Translator: Nguyễn Mạnh Vũ
***
Sau cái ngày bọn tôi thu được kho báu quặng trong mỏ, tôi quyết định dậy sớm đi đến trung tâm Saint Bell cùng Carolina.
Mục đích chuyến đi là để hoàn thành ước nguyện của cô ‘Một thư viện với đầy đủ các cuốn sách cổ trên toàn đất nước’…
Nghĩ đến mà đắng lòng…Có thể cái mong ước này tốn tiền nhất trong số 3 người.
‘Caro..cô sẵn sàng chưa?’.
‘Vâng…Em luôn sẳn sàng’.
Nhận được thông tin, tôi lùi ra cổng trước và chờ đợi cô.
‘Oohh..Để đi mua sắm, cô có định mặc trang phục nữ hầu?’.
‘Vâng..nhưng chẳng phải tốt hơn nếu em mặc giống Aphrodite sao?’.
Tôi bắt gặp một vài ánh nhìn không thoải mái của Carolina, người đang mề các viền váy của mình
‘Không..Tôi nghĩ Caro sẽ tốt hơn trong trang phục nữ hầu. Nó hợp với cô hơn.
‘…!!...!!.’.
‘Oy..oy…Cô ổn chứ?’.
Carolina dường như đang muốn ngất xỉu ngay trên mặt đường nên tôi vội đỡ cô ấy dậy.
‘Em…em xin lỗi…Em quá hạnh phúc vì những gì Master nói…em đã…bị choáng..’.
‘Ờ…tôi hiểu rồi..Cẩn thận nhá’.
Nhưng…bao nhiêu phần trăm là sự thật…??
Carolina hay đùa như thế, tôi không biết phải cư xử ra sao.
Ờ..thì tôi cứu mạng cô ấy..nhưng mặc dù thế, có cảm giác như cô ấy trung thành quá mức. Thậm chí đến nỗi cô ấy sẳn sàng làm bất cứ việc gì tôi nếu tôi yêu cầu.
‘Caro…cô quá nghiêm trọng hóa lời nói của tôi’.
‘Thực vậy ạ?’.
‘Đúng rồi..Tôi không thể nói quạch toẹt ra nhưng ví dụ như ‘Cho tôi xem pantie của cô’ thì Carolina lập tức làm ngay’.
‘Nếu đó là mong ước của chủ nhân, em sẳn sàng cho anh thấy mọi thứ’.
Nói đoạn rồi cô ấy nắm váy mình, giở lên cho tôi xem.
Ồ….
Cô ấy đang mặc kèm quần vớ.
Pantie màu trắng tinh khôi đối lập vớ đôi vớ màu đen tạo cảm giác đẹp không tưởng.
Đây là Arcadia (*).
(Một là một kiểu mốt mặc quần lót màu trắng kết hợp cùng váy).
Nếu có thể, tôi muốn được quyền làm chủ sỡ hữu bên trong cái váy ấy.
‘Ahh..Cô đang làm gì thế’.
‘Xin lỗi. Em đã cho anh thấy thứ gì không bắt mắt sao? Em đã nghĩ về điều đó..Master muốn thấy thứ bên trong cái váy…nhưng em…’. 𝑻hử đọc 𝘵𝗋u𝘆ện không quảng cáo 𝘵ại { 𝑻𝗋Um𝑻 𝗋u𝘆ện.vn }
‘Không…Đúng rồi…Nhưng… không phải …’.
Phút giây đó tôi đã quyết định. Mặc dù rất hạnh phúc khi nhìn thấy pantie của cô, và sẽ càng hạnh phúc hơn nếu được thấy cái thứ bên trong đó…
Nhưng….
Vẫn còn đó, người đã ngư trị trong tâm trí Carolina suốt 300 năm qua. Người đàn ông tài hoa đến nỗi để cô yêu say đắm trong suốt 300 năm mà không hề dao động bởi bất kì ai.
Và tôi..kẻ cứu được cô ấy..mặc dù muốn, tôi có thể xem pantie của cô…Nhưng lương tâm vẫn cực kỳ cắn rứt.
‘Mình không hiểu Master đang nghĩ gì’.
Khi thực lòng quyết định suy nghĩ của mình cho đúng đắn, Carolina nhìn tôi bằng con mắt ngờ vực như có vạn điều muốn hỏi.