Hoá ra âm soa này là kẻ đưa quỷ hồn lên đây, cứ cho là ăn hối lộ thì không sao, có thể giao quỷ hồn cho gã sau đó nhờ gã đem đi đầu thai, Lý An Đăng có thể nhàn hạ hơn.
Nhưng mà Lý An Đăng nghĩ đến điều gì đó, nói. "Quỷ hồn này đã có ý định hại người, ta xin trừng trị nó một lát!"
Âm soa liền nổi giận. "Quỷ hồn do Địa Phủ quản thúc, có tội gì khi trở về Địa Phủ giải quyết sau, khi nào đến phiên ngươi lên tiếng?"
Âm soa chính là đã nhận tiền mua mệnh, số công đức này không hẳn là tiền, chẳng qua gã có thể nhanh chóng tích góp đủ số điểm để mà chuyển sinh.
Địa Phủ có hai dạng người, một là vĩnh viễn ở tại nơi đó, hai là không chịu được cảnh u minh hay buồn bã chán nản, làm nhanh cho xong việc, đủ điểm thì được đầu thai sang nơi khác.
Dạng thứ hai là âm soa này, nếu không chẳng cần tiền mua mệnh làm gì. Hiện tại công việc không thành, lại trì hoãn thời gian đầu thai, quỷ hồn được thả về đương nhiên không vừa ý. Gã phải mau chóng xử lý chuyện này cho tốt, gặp một pháp sư giữ quỷ hồn làm sao mà gã an tâm.
Lý An Đăng nhăn hai hàng chân mày, nhưng rất nhanh dãn ra, thò tay lấy lọ sứ. "Thiên Bảo, thả người!"
Quỷ hồn nam nhân liền được phóng thích ra bên ngoài.
"Xem như ngươi biết điều!" Âm soa đắc ý, bàn tay lắc một cái, một sợi xích đen quấn lấy quỷ hồn đang ngây ngốc, cả hai kéo lui về sau xuyên qua thang máy.
Cụ thể Lý An Đăng muốn làm chuyện tốt thôi, định khuyên bảo quỷ hồn kia, sau đó tra nguyên nhân, tìm cách khiến nam trung niên hôm nay - Kẻ sát nhân phải lãnh tội trước pháp luật.
Bất quá hắn không có bằng chứng, phải thông qua nạn nhân. Nhưng âm soa đòi hồn hắn không thể từ chối, Địa Phủ có quy tắc Địa Phủ, quỷ hồn không theo pháp luật dương gian.
"Cũng tại mình cả!"
Nói xong cửa thang máy mở ra. Lý An Đăng đối diện hơn mười người đứng bên ngoài đợi thang máy, thoáng qua giật mình. Hắn nhìn tất cả, bàn tay sờ mái tóc.
Ngô Như Cầm vừa mở cửa bước ra, Lý An Đăng mua đồ ăn đến nơi.
"Anh Hải không sao, chỉ là vết thương ngoài da! Cậu về trước đi, nghỉ ngơi rồi tối nay làm! Tôi có một công việc rất thích hợp cho cậu, đây là địa chỉ!"
Cô ta đưa một tờ giấy nhỏ, Lý An Đăng nhận lấy, "Nghĩa địa số 4".
"Còn thiếu hai vị trí, cậu làm quản trang được không?"
Lý An Đăng không có việc làm, đương nhiên làm cái gì cũng được, hắn chấp thuận. "Quản trang cũng tốt!"
"Okay, hôm nay chỉ có mình cậu, ngày mai có thêm người đến hỗ trợ. Nghĩa địa của chính phủ, mỗi tháng cậu đến cục cảnh sát gần đó lãnh tiền."
Ngô Như Cầm nói xong cho Lý An Đăng mượn chút tiền đi đường. Hắn nhét tờ giấy vào túi, nói cảm ơn, sau đó ngước mặt nhìn vào trong phòng, trợ lý Thành Hải ngủ rất ngon nha.
Hắn rời khỏi bệnh viện, bắt taxi về phòng trọ.
Cũng không ngủ ngay được, hiện tại chiều tối, Lý An Đăng tắm rửa nhanh qua, tiếp tục bắt taxi. Trong người hắn mang theo chín quỷ hồn, chưa có ở không. Hỏi qua Dạ Huỳnh địa chỉ, taxi theo bàn tay vừa dừng lại.
Kết quả Lý An Đăng đứng trước đôi cổng lớn, cách khoảng 10m mới đến ngôi nhà bên trong. Hắn đem hồ lô Địa Tàng thả Dạ Huỳnh. "Cô vào nhanh rồi ra ngay, âm dương cách trở, không nên dây dưa, đó cũng là nghĩ cho ba mẹ của cô!"
"Đại sư đừng lo, tôi sẽ đi ngay!"
Dạ Huỳnh bay thẳng vào nhà. Lý An Đăng nhìn theo, chỉ còn cách đi qua một bên chờ đợi.
Hắn có thói quen ngẩng đầu nhìn trời, trời đã tối. Hắn mới tiếp tục thả tám cái quỷ hồn.
"Xếp hàng đi!" Lý An Đăng cà lơ phất phơ ra hiệu, cho tám quỷ hồn đứng thành hàng dọc. Quỷ xếp hàng phải nói, do chúng không chịu tác động vật lý, thẳng tắp như cây lao.
