Thương Hải

Chương 12.2: Lục triều kim phấn (2)




Doanh Vạn Thành nói:
- Ngươi không có, nhưng Cốc Chẩn có. Ngươi tìm được hắn thì bốn ngàn hai trăm lượng chứ bốn vạn hai ngàn lượng cũng chỉ như sợi lông trâu mà thôi.
Lục Tiệm cười nhạt nói:
- Ông muốn ta tìm hắn ư? Ông đột nhiên tốt như vậy là có hậu mưu, ta không mắc lừa đâu.
- Tiểu tử tinh quái thật – Doanh Vạn Thành cười nói – đáng tiếc, nếu ngươi không tìm Cốc Chẩn thì vị đại ca thập tử trong lao của ngươi sẽ mất đầu.
Nói xong bỏ bát xuống lau miệng rồi từ từ đứng lên, tiểu nhị vội chạy đến cười nói:
- Lão viên ngoại, tính tiền rồi chứ ạ?
- Nói bậy – Doanh Vạn Thành trợn mắt – ai nói ta tính tiền – tay chỉ Lục Tiệm, cười nói – vị này là tài thần, ngươi tìm hắn mà tính tiền.
Lục Tiệm giật mình đờ người ra, tên tiểu nhị đó thấy Lục Tiệm y sam cũ rách, trong lòng nghi hoặc, vội kéo Doanh Vạn Thành lại.
Nhưng Doanh Vạn Thành có thần thông “Quy kính” liệu địch tiên cơ, biết trước gã sẽ đưa tay tới liền cười ha hả nhảy một cái xa hơn một trượng ra ngoài tửu lâu. Lúc sắp tiếp đất lão đưa trúc trượng ra chống xuống đất một cái, mượn lực hạ xuống rồi cà nhắc từng bước phóng vụt đi, nháy mắt đã biến mất. Tên tiểu nhị đó mặt mày tái mét, không chụp được Doanh Vạn Thành liền túm lấy Lục Tiệm gào lớn:
- Ngươi giết ta rồi, ngươi giết ta rồi.
Vừa nói vừa không cầm được bật khóc. Lục Tiệm nếu muốn tránh thì một trăm tên tiểu nhị cũng không tóm được y, nhưng thấy tiểu nhị bật khóc trong lòng mềm ra, thừ người bất động. Tiểu nhị trong quán nghe nói có người ăn quỵt, rùng rùng chạy lên lầu nhắm Lục Tiệm thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Lục Tiệm không muốn đánh lại, chỉ đứng yên như si ngốc, tên tiểu nhị ban đầu sợ chúng nhân đánh chết Lục Tiệm thì không ai trả tiền, vội nói:
- Đừng đánh vội, để hắn trả tiền.
Lục Tiệm cười khổ nói:
- Đại ca, ta một xu cũng chẳng có, làm sao trả tiền được.
Tên tiểu nhị nghe vậy người chợt nhũn ra, quỳ sụp xuống đất khóc ầm lên. Lục Tiệm trong lòng bất nhẫn, việc này tuy là y rơi vào kế của Doanh Vạn Thành, nhưng thực cũng đã ăn uống đồ của tửu lâu, đành nói:
- Vị đại ca này, xin đừng lo lắng, ta sẽ làm việc cho tửu lâu để bồi hoàn.
Đột nhiên nghe có người cười lạnh nói:
- Làm tiểu nhị thì được bao nhiêu tiền? Chỗ thức ăn lúc nãy trị giá năm trăm hai mươi lượng, ngươi có làm tiểu nhị tám đời cũng không đủ bồi hoàn.
Chúng nhân quay ra nhìn, thấy chưởng quỹ đang đi lên, nhất thời tránh hết cả sang hai bên. Tên tiểu nhị đang quỳ trên đất sợ bị trách phạt, càng khóc to hơn. Lại có người nói:
- Hắn không thể trả tiền thì đưa hắn tới quan phủ.
