Thức Giả

Chương 1: Tìm lại chính mình




Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Thần trí tôi mơ hồ. Cả người tôi tê dại. Tôi cố mở mắt nhưng không thể. Bên tai tôi cứ vang vọng một âm thanh hỗn độn “Khả Di, Khả Di! Ở lại đây với mình đi!”. Lại có tiếng khóc. Ai khóc? Tại sao lại khóc lớn như vậy? Lòng tôi rối bời, hoang mang tột độ. Có ai đó đang nắm bàn tay tôi, ai đó đang lay người tôi. Có cái gì mằn mặn cứ rơi xuống mặt tôi. Nước biển hay là nước mắt? Trời ơi, điều gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi cố định thần, từ từ...từ từ thôi tôi ơi!
Một cảm giác bồng bềnh như đang lơ lửng trong dòng nước, tôi không tài nào thở được. Một cơn đau như xé ruột gan khiến cơ thể tôi vụn vỡ. Tôi vùng vẫy, cố sức thoát ra cái cảm giác ghê rợn, khủng khiếp ấy. Cố lên, cố nữa... và rồi tôi bừng tỉnh, mở mắt ra.
- Khả Di sống lại rồi! Bác sĩ, bác sĩ!
Tiếng gào thét vang lên. Ồn quá! Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Dây nhợ quanh người tôi, máy xung điện, máy đo nhịp tim... Bệnh viện sao? Những khuôn mặt vừa vui, vừa ràn rụa nước mắt đang nhìn chăm chăm vào tôi. Họ là ai? Tôi chưa từng gặp họ bao giờ.
Hình như bác sĩ đến, không phải chỉ một người. Họ dùng đèn pin soi vào mắt tôi rồi đo nhịp tim của tôi. Vậy là tôi đã chết đi rồi sống lại sao? Tôi rùng mình, cơ thể tôi run lên, cái lạnh từ trong xương tủy bật ra. Tôi nghe loáng thoáng tiếng bác sĩ, rồi hình như họ tiêm thuốc vào người tôi. Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ cánh tay đến ngực tôi vô cùng dễ chịu. Tôi lại mở mắt. Lần này hình ảnh hiện lên rõ hơn, sắc nét hơn, âm thanh giọng nói của từng người cũng đầy đủ hơn. Tôi cố định hình lại những gì đã xảy ra với tôi. Tôi nhớ đến những cơn đau đến nghẹn thở, những cơn buồn nôn với cái bụng căng như quả bóng. Tôi nhớ đến những bài giảng trên lớp với bao đôi mắt ngước lên nhìn tôi. Tôi là cô giáo ư? Tôi nhớ đến con tôi, em tôi, những người thân của tôi. Họ đâu rồi? Sao không ai có mặt ở đây?
- Khả Di, ba nè con!
- Bà nội nè!
Họ là ai vậy, sao tôi chưa gặp họ lần nào? Tôi bắt đầu hoảng loạn, môi lắp bắp mãi mà không nói nên lời. Một ánh mắt long lanh, trìu mến trên khuôn mặt của một cậu bé khoảng mười tám đang nhìn tôi khiến tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Bác sĩ đã yêu cầu mọi người ra ngoài để tôi nghỉ ngơi. Mọi người không muốn rời đi nhưng vẫn phải tuân theo lời bác sĩ. Ánh mắt của chàng trai vẫn không rời khỏi tôi. Ai vậy nhỉ, chẳng lẽ con tôi? Không, không phải con của tôi!
Mọi người ra khỏi phòng bệnh, trả lại không khí yên tĩnh, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Bác sĩ đến đút ống thở vào mũi tôi, tôi lắc đầu. Ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
- Sao thế cô bé?
Cô bé?? Hóa ra tôi lại là một cô bé ư? Chuyện gì đã xảy ra với tôi? Bác sĩ vẫn cho ống thở vào mũi tôi. Tôi đẩy ra một cách khó chịu.
- Tôi thở được. Bác sĩ đừng cho vào mũi, tôi khó chịu lắm.
Lần này ông ấy nhìn tôi, chắc là giọng điệu của tôi khiến ông ấy ngạc nhiên, nhưng bác sĩ vẫn chìu ý tôi.
- Bác sĩ à, tôi bị làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra với tôi, sao tôi không nhớ gì hết vậy?
Hình như bác sĩ đã hiểu ra điều gì nên ông ấy cười nhẹ, rồi ôn tồn giải thích cho tôi mọi chuyện. Thì ra, tôi bị đuối nước khi đang đi dã ngoại với các bạn trong lớp 12A1. Người con trai ấy chính là bạn cùng lớp đã cứu tôi nhưng khi đưa đến bệnh viện thì tôi đã ngưng thở. Sự hồi tỉnh lại như một kỳ tích mà cả các bác sĩ của bệnh viện cũng không ai ngờ tới. Ông ấy còn nói sự mất trí nhớ tạm thời của tôi cũng chỉ là một hiện tượng bình thường sau khi bị chấn thương cả thể xác và tinh thần thôi.
- Cháu đừng lo nghĩ gì cả, hãy yên tâm nghỉ ngơi. Phải theo dõi và điều trị một thời gian nữa nhé!
Bác sĩ cười rồi vỗ nhẹ vào tay tôi. Gương mặt ông hiền hậu với cặp kính dày cộm. Tóc đã hoa râm, chắc là phải trên năm mươi tuổi rồi. Nhìn vào bảng tên đeo trước ngực, tôi nghĩ vị này có lẽ là bác sĩ giỏi nên mới lên đến chức trưởng khoa. Vậy cũng tốt, dù sao tôi cũng an tâm vì mình sẽ được chăm sóc tốt. Nhưng tôi vẫn mơ hồ về bản thân mình, gì mà lớp 12, gì mà đi dã ngoại? Tôi rùng mình, tôi vốn rất sợ nước nên không bao giờ dám xuống nước. Vậy mà đuối nước sao?
Tôi cảm thấy nhức đầu quá. Đầu óc rối tung bao nhiêu hình ảnh, ý nghĩ lộn xộn như mớ bòng bong. Một ký ức xa xôi vụt hiện lên, hình như tôi đã già, chắc là đã hơn sáu mươi tuổi rồi, sao bây giờ lại là một cô gái trẻ. Một ý nghĩ chợt lóe lên, chẳng lẽ mình đã xuyên không vào một cô gái nào đó giống như trong phim mình hay xem...Lẽ nào là như thế? Không thể, chuyện đó chỉ có trong phim mà thôi!
Một cô điều dưỡng bước vào để truyền nước cho tôi. Cô gái này chừng hơn hai mươi tuổi, nét mặt dịu dàng, chắc là dễ bắt chuyện. Tôi hỏi bằng giọng yếu ớt.
- Chị ơi, bây giờ là năm mấy vậy chi?
Cô điều dưỡng tròn mắt nhìn tôi nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy cười:
- Năm 2019 em à. Em thật sự không nhớ gì sao?
Tôi lắc đầu và nhờ cô ấy lấy phiếu theo dõi ở đầu gường cho tôi xem. Từng dòng chữ hiện lên trước mắt tôi: TRẦN KHẢ DI, 18 TUỔI, KHOA HỒI SỨC CẤP CỨU. Có cái gì sai sai, sai lắm. Tôi không thể nhớ rõ mình tên là gì, bao nhiêu tuổi nhưng tôi biết chắc chắn đây không phải là tên mình và càng không thể 18 tuổi được. Tôi là ai? Tôi vẫn đang ở năm 2019 mà, chắc chắn không phải xuyên không như trong phim rồi. Như thì là sao??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.