Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 126: Đỡ lấy một đòn, bần tăng đến muộn




"Thiên linh linh, địa linh linh, phụng thỉnh ngũ phương ngũ hổ tiền hậu ngũ tướng đại chân quân. Ứng hiện tùy hình lai trợ ngã, sở ngã phụng lệnh đáo thần ngôn, sắc ứng trảm tà thu diệt tẩu, kim quang ẩn hiện sát thần binh. Ngô phụng Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh sắc!"
Lý An Đăng bước dài xông lên, Ô Long Đao hung mãnh mà chém xuống. Lúc này Bình An Ngọc Phù rời thân, dương khí tăng lên ác liệt, Lâm Bảo Thục lộ vẻ kinh hãi vung tay, đem khói đen bao phủ toàn bộ thân thể. Thật ra đứng trước áp lực quá lớn, ả không tài nào né tránh.
Thời khắc Ô Long Đao chạm vào, một trận nổ rền vang. Lâm Bảo Thục lung lay thân ảnh, nhanh chóng xoay người chạy đi. Còn không hiểu một giây trước Lý An Đăng bình thường, một giây sau hắn đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, vả lại trên mặt đều hiện ra sát khí.
Lý An Đăng nào để Lâm Bảo Thục như nguyện, Ô Long Đao không ngừng đỏ lên, đâm xuyên qua nữ quỷ. Ả ta thét lên, nhưng khác với Lý An Đăng nghĩ, dính một đòn nặng như vậy ả vẫn thoát được, trực tiếp bay xuống bên dưới.
Đó là hướng thi thể, ả không đem được nó đến đây, ả tự tìm đến nó. Một khi hồn xác hợp thể, trở thành quỷ thi, lại là một cái Ác quỷ vô cùng khó đối phó.
Cao Cao dùng chân đạp dằn thi thể, còn Trần Đại Long ôm cứng bắp đùi. Mắt thấy Lâm Bảo Thục tiến gần, cậu liều mình đem linh phù nhiễm lửa ném về ả.
"Đạo sĩ còn không biết lượng sức?" Lâm Bảo Thục khinh thường, một tay bóp nát linh phù bay đến.
Tay kia Trần Đại Long hộ sẵn một con sâu trùng, tiếp ứng linh phù, một mực bay vào nữ quỷ. Sâu trùng là của Cổ thuật, không cần đề cử, Trần Đại Long đã tung con sâu trùng mạnh nhất.
Sâu trùng chạm vào lửa, xung quanh phát ra ánh sáng xanh, phút chốc hoá Cổ Mẫu, há miệng nhe toàn răng nanh. Sâu trùng là thực thể nhưng có thể ăn hồn phách, một hơi cắn lấy Lâm Bảo Thục. Đau đớn truyền đến không nhẹ, Lâm Bảo Thục vặn vẹo gương mặt dày đặc ghê tởm, xem chừng muốn đem Trần Đại Long băm thành tám khúc.
Trần Đại Long cầm roi gỗ đào quật ả ta. Đột ngột huyết quang phát ra, Trần Đại Long cả kinh, trước mắt nhưng lại không còn thấy nữ quỷ. Đổi lại, một chùm dây thừng từ trên đầu cậu thả xuống, kèm theo âm thanh. "Đạo sĩ, chết!"
Đúng lúc, mấy sợi dây thừng bị gió cuốn phi tan. Lý An Đăng nhào đến, bàn tay nắm cổ áo Trần Đại Long kéo về phía mình. "Không sao chứ?"
"Trâu bò, tôi ổn!"
Ngược lại sắc mặt Lý An Đăng đều nói không tốt, chẳng qua bóng tối che lấp, nếu không sẽ doạ Trần Đại Long thế nào. Sau khi tháo Bình An Ngọc Phù, năng lượng bên trong Lý An Đăng thoát ra không thể kiểm soát, càng lúc sẽ mệt mỏi.
Đằng trước, một đôi quỷ trảo đầy máu bay đến. Lý An Đăng đẩy Trần Đại Long ra ngoài, quỷ trảo cắm thẳng trên thân hắn.
"Hả, trâu bò!!!" Trần Đại Long ngã dưới cái bàn, kinh hô, trong lòng sợ hãi.
Lý An Đăng đem Bình An Ngọc Phù đưa trước, mặt dây chuyển đỏ lên, một bộ mặt quỷ xuất hiện, nhăn nhó khó coi. Giữa ngực đau nhói, hắn cố lầm rầm. "Ngũ tinh liệt chiếu, hoán minh ngũ phương. Thuỷ tinh khước tai, mộc đức trí xương. Huỳnh Hoặc tiêu hoạ, Thái Bạch tích binh. Trấn tinh tứ cứ, gia quốc lợi hanh. San danh ngọc giản, lục tự đế phòng. Thừa phong tán cảnh, phi đằng thái không. Xuất nhập minh vô, du yến thập phương. Ngũ vân phù cái, chiêu thần nhiếp phong. Dịch sử vạn linh, thượng vệ Tiên Ông."
Xung quanh thân thể nhất thời loé lên hoàng quang, một tiếng thét chói tai, Lâm Bảo Thục bay lên trần nhà. Mà Lý An Đăng bên dưới cầm Bình An Ngọc Phù đến run tay, gương mặt không còn chút điểm máu.
"Đạo sĩ, đúng là không biết trời cao đất dày!" Lâm Bảo Thục cười lạnh, chuyển hướng qua Cao Cao.
