Cao Ấu Vi thật sự dẫn theo hai nam nhân cùng đi, lúc Trần Thiên Ngữ mở cửa không hề phòng bị tóc tai bù xù mặc áo choàng tắm, nhìn hai nam nhân oai vệ đứng phía sau Cao Ấu Vi, hít sâu một hơi lập tức đóng cửa lại.
Cao Ấu Vi: "....."
Lúc mở cửa lần nữa tóc đã bới lên, mặc quần dài, Trần Thiên Ngữ nổi giận đùng đùng trừng Cao Ấu Vi: "Thế nào cũng không nói trước một tiếng!"
Cao Ấu Vi rất vô tội: "Ta cũng đã sớm nói sẽ dẫn người đến."
Trần Thiên Ngữ tỉ mỉ quan sát hai người kia, mặc tây trang đen mỗi một người đều là đại nam nhân 180cm, nhìn tựa như vệ sĩ.
"Các ngươi ở bên ngoài chờ."
"Vâng."
Nhìn cảnh tượng này Trần Thiên Ngữ buồn bực, vừa đóng cửa liền hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Cao Ấu Vi ngồi vào trên ghế sa lon, không đáp lại câu hỏi của nàng: "Weibo ngươi đã xóa chưa?"
"Chưa."
"Xóa ngay bây giờ."
"Có bệnh? Rốt cuộc là chuyện gì."
Cao Ấu Vi nói: "Ta biết ngươi tâm cao khí ngạo, việc mà trong lòng không công nhận tuyệt đối sẽ không làm. Được rồi, Weibo không xóa thì không xóa, nhưng trong khoảng thời gian này ta phải cùng ngươi ở nơi này."
".... Weibo của ta gây ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ là người của Phương lão bản bên kia đến tìm ta gây phiền toái?"
Cao Ấu Vi mở cửa sổ, châm thuốc xua tay: "Việc này ngươi đừng xen vào."
Trần Thiên Ngữ nhíu mày: "Đừng hút thuốc trong phòng ta, ta chịu không nổi mùi thuốc lá.... Ngươi nói muốn ở nơi này? Không phải lại tới trêu chọc ta đi? Ta thuê phòng bên cạnh cho ngươi."
Cao Ấu Vi dập tắt thuốc lá: "Không cần, ta không đến phòng bên. Ngươi sẽ không ngại ta ngủ trên ghế sa lon chứ." Cao Ấu Vi một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sa lon. Trần Thiên Ngữ thấy nàng đã quyết tâm ở lại, cũng không đuổi nàng nữa. Kỳ thực trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi, Phương lão bản quả thực không giống người lương thiện, lần này nàng không biết rõ ràng tình huống mà đã ký hợp đồng quả thật là nàng hồ đồ, lúc đầu nàng yêu tâm cũng bởi vì ngươi giật dây là Cao Ấu Vi.
Giang hồ phong ba đều ẩn dưới sự bình lặng, khi nào nhấc lên gợn sóng cũng không ai biết được.
Cao Ấu Vi bình thường không đáng tin cậy nhưng một khi nghiêm túc vẫn rất đáng tin. Trần Thiên Ngữ đương nhiên không thể để cho Cao đại tiểu thư thật sự ngủ sô pha, xuống lầu tìm tiếp tân đổi thành phòng đôi, Cao Ấu Vi ngủ chung phòng với nàng, hai vệ sĩ ngủ phòng khách.
Mấy ngày nay Cao Ấu Vi cùng vệ sĩ đều theo Trần Thiên Ngữ, ngay cả ghi hình cũng để vệ sĩ đi theo, lúc đi WC hai vệ sĩ cũng thành môn thần.
"Giá trị của Trần lão sư tăng lên a, người hộ giá đều mang theo a." Tổ làm chương trình trêu chọc Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ thật sự có chút xấu hổ.
Tiến tiến xuất xuất cũng có người bảo vệ, cũng không thấy có người khả nghi nào xuất hiện bên cạnh nàng, thần kinh khẩn trương của Trần Thiên Ngữ cũng chậm rãi thả lỏng.
Buổi tối của mấy ngày sau, Trần Thiên Ngữ trên Weibo nhận được tin nhắn đến từ Weibo của Hoa Tiền Nguyệt Thiện.
"Trần lão sư, ngươi gần đây đang nghỉ ngơi ở đâu?"
