Thuật Dạy Thê

Chương 5.1:




Cô nương sau khi được dạy dỗ, càng làm cho sinh ý của Hoa Đào Hương thêm thịnh vượng , bảo nhi đối đãi Hoa Nguyệt Đào giống như thượng khách, chẳng những sửa sang một sân viện mới cho nàng ở, còn phái nha hoàn hầu hạ nàng, làm cho Hoa Nguyệt Đào quả thực vui đến quên cả trời đất.
Ngày ngàyHoa Nguyệt Đào qua quá thoải mái, bên cạnh lại có Quý Cát Lôi làm bạn, cả ngày ăn no không có việc gì làm, trong đầu đều tràn ngập tình dục , rồi lại suy nghĩ đến những cách mới dạy các cô nương để tránh cho việc Quý Cát Lôi bị các cô nương khác lôi đi.
Hôm nay, nàng sai người treo một bàn đu dây trên cây đại thụ trong sân viện mình.
Quý Cát Lôi nhìn không khỏi lắc đầu.
Tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu, không quên được mấy trò chơi này.
“Sao ngươi lại lắc đầu?” Hoa Nguyệt Đào rất bất mãn với biểu tình của Quý Cát Lôi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy ngươi đúng là rất ham chơi .” Thấy nàng không có chút lo lắng nào cho tương lai của hai người, hay nàng định sống cả đời trong thanh lâu này sao?
“Ai nói là ta có tâm tình chơi đùa. Đây là ta đang nghĩ cách làm cho Hoa Đào Hương kiếm thêm càng nhiều tiền đấy!” Ai! Không có biện pháp, chỉ vì nàng trúng độc của Quý Cát Lôi, vì không cho hắn đi dạy khác cô nương, nên nàng muốn tìm mọi biện pháp để hắn thêm yêu quý mình, mới có thể đem những việc làm của mình nói đường hoàng như thế.
“Vậy sao? Vậy ngươi lại có chiêu gì mới chăng?” Hắn rất thích dáng vẻ linh động này của nàng, luôn làm ra những hành động mà người khác không nghĩ đến được.
“Nhìn thấy bàn đu dây không? Ngươi nghĩ xem, nếu chúng ta ân ái triền miên ở trên đó...... Không biết là có cảm giác gì nha?” Nàng cười đến phi thường quỷ dị.
Trời ạ! Nàng thật sự là thiên tài, ngay cả việc này cũng có thể nghĩ ra......
Chỉ tưởng tượng thôi cũng làm nhiệt huyết hắn sôi trào.
“Sao thế? Có muốn thử xem không?”
Dáng vẻ xinh đẹp của nàng đã làm cho hắn thần hồn điên đảo, nhưng cô nương gia cả gan làm loạn như thế thật sự hiếm gặp, Quý Cát Lôi rất có phê bình kín đáo.
“Cô nương gia tuyệt không biết e lệ!” Miệng chỉ trích , thân thể lại chậm rãi tới gần nàng, cố hít lấy hương thơm như lan ở cổ nàng.
“Sao lại ngại ngùng? Không phải cô nương Hoa Đào Hương đều dùng chiêu này để kiếm bạc sao?” Nàng căn bản không biết là như vậy có cái gì không đúng!
“Không kể đến các nàng, nhưng ngươi có phải là nữ tử thanh lâu đâu? Sao lại cả gan làm loạn?” Tay hắn đã thâm nhập vào vạt áo nàng.
A! Thế nhưng nói nàng cả gan làm loạn? Kia tay hắn lại đang làm cái gì?
Nếu nói nàng nên xấu hổ e lệ? Tốt! Nàng liền xấu hổ cho hắn xem!
Hoa Nguyệt Đào gạt tay hắn ra, chỉnh lại y phục .
“Ban ngày ban mặt, cô nương gia phải giữ lễ tiết, công tử sao có thể vươn ma chưởng khinh bạc tiểu nữ tử?” Hoa Nguyệt Đào cùng hắn bảo trì ba bước xa.
Hắn vừa mới mới ngửi được trên người nàng mùi thơm, đụng được đến chỗ mềm mại lại đẫy đà của nàng, nhưng vào lúc này nàng lại nói lễ giáo với hắn.
“Ta không có ác ý......” Hắn cất bước tiến lên, muốn cùng nàng ôn tồn.
“Không phải cô nương gia đều nên e lệ rụt rè sao ?” Hiện tại nàng đang rụt rè.
Tại lớp học của hồ tiên cũng dạy về tam tòng tứ đức của nhân loại, giúp chồng dạy con, nhưng nàng không thích chuyện của cổ nhân, nàng thích làm chuyện khác người, những chuyện kinh hãi thế tục.
“Đó là cử chỉ lúc bình thường, nhưng hiện tại không phải.” Quý Cát Lôi vội vã dời lực chú ý của nàng đi. “Không phải ngươi đang rất muốn thử phương pháp mới của ngươi có thể dùng được hay không sao?”