Chưa kịp làm gì, Cao Cao bị thi thể dưới chân bật dậy đẩy ngã xuống. Anh chống tay khỏi ngã, thế nhưng bên vai đau thấu xương, khó mà giữ độ lạnh lùng.
Thi thể vọt đến Lâm Bảo Thục, một bên yêu kiều, một bên dữ tợn, nhưng hợp lại sẽ gây đại hoạ, trong vòng trăm mét sẽ không có người sống.
Lý Giao xoay ngược Ô Long Đao, toàn lực đâm về trước. Lâm Bảo Thục giơ tay chặn lấy, nhưng là, Ô Long Đao bay thẳng đến thi thể, đâm xuyên thi thể. Lâm Bảo Thục giật mình, tiếc là thi thể bị đẩy văng xa.
Cao Cao chắn ngang, hai chân xoay chuyển, phù văn cuồn cuộn đánh vào vào Lâm Bảo Thục. Như là một mũi khoan cắm vào, phút chốc tủa ra không biết bao nhiêu khói đen từ ả. Ả thét lên làm hiệu ứng, điên cuồng giãy giụa.
"Đúng rồi, đánh vào điểm yếu!" Lý An Đăng nói yếu ớt nhưng quyết đoán.
Trần Đại Long tức khắc nhảy lên, roi gỗ đào đâm vào ngực Lâm Bảo Thục. Dày vò vào chỗ đau nhức, Lâm Bảo Thục rú lên, nỗi đau không cần phải thuyết minh. Ả chợt vung hai tay, hai đợt khói đen đánh thành vòng cung, trúng cả Trần Đại Long và Cao Cao, hai người rẽ hai hướng, bầm dập.
"Chết, tụi mày đều chết!" Lâm Bảo Thục nổi giận quát, vù vù lướt đến.
"Um ma ni pad me hum..."
Đột nhiên phật quang phát ra, vỗ đến Lâm Bảo Thục đang bay lưng chừng. Ả phát hiện thì đã muộn, toàn thân bị ép vào góc tường. Mà ba người nghe âm thanh quen thuộc này liền biết là ai.
Bất U nhàn nhã tiến vào, quay qua quay lại, ba người đều nằm gục, mỗi người một góc. "A Di Đà Phật! Bần tăng đến hơi muộn!"
"Đến... Là tốt!" Lý An Đăng ngẩn đầu nói, sau đó cúi xuống ngất xỉu.
Lơ là một chút, Lâm Bảo Thục thoát khỏi vách tường, mái tóc bồng bềnh phảng phất bầy rắn đen, xung quanh bu lấy rất nhiều mị ảnh. Tràng cảnh muôn phần áp lực, tuy nhiên giữa ngực ả vẫn có khói đen xịt ra.
Bất U liền nhận ra, thầm nói cảm ơn ba người đã làm yếu nữ quỷ. Hai tay nhẹ nhàng khoác lên, Song Thần Công xuất hiện, Thiết Côn mịt mờ, Ngân Côn loá mắt.
Lâm Bảo Thục vừa bay đến, Bất U vụt liên tiếp hai côn. Mặc dù Lâm Bảo Thục bị thương nhưng độ hung mãnh không bị suy giảm. Cảm giác như đánh vào tường đồng vách sắt. Ả cũng biết chống trả kịch liệt, quỷ trảo không ngừng múa, tóc đen cuốn vào chân Bất U.
Ngay tại lúc này.
"Trưởng lão, tôi đây!"
"Tôi hỗ trợ anh!"
Trần Đại Long một bên, Cao Cao một bên, gắt gao khoá chặt chân Lâm Bảo Thục. Bất U có chút cảm động, Song Thần Côn thật nhanh va chạm lên nữ quỷ. Trải qua một hồi, đôi tay đều rã rời, Bất U cảm giác không ổn, xung quanh Lâm Bảo Thục vẫn như vậy đen nhánh một màu.
"Oán khí quá nhiều, không thể nào phá giải, đúng là Ác quỷ có khác!" Bất U nói thầm, bàn tay đưa lên một cái khối vuông bằng ngọc bích, phía trên mang hình chữ Vạn. Không sai, đây là Phật Ấn, là năm tỷ.
Đứng gần Phật Ấn, Lâm Bảo Thục không thể kiềm sợ hãi, hất văng Trần Đại Long và Cao Cao dưới chân, xoay người chạy đi trên không.
Bất U đuổi theo, tay nâng Phật Ấn, miệng niệm chú. Trong lúc nhất thời, âm khí xung quanh đều bị hút vào bên trong. Lâm Bảo Thục chợt di chuyển khó khăn, vừa ngoái đầu thì Bất U đã đến gần. Ả há miệng dài ra quái dị, hung hăng nhào đến.
Phật Ấn khẽ toả hào quang, âm thanh Lâm Bảo Thục nhỏ đi. Chỉ thấy ả cố chạy đi, sau đó thân ảnh trở nên mờ nhạt, định mở miệng mắng cái gì, tự nhiên biến mất. Chung quy mà nói ả bị Phật Ấn nhốt lại, vì Bất U không thể đánh tan chấp niệm ả ta.
Hai người bên dưới thở dốc. Bất U đi đến Lý An Đăng, vạch áo hắn. Đón lấy liên hoa đăng, giữa ngực hắn đen thùi như nhiễm mực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.