Thực Sắc

Chương 8:




Buổi chiều hai giờ, Trần Thiên Ngữ mang theo cái lỗ tai đỏ hồng đi đến phòng làm việc ở tạp chí xã 《Thực Sắc》
Lúc ngang qua bộ phận kỹ thuật nghe các nàng nói Thực Sắc phải ra App (application) rồi. Hiện nay 3G, 4G phát triển rất mạnh, di động quả nhiên tốc độ càng lúc càng nhanh, bản thân Trần Thiên Ngữ cũng không thích cầm sách mà xem, ngoại trừ thời gian công tác lên mạng thì không phải smartphone cũng là máy tính bảng.
Chào hỏi biên tập đi ngang qua rồi ngồi vào chỗ của mình làm việc, theo thường lệ mở Weibo.
Mấy ngày nay không có cập nhật Weibo, chỉ có không đến 100 phản hồi cùng vài lượt chia sẻ. Trần Thiên Ngữ kéo xuống, rốt cục thấy Dùng Bồn Ăn Cơm cô nương bình luận cho nàng, còn là dưới một Weibo khác đặc biệt bình luận.
Dùng Bồn Ăn Cơm: Trần lão sư cũng thật liều mạng.
Click vào đường link, hình ảnh nàng hướng Trương Tĩnh Hân "xin ăn" được ghép đôi mắt nai to tròn mỹ diễm.
Trần Thiên Ngữ trả lời Dùng Bồn Ăn Cơm: Ta là vô tội, có được hay không a?
Sau khi gửi trả lời liền mở hộp thư công tác, văn kiện cần kiểm tra đã chất thành đống rồi.
Nàng xem lại tường Weibo hai ngày qua, trong ba tin nhắn mới nhìn thấy Dùng Bồn Ăn Cơm trả lời.
Dùng Bồn Ăn Cơm: Trần lão sư ngày 29 tháng 8 rất vô tội.
29 tháng 8? Có ý gì?
Trần Thiên Ngữ kéo Weibo của mình về những ngày trước, phát hiện ngày 29 tháng 8 là ngày nàng không cẩn thận ăn trúng một nhà hàng tệ hại độc nhất vô nhị, ăn đến trong ngoài phát hỏa, trên trán nổi cả hạt đậu. Nàng nhíu mày cắn môi đăng ảnh tự sướng, vẻ mặt đó tương đối vô tội.
Trần Thiên Ngữ chống cằm nhìn máy vi tính, phải thừa nhận cô nương Dùng Bồn Ăn Cơm vẫn luôn rất dụng tâm khéo léo chọt đúng lòng nàng.
Nàng lần nữa click vào Weibo của Dùng Bồn Ăn Cơm,vẫn như trước không có bất cứ thay đổi gì, hình chim cách cụt Alaska như trước híp mắt sung sướng le lưỡi.
Nàng chăm chú nhìn tiêu chí ♀ màu hồng trong profile cùng trạng thái độc thân, ngây ngốc một lát.
Nàng muốn trả lời gì đó cho Bồn cô nương, nhưng Bồn cô nương nhanh mồm nhanh miệng nàng vẫn luôn cảm thấy trả lời cái gì cũng có vẻ như bản thân rất ngốc. Lúc ngón tay di chuyển trên bàn phím cả buổi sáng chưa từng gõ một chữ, lại xuất hiện một thông báo.
Trần Thiên Ngữ mở thông báo, là PO (post office) gửi cho nàng.
Trần Thiên Ngữ bĩu môi, đóng cửa sổ.
Buổi chiều sẽ xác định tất cả chuyên mục của Thực Sắc trong kỳ mới, sau khi họp xong Trần Thiên Ngữ suy nghĩ có nên đi Hoa Tiền Nguyệt Thiện không.
"Thiên Ngữ làm sao vậy, còn muốn đi a?" Jeanne nói: "Ngươi cũng bị lôi lên mạng làm quảng cáo rồi, như vậy còn muốn đi?"
Trần Thiên Ngữ thủy chung không bỏ xuống được món ăn làm riêng của Trương Tĩnh Hân: "Ngươi đang ở đâu? Không có thời gian sao?"
Jeanne nói: "Hôm nay về nhà cùng mẹ ta, sinh nhật mẹ ta. Ngươi hỏi Martha xem."
Trần Thiên Ngữ treo điện thoại cũng không gọi điện thoại cho Martha, tự mình lái xe đi Hoa Tiền Nguyệt Thiện.
