Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi

Chương 49: Tiệc tối trong vườn




Rafael không thể hiểu những gì anh đang cảm thấy lúc này. Nhưng nếu Annette chọn Ludwig…… Anh không bao giờ có thể sống tốt như trước đây.
Anh biết đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, và Annette đến từ một gia đình Bavaria chết tiệt… Nhưng tại sao anh lại cảm thấy như vậy? Rafael muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức. Nhưng khi anh chuẩn bị làm vậy, thì Annette nói với một giọng rất chắc chắn.
“Nếu ngài không muốn tôi kết hôn, vậy tại sao lúc đó ngài lại bỏ trốn? Ngài có thể làm gì đó bằng cách sử dụng quyền hạn của ngài để ngăn chặn cuộc hôn nhân chính thức này...”
Trái tim Rafael chùng xuống ngay khi anh nghe thấy nó. Annette có chán ghét cuộc hôn nhân chính trị của họ không? Vì quá sốc, tiếng chuông bên tai anh ngày càng lớn hơn và anh khó có thể nghe Annette nói gì tiếp theo.
“Nếu ngài đã… cố gắng… ngài nên làm…. Tôi sẽ không như vậy…. ”
Rafael tiến lại gần họ hơn một chút và cố gắng điều chỉnh hô hấp. Anh muốn kiểm tra tình hình bằng mắt và tai của mình. Anh có một chút sợ hãi khi anh tiến lại gần họ hơn. Bởi vì tất cả các giác quan của anh đều chạy loạn xạ, anh không thể nắm bắt được tình hình trước mặt. Và rồi, những lời cuối cùng của Annette đập vào tai Rafael.
Annette ngẩng đầu lên và nói một điều Rafael không bao giờ có thể tưởng tượng được.
“Và nếu ngài còn bất kỳ sự tôn trọng nào dành cho tôi, xin đừng làm điều này một lần nữa. Xin đừng bao giờ nói về chồng tôi như thế nữa. Rafael là một người đàn ông tốt, và bất chấp hoàn cảnh tồi tệ của tôi, anh ấy vẫn sẵn lòng đón tôi về làm vợ. Bây giờ anh ấy là gia đình của tôi. Không ai có thể chỉ trích gia đình tôi trước mặt tôi. Ngài có hiểu ý tôi không?"
Khoảnh khắc Rafael nghe thấy, anh đã hoàn toàn không nói nên lời. Kỳ lạ là bên trong cổ họng anh đang nóng lên. Anh chưa từng đối xử tốt với Annette cũng như chưa bao giờ tin tưởng cô. Nhưng Annette vẫn chung thủy với anh.
Những lời nói của Annette cho thấy anh là một người rất chu đáo và hào phóng. Nghe như thể anh ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới. Nhưng điều này càng khiến Rafael cảm thấy mình giống một tên cặn bã hơn.
“...Làm ơn, sau hôm nay xin đừng bao giờ đến gặp tôi vì chuyện riêng của ngài nữa. Bây giờ tôi sẽ đi ngay đây.”
Annette quay lưng lại sau khi kết thúc những gì cần nói. Rời bỏ một hoàng tử cao quý nhất, hào hoa nhất và được yêu thương nhất của Deltium, không chút do dự, cô bước đi chỉ để trở về nhà…với anh.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, Rafael cảm thấy hơi muốn khóc. Dáng đi tự tin và tấm lưng thẳng đứng của Annette làm anh kinh ngạc. Ludwig đứng đằng xa trông có phần đau khổ. Rafael cứ kiên trì nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh.
'Gia đình tôi….'
Rafael lặp đi lặp lại những lời của cô trong tâm trí anh. May mắn thay, anh đã không bị Annette bắt gặp khi đang theo dõi cô. Sau khi trở về nhà, Annette có hơi nghi ngờ về thái độ kỳ lạ của anh, nhưng may mắn thay cô không phát hiện ra điều gì.
Sau khi Annette ngủ say, Rafael lẻn vào phòng ngủ của cô và lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của cô. Người phụ nữ nhỏ bé này không ngừng gợi lên trong anh những cảm giác khác lạ.
Người phụ nữ này có hại hay có lợi đối với mình? Rafael nhìn câu đố tuyệt đẹp trước mắt, rốt cuộc anh không trả lời được. Sau đó nằm bên cạnh cô, anh từ từ nhắm mắt lại. Tiếng thở đều đặn nhỏ nhẹ truyền vào tai anh rất ấm áp và êm dịu.

Hôm nay trời nổi gió. Có lẽ đó là lý do tại sao lại có một mùi hương tuyệt vời đến từ những bông tử đinh hương nở ở sân sau. Nhưng chúng không thơm bằng mùi hương từ tóc và cổ của Annette.