Viên chưởng quỹ đó người dài mặt vuông, râu ba chòm dài, không giận mà uy, nghe vậy cười lạnh nói:
- Người này nghèo khổ cùng cực, dù có đem đến quan cũng chẳng lấy lại được tiền cho ta. Các ngươi trói hắn lại, trước hết nhốt hắn ba ngày, sau đó bắt hắn làm việc để trả tiền.
Chúng tiểu nhị nghe vậy liền phấn khởi tinh thần, lấy dây thừng trói Lục Tiệm lại ném vào kho rồi đóng cửa lại. Lục Tiệm ngồi trong kho, không kìm được cười khổ, trong lòng biết rõ dây thừng này cựa một cái là đứt đoạn, cửa kho bằng gỗ cũng chỉ một quyền là vỡ tan, nhưng làm như thế thì không khác gì lão tặc Doanh Vạn Thành, trở thành kẻ vô sỉ vô tín.
Y lại không ngừng nghĩ ngợi, không biết làm cách nào để kiếm ra được năm trăm hai mươi lượng, có lẽ chung thân phải ở lại tửu lâu này làm tiểu nhị để trả nợ. Nhưng nghĩ đến Thích Kế Quang, bất giác lại thấy buồn rầu. Thời gian dần trôi, Lục Tiệm lại dần thấy đói, tính thời gian thì đã quá nửa đêm, viên chưởng quỹ đó chắc rất tức giận nên không ra lệnh cho tiểu nhị mang cơm đến. Lục Tiệm ngoài đói còn mệt, lúc trước lại uống một chén rượu nên dần dần thiếp đi. Ngủ được một lúc đột nhiên có tiếng động vang lên, Lục Tiệm giật mình tỉnh lại, hướng theo phía âm thanh đột nhiên thấy một điểm hỏa quang từ bức tường phía trái hắt ra, kế đó ánh lửa rực sáng rồi bức tường dịch chuyển, lộ ra một thông đạo mờ tối.
Trong kho có ám môn, Lục Tiệm kinh ngạc vô bì, không kìm được đứng bật dậy, lại thấy một người tay cầm đèn từ ám môn đi ra, nhìn thấy diện mạo người này hắn thất thanh nói:
- Chưởng quỹ.
Người đến mặt vuông râu dài, đích thị chưởng quỹ của tửu lâu, tay cầm một ngọn du đăng cười khẽ nói:
- Lục gia phải chịu khổ, tôi đã đắc tội, xin được lượng thứ.
Lục Tiệm cảm thấy mập mờ, nói:
- Chưởng quỹ, ngài... ngài nói gì, ta không hiểu.
Chưởng quỹ rút ra một tiểu đao, cắt đứt dây thừng, trầm giọng nói:
- Nơi này nguy cơ tứ bề, các hạ không nên nói nhiều, mau đi lối này.
Nói xong tay cầm đèn đi trước, bước vào trong ám môn, Lục Tiệm bất đắc dĩ phải theo sau. Trong ám môn là một địa đạo, tối tăm ẩm thấp, chỉ đi lọt một người, Lục Tiệm trong lòng kinh nghi, không nhịn được hỏi:
- Chưởng quỹ, có nguy hiểm gì vậy, vì sao ngài thả ta ra?
Chưởng quỹ nói:
- Doanh Vạn Thành đang trông chừng ngoài tửu lâu.
Lục Tiệm tức giận nói:
- Tốt lắm, lão tặc vô sỉ, ta đang lo không túm được hắn.
Nói xong quay người đi ra, chưởng quỹ hốt hoảng vội kéo lại nói:
- Vạn lần không được. Tại thành Nam Kinh có rất nhiều cao thủ Đông Đảo, bên ngoài tửu lâu hiện giờ ngoài Doanh Vạn Thành còn có ít nhất ba người trong Đông Hải ngũ tôn, không thể ra được.
Lục Tiệm nghe vậy thất kinh, chưởng quỹ thở dài nói:
- Lục gia không biết đó thôi, cậu nhập thành là đã bị họ theo dõi, họ không động thủ vì muốn dùng cậu làm mồi nhử để kéo người đó ra.
