Con người có Tam Hồn Đăng, là ba đốm lửa xanh nằm ở hai vai và trên đầu, dương khí nhiều nhất chứa ở đây. Quỷ hồn vỗ vai hay sờ đầu sẽ hút đi dương khí, tùy theo khả năng của quỷ hồn đó, dương khí đi ra nhiều hay ít.
Có quỷ đánh một cái liền tắt lửa, có quỷ phải đè nén đến khi nào tắt thì thôi, có quỷ cảm thấy lấy lửa đã đủ, rời đi tha cho người đó mạng sống.
Tam Hồn Đăng, mất hai ngọn sẽ chết.
Cao hơn một chút, quỷ hồn hút hết toàn bộ Tam Hồn Đăng, sau đó trực tiếp ăn hồn phách của người đó, nhẹ thì dẫn người đó theo, tuy nhiên vẫn chết.
Lý An Đăng quyết định nhất quán đi đến, chưa kịp nói cái gì, nữ quỷ kia rất là nhút nhát, thấy người đến thì bay vọt vào trong nhà mất tích
Từ sau lưng Ngô Như Cầm nhìn theo, Lý An Đăng hướng lông mi vào tầng hai, vừa thấy ả chui vào cửa sổ.
"Cũng chạy nhanh đó chứ!"
Ngô Như Cầm quay lại. "Là cậu..."
"À, không có gì, tôi vừa thấy một nữ quỷ bám phía sau chị, không biết chị tin..."
"Đương nhiên tin! A, cậu nói đúng, tôi thật sự..." Ngô Như Cầm đã nhìn thấy quỷ nên tin, sau đó nhỏ giọng nói.
"Thật sự thấy quỷ?"
"Phải! Chuyện cách đây một tháng trước..." Ngô Như Cầm kể lại.
"Tôi có đi ngang nghĩa địa, lúc về cảm thấy trong người không khoẻ, đi khám bác sĩ thì không ra bệnh. Việc chẳng có gì, đến khi trong nhà liên lục xảy ra chuyện, tôi hay nằm mộng thấy điều ma quái, lúc tỉnh dậy thấy bóng trắng trước giường, nhưng bật đèn lên không thấy.
Tôi bị nhiều hôm liên tiếp, không chịu nổi, có thời gian đi xuống thôn của người quen, giới thiệu cho tôi một người thầy pháp xem giúp.
Sau khi xem xong, thầy nói tôi bị quỷ ám, nhưng cả thầy cũng sợ nó, không có cách trị. Thầy cũng không dám lên nhà tôi, sợ nó quật chết."
Lý An Đăng mới nói. "Tôi đồng ý vào nhà chị, nhưng mà..."
"Cậu yên tâm, tiền bạc không thành vấn đề!"
Lý An Đăng chậc lưỡi một cái, tỏ vẻ khổ tâm, mau đẩy Ngô Như Cầm vào nhà, hình như động tác rất xông xáo tự nhiên.
Ngô Như Cầm vừa đi vừa nói, đôi khi trong nhà sẽ có tiếng vòi nước mở, bàn ghế kéo nhau, bát đĩa thay phiên đổ vỡ. Cô đã ly dị chồng, trong nhà còn có cô con gái, từ lúc xảy ra chuyện đã chuyển qua nhà dì "lánh nạn".
Quỷ hồn bày trò hù doạ, một số là thích, trường hợp này là muốn cho con người sợ hãi, lửa Tam Hồn Đăng thiếu dương khí củng cố sẽ yếu đi, quỷ dễ dàng hút.
Nói một quỷ hiện thân giết người cũng hơi thái quá, chí ít chúng dựa vào môi trường âm khí cao, như trong góc tối, nơi vắng người hù dọa. Ngoài ra tác động vật lý một chút, kéo chân xô đẩy vân vân. Như trong nhà Ngô Như Cầm, làm vỡ chén đĩa đại loại thế.
Ngô Như Cầm mở đèn lên, Lý An Đăng nhìn đồ vật trong nhà xáo trộn, Ngô Như Cầm chỉ đi vài ngày, đúng là quậy phá hết sức.
"Lên tầng hai!" Lý An Đăng nói.
Ngô Như Cầm dẫn hắn lên cầu thang, dọc theo hành lang. Hắn nhìn quanh một lượt, xác định vị trí cửa sổ ban nãy, ngón tay chỉ đến một cánh cửa. "Trong này!"
"Đó là phòng ngủ tôi!" Ngô Như Cầm quảng cáo, vặn khoá đẩy cửa vào trong, ngón tay sờ công tắc.
"Không cần mở đèn!"
Lý An Đăng cắt ngang hành động Ngô Như Cầm, đoán một chút nữ quỷ là Oán hồn, mở đèn ả cũng không thể xuất hiện.
Hắn đốt cây nến đỏ, cầm trong tay đi vào trong. "Biết sợ sao, trốn kỹ đấy!"
Ngô Như Cầm nghe hắn tự kỷ, dừng lại phía sau lưng lo sợ.
Lý An Đăng mới nhỏ sáp lên nền, cắm xuống. Ngô Như Cầm đang trong thời kỳ dẫn âm, thảo nào có thể thấy Thiên Bảo, cũng do nữ quỷ đã ám, dương khí đến mức yếu.
Tiếp theo, Lý An Đăng lục trong ba lô một chén sứ, lấy thêm cái túi trút ra toàn gạo nếp, đổ hơn phân nửa chén.