Annette đang ngồi trên ghế sofa chăm chú nhìn vào thứ gì đó. Rafael đang ôm Annette từ phía sau, cắn và liếm đôi tai nhỏ lộ ra qua mái tóc của cô. Annette bị mắc kẹt trong vòng tay của Rafael, cô rùng mình và nhún vai. Một tiếng cười lấp lánh như tiếng chuông ngân ra từ miệng cô.
"Nhột quá, Rafael."
"Nàng đang nhìn gì đó?"
Giống như một con thú lớn, Rafael nãy giờ không ngừng quấy rầy Annette, anh cúi đầu và đưa tay ra để xem thứ mà Annette đang nhìn rất nghiêm túc. Đó là một bức thư mời với những chữ cái được khắc bằng bạc trên một loại giấy chất lượng cao.
“Tiệc tối trong vườn? Có vẻ như được Hầu tước Eloque tổ chức.”
“Đúng vậy, khu vườn mùa hè ở đó khá đẹp. Đã bao giờ chàng đến đó chưa?"
"Không hẳn."
Rafael không thích đi chơi ở những nơi đông người. Những người phụ nữ tán tỉnh anh với ánh mắt ghen tị, và những người đàn ông nhìn anh với ánh mắt ganh ghét và khinh bỉ sau lưng anh. Không thể sánh được với Rafael về ngoại hình và khả năng, tất cả những gì họ có thể tấn công anh là dòng dõi của anh.
Rafael nóng tính không thể chịu đựng những điều như vậy. Anh cũng có một đôi tai sắc bén. Vì vậy, bất cứ khi nào anh nghe thấy ai xúc phạm anh, anh sẽ lật tung nơi này và xua đuổi họ như đuổi chuột. Mỗi lần như vậy chủ nhân của những buổi tiệc sẽ khó chịu, vì vậy Rafael tự nhiên trở nên miễn cưỡng tham dự các sự kiện giao lưu như thế.
Tuy nhiên, sẽ không sao nếu người tổ chức là Hầu tước Eloque. Nhà Eloque chủ trương trung lập về chính trị và có lịch sử uy tín lâu đời nên khách của họ phải có văn hóa. Annette đã lên kế hoạch xuất hiện lần đầu tiên trước công chúng tại đây sau khi kết hôn. Cô cần gặp lại Celestine Keers để làm rõ mọi cáo buộc sai trái đối với mình.
'Celestine, chắc sẽ không có vấn đề gì, cô ta sẽ tham dự bữa tiệc của Hầu tước Eloque.'
Người tổ chức bữa tiệc, vợ của Hầu tước Eloque là chủ tịch câu lạc bộ sách của Celestine. Vì vậy, Celestine có lẽ sẽ tham dự bữa tiệc này.
Khi Annette nghĩ đến việc đối mặt với Celestine một lần nữa, trái tim cô đập rộn ràng. Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng mặt khác cô cũng rất mong chờ. Đây là lần đầu tiên cô gặp Celestine kể từ sau vụ ' bắt cóc '. Annette tự hỏi liệu cô ta có lại giả làm nạn nhân trước mắt mình hay không.
Rafael không biết tại sao Annette lại trông hung dữ như vậy. Anh nhìn vào mắt Annette đang nhìn xuống lời mời. Cô ấy trông giống như một con thỏ đã quyết định chiến đấu với một con rắn đuôi chuông. Vì vậy, Rafael đã hỏi cô với nửa tò mò và nửa lo lắng.
“Nàng có tham gia không? Bữa tiệc này…"
“À… vâng, em đang nghĩ về nó.”
Annette thẳng thắn trả lời. Rafael cẩn thận mở lời mời, trông khá không hài lòng. Anh lướt mắt qua địa điểm và thời gian ghi trên thư mời.
"Buổi tiệc diễn ra quá muộn. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó kết thúc vào đêm khuya và nàng gặp phải một số người lạ trên đường đi? Không chỉ vậy, nơi đây còn ở ngoài trời. Nếu nàng bị cảm lạnh thì sao? Hầu tước Eloque có chịu trách nhiệm không?"
Annette tự hỏi tại sao Rafael đột nhiên bắt đầu vạch lá tìm sâu như thế này. Những bữa tiệc ngoài trời vào mùa hè thường được tổ chức vào ban đêm. Đó là vì trời quá nóng vào ban ngày. Annette chớp mắt vài lần và bình tĩnh trả lời.
“Nhưng bây giờ là mùa hè. Trời sẽ hơi mát vào ban đêm, vì vậy người ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Và vì đó là một bữa tiệc tối, em nghĩ nó sẽ kết thúc trước 9 giờ. Như vậy sẽ không sao đâu.”
