Edit: windy
Làm công tử danh môn thế gia, Quách Chinh đến tuổi an bài hôn sự. Vị hôn thê là biểu muội nhà Đại cữu gia, từ nhỏ ngang ngược Chu Xảo Phượng. Hắn không thích, nói với mẫu thân, nhưng vô ích, lại bị ngoại tổ mẫu nói cho một trận, cũng không thay đổi được gì.
Toàn bộ từng bước tiến hành, sau khi thành thân, nàng quấn hắn làm nũng hắt dấm chua. Phàm là hắn phân phó nha hoàn làm cái gì, người nọ khẳng định sẽ lọt vào trận trách phạt cực kì lạ. Tuy đều là làm sau lưng hắn, nhưng Quách Chinh không ngốc, trong lòng càng phiền.
Vì trốn nàng, hắn tìm đủ cơ hội rời khỏi nhà, thậm chí để tiêu hết bực dọc nhỏ nhặt này liền chủ động xin lệnh. Hắn cực kì buồn bực, không biết tới ngày nào mới gặp đúng người.
Gặp được Khổng Hoán Hi là do ngẫu nhiêu, cứu được một cô nương gặp nguy hiểm trong tay bọn ác bá, dọc đường đi liền sinh tình. Nàng vốn là tài nữ trong huyện thành nhỏ, có một lòng thanh cao. Vì hắn, lại cam tâm làm tiểu thiếp.
Lúc này Quách Chinh mới nếm được vui vẻ của một nam nhân, lại không nghĩ rằng, đứa nhỏ trong bụng cô nương hắn yêu thương, lúc hắn phụng mệnh cùng Thái tử đi Nam Tuần, bị Xảo Phượng hại chết rồi. Hắn đã từng cầu xin mẫu thân khẩn thiết chiếu cố tốt cho nữ nhân và đứa nhỏ của hắn, Chu Xảo Phượng cũng ở trước mặt hắn thề đảm bảo sẽ không gây ra lỗi lầm trước đây nữa, sẽ không bắt nạt nàng ta.
Bi thương đến chết tâm, lúc hắn xin lệnh xuất chinh Cao Ly, là đã chết tâm rồi. Bị trọng thương trên trận chiến, một khắc rơi xuống nước kia, quanh thân hắn liền thoải mái.
Cuối cùng đã giải thoát, giải thoát rồi.
Lại mở mắt ra, thấy hai ba đôi mắt nhìn hắn, đó là một ngư dân thuần phác thiện lương. Vóc người nhỏ gầy của lão Quý tốn rất nhiều sức mới vác được hắn từ bờ biển trở về, lại mời đại phu tới trị thương cho hắn.
Vậy mà không chết!
Quách Chinh nặng nề thật lâu, không nghĩ ra vì sao ông trời không lấy mạng mình đi, cũng có chút xoắn xuýt bản thân muốn tìm chết hay không. Bất tri bất giác trong thời gian dưỡng thương, hải tặc xâm nhập, xông vào nhà giết chết phu thê lão Quý, còn cướp đi Tiểu Cần. Chờ hắn nghe được động tĩnh, chịu đau xót ra ngoài đánh lại bọn hải tặc, chỉ kịp nghe được nguyện vọng của lão Quý, hi vọng hắn chiếu cố thật tốt nữ nhi duy nhất của nhà bọn họ Tiểu Cần.
Hắn đồng ý, nắm bàn tay đầy máu tươi của ân nhân cứu mạng, trịnh trọng hứa sẽ chiếu cố Tiểu Cần cả đời, bảo vệ nàng thật tốt.
Về sau, hắn như tìm được lý do cho mình, bởi vì hắn gách vác một trách nhiệm, phải chiếu cố một tiểu muội muội còn chưa lớn lên.
Chỉ là, muội muội cũng tới ngày lớn lên. Tuy hắn lấy tên giả Ngưu Ngốc, che giấu thân thế địa vị của mình, cũng không để lộ quá nhiều bản lĩnh. Nhưng muội muội ngốc nghếch này, lại vẫn yêu hắn.
Nếu hắn thật sự chỉ đơn độc một mình, có lẽ hắn sẽ lấy nàng, cho nàng một đời an ổn, cũng cho mình một gia đình ấm áp. Dù sao ở dưới một mái hiên hai năm, tiểu cô nương đang ở độ tuổi thanh xuân, cũng sẽ có mấy nháy mắt khiến hắn có chút động tâm.
