Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 7: Tiếng sáo du dương




Ngày hôm sau Liễu Uyển Nhi được Tô Lực Hằng đón trở về Tô gia.Mặc dù ở bệnh viện đã tiếp xúc rất nhiều người hiện đại,gặp rất nhiều sự việc,nhưng đối mặt với hoàn cảnh mới Liễu Uyển Nhi vẫn có chút bất an.Nhìn thấy cô lo lắng,dì Trương sợ cô mất trí nhớ mà thấy hoàn cảnh xa lạ cho nên đưa Liễu Uyển Nhi đến một nơi quen thuộc.
Khi dì Trương đưa Liễu Uyển Nhi đi tới thư phòng,trên giá sách có một cây sáo hấp dẫn Liễu Uyển Nhi chú ý,từ nhỏ phụ thân đã dạy hai tỷ muội thổi sáo,muội muội hoạt bát hiếu động căn bản không cách nào tĩnh tâm luyện tập,mà nàng thì thích thanh âm thanh thúy của sáo,cho nên vừa bắt đầu đã dốc lòng học tập,lâu ngày trò thổi sáo còn giỏi hơn thầy,vì vậy phụ thân đem cây sáo ngọc hoàng thượng ban tặng thưởng cho nàng.
Nhìn Liễu Uyển Nhi ngẩn người quan sát cây sáo,dì Trương vui vẻ hỏi: “Tiểu Tiểu,con có phải nhớ ra chuyện gì không?”
Mặc dù không muốn khiến dì Trương thất vọng,nhưng nàng căn bản không phải Tô Tiểu Tiểu làm sao nhớ tất cả chuyện của cô ta,Liễu Uyển Nhi chỉ có thể lắc đầu,nhưng cây sáo này thật gợi lại những khoảng thời gian tốt đẹp ở Càn Triều Tấn,cẩn thận hỏi: “Dì Trương,con muốn thổi cây sáo này được không?”
“Dĩ nhiên có thể.” Cây sáo này do Tô Chí Hằng để lại từ nhỏ Tô Tiểu Tiểu đã quấn Tô Chí Hằng bảo ba thổi sáo cho cô nghe, mưa dầm thấm đất Tô Tiểu Tiểu cũng có thể thổi được một hai khúc,hôm nay nhìn con bé có cảm giác với cây sáo,dì Trương vui vẻ còn không kịp,làm sao không cho phép cô thổi.
Liễu Uyển Nhi nhẹ nhàng mở hộc tủ,lấy ra cây sáo,nhưng ngay sau đó một cổ khúc du dương trôi dạt trong không khí.
Dì Trương kinh ngạc,lúc nào Tô Tiểu Tiểu thổi sáo tốt như vậy.Bà cảm giác sau tai nạn xe cộ Tô Tiểu Tiểu thay đổi rất nhiều, thường xuyên nói một số từ ngữ bà nghe không hiểu,không nhớ rõ tất cả chuyện xảy ra,hơn nữa có rất nhiều kỹ năng trước kia không có,vì vậy bà từng hỏi thăm bác sĩ,bác sĩ nói Tô Tiểu Tiểu bị va chạm mạnh mất đi trí nhớ,hoặc không muốn nhớ những quá khứ làm cô đau khổ,vì vậy có thể khiến một số vốn ẩn tính bộc phát ra ngoài,Tô Tiểu Tiểu hiện tại có thể đang ở tình trạng đó.Nghe bác sĩ nói như vậy,dì Trương không quan tâm những cử động quái lạ của Tô Tiểu Tiểu nữa,nhưng hôm nay ẩn tính này làm bà kinh ngạc.
Lầu dưới Tô Lực Hằng nghe được tiếng sáo cũng hết sức kinh ngạc,liền theo thanh âm đi đến thư phòng,tình cảnh trước mắt để cho trong lòng hắn run lên.Một cô bé linh hoạt kỳ ảo như tiên,đứng trước tủ làm bằng gỗ thô,ngón tay nhỏ và dài lên xuống theo giai điệu,một khúc uyển chuyển thăm thẳm giống như bộc lộ nổi nhớ nhung của cô.
Cô ấy đang nhớ người nào? Tô Lực Hằng phát hiện bản thân có chút ăn vị với người mà cô nhớ.
Không muốn bị cảm giác đó quấy nhiễu,Tô Lực Hằng ngay sau đó vổ tay nói: “Thổi hay thật,không nghĩ tới Tiểu Tiểu thổi còn tốt hơn anh hai.”
Đột nhiên có tiếng vỗ tay cắt đứt tiếng sáo của Liễu Uyển Nhi,đối mặt Tô Lực Hằng khích lệ,cô ngượng ngùng đỏ mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt bởi vì lời kia mà trở nên đỏ hồng sinh động,Tô Lực Hằng nhìn ngây cả người.
Lúc này dì Trương cũng lên tiếng: “Nếu như Chí Hằng có thể nghe thấy tiếng sáo này,nhất định rất vui vẻ.”
Lời của bà làm cho Tô Lực Hằng lòng lần nữa lạnh lẽo: “Dì Trương,dì đưa Tiểu Tiểu trở về phòng nghỉ ngơi đi,vừa mới xuất viện không nên quá mệt mỏi.”
Thấy dì Trương đưa Liễu Uyển Nhi trở về phòng,Tô Lực Hằng liền lái xe ra ngoài.Tô Lực Hằng không biết bản thân gặp chuyện gì,luôn sinh ra cảm giác khác thường với Tô Tiểu Tiểu,hắn lái nhanh hai vòng để cho bản thân khôi phục bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.