Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 55:




Thời gian lại trải qua thêm mấy ngày,Tô Lực Hằng dường như càng ngày càng bận rộn,mỗi ngày sáng sớm rời đi khách sạn cho đến đêm khuya mới trở về.
Mà Liễu Uyển Nhi cũng không muốn hỏi hắn đang làm gì,dù sao ở trong nhận thức của cô hắn chỉ là chồng trước,mà vợ trước không có quyền can thiệp cuộc sống của chồng trước.
Tạm biệt mọi người,rời khỏi quán cà phê,nhìn thoáng qua bốn người vạm vỡ đi theo phía sau trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Bọn họ thật đúng làm tròn bổn phận,chẳng qua đi theo cô nhiều ngày như vậy vẫn không có gì nguy hiểm,chồng trước của cô thật suy nghĩ quá nhiều rồi,cô đâu phải người xã hội đen làm gì có nhiều kẻ thù như hắn.
Nhìn sắc trời còn sớm,cô lại nghĩ không biết hiện tại ông ngoại đang làm gì,thật muốn trở về thăm nhà họ Lâm một chút.
Nhưng nghĩ lại,nếu như bị Tô Lực Hằng biết không biết sẽ phát hỏa lớn cỡ nào.
Trong lòng đang oán giận người đàn ông hẹp hòi kia,thì phía sau truyền đến một thanh âm vui tai.
Ngay sau đó một chiếc xe thể thao Porsche dừng bên cạnh,từ trong lộ ra khuôn mặt quen thuộc .
“Tiểu Tiểu,rất nhiều ngày không thấy rồi ah.” Là Inge,mà chỗ ngồi phía sau còn có Nhị Anh cùng Tứ Anh.
Liễu Uyển Nhi cười nhạt,không gặp trúng kẻ thù lại gặp phải người quen.
Thế là Liễu Uyển Nhi một lần nữa trở lại quán cà phê.
“Em và Lực Hằng đi đâu?” Ngồi xuống Inge lập tức hỏi,hắn mấy ngày qua vẫn lo lắng bọn họ đi đâu.
Kể từ ngày đó Tô Lực Hằng mang Liễu Uyển Nhi đi sau đó bọn họ vẫn ở tại Tô gia,dì Trương mấy lần gọi điện thoại Tô Lực Hằng muốn hắn về nhà đều bị cự tuyệt,vốn cho rằng hắn giận dỗi,sau hắn gọi điện thoại đi khuyên giải,mới phát hiện thật ra bạn tốt có dụng ý khác,cho nên giúp đở trấn an dì Trương,để dì đồng ý vợ chồng bọn họ ra nước ngoài một thời gian ngắn.
“Chúng tôi ở trong khách sạn.” Liễu Uyển Nhi nói,cầm lấy túi đường xé mở một miệng nhỏ,đường cát dọc theo miệng nhỏ trơn vào trong cà phê.
“Khách sạn nào?” Nhị Anh lập tức hỏi thăm,cô đã nhiều ngày không thấy Tô Lực Hằng.
Liễu Uyển Nhi nói ra tên khách sạn,cô không bài xích bọn họ đến đó,dù sao một mình cô ở đó cũng không ai nói chuyện.
Inge bất đắc dĩ nhìn em gái của mình,thật ra trong bốn em gái chỉ có cô có cá tính cố chấp nhất,tình cảm dành cho Tô Lực Hằng cũng sâu nhất,nhưng dù sao đối phương đã kết hôn,hơn nữa nhìn được hắn vô cùng yêu thương vợ mình,lúc này tình cảm sâu cỡ nào cũng nên buông xuống.
Bốn người cùng nói chuyện một lát,Inge nói muốn đưa Liễu Uyển Nhi trở về khách sạn nhưng bị từ chối.
Liễu Uyển Nhi suy nghĩ cô không phải một người còn có bốn bảo vệ,một chiếc Porsche nhỏ xíu làm gì nhét được nhiều người thế,mà bọn bảo vệ làm tròn trách nhiệm sẽ không chịu ngồi xe khác.
Chia tay ba anh em Inge,Liễu Uyển Nhi cùng bốn bảo vệ ngồi hai xe taxi trở lại khách sạn.
Mới vừa xuống xe đã chạm mặt một bóng người quen thuộc từ trong khách sạn ra,một khắc bốn mắt nhìn nhau tất cả cảm xúc nảy lên ngực nhưng tìm không được tiếng nói thăm hỏi đối phương.
Vu Thiểu Đình con mắt chăm chú nhìn cô gái trước mắt.
Hơn một tháng không thấy cô,xem ra cô không tệ lắm.
“Anh Thiểu Đình.” Vẫn là Liễu Uyển Nhi mở miệng trước “Tại sao anh tới nơi này?”