Chỉ là, hắn không thể.
Mặc dù lúc rời Kinh thành, để bức hưu thư lại. Nhưng trong lòng hắn rất rõ, con cái đại gia tộc, căn bản không thể quyết định hôn sự của mình. Bức hưu thư của hắm, chỉ là để cho phụ mẫu tham khảo thôi, bọn họ sẽ càng suy xét tới thể diện gia tộc, với quan hệ với cữu gia, ý kiến ngoại tổ mẫu. Tổng kết lại, đời này sợ rằng không có ngày hòa ly rồi.
Ngày ấy, Nhị đệ Quách Khải tìm tới cửa, tại lúc hắn sắp thừa nhận thân phận, Chu Lãng tới. Tận lực né tránh loạt suy nghĩ cuồn cuộn lên như thủy triều, Chu Xảo Phượng muội muội Chu Lãng, là ác mộng của hắn.
Lúc này Tiểu Cần mới biết thân phận thật sự của hắn, tôn tử Quốc công gia, trưởng tử Binh bộ thượng thư, phó soái chinh đông Quách Chinh, là một người nàng vĩnh viễn không thể với tới.
Đêm nay, Quách Chinh một đêm không ngủ. Nửa đêm, nghe được tiếng khóc nàng cố gắng đè nén. Hắn yên lặng nghe, trong lòng như có một nhát dao đâm vào miệng vết thương.
Ngày hôm sau, nàng đem ánh mắt khóc sưng vù đi tìm lão thái thái nhà bên, nhờ bà tìm cho nàng một mối hôn sự. Rất nhanh liền dẫn tới một thợ đánh cá ở thôn bên tới, lấy danh nghĩa xin chén nước gặp mặt một lần. Khóe môi Từ Sinh nhếch lên, liền nhìn ra được hắn cực kì mãn ý Tiểu Cần, mà Quách Chinh nghiêm mặt ngồi ở bên cạnh, hắn vừa kính trọng lại có chút sợ hãi.
Trời tối, Quách Chinh không uống rượu, mà Tiểu Cần không uống rượu, lại ngoại lệ uống ba chén. Tửu lượng của tiểu cô nương thấp, say mê rối tinh rối mù, ngồi trên mặt đất. Ôm chân của hắn kể ra, nói nàng thích hắn, từ hai năm trước đã thích, vẫn trông ngóng sẽ gả cho hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ tới thân phận hắn lại cao tới không thể chạm, tự dặn mình chặt đứt phần si tâm vọng tưởng này. Nói đến chỗ động tình, nước mắt tiểu cô nương lã chã rơi.
Trong lòng Quách Chinh cũng không chịu nổi, tiểu cô nương cẩn thận che chở hai năm, thật sự phải gả cho người khác, nghĩ lại liền khổ sở không thở nổi.
“Kì thật ta không muốn gả cho người khác, một chút cũng không muốn, nhỡ tối hôm thành thân đó ta không nhịn được khóc, thì làm sao bây giờ? Hắn có đánh ta không?” Tiểu Cần khóc hu hu.
“Sẽ không, muội yên tâm đi, ta sẽ không cho phép người khác bắt nạt muội.” Hai mắt Quách Chinh trống rỗng vô hồn.
“Nhưng mà nhưng mà ta phải gả cho người ta, huynh có năng lực như thế, ta cũng không cần sống chết nữa, đánh chết ta sớm một chút càng tốt, ta liền chờ kiếp sau có duyên gả cho huynh.” Hai mắt Tiểu Cần đã không mở ra được, nằm ở trên đùi hắn ngủ.
Quách Chinh đem bàn tay sẹo vỗ về đỉnh đầu nàng, đôi mắt thâm sâu. Làm gì có kiếp sau? Cả đời này thật sự đã bị Chu Xảo Phượng trói buộc cả đời rồi, nhìn nữ nhân mình yêu thương ôm hận mà chết sao?
Không! Hắn đã có lỗi với Hoán Hi rồi, không muốn có lỗi với Tiểu Cần nữa. Chu Xảo Phượng, Quách Chinh ta bị ngươi làm khổ mấy năm nay, là người đã chết một lần, sau này, ta cũng không cần để ý ngươi nữa. Phụ mẫu coi như nhi tử hiểu biết của mọi người đã không còn đi, cuộc đời khổ cực, còn mấy năm này, con muốn sống vì chính mình.
