Âm thanh binh khí không ngừng va chạm, thực chất là do chất liệu xương cốt cứng cáp đánh vào kim loại. Bất U cật lực xoay kim thiền trượng đỡ lấy, sức người dù sao cũng sẽ hao mòn. Ngược lại bạch cốt tinh với cái đầu máu quỷ dị, còn một cánh tay vẫn đứng trên đầu ngọn gió.
Bất U lâm vào tình cảnh nguy hiểm, liên tiếp bị đẩy lùi ra phía sau. Phỏng chừng kim thiền lấp không kín đủ khiến cho anh bị đổ máu.
Từ sau lưng bạch cốt tinh, Ô Long Đao lạnh giá như trên trời giáng xuống. Bạch cốt tinh chỉ kịp quay lại đưa lên cánh tay xương, Ô Long Đao như cũ nhấn xuống, cánh tay xương rơi xuống một đoạn.
Lý An Đăng nhìn qua. "Trưởng lão!"
Bất U gật đầu, kim thiền trượng đi tới một cái, đẩy bạch cốt tinh văng ra xa cùng tiếng thét sắc nhọn.
Lý An Đăng nở nụ cười đắc ý. "Hai cánh tay đều cụt, xem nó còn đánh được không?"
Bạch cốt tinh đều dùng hai tay để tấn công, lần này thua lỗ lớn, nếu nó còn phun yêu khí Bất U lại thu vào. Lý An Đăng nhận ra chiến thắng đang ở rất gần.
Bất U có chút oán hận nói. "Đại sư, anh canh vào thời điểm thật tốt!"
Lý An Đăng chậc lưỡi. "Tôi nghỉ mệt thôi!"
"A, bần tăng còn không có thời gian nghỉ mệt!"
Bạch cốt tinh bị vả một phát nằm trên mặt đất, đột nhiên bật đứng dậy 90 độ, hai tay vẫn cụt. Nhưng tiếp theo xung quanh bạch cốt tinh kẽo kẹt mấy cái, phóng ra nhiều cây gai vừa dài lại nhọn.
Trông nó như quả chùy bằng xương trắng, cũng không biết những cây gai này đã ẩn cư trong thân thể nó lúc này.
Lý An Đăng và Bất U mất năm giây để tiếp nhận. Bất U mở miệng nói trước. "Đại sư, cũng như vậy, anh canh thời điểm thật tốt!"
Lý An Đăng ủy khuất nhìn qua. "Tôi không cố ý!"
"Uông gâu gâu..." Cục Than tham dự sủa tới tấp.
Lý An Đăng kinh hãi quát. "Cục Than, chạy!"
Bạch cốt tinh rống lên một tiếng, bay đến. Cục Than không còn gì để nói, lủi qua một hướng mà chạy. Nhưng bạch cốt tinh cũng không quan tâm đến Cục Than, chuyển hướng về hai người bên kia.
Lý An Đăng có thể thấy bạch cốt tinh đã không còn khả năng cầm nắm, nhưng nó mang một thân đầy gai nhọn, đơn giản là nó đang bay thẳng đến đây.
Tựa hồ chơi Bowling một dạng, mà quả bóng hiện tại đang lăn đến, nhìn những cây gai quá mẫn cảm, không khỏi khiến người ta nghĩ quẩn.
Lý An Đăng và Bất U vội xách theo vũ khí cùng nhau chạy.
Bạch cốt tinh cụt tay cười quỷ dị, thân hình bay theo. Thậm chí với tốc độ này đuổi theo hai người không quá sức.
Lý An Đăng và Bất U trao nhau một cái ánh mắt, nhất tề rẽ sang hai hướng mà chạy, phân tán bạch cốt tinh. Mà bạch cốt tinh lắc qua một bên đuổi theo, vẫn là ưu tiên Bất U.
Lúc này Lý An Đăng mới có thể thở ra một hơi, nhìn từ xa Bất U chạy thục mạng, thầm kêu may quá. Hắn lặng lẽ theo đằng sau, tìm cơ hội lại đánh lén bạch cốt tinh.
Bạch cốt tinh là loại tà vật vô cùng đặc biệt, muốn đối phó rất phức tạp, sức chịu đựng của nó lại dẻo dai. So với tà vật khác như là hạc đứng trong bầy gà.
Nghĩa địa u ám lọt qua bốn giờ sáng. Lý An Đăng nhìn trời, màu tối đã nhạt đi, chỉ cần cố gắng thêm một giờ nữa, bạch cốt tinh cũng phải suy yếu hơn trước ánh mặt trời.
Bản thân Bất U chạy không biết đã rơi vào vị trí nào, đằng sau bạch cốt tinh cứ cao giọng cười gây áp lực. Nghĩa địa đầy mảng mộ trắng, sắc trời đổi thay, tàng phong tụ khí, vậy mà có đợt sương mù giăng lên.
Từ xa Lý An Đăng bắt kịp, cảm thấy sương mù này không bình thường, đương nhiên không phải bạch cốt tinh. Hắn chợt nhận ra, là sương mù của quỷ đả tường.
Hắn liền chạy nhanh hơn nữa, miệng đọc Thanh Tâm Chú.