Xe đậu vào bãi đỗ xe, lúc Trần Thiên Ngữ đi đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện các nàng vẫn chưa mở cửa, nhưng đã có một đám người ngồi bên lề đường vốn dĩ rất nhỏ hẹp mà chờ khiến nó càng thêm chật như nêm cối.
Trương Vị Đồng hôm nay kẹp tóc trước trán lên đỉnh đầu, tóc dài xỏa trên vai, một thân âu phục tràn đầy sức sống nhìn qua lại rất nhã nhặn. Chỉ là lúc nàng xoay người đối mặt Trần Thiên Ngữ phát hiện trên lông mày của nàng kẻ hai đường đậm – trong lòng Trần Thiên Ngữ thầm mắng: đây không phải tạo hình của thần tượng Hàn Quốc thập niên chín mươi sao!
"Trần lão sư, đến rồi a!" Trương Vị Đồng đem số cùng thực đơn đều phóng tới trong tay nàng,: "Hôm nay muốn ăn món gì?"
"Muốn ăn bà chủ các ngươi." Trần Thiên Ngữ cúi đầu lật xem thực đơn, hai lỗ tai bị kềm nhổ đi kẹp qua vẫn đang mơ hồ đau nhức.
Trương Vị Đồng hai tay chấp sau lưng mỉm cười với nàng, bỗng nhiên kéo gần khoảng cách nhỏ giọng nói: "Trần lão sư bận rộn? Chưa từng gọi điện thoại cho ta."
Lời này mang theo nhiệt lượng cùng ám chỉ lọt vào trong tai cùng trong đầu Trần Thiên Ngữ một lần, lúc Trần Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn Trương Vị Đồng thu được nụ cười trước sau như một của nàng.
Cô gái này khuôn mặt rất nữ tính, nhưng giở tay nhấc chân cùng mỉm cười đều mang đến cảm giác có chút trung tính.
Trương Tĩnh Hân chờ gặp cô gái xinh đẹp sẽ tặng món ăn, nhân viên trong quán của nàng cũng chung một tính...... Trần Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn hoành phi một cái – đây là một đội đồng chí đi? (đồng chí – đồng tính)
"Đinh đinh đan." Tiếng Phong Linh vang lên, Hoa Tiền Nguyệt Thiện chính thức kinh doanh. Khách hàng ngồi ven đường đợi đã lâu bắt đầu rục rịch, Trần Thiên Ngữ nhìn tình hình hiện tại ít nhất có đến hai mươi mấy bàn, ở trước một quán ăn nho nhỏ chờ đã lâu, hơn nữa còn phải chờ đến số, đến sau còn phải chờ đến khi nào nữa.
Trần Thiên Ngữ đi ra ngoài ăn bình thường đều có thẻ VIP, các nhà hàng lớn nịnh bợ nàng còn không kịp thế nào sẽ để nàng đợi.
Hoa Tiền Nguyệt Thiện thật đúng là nơi đầu tiên khiến nàng muốn ăn mà không được, dù cho ăn không được còn phải chờ ăn.
Trương Vị Đồng lại dán đến gần dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên tay Trần Thiên Ngữ: "Trần lão sư, ta cho ngươi một số đầu tiên, ngươi lặng lẽ đi vào, không nên khai ta ra nha."
Trần Thiên Ngữ cũng không khách khí cùng nàng, nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi vào Hoa Tiền Nguyệt Thiện.
Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân ở quầy thu ngân liếc nhau thẳng đến khi lên lầu hai, lầu một quá chen chút, người nhiều không khí nhất định ngột ngạt.
Trần Thiên Ngữ ở một vị trí rất khuất trên lầu hai ngồi xuống. Suy nghĩ Hoa Tiền Nguyệt Thiện nổi tiếng cũng rất nhanh a, nàng bất quá là ở Weibo nhắc đến một lần, cùng ngày đầu tiên lúc đến vắng vẻ đến trước cửa có thể giăng lưới bắt chim hoàn toàn bất đồng.
Mở Weibo trên di động, tìm được địa chỉ của Hoa Tiền Nguyệt Thiện, người theo dõi đã hơn năm nghìn? Nhảy lên thật sự nhanh.
Trong ô tìm kiếm Trần Thiên Ngữ gõ ba chữ Trương Tĩnh Hân, thật đúng là vô cùng cho nàng mặt mũi mà cho ra ảnh đại diện của một người dùng Weibo, nhìn một chút nhân vật sở tại rồi nhìn lại ảnh đại diện kia, khí chất vị trí địa lý một chút phù hợp với Trương lão bản cũng không có.
Trần Thiên Ngữ đem khuôn mặt chuyển hướng nguồn sáng chụp một tấm ảnh tự sướng, đăng lên Weibo.