Quách Chinh ôm lấy Tiểu Cần say sưa lên giường nàng, ôn nhu rút vớ giày cho nàng, đắp kín chăn lại.
Buổi sáng Tiểu Cần tỉnh lại, cảm thấy đầu có chút đau, dụi dụi mắt, chỉ thấy Quách Chinh ngồi ở ghế dựa cạnh giường, thấy nàng thức dậy, liền đưa một chén nước ấm qua.
“Tiểu Cần, ta đã nghĩ rồi, nếu cứ trốn tránh như vậy, không bằng chúng ta nói chuyện một chút. Thân phận của ta muội cũng đã biết, ta không dám cưới muội, cũng không phải không thích nữ nông gia. Mà là trong nhà ta đã có thê tử, mà nàng ta còn là một người nhẫn tâm ghen tị, trước kia ta từng có một tiểu thiếp, đã bị nàng ta hại chết rồi. Nhưng nàng ta là biểu muội của ta, ta không thể giết nàng ta báo thù cho Hoán Hi, chỉ có thể tới nơi khác rời khỏi nhà, cũng không muốn trở về. Ta biết trong lòng muội có ta, không sợ vết sẹo trên mặt ta, nguyện ý theo ta nửa đời sau. Chỉ là…”
Tiểu Cần cúi đầu nhìn y phục chỉnh tề trên người mình, liền ngồi dậy, bóp trán, cúi mắt xuống nói: “Giống như thân phận của ta vậy, chỉ sợ làm thiếp cho huynh cũng không được, kì thật chỉ cần có thể ở cạnh huynh, ta không cần danh phận, làm nô tỳ cũng được.”
Sắc mặt Quách Chinh ngưng lại nhìn nàng, rất lâu mới nói: “Ta sẽ không để muội làm nô tỳ, ta sẽ cưới muội là thê tử, để người cả thôn làm chứng. Chúng ta vẫn sống ở nơi này như cũ, Kinh thành kia đã không liên quan tới ta rồi. Nhưng mà, có lẽ sẽ có một ngày bọn họ tìm tới chỗ này, khiến muội phải đối mặt với rất nhiều điều không thể chịu nổi, muội phải chuẩn bị tâm lý.”
Tiểu Cần sợ hãi nâng mắt lên, khó nén vui mừng sợ hãi: “Thật vậy chăng? Chúng ta thật sự có thể thành thân sao? Nếu như vậy, ta nguyện ý sau này cùng huynh có phúc cùng hưởng.”
Quách Chinh bước tới phía trước một bước, ngồi xuống mép giường, cầm tay của nàng: “Được, chúng ta cứ quyết định như vậy, có phúc cùng hưởng.”
Cùng tháng, dưới sự chủ trì của lý chính, tổ chức hôn lễ đơn giản. Quách Chinh cũng không báo cho đệ đệ Quách Khải, dù sao thân phận Thứ sử của hắn cũng quá dọa người, người trong thôn đều sợ.
Chung quy, hắn vẫn lo lắng mẫu thân với Chu Xảo Phượng tìm tới, mang theo Tiểu Cần rời khỏi. Chỉ an bài người đưa cho Quách Khải một phong thư, nói là tìm một nơi đặt chân cuối cùng, coi như thông báo cho hắn.
Một đường xuôi nam, đi đến Vân Sơn đài non xanh nước biết, phát hiện Tiểu Cần mang thai, liền ở lại trong một thôn nhỏ. Quách Chinh viết thư cho Quách Khải, nói cho hắn biết nơi mình dừng chân. Lúc nhận được hồi âm, lại cực kì ngoài ý muốn gỡ được khúc mắc nhiều năm.
Trong thư nói, Chu Xảo Phượng cắt đứt tình cảm với Quách Chính, khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo diệu, đến am ni cô tu hành rồi. Chu gia cũng cho Quách gia một lời rất sảng khoái, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Chu gia, từ nay về sau Quách Chinh có thể cưới người khác, duy trì hương hỏa. Hoàng thượng cũng nghe nói Quách Chinh bị thương nặng mất trí nhớ, hiện giờ nếu hắn vui vẻ ở nơi hương dã liền để hắn đi, chỉ là không thể để nhân tài văn võ nhiều năm làm một nông phu, liền phong cho hắn làm Huyện lệnh trấn Tu Võ, hi vọng hắn có thể tạo phúc cho dân chúng một phương.