Nhớ đến Trương Tĩnh Hân từng nói Weibo này là Trương Vị Đồng đang quản lý, Trần Thiên Ngữ trả lời: "Ở tại khách sạn W, làm sao vậy?"
"Không có gì, gia tỷ nhớ thương, muốn ta ân cần thăm hỏi Trần lão sư một tiếng."
Trong khoảng thời gian này Trần Thiên Ngữ quả thật rất bận, cũng không có thời gian đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện tìm Trương Tĩnh Hân. Nàng và Trương Tĩnh Hân không trao đổi bất cứ phương thức liên lạc nào, nếu như nàng không chủ động đi tìm Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân hũ nút kia có thể đến tìm nàng sao.
Trần Thiên Ngữ biết lời của cô bé Trương Vị Đồng này không thể tin tưởng, nhưng chẳng biết tại sao vẫn nhìn tin nhắn này rất nhiều lần trong lòng yên lặng chảy qua một tia ấm áp mừng rỡ.
Trương Vị Đồng ngồi ở lầu hai Hoa Tiền Nguyệt Thiện, sắp đóng cửa nàng cũng mà bắt đầu lười biếng, cầm laptop ngồi ở ghế dài trêu đùa Trần Thiên Ngữ.
Vừa cười trộm vừa gửi tin nhắn, Trương Vị Đồng chờ Trần Thiên Ngữ mắng nàng, lực chú ý đều tập trung vào đó hoàn toàn không chú ý đến Trương Tĩnh Hân đã lên lầu.
Âm báo tin nhắn vang lên, Trương Vị Đồng không phát hiện lời mắng chửi như trong tưởng tượng, chỉ nhìn thấy ba chữ
"Có thật không?"
Trương Vị Đồng: "....."
Trương Tĩnh Hân chậm rãi nhìn xuống, diện vô biểu tình dán bên tai Trương Vị Đồng nhẹ nhàng nói: "Ngươi đang làm gì?"
Trương Vị Đồng sợ đến thiếu chút nữa muốn kêu thành tiếng: "Tỷ... Ngươi chừng nào thì lên đến! Sao lại cố ý dọa người!"
Trương Tĩnh Hân liếc về phía màn hình laptop, nghiêm mặt: "Vậy ngươi làm gì cố ý phỉ báng ta?"
Trương Vị Đồng hòa hoãn tâm tình, cười hì hì đứng dậy chụp vai Trương Tĩnh Hân: "Ta đây không phải là không gặp Trần lão sư nên trêu chọc một chút thôi sao. Ta về trước a, đừng quên tuần này về nhà thăm bà nội, bà nội suốt ngày nhắc ngươi, nhắc đến lỗ tai ta sắp đóng kén."
Sau khi Trương Vị Đồng gây án vội vã thoát khỏi hiện trường, Trương Tĩnh Hân ngồi vào trước laptop xem tin nhắn.
"Có thật không?"
Sau khi Trần Thiên Ngữ gửi ba chữ đó đi hối hận đến muốn đập đầu xuống đất, đáng tiếc nước hất ra ngoài có liếm cũng không liếm lại được..... Tiểu quỷ này thế nào còn không có động tĩnh? Trái lại là trả lời nhanh một chút, chết sớm đầu thai sớm!
Trần Thiên Ngữ thật sâu ghét bỏ bản thân làm gì mà phải đứng ngồi không yên, lập tức đứng lên làm một tư thái hiên ngang, ưu nhã thong dong thoáng cái liền nổi giận.
Còn ở giữa không trung chợt nghe thấy âm báo tin nhắn, Trần Thiên Ngữ thiếu chút nữa ngã xuống đất, ngã đến trước máy tính nhìn thấy tin nhắn trả lời.
"Thật sự."
Thật sự, thật sự, thật sự sao!
Cho dù biết là tiểu quỷ kia đang giở trò nhưng cũng có thể ngủ ngon giấc rồi!
Sáng hôm sau thái dương vừa mọc lên Cao Ấu Vi liền tỉnh, đêm qua Trần Thiên Ngữ ở sát vách bên kia tiếng máy vi tính lọc lọc gõ bên tai, làm cho nàng không nỡ ngủ, lúc này liếc mắt nhìn, Trần Thiên Ngữ quả nhiên còn chưa thức dậy.