Lục Tiệm kinh ngạc nói:
- Cốc Chẩn ư?
Chưởng quỹ mặc nhiên gật đầu. Lục Tiệm nói:
- Vậy thì ta càng phải ra, đánh với chúng một trận để Cốc Chẩn biết mà tránh xa.
Chưởng quỹ cười nói:
- Lục gia đã coi thường Cốc gia rồi, nói về võ công thì những cao thủ Đông Đảo đó có thể lợi hại, nhưng nói về đấu trí thì đâu phải đối thủ của Cốc gia.
Lục Tiệm nhíu mày nói:
- Ông là người của Cốc Chẩn?
Chưởng quỹ gật đầu nói:
- Doanh Vạn Thành chọn tửu lâu này để hãm hại các hạ là đã nghi ngờ tửu lâu này và Cốc gia có quan hệ, vì vậy trước hết khiến cậu mắc nợ, sau đó từ phía sau quan sát, chỉ cần có chút dấu vết là nhất định sẽ bám theo để tìm ra Cốc gia. Hắn chỉ không tính được là trong kho có bí đạo này thôi.
Lục Tiệm nghe vậy cả kinh, tự hận bản thân trở thành con cờ trong tay Doanh Vạn Thành, bất giác hỏi:
- Hiện giờ chúng ta đi đâu?
Chưởng quỹ cười cười nói:
- Đến nơi sẽ biết.
Nói xong cúi người đi về phía trước, Lục Tiệm theo sau. Bí đạo đó dài mà ngoắt ngoéo khó đi, có nhiều ngã rẽ khiến người ta khó mà phân biệt được phương hướng, đi được bảy, tám dặm thì phía trước xuất hiện một bức tường. Chưởng quỹ đến trước tường tìm kiếm một hồi rồi đẩy một cái, bức tường liền chuyển động, phía sau tường lộ ra một cầu thang đi lên trên, cũng hướng vào một ám môn. Chưởng quỹ mở cửa ra, một luồng gió sông lạnh lẽo thổi vào.
Lục Tiệm ra khỏi cửa, kinh ngạc thấy mình đang đứng dưới chân một cây cầu, trên đầu toàn là gạch đá, rêu xanh bám đầy, dưới chân là nước sông đen đặc không ngừng chảy về xuôi. Chưởng quỹ vỗ tay ba cái, liền thấy một chiếc thuyền nhỏ từ bóng tối đi ra, dừng lại trước cầu, trên thuyền có một người áo tơi mũ tre. Chưởng quỹ vòng tay nói:
- Triệu mỗ đưa đường tới đây thôi, mời Lục gia lên thuyền.
Lục Tiệm lo lắng nói:
- Chưởng quỹ, còn ngân lượng thì sao?
Triệu chưởng quỹ cười nói:
- Tửu lâu là của Cốc gia, các hạ không cần phải lo lắng về số ngân lượng đó.
Lục Tiệm hơi cảm thấy nhẹ nhõm, lại nói:
- Chưởng quỹ cũng đừng trách vị tiểu nhị đại ca đó.
Triệu chưởng quỹ thở dài nói:
- Các hạ thực là hảo nhân, yên tâm, việc này Triệu mỗ tự sẽ có cách xử lý.
Lục Tiệm vòng tay chào rồi lên thuyền, người áo tơi liền quạt nước xuôi dòng. Đi được một quãng, Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cây cầu đó chìm trong màn đêm tối đen, không nhìn rõ được gì. Gió mát từng trận từ trước mặt thổi đến, hai bên bờ ánh lửa san sát, hàng quán đông đúc, đèn nhiều như sao, bất giác truyền đến tiếng đàn tiếng tiêu, nam nữ cười nói, trên mặt nước thuyền qua lại tấp nập, ánh đèn như lưu quang.
Người áo tơi đột nhiên ngừng mái chèo, cung kính nói:
- Xin mời lên bờ.