Hôm nay là ngày gì mà đụng phải nhiều người quen thế ah.
“Có một người khách ở tại khách sạn này.” Vu Thiểu Đình giải thích,ngược lại hỏi “Em hiện tại sống thế nào?”
Hẳn rất tốt phải không? Nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói với mình.
“Tạm được.” Thật ra thì cô cũng không biết nên đánh giá cuộc sống hiện tại của mình thế nào,cảm giác như sủng vật bị Tô Lực Hằng nuôi trong chuồng,mà cuộc sống sủng vật chả ra làm sao,sống phóng túng đợi chủ nhân chơi chán,sau đó bị quẳng đi.
Chợt phát hiện thì ra sâu trong lòng mình vẫn giấu một tia bất an,chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân cô phản kháng Tô Lực Hằng.
“Em làm sao vậy?” Nhạy cảm như Vu Thiểu Đình lập tức cảm thấy cô khác thường.
“Không có gì.” Liễu Uyển Nhi khẽ mỉm cười nhìn hắn”Gần đây ông ngoại thế nào? Công ty đưa vào hoạt động thuận lợi chứ?”
“Công ty đã từ từ khôi phục bình thường.” Sau khi đưa cô đi Tô Lực Hằng đột nhiên thu tay lại,cho nên Ngạo Thông bò dậy trên con đường tử vong, mà tình trạng Lâm Cẩm Quyền cũng không quá tốt”Ông ngoại rất nhớ em,em xem chừng nào rãnh hãy về về thăm ông.”
Vừa mới dứt lời,Vu Thiểu Đình lập tức bổ sung thể: “Bảo đại ca cùng em trở về.”
Liễu Uyển Nhi thấy rất khó xử,Tô Lực Hằng sẽ không chịu đi thăm Lâm Cẩm Quyền,mà cô càng không muốn đưa hắn đi chọc tức ông ngoại,hơn nữa nếu để ông ngoại biết cô vừa kết hôn đã ly hôn,nhất định sẽ tức điên.
Thấy dáng vẻ do dự của cô,Vu Thiểu Đình biết nguyên nhân nhất định là Tô Lực Hằng.
“Đại ca cùng ông ngoại sớm muộn cũng phải nói chuyện với nhau,em nên khuyên nhủ đại ca để hắn bỏ qua khúc mắc.”
Liễu Uyển Nhi ở trong lòng đã từng nghĩ tới,nhưng Tô Lực Hằng hận sâu như thế chịu bỏ đi khúc mắc mới lạ.
Nhìn ra cô khó xử,Vu Thiểu Đình tiếp tục nói:”Nếu không hôm nào em một mình trở về thăm ông ngoại trước,ông thật rất nhớ em,ngày ngày vì lo lắng cho em cơm cũng không ăn nhiều.”
Vu Thiểu Đình nói tất cả đều là lời thật,kể từ khi Liễu Uyển Nhi bị Tô Lực Hằng mang đi,sau hoàn toàn không có tin tức,Lâm Cẩm Quyền ngày ngày lo lắng đến ăn cơm rất ít,nói cũng không nói nhiều, thật lo lắng còn như vậy nữa ông sẽ ngã bệnh.
Liễu Uyển Nhi do dự liên tục gật đầu đồng ý Vu Thiểu Đình,thật ra cô cũng rất nhớ Lâm Cẩm Quyền.
Liếc mắt nhìn bốn người bảo vệ bọn họ,Liễu Uyển Nhi nhẹ giọng nói: “Em không có cách trở về,ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa được không”
Vu Thiểu Đình hiểu Liễu Uyển Nhi khó xử,nếu như vậy chỉ có thể len lén gặp mặt.
“Ngày mai anh sẽ đưa ông ngoại theo cùng.”
Xác định thời gian cùng địa điểm Vu Thiểu Đình nhanh chóng rời đi.
Liễu Uyển Nhi đi vào thang máy đến tầng lầu phòng cô,càng đến gần gian phòng trong lòng càng lo lắng,chuyện hôm nay đụng phải Vu Thiểu Đình nếu như bị Tô Lực Hằng biết,hắn có tức giận hay không?
Cầm lấy thẻ phòng đứng trước cửa,xoay người nhìn bốn người phía sau nói: “Chuyện hôm nay gặp anhThiểu Đình các người không được nói với Hằng.”
Bốn người do dự một chút vẫn gật đầu,bọn họ cũng biết tình cảm gút mắt giữa ba người bọn họ,hôm nay nhìn chị dâu cùng Đường chủ phân đường hai đã không có gì,mà bọn họ cũng không muốn vợ chồng đại ca không hòa thuận,cho nên im lặng lựa chọn không thấy gì hết.