"Thiên Ngữ, dậy đi, hôm nay ghi hình buổi sáng." Cao Ấu Vi đi gọi Trần Thiên Ngữ rời giường, lấy kinh nghiệm của nàng mà nói khí rời giường của Trần Thiên Ngữ giống như cơn lốc vậy, không để ý thì sẽ dễ dàng bị nàng xoáy đến hài cốt không còn, nhưng là hôm nay, hắc, thế nào ánh mắt trời trong nắng ấm còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đã mang theo mỉm cười?
"Ngươi có khỏe không?" Cao Ấu Vi lo lắng nói.
"Thái độ gì đây, ta đây tâm tình tốt vẻ mặt ngươi lại sầu khổ là thế nào." Trần Thiên Ngữ kháng nghị.
Cao Ấu Vi run giọng nói: "Ta đã biết.....ta đã biết ngày này cuối cũng sẽ đến mà."
Trần Thiên Ngữ: "?"
Cao Ấu Vi ôm chân Trần Thiên Ngữ khóc lớn, nói: "Thiên Ngữ — ngươi không thương ta có đúng hay không! Ngươi rốt cục không thương ta! Không phải đã nói sẽ khai thác tối đa lẫn nhau sao!"
"......" Lời nói đùa rốt cục lên đến thế hệ 2.0 rồi sao!
Xe của Trần Thiên Ngữ hôm nay phải mang kiểm tra, Cao Ấu Vi xung phong tiễn Trần Thiên Ngữ đến ghi hình.
Hai người đến dưới lầu của khách sạn Cao Ấu Vi đột nhiên kéo Trần Thiên Ngữ lại: "Mắt ngươi trang điểm bị lem!"
Trần Thiên Ngữ lấy hộp trang điểm ra nói: "Giúp ta lau một chút."
Cao Ấu Vi thủ pháp thuần thục đem lông mi dính trên mí mắt lau xuống, nhìn nhau mỉm cười rồi lên xe.
Trần Thiên Ngữ ngồi xe của Cao Ấu Vi rời khỏi, cách đó không xa một chiếc xe màu trắng lẳng lặng đậu, chủ xe nhìn thấy tất cả, không hề lên tiếng.
Hôm nay phải ghi hình từ sáng sớm đến tối, là hai số cuối cùng của đầu lưỡi quyết chiến. Bởi vì chương trình đang hot nên mỗi số tăng thêm dài bốn mươi. Tuy rằng mỗi số chỉ có tám mươi phút thế nhưng thời gian quay hình ở trường quay lại phải mất gấp đôi, đến cuối cùng Trần Thiên Ngữ có thể nói là cả người cả tâm đều mỏi mệt, thắt lưng giống như bị bẻ gảy, không thể không thừa nhận mình già rồi.
Trần Thiên Ngữ cẩn trọng thu hình xong, đối với đầu bếp của nhà hàng Ngọc Long vẫn như trước không nể mặt ăn ngay nói thật, nàng không biết Phương lão bản cũng đã đến trường quay, ngồi trong thính phòng nhìn nàng chằm chằm.
Phương lão bản vỗ đùi chế tác Vương, ý bảo hắn theo ra ngoài. Hai người đi tới một góc không người, Phương lão bản rút ra một điếu thuốc, một tay đút trong túi, dùng tay cầm điếu thuốc chỉ thẳng mặt chế tác Vương, nói: "Ngươi giỏi, vì tỷ suất xem đài đập bể chiêu bài của ta, lời nói của họ Trần kia một cái cũng không kéo toàn đá ta xuống! Ngươi nói sau này ta phải kinh doanh như thế nào? hả?"
Chế tác Vương tuyệt không chột dạ, châm thuốc cho Phương lão bản: "Phương tổng xin bớt giận, tỷ suất xem đài cao cuối cùng kiếm đồng tiền lớn vẫn là Phương tổng ngươi mà. Nhưng ta lưu ý gần đây lưu lượng khách của nhà hàng Ngọc Long tăng mạnh a. Hiện tại danh tiếng doanh thu có tính toán là gì, chỉ cần nói tên nhà hàng của ngài ra ai cũng biết, đó chính là cơ hội tốt, dù sao thì những người nhớ đến lời nói của Trần Thiên Ngữ cũng không nhiều, người nghe danh đến nhà hàng của ngài ăn cơm mới nhiều. Hơn nữa rất nhanh, ta sẽ khiến cho lời của họ Trần kia nói ra cũng không ai tin nữa."