Kế đến lấy tấm bùa trống, xé hai ba cái xuất hiện người giấy nhỏ trong tay. Đem ra một bó nhang, rút ba cây nhang, so chân nhang tụ lại đâm thủng mặt người giấy. "Mắt!"
Đâm hai bên lỗ thủng vừa rồi. "Tai!"
Đâm ngay bụng. "Thân!"
Cắm nhang vào trong chén gạo, sau đó Lý An Đăng đứng lên, hai bàn tay kết ấn kẹp người giấy. Lấy một sợi chỉ đỏ đâm qua "Mắt", cột lại thả lơ lửng xuống dưới.
Đây là « Chiêu Hồn Pháp», hồi sau sẽ rõ.
Ngô Như Cầm nhìn mà dãn mắt, ba cây nhang không thắp mà cháy bạo, suýt nữa doạ cô la lên.
Người giấy đột nhiên đưa một tay ra trước, lất phất nhanh chóng như có gió thổi lên, so với động tác người ngoắc tay không khác nhau mấy.
Tầm một phút sau, dưới gầm giường chạy ra một bóng trắng, chính là bóng nữ quỷ.
Người giấy càng ngoắc, bóng trắng càng chạy đến gần Lý An Đăng, ả la lên một tiếng, hai mắt chảy đầy máu, mở miệng có hai hàng răng nanh, đưa hai cánh tay gầy như ống hút, mười ngón tay lão trường, móng tay như mũi khoan.
"Mày là ai?" Ả chỉ hù doạ chứ chưa dám đến gần, mục đích là chống lại người giấy gọi hồn.
"Còn dám hung hăng?"
"Cậu, có quỷ sao?" Ngô Như Cầm nhìn thì không thấy gì.
Lý An Đăng đưa cho cô một lọ thuốc. "Xịt nó lên mắt!"
Đây là « Thanh Phong Lệ», làm từ nước ép lá liễu và tro bùa, mở âm dương nhãn trong nửa giờ đồng hồ.
Lý An Đăng có sẵn âm dương nhãn nên ít dùng, lọ thuốc còn nặng tay, Ngô Như Cầm xịt ngang hai mắt, cảm nhận một chút lạnh buốt.
"Á!!!"
Nữ quỷ cùng Lý An Đăng giật mình, Ngô Như Cầm vừa thét lên, không tự chủ ngã phịch xuống.
"Không sao, có tôi ở đây!" Lý An Đăng quay đằng sau nói.
"Há há, có mày ở đây thì sao? Tụi mày đều phải chết!" Nữ quỷ làm cho mái tóc bay bồng bềnh rất đáng sợ, mở miệng một cái đến mang tai, trong miệng tối đen hun hút.
Lý An Đăng kéo người giấy lên, dùng chỉ đỏ quấn một vòng quanh cổ người giấy. "Nói đi!"
Nữ quỷ đột nhiên đem hai bàn tay chụp cổ, tựa hồ bị bàn tay vô hình bóp cổ họng.
"Đáng lý tao đưa mày đi đầu thai, nhưng mà..." Lý An Đăng nói giữa chừng, bàn tay cầm người giấy khẽ phất bốc lửa.
"A! Thiên sư tha cho tôi!" Phía trước nữ quỷ cũng bị cháy toàn thân, chỉ buộc cổ họng cháy đứt, có thể mở miệng ra nói. Ả biết sợ nên cầu khẩn, bất quá Lý An Đăng hành đạo cũng có nguyên tắc.
Lửa này không cháy thứ gì trong nhà, đến khi cuồn đi, để lại một đám kim tuyến bay lơ lửng.
"Không sao rồi!" Lý An Đăng thu dọn đồ đạc, đi đến kéo tay Ngô Như Cầm đứng dậy.
Cô đang run rẩy, hít thở mấy cái hoàn hồn. "Đó là..."
"Hồn phiến, quỷ bị hồn xiêu phách tán sẽ để lại, không cần sợ nữa!"
Ngô Như Cầm không biết làm gì hơn, hỏi số tài khoản Lý An Đăng. Hắn làm gì có thẻ ngân hàng, Ngô Như Cầm lại không có tiền mặt, chỉ còn cách mời hắn bữa cơm.
Phương diện này tốt, hắn đang đói bụng gần chết.
Trên bàn cơm, Ngô Như Cầm hỏi qua mới biết, Lý An Đăng chưa có nơi để đến. Vừa vặn cô có kinh doanh phòng trọ, là dãy nhà cạnh bên ngôi nhà này.
"Nếu cậu không chê cứ ở lại, xem như trả ơn, tôi không lấy tiền!" Ngô Như Cầm nói.
Lý An Đăng gật đầu, không có mở miệng, đang bận nhét thức ăn vào trong miệng. Ngô Như Cầm ngược lại nhìn rất buồn cười.
Cầm khăn giấy lau miệng, uống cốc nước, Lý An Đăng vừa mới hồi sinh. Lúc này hắn mới nhớ đến lời Ngô Như Cầm, xin phép được đến ngay phòng trọ.
Ngô Như Cầm đồng ý, nhân tiện Lý An Đăng muốn tìm việc làm, cô có vài công việc có thể giới thiệu cho hắn. Lên thành cần nhất là quan hệ, nếu không sống rất chật vật.