Tố Khiết bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi vào, khom
lưng, ở trước trướng nhẹ giọng kêu: “Nương nương, dậy thôi.”
Ta chậm rãi ngồi dậy, hỏi: “Hôm nay là ngày thỉnh an
hoàng hậu?”
Tố Khiết khẽ gật đầu, “Nương nương mỗi lần đến
này ngày từ canh bốn đã bắt đầu thay trang phục rồi, ngày hôm nay thật sự là
hơi muộn rồi.”
Ta đẩy tấm màn xanh ra lười nhát đứng dậy, nói: “Không muộn, dù sao ta
cũng không phải là người muộn nhất.”
Mỗi lần phi tần trong cung gặp nhau tại Chiêu Thuần
cung, Sư Viện Viện luôn luôn đến sau cùng, sớm đã chọc chúng phi tần bất mãn,
nàng ta vẫn không chịu đổi tánh, thực là khiến ta bội phục.
“Nương
nương, hôm nay chải búi tóc ngược(1) nhé. Phù hợp với thoa ngọc tím kim phượng
cục Thượng Cung đưa tới, mặc chiếc váy thêu hoa sen đang nở, vừa thể hiện được
vẻ cao quý của nương nương cũng không đến mức quá bắt mắt.”
Tố Khiết luôn rất nhiều lời, ta gật đầu tán thành,
nói: “Theo
ý ngươi đi.”
Váy lụa xứng với ngọc trâm hình phượng
Tố Khiết rất ít khi được ta khen ngợi, nghe được câu
này, vô cùng vui mừng đi chuẩn bị. Ta hơi kỳ quái: tuy nói Tố Khiết vào cung
chưa lâu, nhưng trong cung là một cái chảo nhuộm cực lớn, nàng ở bên cạnh ta đã
mấy tháng, phải nghe nói tình cảnh của ta rồi chứ, vì sao lại vẫn trước sau như
một đối xử tốt với ta?
Chờ nàng cất kỹ quần áo và thoa, ta nhịn không được
hỏi: “Tố
Khiết, mấy ngày nay, đi theo bản phi, có cảm thấy thiệt thòi không?”
Tố Khiết hoảng hồn vội vàng quỳ xuống, “Nương nương, nô tì sao
dám than thiệt thòi? Có thể hầu hạ nương nương, là phúc khí nô tì đã tu luyện
từ mấy kiếp. Nô tì mới vào cung, được đi theo hầu hạ ngài, không biết đã cao
hứng biết bao nhiêu. Trước khi vào cung, nô tì vốn là nha hoàn chế thoa
của Bảo khí phường, tay nghề khéo léo, mới bị tuyển vào cung. Trước kia
nương nương có chế tạo vài món phỉ thúy nạm vàng, lưu truyền ra ngoài, được Bảo
khí phường cất giữ, nhờ món đồ này, phòng chế phẩm trở thành nơi nổi tiếng dân
gian. Đại danh của nương nương, nô tì nghe được, thật là như sấm bên tai!”
Ta cảm thấy hứng thú, không nghĩ đến châu thoa bình
thường ta chế tạo trong cung, ở dân gian lại được tôn sùng đến vậy, liền
hỏi: “Là
loại châu thoa nào truyền ra ngoài cung?”
Tố Khiết nói: “Có một đôi song thúy uyên thoa, một bộ
trâm ngọc, cùng với vòng ngọc ngà voi…”
Tố Khiết thuộc nằm lòng nói ra, khiến ta khá là ấn
tượng. Mấy thứ này, ta làm từ mấy năm trước. Có lẽ sau này đồ trang sức mới tới
ùn ùn, mấy thứ đồ cũ này đã bị vị phi tử nào đó tiện tay quăng đi, không nghĩ
đến ở dân gian lại được coi trọng như thế.