Nói tới sáng kiến của mình, Hoa Nguyệt Đào bất chấp hờn dỗi với hắn, lại hưng chí bừng bừng .
“Đúng vậy! Nếu có thể làm được, mỗi cô nương nên buộc một bàn đu dây trong phòng đi.”
Nhìn trong mắt Hoa Nguyệt Đào phát ra hào quang, Quý Cát Lôi thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, hôn lên đôi môi ướt át đỏ mọng của nàng, bàn tay to lại xâm nhập vào trong áo nàng, nắm lấy đẫy đà của nàng, vân vê đỉnh nụ hoa.
Hoa Nguyệt Đào rất nhanh tiến vào tình trạng, như chim nhỏ nép vào người hắn, hưởng thụ khoải cảm hắn mang lại.
Hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo nàng, làm cho bộ ngực cao ngất của nàng bày ra trước mắt hắn.
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng đặt lên đôi gò bồng đảo, chậm rãi xoa nắn hai bên đầy đặn, lại cúi xuống liếm cắn đỉnh hạt châu, đầu lưỡi đùa nghịch , cảm giác nhẹ nhàng mơn trớn như lông chim phất qua, làm cho nàng càng thêm khoái cảm, cảm giác được hạt châu tròn vo đứng thẳng lên.
Sau khi làm cho hạt châu dựng thẳng lên, lại thăm dò xung quanh vào những nơi mẫn cảm của nàng, làm cho nàng càng thêm chìm sâu vào dục vọng.
Một tay hắn kéo lỏng đia lưng của nàng, theo động tác gọn gàng váy rơi xuống mặt đất, thân thể xinh đẹp mềm mại củaHoa Nguyệt Đào toàn bộ bày ra trước mặt hắn.
Quý Cát Lôi đặt nàng lên bàn đi dây, tay vuốt ve hai chân nàng......
Đối với vuốt ve của hắn, thân thể mềm mại của nàng nổi lên từng đợt phản ứng, từ bàn tay vuốt ve của hắn mang lại từng đợt tê dại.
Hắn ngồi dưới đất, vừa lúc nhìn thẳng dục vọng của nàng, nhịn không được vươn đầu lưỡi, dùng sức liếm một chút.
“Mùi vị thật ngọt......”
Khoái cảm như sét đánh vào nàng, làm nàng không nhịn được khẽ ngâm, “Ưm a......”
Quý Cát Lôi thấy nàng mị thái dâm đãng, đắc ý vươn tay, chậm rãi vuốt ve dục vọng của nàng, vuốt ve, nhẹ nhàng vuốt phẳng trung tâm mẫn cảm.
Khoái cảm nhẹ nhàng như phong ba, theo bàn tay vuốt ve của hắn tuôn ra, khiến bụng dưới nàng dâng lên từng trận khao khát.
Tay nhẹ nhàng tra tấn dục vọng nàng, nhẹ nhàng xoa nắn ở phía ngoài, có khi nhiễu vòng vuốt phẳng, có khi nhẹ nhàng vuốt ve, cái loại khoái cảm tra tấn này làm cho tâm nàng liền điên cuồng khát vọng......
Đó là một loại muốn vừa muốn không đến, tưởng cự tuyệt lại luyến tiếc không hiểu cảm giác, quả thực là nhân gian khổ hình, nhưng lại có thể làm cho người ta hưng phấn dị thường.
Vừa chơi đùa ở mặt ngoài ướt át, hắn vươn một tay khác, hướng vào sâu bên trong tìm kiếm, tay hắn như đang quấy nước ở chén, nhẹ nhàng chuyển động , chế tạo một khác ba kích thích, làm cho nàng cơ hồ không chịu nổi.
Nàng toàn thân bủn rủn vô lực, cơ hồ cầm không được dây thừng bàn đu dây.
Nhưng hắn cũng chưa định buông tha nàng, ôm nàng ngồi dậy, làm cho của nàng dán vào trước ngực hắn, sau đó chậm rãi ngồi ở trên bàn đu dây.
Hoa Nguyệt Đào hưng phấn cầm hắn dương cương, chậm rãi để vào chính mình dục vọng, từ từ áp xuống, làm cho dục vọng hai người kết hợp chặt chẽ.
“Bắt lấy dây thừng, nhưng đừng hưng phấn quá, vui quá hóa buồn!” Hoa Nguyệt Đào giễu cợt hai mắt trừng thật to Quý Cát Lôi.
Quý Cát Lôi tưởng rằng hai người làm ở trạng thái tĩnh, không nghĩ tới Hoa Nguyệt Đào lại yêu cầu hắn đu đưa bàn dây......
“Như vậy...... Có thể chứ?”
“Thử xem sao!” Hoa Nguyệt Đào hưng phấn cổ vũ .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.