Lý An Đăng vừa ý, một tay là bút, tay kia cầm giấy. "Mỗi đứa lên đọc tên, cùng ngày sinh tháng đẻ nha!"
Lúc rảnh rỗi làm việc này trước, sau khi đợi Dạ Huỳnh ra khỏi liền có thể đem tất cả đầu thai, hắn đang tiết kiệm thời gian.
Bất quá đứng đầu là một lão quỷ già nua, tay chống gậy bước lên. Lão cười lộ mấy cây răng còn sót lại. "Không nhớ!"
Lý An Đăng cảm thấy xốn con mắt, đuổi lão ra phía sau, tiếp tục với bảy người còn lại. Rất nhanh sau đó, hắn nhìn lại tờ giấy trên tay vừa ghi chú ba hàng mực. Dễ nói hơn chỉ có ba quỷ hồn nhớ mình là ai.
Hắn tách năm quỷ hồn còn lại qua một bên: Lão quỷ là thứ nhất; Một quỷ hồn trung niên mập mạp, đầu hói đeo kính trí thức hẳn ra; Quỷ hồn nam nhân mái tóc vuốt keo dựng đứng, nhìn rất tân thời nếu tính mười năm về trước; Một nữ quỷ thắt bím tóc hai bên, độ chừng mười sáu mười bảy tuổi, đích thị tiểu Loli; Nữ quỷ mặc xường xám cầm quạt, xem chừng trên dưới một trăm năm âm thọ.
Lý An Đăng thu giấy bút, hút năm quỷ hồn đặc biệt này vào hồ lô Địa Tàng, oán hận lắc lắc cho tụi nó chóng mặt. Sau đó lục lọi mấy tờ giấy vàng, thực hiện công đoạn xé dán, chưa đến một phút hình thành con xe buýt bằng giấy.
Hắn gọi ba quỷ hồn hợp lệ chui vô xe buýt, bỏ vào ba lô.
"Cô hồn dã quỷ là thứ lộn xộn mà, vậy cũng bị mắc phải?" Vừa nói vừa nhìn đồng hồ, Lý An Đăng thấy đã hơi lâu, quay người vào trong.
Chợt có trực giác chẳng lành, có lẽ Dạ Huỳnh chạy trốn chăng, hay ả quá quyến luyến chưa muốn rời khỏi, hoặc vướng phải vấn đề gì khác.
Nhìn qua nhìn lại, Lý An Đăng không thấy ai, ánh mắt hắn treo lên cổng rào. Sau đó tàn nhẫn đạp dưới đất một cái, thân thể vậy mà vượt qua cổng rào, tiến nhập vào trong bóng tối.
"Đinh đinh đang đang..."
Lý An Đăng đi sát bờ tường, đột nhiên nghe âm thanh chuông lắc khiến cho tinh thần con người thư giãn. Hắn cẩn thận nghe qua, âm thanh này đối với quỷ đặc biệt khắc chế, thuật sĩ gọi bằng Pháp Linh.
Ngẩn ra một hồi, Lý An Đăng nhanh chân chạy đến phía sau khu vườn.
Vườn cây còn tối hơn nữa, thấp thoáng bóng dáng cành lá dang rộng trong màn đêm. Lý An Đăng bước vào hố mực này, đưa bàn tay không thấy năm ngón. Hắn đốt lên một cây nến đỏ, hướng theo tiếng chuông mà đi.
Lúc này một cái bóng trắng từ xa lướt ngang, Lý An Đăng nhận ra là bóng nữ nhân, đoán là Dạ Huỳnh. Hắn vội chạy theo. "Dạ Huỳnh, dừng!"
Tuy nhiên ả ta không có dừng, Lý An Đăng phóng lên một cái đáp xuống chặn đầu, bắt gặp nữ quỷ mặc váy hồng, đúng là Dạ Huỳnh. Hắn đi ngược lại thở phào. "Dạ Huỳnh, về thôi!"
Nhưng Dạ Huỳnh nhìn hắn vô cảm, thân thể lướt đi. Hắn phối hợp đi ngược về sau, bàn tay phẩy phẩy đằng trước mặt ả. "Không phải bị gọi hồn chứ?"
"Đinh đinh đang đang..."
Càng lúc đến gần tiếng chuông, Lý An Đăng đi theo Dạ Huỳnh một hồi, dừng lại trước một thân cây. Hắn nhìn lên cao, trên cành cây mắc một cái chuông nhỏ toàn thân vàng óng.
Nếu người bình thường nhìn cảnh này e là hét thảm, trời không có gió nhưng chuông vàng tự đung đưa. Còn Lý An Đăng thấy một quỷ hồn ngồi trên cành cây, tay bắt lấy cái chuông bên dưới lắc.
Lý An Đăng không có chút gì sợ sệt, làm thuật sĩ cần bình tĩnh giữ vững dương khí, Tam Hồn Đăng mạnh mẽ mới không lo quỷ hút hồn. Từ nhỏ đến lớn được sư phụ hắn tôi luyện, trải qua nhiều thăng trầm.
Chuyện khác không dám nói, nếu có thằng nào bảo có bầu với hắn cũng phải bình tĩnh.
Quỷ hồn hình như không nhìn thấy hắn, ngồi phía trên cành cây mãi lắc. Nhưng Dạ Huỳnh có ý định muốn trèo lên cây, chuyện này cũng khó bình tĩnh nỗi nha.