Thương Hải Nguyệt Châu

Chương 8: Nguy hiểm ở Nhạc Minh lâu




Nhạc Minh lâu không hổ là tửu lâu tốt nhất, mặc dù dưới lầu là tiếng người ồn ào, rộn ràng nhốn nháo, cũng không ảnh hưởng đến lầu trên, phong thanh trăng sáng, im lặng mà thích ý.
Gió thổi tung tấm lụa mỏng, Thanh Hi tay cầm một chén trà nhỏ, mặt mày mỉm cười, lẳng lặng nhìn tiểu công tử nữ giả nam trang đang vui vẻ kể chuyện, căn phòng trang nhã này cực kỳ yên tĩnh, khác xa với không gian bên ngoài, lại xen kẽ hương hoa thoang thoảng, càng thêm vài phần mị hoặc.
Diệp Tam không hổ là người kể chuyện có thâm niên vài chục năm, nói đến chỗ phấn khích không khỏi khoa trương, khi thăng trầm, cảm xúc sâu lắng làm người ta rơi nước mắt.
"Công tử, ngươi nói Cố Mang Chi này, sao hắn có thể nói những lời như vậy với tiểu muội của mình?"
Nói xong, Diệp Tam quay người lại, gấp chiếc quạt trong tay lại, giống như một thanh đoản đao chỉ vào người đàn ông mặc áo xanh.
Người đàn ông mặc áo xanh mỉm cười, không chút do dự nhìn vào mắt nàng, cười nói:
"Ta nghĩ Cố Mang Chi chưa từng nói những lời này. Huynh đài chương trước kể rất sinh động, nhưng một câu này lại giống như lời nói đường đột của một tên lưu manh. Theo ta biết, Cố Mang Chi từ nhỏ đã trầm tĩnh, thích đọc sách vẽ tranh, luyện kiếm, cũng là một quân tử, phục sức trên người, cuộc sống đều vô cùng sạch sẽ, càng không dám vượt quá khuôn phép, thậm chí không dám nói nhiều hơn một câu. Không biết Cố Mang Chi tại hạ nói và Cố Mang Chi huynh đài nói c cùng một người không?"
Diệp Tam không ngờ lại có người hiểu Cố Mang Chi như vậy, vẻ mặt từ khoa trương đến hờ hững, sau đó lại tức giận, xoay người đứng thẳng, không nói một lời đem quạt cắm ở bên hông, xoay người rời đi.
Đột nhiên từ phía sau có một bàn tay vòng tới, túm lấy ống tay áo của nàng, khiến nàng lảo đảo ngã về phía sau, sắp sửa trượt chân thì một bàn tay lớn đã giữ lấy thắt lưng của nàng.
"Cẩn thận."
Phục Lĩnh mấy trăm năm bốn mùa như xuân, phồn hoa náo nhiệt, để bảo vệ khung cảnh yên bình này, chân nhân thượng cổ đã đặc biệt hạ cấm chế, vô luận là thần, yêu, quỷ, ma ở đây đều không thể sử dụng linh lực, chỉ có thể hành động như những người bình thường.
Một cây trâm ngọc xẹt qua cánh tay của Diệp Tam, nếu không được kéo mạnh như vậy thì chiếc trâm đã cắm thẳng vào ngực.
Diệp Tam nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn người đàn ông, người đàn ông mặc áo xanh quả thực rất đẹp mắt, ngay cả nàng đã quen nhìn Nhị ca cũng là lần đầu nhìn thấy diện mạo của một người đàn ông cũng rất kinh ngạc. Nhưng vừa mới nhặt về một mạng nàng không có tâm tình thưởng thức nam nhân, nắm lấy cổ áo của người đàn ông dãy dụa đứng dậy.
"Đừng lộn xộn!" Đang muốn đứng dậy, liền bị một cỗ lực lượng càng mạnh hơn đẩy vào trong ngực người đàn ông, một cây trâm ngọc khác lặng lẽ xẹt qua sau lưng, thân thể thân Diệp Tam căng cứng, còn chưa kịp suy nghĩ, lục y nam tử đã ôm lấy thắt lưng Diệp Tam, chạy về phía hốc cây ở trung tâm nhã gian.
Hai ba cây trâm ngọc ở phía sau bắn ra như vô số mũi tên, hai người không kịp suy nghĩ đành phải nhảy xuống hố cây, rơi một lúc lâu, chỉ nghe thấy một tiếng "bụp" mới biết họ thực sự đã rơi xuống đất.
Diệp Tam sờ mình, chỉ có đầu gối chạm đất, nhưng nơi khác lại dùng lục y nam tử làm đẹm thịt người. Nghĩ tới đây coi như là trả thù, nàng nở nụ cười đắc thắng. Tuy nhiên, nỗi sợ bị truy đuổi còn sót lại vẫn chưa qua đi, nàng ngước mắt lên nhìn lối vào sáng sủa phía trên, lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh nhàn nhã nói:
"Bọn họ vốn là ám sát, đã gây động tĩnh lớn, không dám đuổi theo chúng ta. Phòng riêng trong Nhạc Minh lâu không cho phép khách ra vào tùy ý, bọn họ cũng tuyệt đối không thể thông mặt mặt động trên bắn chết chúng ta."
Giọng điệu của hắn tuy chậm rãi nhưng rõ ràng cả người hắn trước sau đều đang bị thương.