"Hôm nay lại tới Hoa Tiền Nguyệt Thiện. Trang điểm nhạt, áo sơmi thêm quần jean. Ta vô cùng muốn biết lúc nào Trương lão bản mới có thể cảm thấy ta mỹ vị ngon miệng, tặng ta một ngụm cơm ăn."
Đăng Weibo xong vừa nhấc đầu lên, cư nhiên toàn bộ chỗ đều đầy người rồi.
Trương Vị Đồng một mình bận rộn không kịp, không biết lúc nào lại đến một tiểu cô nương tóc ngắn, quần áo giống như Trương Vị Đồng, phụ trách tiếp đãi lầu hai.
Trần Thiên Ngữ vẫy tay với nàng ấy, nàng bước nhanh đến, cầm giấy tiện lợi chuẩn bị ghi món.
"Ngài hảo, muốn gọi món gì?"
"Gọi bà chủ các ngươi đến?"
"......." Tiểu cô nương ngẩn người, lập tức treo lên một nụ cười: "Ngài có cái gì không hài lòng sao?"
"Đừng sợ, ta và bà chủ các ngươi là bạn bè, tìm nàng đến tâm sự."
Tiểu cô nương rất nhanh trí, chăm chú nhìn khuôn mặt Trần Thiên Ngữ một hồi lập tức hiểu được, bảo nàng chờ, tạch tạch tạch chạy xuống lầu.
Trương Tĩnh Hân chậm rãi lên lầu, có chút bất đắc dĩ ngồi vào đối diện Trần Thiên Ngữ: "Trần lão sư, ngươi muốn làm gì? Ta bề bộn nhiều việc."
Trần Thiên Ngữ mười ngón đan vào nhau đặt dưới cằm, cười nói với Trương Tĩnh Hân: "Trương lão bản, ngươi có phải...cái đó."
"Cái nào?"
"Biệt thự số 6...cái đó."
Trương Tĩnh Hân trầm mặc một hồi, ngữ khí có chút kiên định mà nói: "Trần lão sư, giờ vàng đến chiếm bàn cũng không gọi món ăn chính là vì muốn trêu đùa ta? Xin lỗi không tiếp được."
Trần Thiên Ngữ kéo Trương Tĩnh Hân đang muốn đi lại: "Ai lại đùa bất lịch sự như vậy a! Ít giả bộ! Ngươi biết ta đang nói gì mà."
Trương Tĩnh Hân quan sát Trần Thiên Ngữ hôm nay: "Hôm nay không trang điểm, nhìn qua trẻ tuổi không ít."
Đôi mắt Trần Thiên Ngữ bling bling cuồng chớp.
"Nhìn qua không quá ba mươi lăm tuổi."
".....Quá cả nhà ngươi, ta sang năm mới ba mươi!"
Trương Tĩnh Hân từ vườn hoa lầu hai hái một đóa hoa đưa cho Trần Thiên Ngữ: "Sắp đến mồng chín tháng chín rồi, chúc ngươi ngày lễ vui sướng." (9 tháng 9 còn gọi là Trùng Cửu là tiết người già =_=").
Trần Thiên Ngữ: "......."
Kỳ rồi quái, một bụng ác ngữ muốn dùng trước mặt Trương Tĩnh Hân thế nào lại không phát ra được nửa câu đây?
Trần Thiên Ngữ gọi vài món ăn tùy tiện ăn xong, mắt mở trừng trừng mà nhìn Trương Tĩnh Hân bưng ra món ăn đặc biệt hôm nay đến bàn bên cạnh, hôm nay có thể được miễn phí chính là một vị tiểu bạch lĩnh (tri thức trắng trẻo)
"Tiên sinh, tiểu thư, các ngài hảo, chiếm dụng một chút thời gian của các ngài....." Trương Tĩnh Hân bưng món ăn riêng đến bàn bên cạnh, tiểu bạch lĩnh kiềm chế không được hét lên.
"Ta biết ta biết, ngươi là bà chủ của quán ăn này! Nghe nói quán các ngươi mỗi ngày đều sẽ tặng một món ăn cho vị khách xinh đẹp nhất trong ngày, lẽ nào hôm nay....."
Trương Tĩnh Hân mỉm cười, đem khay thức ăn đặt trước mặt tiểu bạch lĩnh: "Xinh đẹp nhất hôm nay không phải ngươi thì là ai."
Tiểu bạch lĩnh đỏ mặt, nhìn Trương Tĩnh Hân một lát không nói nên lời.
Trương Tĩnh Hân nói: "Món ăn đặc biệt này là phù dung Tây hồ, mời chậm rãi dùng."