"Nga?" Phương lão bản mượn lửa của hắn, nhả một ngụm khói trên mặt chế tác Vương: "Nói như thế nào?" Chế tác Vương cười nói: "Giang Hoan ông chủ của Tây cương, Phương tổng quen biết đi."
"Nghe nói qua, không quen."
"Đêm nay ta hẹn Giang tổng, chúng ta có một vụ hợp tác, có thể ngồi xuống nói chuyện."
Trần Thiên Ngữ ghi hình xong liền no chống đỡ không nổi nữa, tuy rằng mỗi món ăn nàng chỉ ăn một miếng, thế nhưng không chịu nổi một lần ăn hơn mười món. Tuy rằng đã rất no, nhưng hôm nay không biết có phải các đầu bếp đã thỏa thuận hay không mà tất cả đều là món mặn, mặn đến nàng khó chịu, phi thường muốn ăn một món ngọt.
Xem thời gian đã qua mười giờ, nàng nghĩ Hoa Tiền Nguyệt Thiện đã đóng cửa, chỉ có thể tìm quán ăn khác.
Nàng dự định ăn vịt quay.
Nàng nhớ kỹ có một quán ăn Quảng Đông mở cửa hai mươi bốn giờ bán vịt quay rất ngon, món nướng, cùng trà sữa đều rất ngon. Nghĩ đến liền lập tức hành động, lái xe thẳng đến quán ăn.
Một đường đi thẳng, lúc đến quán ăn cũng sắp mười hai giờ, trong quán hai ba thực khách ngồi trong góc, Trần Thiên Ngữ đến gần thiếu chút nữa đạp phải bình rượu, may là nhân viên nhanh tay lẹ mắt thu dọn, ngẩng đầu nhìn lên: "Yêu" một tiếng thật lớn: "Ngươi là Trần Thiên Ngữ lão sư!"
Trần Thiên Ngữ xấu hổ trong nháy mắt cúi đầu cười gượng, từ ngày đầu tiên có người gọi nàng "lão sư" đến nay nàng đặc biệt không được tự nhiên với xưng hô này, lão sư là há mồm truyền thụ kiến thức, nàng là há mồm ăn uống, hai điều này có thể đặt cùng một chỗ sao? Vừa mới bắt đầu nàng còn sửa đúng, sau lại nhiều người đều gọi nàng liền đầu hàng không muốn sửa miệng họ nữa. Nhưng xưng hô này cũng là để người quen biết xung quanh gọi, có bạn bè có đồng nghiệp, hơn nữa trong đó còn có khối người mang theo ý trêu chọc giống như Trương Tĩnh Hân. Bây giờ đi đâu người ta cũng nhận ta nàng, còn gọi nàng lão sư,.... Nàng da mặt mỏng, có chút chịu không nổi, không cũng không có cách nào nên yên lặng mà ăn cơm.
Gọi vịt quay chiêu bài của quán, cố ý dặn ông chủ phải quay còn nước cho nàng. Ông chủ hiểu ý cười, Trần lão sư chính là rất biết ăn.
Vịt quay, thịt xiên nướng lên bàn một lượt, một tách trà sữa lớn cũng cầm trong tay, nhìn một bàn món ăn Trần Thiên Ngữ cư nhiên đói bụng!
Xem ra ăn cơm loại chuyện riêng tư này thật đúng là không thích hợp bại lộ trước mặt mọi người, một mình hưởng dụng mỹ thực so với việc phải tạo dáng hoa lệ ăn uống trước mặt kẻ khác hạnh phúc biết bao nhiêu.
Trần Thiên Ngữ đang đại khai khẩu giới, bỗng nhiên ba nam nhân đã uống hai két bai trong góc đều đứng lên, dường như phát sinh xung đột. Không đợi Trần Thiên Ngữ lảng tránh, một người trong đó đã bị một quyền đánh trúng mặt ngã trên bàn của Trần Thiên Ngữ.
"Vệ Phong?" Trần Thiên Ngữ nhận ra nam nhân nửa tỉnh nửa say khóe miệng sấm máu chính là Vệ Phong bạn trai của Jeanne.