Sương mù bất tận, phút chốc xung quanh toàn là khói trắng, trước mắt 5m đều không thấy rõ. Bất U quay đầu ra sau, bạch cốt tinh cũng không thấy đâu, làm sao biết nó đang ở hướng nào.
Vừa lúc này, Bất U bị một bàn tay kéo qua một hướng, kém chút giật mình. Quay lại, hoá ra là Lý An Đăng, hắn kéo Bất U ngồi xuống, nấp sau một ngôi mộ. .
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Bất U mới thở phào, tăng y thấm mồ hôi lạnh ngắt. "Đại sư, cảm ơn! Bần tăng nghĩ mãi không ra, ra là đại sư làm phép!"
Lý An Đăng nhăn mặt. "Tôi không có phép nào tạo sương mù, là của quỷ đả tường!"
"À... Quỷ đả tường ở đâu?"
"Khoan nói chuyện đó!" Lý An Đăng ngẩng đầu nhìn. "Tôi cần dụ nó đến gần cái quan tài, lần này chỉ được thành công, không được thất bại, chúng ta phải xuất toàn lực!"
Bất U gật đầu. "Bần tăng đã hiểu, đến lúc nghỉ mệt của bần tăng!"
Nói xong anh liền dựa lưng vào mộ. Lý An Đăng không quan tâm, cẩn thận nhìn quanh, chuẩn bị chén sứ và mực chu sa đổ vào. Cũng như trước đây, ném ba tấm Khai Thủy Phù cho mực cháy lên, dùng bút Phán Quan khuấy đều.
Hắn không ngờ đến việc này, ngay thời khắc quan trọng quỷ đả tường lại xen vào hỗ trợ. Dù sao đối với tinh linh càng dây dưa vào luân hồi càng không tốt, nhưng hắn sẽ ghi nhớ điểm này.
Bất quá quỷ đả tường là hồn phách, bạch cốt tinh không thể làm hại đến. Hơn nữa bạch cốt tinh cũng đã bị lạc trong sương mù.
Lý An Đăng lại nhìn lên, sương mù còn chưa tan. Hắn đặt chén sứ qua một bên, đem ra một tấm Toàn Năng Phù, hai bàn tay kẹp thân lá bùa đồng thời kết ấn, miệng đọc. "Vân triện thái hư, hạo kiếp chi sơ, sạ hà sạ nhĩ, hoặc trầm hoặc phù. Ngũ phương bồi hồi, nhất trượng chi dư, thiên hoàng chân nhân, an bút nãi thư. Dĩ diễn động chương, thứ thư linh phù, Nguyên Thuỷ hạ giáng, chân văn đản phu. Chiêu chiêu kỳ hữu, minh minh kỳ vô."
Cuối cùng lá bùa cũng cháy lên. "Trầm a năng tự dũ, trần lao nịch khả phù, u minh tương hữu lại, do thị thăng tiên đô."
Tức khắc hai con mắt Lý An Đăng đỏ lên. Hắn vừa khai thiên nhãn, tròng mắt đảo một vòng, bạch cốt tinh sau lớp sương mù mồn một hiện lên, khoảng cách cũng không xa lắm.
Hắn mới quay lại gọi Bất U, anh ta... Đang ngủ. Hắn không dám gọi lớn tiếng, nhẹ nhàng lay động. Bất U giật mình tỉnh lại. "A Di Đà Phật!"
"Trưởng lão còn có tâm trạng ngủ?"
"Không có gì? Ngủ một giấc tinh thần thoải mái, bần tăng có sức khoẻ đánh tiếp!"
Theo hướng dẫn của Lý An Đăng, cả hai từng bước tiếp cận bạch cốt tinh. Lúc này đang hướng sau lưng nó, Bất U xung phong đem cánh tay gạt sương mù, kim thiền trượng cũng tới.
Tà vật cảm nhận thực sự xuất sắc, chưa kịp tới, bạch cốt tinh đã quay lại. Xem như miễn cưỡng thành công, Lý An Đăng hô "Chạy", cả hai liền quay đầu chạy.
"Hoà thượng, đứng lại!" Bạch cốt tinh cụt tay nhưng đầy gai, lao đi như mũi tên bắn vào Bất U.
Bất U thể chất rất khá, đổi lại kẻ khác sẽ không cầm cự được đến bây giờ. Anh chạy thật nhanh đến cái quan tài trên mặt đất, mà sao, ngủ một giấc cơ bắp được thư giãn, hai cái chân có cảm giác rã rời không sung mãn như ban đầu.
Bạch cốt tinh nổ ra tràng cười, một mực định ôm vào Bất U. Đã quá gần nhau, trong lòng Bất U chớm động, quay người lại đưa kim thiền trường ngăn trở.
Bạch cốt tinh ủi thẳng thân thể vào, Bất U làm sao chặn hết, một lượt mấy cây gai đâm vào da thịt đau điếng. Bất U cắn răng, bị đẩy văng đi, tấm lưng rơi xuống một nơi bằng phẳng.
Khi nhận ra thì Bất U tự biết mình đã nằm trên quan tài. Quan tài chỉ mới qua một đêm, hứng sương không ít, bề mặt cũng lạnh lắm.
Lần nữa bạch cốt tinh xông đến, Bất U lật mình, thuận thế kéo ra nắp quan tài. Bạch cốt tinh lao thẳng vào, chính xác là lao thẳng vào trong quan tài.