Nhưng thế thì sao? Ta vĩnh viễn cũng không thể ra khỏi
hoàng cung, cái lồng giam làm bằng vàng này, mà ta, cũng chỉ thích hợp sinh
sống ở chỗ này thôi.
Trở thành chủ tử, những chuyện cũ như chế thoa chế áo
cho người ta trước kia, lại trở thành chủ đề cho mọi người giễu cợt.
Ta lười nhát đánh gãy lời miêu tả của Tố Khiết,
nói: “Kêu
Tố Hoàn tiến vào. Ngày hôm nay, bảo nàng đi với ta đến Chiêu Thuần cung.”
Vẻ hưng phấn trên gương mặt của Tố Khiết tan biến, chỉ
đành thu dọn quần áo, đi kêu Tố Hoàn.
Tố Hoàn nghe ta nói sẽ mang nàng đi Chiêu Thuần
cung, kinh ngạc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, vài lần trước ta đều dẫn
theo Tố Khiết đi, ngoài lần đầu tiên ra, chưa hề mang theo nàng.
Ta giả vờ không thấy thần sắc trên gương mặt nàng, chỉ
nói: “Đi
thôi.”
Kiệu đã chờ trước cửa, ta ngồi lên kiệu, Tố Hoàn đi
bên cạnh kiệu, một đường hướng tới Chiêu Thuần cung. Ở ngã tư đường, ngẫu nhiên
thấy kiệu của những phi tần khác cũng đi từ từ trên đường, ta tất nhiên là
nhường các nàng đi trước. Các nàng phô trương hơn ta nhiều, chí ít cũng có ba
bốn người theo hầu bên kiệu, không giống ta chỉ có một mình Tố Hoàn.
Khi ta vạch rèm, thấy ngói lưu ly màu hoàng kim lợp
trên đỉnh Chiêu Thuần cung, lại phát hiện sớm đã có từng tốp năm tốp ba cỗ kiệu
ngừng trước cửa Chiêu Thuần cung, nhóm phi tần từ bên trong kiệu đi xuống, dạo
bước trên thềm đá cẩm thạch, nói cười thật vui tiến vào Chiêu Thuần cung. Vì
trên đường ta nhường đường cho các phi tần khác, lại thành người thứ hai từ
dưới lên vào cung, chỉ sớm hơn Sư Viện Viện một chút.
May là, ta đi theo phi tần khác vào ngồi, cũng không
bắt mắt lắm.
Ngày hôm nay hoàng hậu không giống như lần đầu tiên
gặp mặt nhóm phi tần, sáng sớm đã an vị tại ghế chủ tọa, đợi chúng phi tần
đến đông đủ, mới nghe thái giám tuyên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Một trận tiếng vàng ngọc va nhau vang lên, ta trông
qua, hơi giật mình. Hoàng hậu chải một cái búi tóc Loan Phượng trong mây (2)cao vút, mang một con kim thúy phượng
hoàng, vận váy chín phượng triều tông màu đỏ sậm, cả người đã trang nghiêm lại
hào phóng, vô cùng xinh đẹp. Khiến ta giật mình không phải cách ăn mặc đổi
khác, mà là kim thúy phượng hoàng mà Thời Phượng Cần cắm trên búi tóc Loan
Phượng kia, tuy kiểu dáng có chút thay đổi, trong miệng phượng hoàng có thêm
một viên thùy châu hình giọt nước, nhưng ta nhận thấy rõ ràng, đồ vật này,
không phải là thứ Thượng Quan hoàng hậu trước kia mà nay là thái hậu rất thích
mang sao.
Có lẽ vây cánh của Thời Phượng Cần tại hậu cung dần
cứng cáp, từ gương mặt tươi cười của nàng cũng có thể nhìn ra được. Biểu tình
tự nhiên, thuần hòa khiêm nhượng mà cởi mở lúc mới tới của nàng, đã tăng thêm
vài phần uy nghi.