Trần Thiên Ngữ vươn cái cổ nhìn lên bàn của các nàng, không phải là một món tôm bóc vỏ ướp trà Long Tĩnh thôi sao? Có cần bày ra tư thái lớn như vậy không?
Sai.....Thứ bóc lên như sương trắng là cái gì? Ân, là băng khô dưới khay trà, phía trên lại rót nước nóng cho nên có hơi nước dạng sương. Trần Thiên Ngữ dụng tâm ngửi lấy, nói cái gì Tây hồ phù dung ngoại trừ trà Long Tĩnh còn có hoa quế, có vị ngọt của hoa quế.
Trần Thiên Ngữ nhắm mắt lại – Trương Tĩnh Hân dùng tôm sông, cho vào chảo xào nhiệt độ thấp, cho nước trà Long Tĩnh vào nồi, tôm bóc vỏ trượt trên nước trà. Trân khay đựng tôm bóc vỏ, tỏa ra hương Long Tĩnh thơm nức. Sau khi ướp tôm xong, rang khô, đổ giấm hương cùng nước trà Long Tĩnh, thêm hoa quế, thêm bong bóng cá. Tất cả sắp xếp cho vào tủ lạnh đông lạnh, lúc ăn lấy ra, chứa trong khay lạnh, lên bàn.
Món ăn này không chỉ có hương vị của trà Long Tĩnh, còn có hương vị của hoa quế. Hoa quế chính là loài hoa biểu tượng của Hàng Châu, một bức tranh ngồi bên Tây Hồ ngắm hoa uống trà ăn tôm từ trong món ăn trong lượn lờ mọc lên.
Trần Thiên Ngữ mở mắt, tiểu bạch lĩnh đã ăn đến oa oa kêu loạn.
Lại một món ăn sắc hương vị hình ý đúng chuẩn.
Mấy ngày này Trần Thiên Ngữ không phải uổng công đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện, nàng tỉ mỉ quan sát những món ăn đặc biệt Trương Tĩnh Hân mang tặng, có những món ăn mang tên thiên nam địa bắc do nàng tùy ý cải tạo, cũng có những món chưa nghe nói qua hoàn toàn do nàng sáng tạo nên..... Trương Tĩnh Hân nhìn qua tuổi tác cũng không lớn hơn nàng, kinh nghiệm phong phú như vậy nhất định phải là từ nhỏ đã đi khắp thế giới mới có thể nảy ra những ý tưởng dễ dàng như hiện nay, kinh nghiệm nấu ăn của nàng nhất định dị thường phong phú.
Trương Tĩnh Hân này quả thật không đơn giản.
Đúng vậy.... Trần Thiên Ngữ suy nghĩ, Trương Tĩnh Hân quả thật rất lợi hại, dựa vào bản thân là nữ nhân cũng có thể không để ý đến đối diện tiểu bạch lĩnh còn tồn tại một tên bạn trai. Đổi thành một ông chủ thử xem? Bạn trai kia nhất định không hòa mi thiện mục như vậy.
Được rồi, nếu mỗi ngày duy nhất một món đặc biệt đã tặng rồi, vậy nàng cũng không còn gì để mong đợi, đi thôi.
Lúc Trần Thiên Ngữ từ lầu hai xuống, Trương Vị Đồng thấy nàng, đi đến nói: "Trần lão sư ăn xong rồi sao?"
Trần Thiên Ngữ liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Hân một cái: "Giận no rồi."
Trương Tĩnh Hân dùng POS đóng dấu hóa đơn cho khách hàng, không nhìn nàng.
Trần Thiên Ngữ trở lại trên xe đói đến đau dạ dày, trong tay không nước không thuốc đau dạ dày, không muốn cử động, điều chỉnh ghế dựa nửa nằm nửa ngồi bên trong xe, lấy điện thoại di động ra muốn nghỉ ngơi một hồi đợi hết cơn đau.
Mở Weibo lại càng hoảng sợ, mới một lát mà đã có gần ba nghìn bình luận một nghìn chia sẻ.
"Lão Trần hôm nay trông phù thủng thế này là sao đây? Trang điểm lỗi."
"Lão Trần đói đến gầy, đau lòng ( ┬ _ ┬), bà chủ mau cho miếng thức ăn đi."
"Thiên Ngữ nha, ngươi mỗi ngày đều chạy đến chỗ bà chủ là sai, người ta nghĩ đến ngươi nghĩ ngươi đang muốn theo đuổi nàng." Một like cho bình luận này.
"Ngày mai mau đến Ling Boli."