“Cám ơn.” Liễu Uyển Nhi rốt cục yên tâm cảm ơn bốn người bọn họ.
Dễ dàng mở cửa phòng,không ngờ đến người đó xuất hiện trước mắt.
Đồng thời hù bốn người đứng phía sau Liễu Uyển Nhi.
Liễu Uyển Nhi và bốn người bảo vệ khẩn trương nhìn Tô Lực Hằng,hắn tại sao trở về rồi?
Những lời bọn họ vừa nói hắn nghe hết rồi sao?
Mắt liếc cửa phòng rất dày,chắc có thể cách âm?
“Bà xã,em đã về.” Mặt hắn không chút thay đổi bỗng nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn,ngược lại nhìn sang bốn người bảo vệ”Các người cũng cực khổ,đi nghỉ trước đi.”
“Đại,đại ca,vậy chúng em đi trước.” Bốn đàn em lập tức bỏ chạy,không dám ở lại dù chỉ một giây đồng hồ.
“Tại sao anh về sớm thế?” Qua một hồi Liễu Uyển Nhi rốt cục tìm lại được chức năng tiếng nói.
Nụ cười của hắn quá rực rỡ,rực rỡ đáng sợ.
“Anh trở về lấy đồ.” Tô Lực Hằng đi tới bên cạnh Liễu Uyển Nhi,cằm lấy túi của cô”Hôm nay có xảy ra chuyện gì hay không?”
Giọng rất bình tĩnh ôn hòa thật giống như mưa sa trước mặt biển.
“Em chỉ cùng mấy người bạn uống cà phê thôi.” Trả lời vấn đề của hắn,Liễu Uyển Nhi cẩn thận thử dò xét”Ơ ~ anh vừa rồi đứng phía sau cửa sao?”
“Đúng vậy,có vấn đề gì sao?” Tô Lực Hằng nói rất nhạt.
Trái tim bỗng nhiên đập thình thịch,ánh mắt tránh trái tránh phải: “Anh nghe được rồi phải không?”
“Nghe được cái gì?” Tô Lực Hằng quay đầu hỏi.
Sợ chết cô,tại sao luôn vòng tới vòng lui,nếu như nghe được trực tiếp tiếng rống giận cũng không sao,cô đã quen nhưng lỡ như không có nghe được cô không phải tự chui đầu vào rõ khai hết tất cả sao,lại không cam lòng mở miệng trước.
Đúng lúc này chỉ nghe Tô Lực Hằng nói: “Công ty còn có việc anh đi trước.”
Két,đây là tình trạng gì?
Liễu Uyển Nhi nhìn Tô Lực Hằng cầm một túi văn kiện rời đi,thì ra hắn không biết gì hết.
Đi ra khỏi phòng chân bỗng nhiên dừng lại,Tô Lực Hằng xoay người nói với Liễu Uyển Nhi: “Bà xã,hôm nào có cùng bạn uống cà phê thì gọi anh đến,anh cũng muốn quen biết bạn của em.”
Ngu ngơ nhìn cửa phòng đóng lại,hắn có ý gì? Thật chỉ muốn biết bạn cô sao?
Cửa phòng đóng lại,trong nháy mắt nụ cười trên mặt Tô Lực Hằng lập tức biến mất,thật ra hắn không nghe thấy gì hết,lỗ tai của hắn còn không có thính đến trình độ đó.
Mới vừa rồi hắn trở về phòng lấy văn kiện rồi rời đi,vừa tới đại sảnh đã nhìn thấy Liễu Uyển Nhi cùng Vu Thiểu Đình đứng nói chuyện trước cửa khách sạn,trong lòng kinh ngạc sao Vu Thiểu Đình biết bọn họ ở đây?
Nhưng tinh tế nghĩ rất nhanh hiểu đây chỉ là vô tình gặp gỡ.
Bởi vì có đàn em ở đấy,hắn quyết định không lộ diện,mà trở về phòng trước…để xem sau khi trở về nhóc con kia có nói chuyện này với hắn không,kết quả hắn ngàn ám hiệu vạn ám hiệu,nhóc con chết tiệt kia vẫn ngậm miệng không nói!
Bọn họ thật có bí mật không thể nói với hắn sao? Mà cô cho rằng cô không nói hắn sẽ không biết sao? Hắn bộ không biết đi hỏi bốn tên cận vệ sao.
Trong hành lang bốn người đàn ông đang uống trà,chợt thấy Tô Lực Hằng mặt tối sầm đi về phía bọn họ,bàn tay cầm chung trà cứng đờ,thảm rồi, đến phiên bọn họ bị thẩm vấn.
Nhìn thấy Tô Lực Hằng đi về phía bọn họ,bốn bọn họ vội vàng đứng lên cung kính nói: “Đại ca.”