Hôm nay, Thứ sử đại nhân tự mình dẫn ba nha dịch tới đón phu thê Quách Chinh, dọc theo đường đi chậm rãi vào trấn Tu Võ, thứ sử vì có việc liền rời đi.
Phía trước vẫn khua chiêng dẹp đường như cũ, Quách Chinh ngồi ở trên ngựa suy nghĩ tung bay, lại đột nhiên bị một đống người cãi nhau ngăn lại. Đám nha dịch đang muốn quát mọi người lui ra, Quách Chinh khoát tay, kéo dây cương yên lặng đứng ở phía sau đám người, xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, nhìn thấy cực kì rõ ràng. Một phụ nhân đầu tóc bù xù quỳ trên đất, ôm một nam tử sắc mặt tái nhợt. Nam tử kia chỉ mặt đồ trong, hai chân để trần, nhìn giống như bệnh nặng trên giường, bị người ta ném ra.
“Oan uổng, oan uổng quá, cây sâm núi kia là ta đổi trang sức mua được, căn bản không phải trộm, mọi người xem xem, ta xuất thân danh môn thế gia, sao có thể nói dối?” Phụ nhân kia khóc ròng nói.
Thân thể Quách Chinh cứng đờ, giọng nói này thật quen tai, lại có chút xa lạ, là khẩu âm Kinh thành. Lại nhìn kĩ dung mạo của người kia, tóc bay rối loạn thật sự nhìn không rõ.
Một viên ngoại ở bên cạnh khẩu âm bản địa nói: “Mọi người cẩn thận nhìn xem này, đôi phu thê này là xuất thân danh môn sao? Lúc vừa tới thuê phòng chỗ ta, coi như đại lượng, lập tức đưa ra tiền thuê nửa năm, ăn uống cũng coi như xa xỉ. Hiện giờ nam tử kia bị bệnh, nữ nhân không có cắc bạc nào, liền khất tiền thuê đã nữa tháng, làm gì có nhiều bạc mà mua một cây sâm núi? Không dám lừa các vị, đây là do con ta năm trước thi đậu Tiến sĩ mua từ Kinh thành, cố ý hiếu kính ta, không nghĩ tới lại bị khách thuê này trộm đi, mạnh miệng nói là nàng ta mua.”
Mọi người nhao nhao gật đầu, không hề nghi ngờ lời viên ngoại kia nói, nhao nhao chỉ vào phụ thân kia trách mắng, đủ các câu ô uế.
Nữ nhân kia giống như là quen được nuông chiều, chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy, cả người phát run, chỉ vào viên ngoại kia nổi giận mắng: “Ta nói cho ngươi biết, ta ở Kinh thành là đại tiểu thư Quận vương phủ, sao có thể cho ngươi nói xấu như vậy. Người chờ đi, ta tới huyện nha kêu oan, nhất định phải để huyện thái gia trị tội ngươi.”
Lúc này, có người đột nhiên nhìn thấy cờ lệnh Huyện lệnh, xem náo nhiệt hô lên: “Huyện thái gia tân nhậm đến đây, ngươi cứ kêu oan đi.”
Chu Xảo Phượng nâng hai mắt đầy hơi nước lên, nhìn về phía quan gia cưỡi ngựa phía trên. Nàng không nhìn thấy rõ, chỉ nhìn quan phục trên người hắn, xác nhận là Huyện thái gia không sai, liền buông nam nhân trong tay ra, khóc lớn quỳ tới: “Đại nhân, đại nhân ta bị oan, điêu dân này hắn là kẻ xấu. Ta đem trang sức đáng giá của mình đưa cho nương tử hắn, nhờ nàng mua sâm tới cứu phu quân ta, hắn lại giữ làm của riêng, còn đổ oan cho ta, đại nhân xin người minh xét.”
Quách Chinh lạnh lùng nhìn, như không thể tin được cảnh tượng trước mắt, không phải nói ở am ni cô tu hành sao, sao lại ở cùng với một nam nhân? Nhìn sắc mặt nam nhân kia, tuy đã trắng bệch tiều tụy, lại có chút quen mắt, hình như là thị vệ Quận vương phủ.