Trong lòng Diệp Tam cảm thấy có chút áy náy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lục y nam tử nói: "Bọn họ là muốn đuổi giết ngươi?"
Diệp Tam gật đầu: "Bọn họ có lẽ là người của Ma tộc, hoặc là người ủng hộ Cố Mang Chi. Bọn họ muốn ta câm miệng."
"Xem ra đây không phải lần đầu bị đuổi giết." Lục y nam tử cười nói.
"Ta đây là liều chết thỏa mãn sự tò mò của các ngươi! Nếu bạn thực sự có lương tâm thì trả thêm tiền trà nước đi!" Vừa nói, Diệp Tam vừa đưa tay ra trước mặt Lục y nam tử.
Người đàn ông lộ vẻ khó xử, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, vẻ mặt rất phong phú nói: "Đó là cách ngươi đối xử với vị ân nhân cứu mạng của mình. Ngươi đúng là chỉ thấy ngươi trả giá cho người khác, một chút cũng không nhớ người khác vì ngươi cũng hãm sâu vào vũng bùn. Ta vì cứu ngươi mà bây giờ còn ở trong hang cây đây!"
Diệp Tam tức giận rút tay lại, nói: "Không đưa thì không đưa. Ta còn tưởng hôm nay mình có mối lớn."
Người đàn ông cười nói: "Không vội, sau khi ra ngoài ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cho ngươi bấy nhiêu, nhưng ta sẽ mua lại câu chuyện của ngươi, sau này đừng kể lại nữa."
Diệp Tam trợn mắt nhìn người đàn ông, lẩm bẩm một câu: "Cũng không biết ngươi có bao nhiêu tiền, khẩu khí cũng thật không nhỏ." Nhìn xung quanh, rồi nhìn người đàn ông với ánh mắt thăm dò.
Người đàn ông mím môi, làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không có cách ra ngoài, đành phải chờ chủ quán đến tìm."
"Vậy ngươi tên gì? Nếu không sau này ta ra ngoài tìm ai tính sổ?" Diệp Tam đoán được kết quả này, cho nên cũng không có thất vọng.
Thanh Hi suy nghĩ một lúc, Hi có nghĩa là ánh sáng của mặt trời buổi sáng, phụ quân hy vọng hắn sáng người nhưng không đến mức đốt cháy, mang đến cho mọi người hy vọng đến tương lại, sau khi tôn làm Thanh Đế, cái tên này hiếm khi được gọi.
"Ngươi có thể gọi ta là Hi, sau khi rời khỏi đây ngươi có thể đi theo ta, tính sổ xong ngươi có thể rời đi. Còn ngươi, ngươi tên gì?"
"Diệp Tam."
Thanh Hi nghe vậy không bật cười, nhưng cũng không chỉ ra, chỉ thản nhiên ngồi xuống, như thể rơi xuống là số mệnh của hắn, không la lên, cũng không sốt ruột.
Bụng của Diệp Tam lại bắt đầu không thể kiểm soát kêu lên.
Diệp Tam chưa bao giờ ở một mình gần gũi với ai như vậy, loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng nhớ khi còn nhỏ, nàng cảm thấy yên tâm một chút, trong động có thể ẩn ẩn nhìn thấy màn đêm, nhưng không thể nhìn thấy mặt trăng, nàng cũng không quan tâm, tự nói với bản thân:
"Khi ta còn nhỏ, ca ca ta cũng thường đi cùng ta như thế này. Có lần ta ham chơi, ngã xuống giếng cạn trong nhà, nô bộc trong nhà đến ngày thứ hai mới đến, ca ca không kéo ta lên, sợ ta sợ nên nhảy xuống bầu bạn với ta."
"Ta đói bụng, nhưng ca ca cũng không có gì. Tuy hai chúng ta sinh ra trong một gia đình rất giàu có, nhưng lại rất khổ. Không có đồ ăn, ca ca liền kể chuyện để dụ ta ngủ. Hắn kể cho ta nghe những câu chuyện mẫu thân từng kể cho ta nghe, kể cho ta nghe chuyện của quê hương ta, đồng thời cũng kể cho ta nghe nhiều câu chuyện thú vị về thần tộc, hắn dạy ta thiện lương, dạy ta đạo nghĩa, nhưng lại không dạy cho ta phải làm thế nào.."
Thanh Hi bình tĩnh nghe, không có biểu hiện ra hứng thú, cũng không bày ra dạng có chút thiếu kiên nhẫn, chỉ ngồi im lặng, giống như hằng ngày nghe các thần tử dâng tấu, nhìn không ra một tia cảm xúc, nhưng lại nhớ trọng điểm của mỗi một câu, ghi tạc trong lòng.
Tháp Nhạc Minh về đêm yên tĩnh đến lạ thường, ngẫu nhiên chỉ có thể nghe thấy một hai tiếng chim hót và tiếng gió gió thổi, Diệp Tam thì thào tự nói trong chốc lát liền ngã xuống cạnh người Thanh Hi nặng nề ngủ. Một đường tới bây giờ bọn họ quả thực quá mức vẩ vả. Có đôi khi con người quen đặt nhiều thứ lên vai, khi thả xuống chỉ cảm thấy cả người đều không khỏe, không biết theo ai, giấc ngủ là thuốc giải tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.