liền cáo từ trước.''
Triệu Nhất Thành cười khẩy mấy tiếng: ''Ngươi sợ à? Sợ những thủ đoạn nam đạo nữ xướng* trong bụng mình bị vạch ra? Nếu không thì ngươi vội vã như thế đi làm cái gì?''
*男盗女娼-nam đạo nữ xướng: nam trộm cắp, nữ làm kỹ. Túm lại là nói về hành vi đáng khinh.
''Ta đâu có vội vã?'' - Giang Hưng cười một tiếng, anh nhẹ nhàng dạo bước tới, ở trong thời khắc nguy hiểm này, đối diện với kẻ địch đã đem tay đè ở trên chuôi kiếm, mà không kiêng dè đem sau lưng mình, sơ hở toàn thân mình để lộ cho đối phương, anh hơi nhếch cằm lên, ánh mắt hướng về bầu trời xa xăm, lúc tất cả mọi người đều không chú ý, nụ cười ôn hòa nơi khóe môi đã biến thành quái gở - ''Ta vì cái gì phải vội chứ —— "
Máy quay ở không xa cho Giang Hưng một cái đặc tả, chuẩn xác đem hai má co giật không tự nhiên, u ám và hưng phấn trên mặt Giang Hưng giống như muốn bung tóe ra, thu hết vào trong máy quay phim.
Giọng Giang Hưng cất cao lên, ngân nga trong nháy mắt chuyển thành cười như điên, tiếng cười này tràn đầy cuồng ngạo và miệt thị, anh bất ngờ quay người, nét cười lại như loại độc âm u lạnh lẽo, ánh mắt cũng ở khoảnh khắc trở nên cao cao tại thượng, như là nhìn xuống loại giun dế, người chết. Anh nhẹ nhàng lắc tay áo một cái, trong ngữ điệu thậm chí chứa tiếng cười, tiếng cười hớn hở mà khinh mạn: ''Ta vì sao phải làm một kẻ ngu ngốc vội vã chứ?''
''Cắt!'' - Trương Chí An hô một tiếng, tiếp theo ông nổi cáu nói - ''Triệu Nhất Thành đừng ngẩn người!''
Triệu Nhất Thành lúc này mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt vừa nhìn hơi khó coi.
Kịch bản là buổi sáng phát xuống, lúc ở trong phim trường, căn bản không có tỉ mỉ như Giang Hưng vừa mới diễn, nhưng hắn lại không thể nói Giang Hưng không dựa vào kịch bản, tự mình thay đổi diễn lung tung —— bởi vì lời thoại của đối phương vẫn giống với trên kịch bản, tối đa chảng qua thêm bớt động tác mà thôi, mà việc này ở trong đóng phim là rất bình thường, thậm chí có lúc lời thoại thuộc không được, thay đổi từ gần nghĩa tương tự, ít một hai câu gì đó đều không phải vấn đề lớn...
Hắn hít sâu một hơi, trước tiên hướng về đạo diễn nói xin lỗi, lại gật gật đầu đối với Giang Hưng, tiếp theo hai người lần thứ hai trở về vị trí bắt đầu.
Giang Hưng một lần nữa từ trong rừng đi ra, Triệu Nhất Thành lập tức hùng hổ đọc lên lời thoại, lời thoại qua lại lần lượt thuận lợi, đến lúc Giang Hưng nói rằng ''Vì cái gì phải vội vã ——", Triệu Nhất Thành vẫn luôn ghi nhớ cảnh này, lập tức cướp lời nói: ''Chết đến nơi còn mạnh miệng —— "
''Cắt!'' - Trương Chí An ở bên cạnh lại la lên, sắc mặt ông đã không dễ nhìn lắm rồi - ''Đừng cướp lời, trở lại.''
Triệu Nhất Thành khó chịu như là một ngụm khí vừa sắp xông ra bị bịt ở trong yết hầu vậy.
Sắc mặt hắn khó tránh khỏi có phần tối lại, lần này, ngay cả gật gật đầu với Giang Hưng đều không làm, chỉ tự để ý mình, đi về vị trí cũ chuẩn bị.
Giang Hưng hít sâu một hơi, ra hiệu Hồ Nghị bên cạnh rót cho mình một ly nước, vội vàng uống mấy hớp cho nhuận cổ họng chút, cũng trở về vị trí ban đầu chuẩn bị.
Tiếp theo cảnh này quả là giống như bị nguyền rủa, cho dù diễn thế nào, cứ có một chút sai sót lộ ra, thấy một cách dễ dàng, không phải lời thoại nói không đúng thì là đứng ở vị trí ngoài ống kính, mà cắt càng nhiều, Triệu Nhất Thành diễn càng không nổi, đến lúc quay tới lần thứ bảy, thứ tám, Trương Chí An cuối cùng bùng nổ, ông đem kịch bản trong tay ném xuống đất một cái, đứng lên liền nổi điên mà chửi rằng: ''Cướp, cướp, cướp, cướp mẹ nó chứ! Một cảnh diễn đơn giản như thế, diễn tới bây giờ, nửa phần trước cũng không làm tốt, không biết diễn thì đến thế nào liền cút về thế ấy cho tôi!''
Trên mặt Triệu Nhất Thành từng đợt xanh, trắng, vừa định nói, liền bị trợ lý Triệu vội vã đuổi qua ngăn lại, trợ lý Triệu đem Triệu Nhất Thành đẩy tới phía sau, tự mình đuổi tới bên cạnh Trương Chí An liên tục cười làm lành, nhân viên phim trường khác cũng ở bên cạnh lần lượt khuyên Trương Chí An đang nổi cáu.
Trương Chí An dù sao cũng đem bực tức của mình đè xuống, nói một tiếng - ''Nghỉ ngơi nửa tiếng'', rồi vung tay đi.
Triệu Nhất Thành lạnh mặt rời đi, Giang Hưng cũng không dám nói cái gì, tự mình tìm cái ghế dựa ngồi xuống, dựa vào lưng ghế thở một hơi thật dài, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc đến đầu cũng có chút nhức. Anh bây giờ một chữ cũng không muốn nói, chỉ cầm lấy ly nước uống từng ngụm từng ngụm.
0021 đột nhiên mở miệng nói: [ Trình độ kỹ thuật diễn xuất ban nãy có thể đánh giá là cấp C, ]
Giang Hưng nuốt ngụm nước ngậm trong miệng xuống, nâng tinh thần lên một chút nói: [ Tổng hợp thực lực của kẻ bất tài ta đây là cấp D? ]
[ Tổng hợp thực lực là cấp D, nhưng mà anh vừa nãy vô cùng xuất thần, kỹ thuật diễn vượt quá trình độ bình thường. Hơn nữa trình độ từ đầu tới cuối cũng không có biến động quá lớn, tổng hợp lại có thể đánh giá là cấp C. ] - 0021 giải thích nói.
[ Ha. ]
[ Từ đầu tới cuối, duy trì thống nhất trình độ, đồng thời vượt qua trình độ bình thường, cực kỳ không dễ dàng, ] - 0021 lại nói - [ Nếu như nói cái người trước đó gọi điện cho anh là thiên phú cấp S, nghị lực của ký chủ cũng là cấp S. Mà hai loại này, đều có thể đồng thời làm nên kỳ tích, ]
[ Xin ký chủ cố gắng thực hiện ước mơ của mình. ] - 0021 nói.
[ Ừ. ] - Giang Hưng không thể không cười nói - [ Cảm ơn khích lệ của mi. ]
Hết chương 08./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.