Câu trả lời của Annette rất hợp lý. Nhưng đó không phải là câu trả lời mà Rafael muốn. Anh nhíu mày và cắn vào tai Annette, như thể anh đang phàn nàn
“Ý ta là, nó nguy hiểm. Thật nguy hiểm khi bị cảm lạnh và trên đường trở về cũng rất nguy hiểm. Dù sao thì, tổ chức tiệc tùng vào ban đêm quá nguy hiểm.”
“…… Vậy là chàng bảo em đừng đi sao?”
Annette im lặng một lúc, quay đầu lại và nhìn Rafael. Bữa tiệc tối của Hầu tước Eloque là một nơi hoàn hảo để Annette tái xuất sau khi kết hôn. Ngoài ra, khả năng cao là Celestine, người đang bận rộn chuẩn bị cho lễ đăng quang, cũng sẽ đến.
Hiếm khi có một cơ hội như vậy. Annette rất muốn tham dự bữa tiệc này. Nhưng nếu Rafael tiếp tục cố gắng ngăn cản cô theo cách này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chống lại anh. Dự đoán được cuộc chiến sắp xảy ra, đôi mắt Annette rũ xuống một cách u ám.
"Không, ý ta không phải như vậy!"
Thấy vậy Rafael bèn hét lên mà không kịp suy nghĩ. Sau đó, cơ thể của Annette đang được ôm trong tay anh bỗng co lại vì ngạc nhiên. Cô sợ hãi vì anh đột nhiên hét lên chói tai bên tai cô. Rafael cau mày và tự trách vì hành vi của mình.
'Mấy ngày nay mình bị làm sao vậy?'
Anh nhận ra rằng anh đã quá đeo bám Annette trong những ngày này. Hôm nay anh lại quanh quẩn bên cô không có việc gì rồi tìm cơ hội nói chuyện với cô. Anh thậm chí còn gạt bỏ lời mời như một đứa trẻ. Tất cả điều này thực sự là hành vi không thể chấp nhận được.
Anh như thế này bởi vì những lời Annette nói lần trước khi anh theo dõi cô. Cô cứ khen anh là người chồng tốt nên anh muốn làm người như vậy. Nhưng anh cảm thấy mình giống như một chú hề. Dù sao, ngay cả khi nhìn thấy biểu hiện cảnh giác của Annette, anh vẫn không thể dừng lại. Rafael nhẹ giọng nói nhỏ và phun ra từng chữ.
"Ý ta là…. nó nguy hiểm, vì vậy ta sẽ đi với nàng.”
"Chàng sẽ đi với em?"
Annette nghi ngờ đôi tai của mình. Cô và Rafael chưa bao giờ dự tiệc cùng nhau trong kiếp trước. Đó là vì cuộc sống hôn nhân của họ thực sự tồi tệ.
Ngoài ra, Annette đã có một số loại sợ hãi vào thời điểm đó. Cho dù gia đình cô đã dập tắt mọi lời đồn đại, nhưng trên đời này vẫn không có bí mật vĩnh viễn. Cô sợ trước mặt người ta sẽ giả bộ không biết gì, nhưng sau lưng lại xì xào bàn tán. Vì vậy, Annette không đi ra ngoài dinh thự. Và họ đã không tham dự một bữa tiệc nào với tư cách là một cặp vợ chồng trong kiếp trước.
"Sao, nàng không muốn ta đi?"
Thấy Annette im lặng, đôi lông mày đẹp trai của Rafael nhăn lại khi anh nhìn cô. Nếu như trước đây, có lẽ anh sẽ mỉa mai hỏi cô rằng cô xấu hổ vì người chồng ngoài giá thú của mình hay không. Nhưng bây giờ anh đã chứng kiến Annette bênh vực anh vài lần, nó có một chút khác biệt. Anh biết cô sẽ không xấu hổ về anh.
Tuy nhiên, tính cách xoắn xuýt của Rafael đôi khi được thể hiện theo cách này. Đó là cách anh gây áp lực để cô nhanh chóng trả lời rằng cô muốn anh đi cùng cô. Annette biết rõ điều này, lắc đầu và cười.
"Không đời nào. Thật tuyệt nếu em có thể đi dự tiệc cùng chàng. Em sẽ thực sự rất hạnh phúc.”
Rafael nao núng trước những lời nói thân thiện của Annette, rồi khẽ quay đầu lại. Khu vực xung quanh thái dương của anh hơi đỏ. Có lẽ Annette đã lắng nghe những suy nghĩ của anh và làm anh nhẹ nhõm bằng một từ duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.