Lúc này, Sư Viện Viện mới đi theo cung nữ, chậm rãi đi
vào đại sảnh,hành đại lễ với hoàng hậu , sau đó ngồi trên ghế bên cạnh
nàng.
Bởi vì hôm nay hoàng thượng không tới, chúng phi tần
không cần đem hết tất cả vốn liếng để thu hút sự chú ý của hoàng thượng, trên
bàn tiệc đầy tiếng oanh yến ríu rít, vô cùng hài hoà. Thi mỹ nhân ngồi ở
bên cạnh ta bu lại, hỏi vài cách phối hợp vòng tay, lại nói châu thoa của mình
đã lâu năm, có ít trân châu lỏng ra, trân châu phai màu, không biết có thể sửa
chữa hay không. Ta tự nhiên đáp lời nàng, hoàn toàn xem nhẹ sự khinh miệt trong
giọng nói của nàng.
Bắt đầu từ vị Thi mỹ nhân kia, có vài vị phi tần
bậc thấp ngồi bên cạnh ta cũng bu lại, có người hỏi quần áo, có kẻ hỏi bài trí
trong phòng có chỗ nào xung đột không. Ta biết gì nói nấy, tự nhiên là khiến
hoàng hậu ngồi trên ghế chủ vị chú ý. Sư Viện Viện ngồi bên cạnh hoàng hậu,
nàng vốn không có lời nào để nói chuyện với hoàng hậu, chú ý thấy bên này ồn ào
náo động, liền quay đầu lại nói với hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương
ngài nhìn xem, Ninh tuyển thị cũng được mọi người hoan nghênh quá, bận rộn đến
điểm tâm cũng không kịp ăn một miếng.”
Nguyệt Dung Hoa luôn luôn về phe hoàng hậu, phẩm vị
thấp hơn một bậc so với Sư Viện Viện, ngồi bên cạnh Sư Viện Viện, nghe vậy dùng
khăn thêu che miệng cười nói: “Nghe nói ngày đó, hoàng thượng còn ban ân
điển, đặc biệt kêu Ninh tuyển thị đi Tê Hà các của Sư chiêu nghi thêu mắt chim
trên váy, hoàng thượng cũng thật là ân sủng tỷ tỷ.”
Sắc mặt Sư Viện Việntái nhợt, không nói tiếng nào chỉ
lo dùng đũa tử đàn gắp điểm tâm.
Nguyệt Dung Hoa lại không chịu buông tha nàng, tiếp
tục hỏi: “Cũng
không biết sau đó Sư chiêu nghi có mặc kiện váy bách điểu
đã được thêu mắt mà múa chưa? Chắc hẳn là múa thử rồi. Chỉ cần tưởng tượng thôi
cũng đủ biết, Sư chiêu nghi múa lên hẳn là bách điểu tung bay, hoạt bát linh
động. Ngày hôm nay tuy hoàng thượng không tới, nhưng nhóm tỷ muội chúng ta gặp
nhau cũng rất cao hứng, hoàng hậu nương nương nhất định cũng muốn xem Sư chiêu
nghi mặc chiếc bách điểu váy kia múa lần nữa?”
Thời hoàng hậu quả thật bị khơi gợi hứng thú, nói: “Váy bách điểu chắc hẳn
đang ở Tê Hà các? Bản cung kêu người lấy tới đây, bây giờ cũng rỗi rãnh, Sư
chiêu nghi có thể múa một điệu không?”
Sư Viện Viện ba một tiếng buông đũa xuống. Lúc này
nhóm phi tần thấy hai vị bắt đầu khai chiến, mũi dùi liền trực chỉ Sư Viện
Viện, lộ ra vẻ mặt hứng thú muốn xem kịch vui, mỗi người đều ngừng nói, mắt
trông qua bên này. Tiếng Sư Viện Viện đặt đũa vang lên trong đại sảnh, đặc biệt
chói tai.
