Thức Tỉnh

Chương 13:




Nó lảo đảo bước xuống xe, đầu óc nó xoay mòng mòng, quá nhiều câu hỏi, quá nhiều khúc mắc không thể giải đáp, lại thêm vết thương ở cổ không ngừng chảy máu. Nó ngất đi.Khi tỉnh dậy nó đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc với hương oải hương váng vất, chị Ngân đứng ở đầu giường lo lắng nhìn nó. Nhìn ra ngoài đã gần sáng, những tia nắng bình minh màu đỏ hồng hào xuất hiện phía cuối chân trời xa xa, nó thật muốn cười nhưng sao không thể cười nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Chị Ngân nheo mắt nhìn như đang tìm kiếm một đáp án nào đó từ kẻ thất thường như mưa nắng là nó, xảy ra chuyện nghiêm trọng đến như vậy nhưng không hề có bất cứ manh mối nào để lại, tất cả mọi người đều không hề hay biết, điều đó cho thấy kẻ đã làm hại nó được đào tạo rất cẩn thận, hơn nữa khả năng của hắn còn hơn hẳn cả những sát thủ bậc cao như chị nhưng chị không thể hiểu nổi tại sao nó lại có thể để bị thương bởi một kẻ như vậy, chắc chắn thực lực của nó vượt xa những sát thủ kiểu như thế, lại thêm khả năng dùng độc dược trời phú,... quá đáng ngờ, nhưng nó lại không cho chị bất cứ lời giải thích thích hợp nào, nếu nó muốn nói thì chắc chắn sẽ nói ngay khi vừa tỉnh dậy... Thở dài nhìn đứa trẻ vẫn đang tròn mắt nằm trên giường, chị đi nhanh ra ngoài, cố để mình không ngoái lại, cố để mình không cảm thấy đau lòng hay bất lực vì không thể làm gì để che chở, gánh giúp đứa em gái bé nhỏ mà chị thương còn hơn cả tính mạng mình...
Một tiếng sau chị vào phòng nó, chỉ còn thấy một mảnh giấy đính trên tấm rèm khẽ lay động trong phòng : "Em đi học !".
Để khỏi bị nghi ngờ, nó che chỗ bị thương của mình bằng một miếng da giả, sau khi ra khỏi nhà, nó đi bộ chầm chậm đến trường, kệ cho thời gian trôi qua, nó vừa đi vừa khẽ lẩm nhẩm theo giai điệu của một bài hát quen, làm như thế khiến nó không còn cảm thấy đầu óc mình căng như dây đàn nữa. Đến cổng trường thì đã vào học được chừng 20 phút, nó bị ngăn ở ngoài vì đi học muộn, người bảo vệ đứng chắn trước mặt nó với ánh mắt dò xét, cũng im lặng không nói gì như nó...Lắc nhẹ đầu, nó không muốn xảy ra chuyện gì lúc này nên đành vòng ra sau trường rồi bật người qua bức tường kiên cố, đối với người khác thì việc nhảy qua một bức tường cao hơn 2m mà không bị thương thì đúng là chuyện bất khả thi nhưng đối với nó thì đó chỉ là một chuyện quá bình thường. Dãy hành lang khu B vắng hoe, chỉ có vài đóa hoa leo là lạ chập chờn trên những bức tường tạo nên cái vẻ cổ kính và yên lành rất lạ. Hít sâu vào phổi cái mùi hương tinh sạch xen lẫn chút ngọt ngào ấm áp của nắng, nó từ từ tiến về phía lớp học nằm hiên ngang trên tầng ba ngập sắc vàng rực rỡ của mình. Không khí ở đây thì khác hẳn. Vừa đến đầu cầu thang dẫn lối từ tầng hai lên tầng ba, nó đã nghe những tiếng cười vui vẻ và sự xôn xao khác hẳn ngày thường. Đến cửa lớp, một cậu bạn trong lớp nhảy bật ra khoác vai nó rồi kéo vào lớp, giọng nói không nén nổi sự hồ hởi.
-Thành viên đặc biệt của lớp mình trở về rồi !
Không hiểu lắm câu nói của cậu bạn nhưng nó cũng không để ý mấy, gỡ cánh tay vô duyên vẫn đang khoắc trên cổ mình, nó quăng chiếc cặp về bàn mình, vừa xong thì có một bàn tay bóp mạnh vào vai nó.
-Chào bạn mới !
Không khách khí, nó quay lại đá thẳng một cước vào người đằng sau, cứ thế, nó và người lạ mặt quần nhau túi bụi giữa lớp trong khi đó mấy đứa bạn chẳng mảy may lo lắng, thậm chí còn ngồi cá cược, cổ vũ om sòm xung quanh. Cảm giác được vết thương trên cổ mình đang rách ra và có một dòng nước âm ấm rỉ ra khỏi vết rách. Nó ngừng trò mèo vờn chuột của mình bằng một cú lộn vòng lên bục giảng, tiện thể phi luôn mấy viên phấn về phía cậu bạn rồi ra dấu Stop. Cậu bạn nhìn nó, ánh vui thích hiện rõ trên ét mặt, pha lẫn chút khinh khỉnh của tuổi mới lớn, tay khẽ chắp lại phía trước ra dấu chào, nó cũng đáp lại bằng động tác tương tự. Lớp trưởng từ trong đám bạn bước ra, mắt vẫn đem theo ý cười.
-Thiên Minh, cậu đấu khá lắm, đây là Bùi Ngọc Thiên Tân, thành viên đặc biệt của lớp mình, cậu ấy vốn không có tên trong danh sách lớp, là vũ khí bí mật đấy !
Nét cười càng lộ rõ trên nét mặt cô bạn, nó tò mò quan sát kẻ đứng trước mặt mình, khóe môi nhếch lên một đường cong hình trăng khuyết. Một cậu bạn có cả vẻ nghiêm túc lẫn bất cần đời, nét tự tin không thể nhầm lẫn, một linh hồn hoàn hảo của tuổi trẻ và kẻ lão luyện sống lâu,...thật dễ thương, một đồ chơi tốt đây !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.