“Ngồi đi.” Dứt lời Tô Lực Hằng đã ngồi xuống ghế sa lon đi thẳng vào vấn đề”Vừa rồi Tiểu Tiểu và Thiểu Đình đã nói chuyện gì?”
“Chuyện này. . . . . .” Bốn người do dự có nên nói chuyện ngày mai chị dâu hẹn Vu Thiểu Đình cùng nhau ăn cơm không?
Nếu như đại ca biết nhất định sẽ giận dữ,thôi thì bọn họ chỉ có thể giấu đi huống chi bọn họ cũng đã hứa với chị dâu .
Bốn người cậu nhìn tôi,tôi nhìn cậu,cuối cùng một người trong đó đứng dậy,kiên trì nói: “Bọn họ chỉ chào hỏi thôi ạ.”
“Các ngươi cảm thấy ta giống như người kém trí lắm sao?” Tô Lực Hằng trong giọng nói cất dấu một tia lửa giận.
Bốn người thật khẩn trương,thật khó xử,cúi đầu dùng dư quang nhìn lẫn nhau.
“Sự kiên nhẫn của ta có hạn?” Tô Lực Hằng xuống tối hậu thư.
Một người trong đó rốt cục kiên trì không được nữa,nói ra toàn bộ: “Chị dâu cùng Đường chủ còn có ông ngoại hẹn trưa mai ăn cơm.”
Tiếng nói vừa dứt bốn người nín thở chờ đợi,qua một hồi mới nghe Tô Lực Hằng mở miệng: “Tiếp tục uống trà đi.”
Nhìn hắn rời đi,bốn người cũng thở phào nhẹ nhỏm,bất quá hắn cũng quá bình tĩnh chẳng lẽ thật không giận sao?
Ngày kế
Sáng sớm rời giường,Liễu Uyển Nhi đang chờ Tô Lực Hằng ra ngoài,nhưng người đàn ông thường ngày tám giờ đã ra đi làm,hôm nay lại ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh,sau khi tỉnh lại ăn chút bữa ăn sáng rồi ngồi trên sân thượng xem tạp chí,ngay cả cái mông cũng không có hoạt động.
Cầm lấy điều khiển TV đong đưa,Liễu Uyển Nhi mong đợi nghe được tiếng reng điện thoại,chỉ cần điện thoại di động vừa vang lên hắn sẽ rời đi.
Nhưng theo kim chỉ giờ nhích gần đến số mười hai,Liễu Uyển Nhi càng ngày càng vội,nếu như hắn không rời đi cô làm sao thoát thân đây?
Lúc này người đàn ông xem báo hơn một tiếng rốt cục đứng dậy.
“Bà xã,trưa nay chúng ta ăn gì?”
Mới vừa dấy lên một chút hi vọng thoáng cái bị dập tắt.
“Ừm,buổi trưa anh có ra ngoài không?” Liễu Uyển Nhi cẩn thận hỏi.
“Bận rộn mấy ngày qua,hôm nay anh muốn nghỉ ngơi một ngày.”
“Hiazz~” Hiện tại phải làm sao,chẳng lẽ nhắn tin cho anh Thiểu Đình hủy bỏ bữa hẹn trưa nay sao.
“Nhìn dáng vẻ của em chẳng lẽ có hẹn ?” Tô Lực Hằng hỏi.
“Không có .” Liễu Uyển Nhi lập tức phủ nhận,ánh mắt mất tự nhiên tránh trái tránh phải.
Bỗng nhiên hai người không nói chuyện,sau một hồi im lặng Tô Lực Hằng thản nhiên nói: “Ở trong lòng em anh hẹp hòi vậy sao,một bửa ăn trưa nho nhỏ cũng giấu diếm anh?”
Ánh mắt chợt lóe lên một tia tổn thương,hắn đợi một buổi sáng chỉ hy vọng cô có thể thẳng thắng với hắn,mặc dù hiện tại hắn vẫn không thể xóa đi khúc mắc với Lâm Cẩm Quyền,nhưng hắn không muốn cô vì hắn bà buông tha tình thân,cho nên hắn sẽ cố gắng nhưng cô không tin hắn,thậm chí còn đề phòng hắn.
“Anh. . . . . .” Hắn biết rồi,lời chất vấn của hắn khiến Liễu Uyển Nhi chột dạ.
“Anh đi đây.” Tô Lực Hằng nắm áo khoác trên giường,rời đi.
Liễu Uyển Nhi tâm trạng thật nặng nề,không phải trong lúc vô tình cô đã tổn thương hắn chứ? Nhưng hắn là Tô Lực Hằng mạnh mẽ,cho tới bây giờ tính công kích mười phần,hẳn không dễ bị tổn thương đâu ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.