Sắc mặt hoàng hậu tức thời biến đổi, thu lại nụ cười,
đang muốn lên tiếng thì lại thấy Sư Viện Viện bước ra khỏi hàng, hành lễ xin
lỗi hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nhất thời nhỡ tay,
quấy nhiễu nương nương, khiến cho thần thiếp kinh hoảng trong lòng, không biết
trả lời hoàng hậu nương nương như thế nào cho tốt. Váy bách điểu đêm hôm đó đã
bị hoàng thượng cầm đi, thực sự không có ở Tê Hà các.”
Ta đột nhiên rõ ràng, Nguyệt Dung Hoa khơi mào, hoàng
hậu ra vẻ hứng thú, Sư Viện Viện lại nói ra chân tướng, mọi mũi nhọn đều đầy đủ
chỉ về hướng ta. Ta chỉ không rõ, hoàng thượng bất quá chỉ ngủ lại chỗ ta một
đêm đó mà thôi, vẫn chưa có chuyên sủng mình ta, vì sao lại khiến hoàng hậu
chướng mắt? Chẳng lẽ, là vì thân phận ta hoàn toàn không có người chống lưng,
cho nên bị hoàng hậu chọn để giết gà dọa khỉ?
Chẳng lẽ, tân đế đã nhận thấy ta không có bao nhiêu
giá trị, cho nên đã ám hiệu để hoàng hậu có thể xuống tay diệt trừ?
Ta biết, phi tần bậc thấp như ta, không được hoàng đế
sủng ái, hoàng hậu có thể tùy tiện tìm một lý do trừ bỏ. Lại thêm một lần kia,
Sư Viện Viện nhận ân mưa móc,mà sau đó hoàng đế lại đến Lan Nhược hiên của
ta, đây cũng là tội ác mị hoặc chủ thượng. Người trong cung đã muốn hại
chết ta, có tội danh gì mà không thể lôi ra.
Trong lòng ta liên tục suy nghĩ, biết rằng nếu như
không chủ động, thì sẽ không còn cơ hội nữa, liền chậm rãi ra khỏi hàng, quỳ
xuống, nói với hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, vì đêm đó thời gian
ngặt nghèo, váy bách điểu chưa thêu xong, cho nên hoàng thượng phái người đem
khỏi Tê Hà các, mang đến cho thần thiếp ở Lan Nhược hiên. Cũng vì thần thiếp
ngu dốt, lại thêu hỏng váy bách điểu. Tuy rằng hoàng thượng không nhắc lại
chuyện này, nhưng thần thiếp vẫn âm thầm xấu hổ, trong thời gian ngắn chưa kịp
báo cho Sư tỷ tỷ, mong hoàng hậu nương nương thứ tội.”
Thời hoàng hậu nghe ta nhắc đến hoàng thượng, lông mày
hơi nhíu một chút, đang muốn cất tiếng thì Nguyệt Dung Hoa liền khẽ cười nói: “Không biết trước
kia Ninh tuyển thị làm thế nào giữ được chức thượng cung, cái chuyện
đơn giản như thêu váy bách điểu cũng làm không xong. Hoàng thượng đã không
trách móc, chúng ta cũng không tiện nhắc lại việc này.”
Câu này của nàng như đổ thêm dầu vào lửa cháy, phi tần
chung quanh mỗi người đều lộ ra sắc thái bất bình. Hoàng hậu tức thời hơi nhíu
mày, nói: “Nghe
nói đêm đó hoàng thượng vốn đang ở tại Tê Hà các, về sau lại đến Lan Nhược
hiên, phải không?”
Ta quỳ trên mặt đất, cúi đầu thầm nghĩ, quả nhiên hỏi
tới rồi.