“Để bản huyện quyết định có ngươi, ngươi có chứng cứ chứng minh mình trong sạch không? Phu quân trong miệng ngươi là ai?” Quách Chinh lạnh lùng nói.
Nghe ra giọng nói này, thân thể Chu Xảo Phượng bỗng nhiên dựng run lên, không tin nổi ngẩng đầu nhìn người kia.
Thị vệ nằm trên mặt đất lạnh lẽo cũng chậm rãi mở mắt ra, chặt chẽ nhìn chằm chằm Quách Chinh, đột nhiên phun một búng máu, đầu vô lực buông thõng xuống.
“Nam Sơn, Nam Sơn.” Chu Xảo Phượng xoay người lại ôm lấy đầu hắn, khóc lớn tiếng: “Đều do ta, do ta nếu không phải tại ta lãng phí, lại còn bị lừa, bạc chúng ta mang cũng đủ dùng mấy năm rồi. Là ta hại chàng, chàng mưa gió làm việc cực khổ, mới khiến cả thân bị bệnh. Ta có lỗi với chàng, thật xin lỗi.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía viên ngoại, hắn ta biết nàng không có chứng cứ, không hề sợ hãi nhìn lại. Bỗng nhiên nàng quay mặt nhìn về phía Huyện thái gia: “Đại biểu ca, ta bị oan, huynh cũng biết ta sẽ không trộm đồ, huynh không thể tha cho hắn.”
Mọi người kinh hãi, Huyện thái gia là biểu ca của phụ nhân này?
Quách Chinh cười lạnh: “Ngươi cũng có ngày bị oan? Hiện giờ ngươi cũng biết, cảm giác của Hoán Hi năm đó rồi? Nàng bị ngươi ép tới chết. Ta lại vì mặt mũi hai nhà, không thể báo thù rửa hận cho nàng. Hiện giờ Quận vương phủ A Lãng làm đương gia, hắn đương nhiên sẽ xem xét lại huyết mạch tình thân mà tha cho ngươi một cái mạng. Hôm nay đúng là báo ứng, trời xanh có mắt, cho ngươi nếm tử cảm giác này.
“Ngươi…” Chu Xảo Phượng trợn tròn mắt.
Tiểu Cần ngồi ở phía sau đợi không thấy đội ngũ phía trước đi tiếp, lo lắng Quách Chinh có chuyện, liền ôm bụng to đi tới phía trước. Quách Chinh thấy nàng đến đây, vội vàng nhảy xuống ngựa, thân thiết đỡ nàng, ôn nhu nói: “Gặp một án tử, liền thẩm án tại chỗ luôn, nàng không cần lo lắng.”
Tiểu nha hoàn bên cạnh nói: “Phu nhân, bên ngoài gió lớn, vẫn lên vào trong xe ngựa ngồi đi.”
Chu Xảo Phượng ngây ngốc nhìn Tiểu Cần, cũng không phải quốc sắc thiên tư gì, thậm chí còn kém hơn mình một chút, nhìn thế nào cũng là cô nương thôn dã, nhưng nàng lại chiếm được người nàng ta cả đời không thể với tới. Nhất là cái bụng cao ngất kia, là nàng từng đêm trông mong nhất.
Chu Xảo Phượng đột nhiên đứng dậy, rút bội kiếm của nha dịch bên cạnh.
“Ngươi làm gì?”Quách Chinh quát một tiếng, phản ứng đầu tiên là che ở trước mặt Tiểu cần, dùng thân thể bảo vệ nàng.
Chu Xảo Phượng cười khổ, “Làm gì? Một cô nương yếu đuối như ta còn có thể đánh thắng ngươi, đi tổn thương hài tử ngươi sao?”
“Thôi, là ta nợ ngươi, trả lại cho ngươi.” Nàng đột nhiên cầm dao quẹt qua cổ, máu tươi phun trào, nháy mắt mất mạng.
Lúc chậm rãi nhắm mắt, nàng lại thấy được hôn lễ long trọng của mình, đêm động phòng hoa chúc phu quân không vui. Về sau hắn mang về nhà một tiểu thiếp, còn có một khắc Khổng Hoán Hi đánh lên sư tử đá ở cửa chứng minh trong sạch, nếu có kiếp sau, nàng sẽ không sống như vậy nữa.
Buông tha người khác, cũng là thành toàn cho mình.