"Cái gì mau bắt tam gia!" ( chắc là Ling Boli ( một danh từ viết giống tam gia đi nên bạn bên dưới hiểu lầm)
"Nai mắt tròn mau bắt tiểu mỹ diễm!"
"....."
"......"
Các ngươi gần đây mới trang điểm bị lỗi! Đều đến cùng một chỗ làm đẹp sao?
Trần Thiên Ngữ chỉ dùng chút thủ pháp diễm lệ hóa để biểu hiện mơ ước của nàng đối với món đặc biệt của bà chủ Hoa Tiền Nguyệt Thiện, vì sao tất cả mọi người đều nghĩ sang phương diện đó? Bà chủ thích nữ nhân nhưng Trần Thiên Ngữ ta không có suy nghĩ đó nha nha nha.....
Đang muốn rời khỏi, chợt phát hiện cô nương Dùng Bồn Ăn Cơm bình luận, bình luận ngay năm phút trước.
"Trần lão sư không trang điểm cũng rất đẹp mà, đại cô nương 18 tuổi."
Dạ dày vốn dĩ đau thắt được văn tự không có gì đặc biệt này làm dịu xuống. Trần Thiên Ngữ một lần nữa nhìn bình luận của Bồn cô nương mới ném điện thoại di động đến ghế phó lái, chợp mắt nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi một cái thì ngủ quên, chờ tỉnh lại đã là mười giờ hơn.
Dạ dày không đau nữa, lập tức lái xe về nhà.
Lúc Trần Thiên Ngữ ra khỏi Ngũ Hoàn thì nhìn thấy phía trước có một chiếc xe Tiguan màu trắng nhìn rất quen mắt, đường lớn vùng duyên hải có một chiếc xe trắng một mực chạy phía trước.
Cửa sổ xe hạ xuống, nhờ đèn đường Trần Thiên Ngữ xác định người trong xe chính là Trương Tĩnh Hân.
Trần Thiên Ngữ cũng đem cửa sổ xe hạ xuống, gọi Trương Tĩnh Hân một tiếng.
Trương Tĩnh Hân đem quay đầu nhìn nàng, Trần Thiên Ngữ nghênh ngang lái xe qua mặt
"......."
Nhìn đèn sau kiểu giáp xác phổ biến của Trần Thiên Ngữ, Trương Tĩnh Hân nói: "Ấu trĩ."
Lúc Trần Thiên Ngữ về nhà xe chạy ngang qua sân vườn vẫn luôn cảm thấy có chỗ không đúng.
Bầu không khí hôm nay có chút cổ quái.
Trời đen gió lớn, sóng biển dâng trào.
Nàng nhớ đến rất nhiều vụ án giết người đều là phát sinh vào ban đêm ở vùng ngoại ô yên tĩnh, thi thể thật lâu mới bị người khác phát hiện...... Nàng một mình ở trong biệt thự hai tầng, phía trước biển rộng phía sau là núi, đúng là địa điểm lý tưởng cho vụ án mưu sát.
"Trần tiểu thư, buổi tối tốt lành, trở về có chút trễ a!" Hai bảo an cách hàng rào chào hỏi nàng, Trần Thiên Ngữ gật đầu đáp lại, bọn họ tiếp tục tuần tra....
Trần Thiên Ngữ cà thẻ vào cửa, tay sờ dọc vách tường tìm công tắc mở đèn, trong nháy mắt căn phòng sáng rực!
"Thân ái....! Thân ái!"
Trước mặt bỗng có thêm một người, Trần Thiên Ngữ vẫn không thấy rõ là ai thì người đó phụp một tiếng quỳ trước mặt nàng ôm chân của nàng khóc lớn không ngừng: "Thân ái – ngươi không thương ta rồi sao! Ngươi lại không thương ta rồi sao! Ngươi cùng bà chủ Hoa Tiền Nguyệt Thiện gì đó là chuyện gì xảy ra a! Ngươi cũng không lên Weibo đính chính một chút a -! Thân ái – mới vài ngày không gặp ngươi thế nào đã trở nên xa lạ rồi! Thân ái – ngươi không thể không yêu ta -!"
Trần Thiên Ngữ kinh hồn chưa định thì đột nhiên nghe thấy được giọng nói quen thuộc cùng gào khóc thảm thiết quen thuộc, cúi đầu vừa nhìn, thì ra là Cao Ấu Vi trở về.
Cao Ấu Vi, bà chủ của Mạc Lam cũng xem như bà chủ của Trần Thiên Ngữ, nhà xuất bản thổ hào không biết từ nơi nào lây dính một chút khí tức văn học, Jeanne cùng Martha gọi nàng là ngốc có tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.