Ta vội vàng dập đầu lạy nói: “Hoàng thượng tới Lan
Nhược hiên của thần thiếp, đơn giản là hoa lan trong viện thần thiếp nở nhiều,
hoàng thượng nghe nói, mới đi qua nhìn xem. Lan Nhược hiên của thần thiếp, vốn
là nơi Lan quý nhân trồng hoa lan. Lúc Lan quý nhân còn được sủng ái nhất hậu
cung, tuy thần thiếp tuổi còn nhỏ nhưng cũng có nghe nói quachuyện
này. Về sau Lan quý nhân bị hoạch tội chết trong lãnh cung, hoa lan ở
Lan Nhược hiên liền không có ai trông giữ, dần dần điêu tàn. Sau này, thần
thiếp vào ở nơi đó, rảnh rỗi không có việc gì làm, nên mớichăm sóc hoa lan,
không nghĩ đến lan nhụy điệp cực kỳ khó chiều chuộng lại nở rộ. Cho thấy tuy
người cũ đã đi, nhưng thứ lưu lại tốt thì cũng vẫn tốt. Hoa đã như vậy, châu
thoa cũng như vậy. Bổ sung thêm một chút, sửa lại kiểu dáng một chút, đồ cũ lại
sáng rỡ như mới. Người cũ tuy không tốt, không hẳn là không thể thay đổi, chỉ
vì còn chút dây dưa với cũ chủ, nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.”
Ta ngẩng đầu, ngước mắt nhìn hoàng hậu một cái, lại
thấy hoàng hậu dùng ngón tay nhẹ lướt qua kim thúy phượng hoàng cắm trên đầu,
thật lâu sau cũng vẫn không lên tiếng.
Nguyệt Dung Hoa cùng một đám phi tần lại không rõ ta
đi một vòng lớn, không trách tội mình mà lại nói đến hoa lan và Lan quý nhân là
sao, nhất thời giật mình, không có ai hùng hổ doạ người nữa.
Đúng như ta dự đoán, Thời Phượng Cần là một nữ nhân
thông minh, nàng không còn dây dưa chuyện này nữa, lại mở đề tài, nói qua
chuyện khác. Các phi tần khác cùng một hội gió chiều nào theo chiều ấy, thấy
Thời Phượng Cần đã không nhắc tới, liền không có người nào ngốc nghếch
nhắc lại việc này. Thẳng đến khi tiệc rượu kết thúc, Hạ Hầu Thần cũng không
đến, nhóm phi tần tiện đà hết hứng, yến hội tan rất vui vẻ. Mà ta, lại bị Thời
Phượng Cần lấy lý do chỉ vàng trên trâm phượng bị lỏng ra, giữ lại.
Ta biết nàng đã hiểu ý ta, không phí công ta chờ đợi
thật lâu, rốt cuộc cơ hội đã tới rồi.
Khi ta tiến vào trong nội đường, trên tay Thời Phượng
Cần đang vuốt vuốt hạt châu hình giọt lệ mới thêm vào kim thúy phượng hoàng,
hạt châu trong suốt như nước nhảy lên trong tay nàng. Ta như thường lệ hành lễ
với nàng, nàng kêu người chuẩn bị chỗ ngồi cho ta.
Đặt kim thúy phượng hoàng trong mâm tử đàn trải gấm
bên cạnh, lúc này nàng mới cười nói: “Ninh tuyển thị không hổ
trước kia từng làm thượng cung, liếc mắt một cái đã nhận ra cái này là kim
thúy phượng hoàng của thái hậu. Theo lệ, thứ này không thể dùng nữa, do nội thị
giám chịu trách nhiệm thu lại. Ta thật sự thích thủ công tinh xảo của đồ vật
này, vì vậy mà kêu cục Thượng Cung sửa lại rồi trình lên. Hiện giờ cục Thượng
Cung không có Ninh tuyển thị chủ trì đại cục, cũng không biết sửa như vậy có
thích hợp hay không.”
(1) Búi tóc ngược:↑
(2) Búi tóc Loan Phượng trong mây:↑