Lục Tiệm nhìn lên thấy bên cạnh thuyền là một cầu thang bằng đá, lập tức cáo từ rồi tiến lên, đột nhiên trước mắt thấy xuất hiện một tòa đại trạch (nhà lớn) tráng lệ, đèn lửa huy hoàng, tiếng người huyên náo, trong lúc đang ngạc nhiên thì từ trong bóng tối xuất hiện một nam tử, thấp giọng hỏi:
- Lục gia phải không?
Lục Tiệm gật đầu, người đó nói:
- Xin theo tôi.
Nói xong nhanh chân đi trước, Lục Tiệm theo sau, đi qua nhiều nơi, cuối cùng đến trước một cái cửa.
Nam nhân đó gõ cửa, một trung niên phụ nhân từ trong cửa đi ra, y phục hoa lệ, trang điểm không nhiều, tuy đã là một lão từ nương nhưng vẫn còn vẻ phong vận, trước khi nói liền mỉm cười, giọng thanh tao hỏi:
- Lục gia?
Rồi giơ tay nói:
- Xin đi theo thiếp thân.
Lục Tiệm tâm trung hồ đồ, chỉ cảm thấy mọi sự việc đêm nay đều hết sức quỷ dị. Y nghĩ tới đó, không tự chủ được đành theo bước phụ nhân đó, bước thấp bước cao, đi được mười trượng không kìm được hỏi:
- Vị đại thẩm này tại sao lại biết tên ta?
Phụ nhân đó quay lại cười, trong mắt xuất hiện một luồng thủy quang lưu chuyển, đầy vẻ tình tứ, Lục Tiệm cảm thấy như bị câu hồn đoạt phách, trong tâm đại chấn, vội vàng cúi đầu xuống, đột nhiên nghe phụ nhân cười nói:
- Nguyên ta không nên gặp cậu, có điều ta muốn xem người mà Cốc gia coi trọng là như thế nào.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Bà cũng là người của Cốc Chẩn?
Phụ nhân đó che miệng cười nói:
- Cậu nói gì vậy, ai là người của Cốc Chẩn? Dù ta có trăm lần muốn y chăng nữa thì tiểu tử đó nhãn giác cũng vô cùng cao, đâu chịu để lão nương này vào trong mắt.
Lục Tiệm thấy cử chỉ của bà ta quyến rũ, mị thái hoành sanh, tuyệt nhiên không phải là loại phụ nhân tầm thường, không kìm được mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng nghĩ: “lúc thì tự xưng thiếp thân, lúc tự xưng lão nương, lúc gọi là Cốc gia, lúc gọi là tiểu tử, cuối cùng khẩu khí cũng không khác Doanh Vạn Thành” nghĩ tới đó bất giác hồ nghi hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
Phụ nhân đó cười cười không đáp, uyển chuyển bước đi, Lục Tiệm tuy hoài nghi nhưng cũng hiếu kỳ, liền nhanh chân theo sau. Hai người đi theo một hành lang dài, hành lang này có hai lối đi, đèn đỏ treo cao, ánh sáng lay động, chốc lát lại thấy một biểu tượng con chim màu vàng. Đi đến chỗ ngoặt, trước mặt đột nhiên có một nữ tử xăm xăm cúi đầu bước tới, không kịp dừng lại đâm sầm vào phụ nhân đó, cái khay cầm trên tay liền lật ra, chiếc chén sứ phía trên rơi xuống đánh choang. Phụ nhân giận dữ nói:
- Tiểu đề tử (người dịch – không hiểu nghĩa từ này), ngươi mù à?
Liền vung tay đánh ra một chưởng vào nữ tử. Lục Tiệm nhíu mày, đưa tay ngăn lại, nói:
- Dừng tay, bất quá chỉ là một chiếc chén sứ, đâu đáng để đánh người.
Chuyển nhãn nhìn sang, đúng lúc nữ tử ngẩng đầu lên, Lục Tiệm không kìm được ngạc nhiên, không phải vì lý do gì khác mà là vì nữ tử đó quá xấu, da vàng ủng, khóe miệng trễ xuống, mắt trái không có lông mày, méo xệch không nhìn thấy lòng trắng, mắt phải tuy vẫn còn lông mày nhưng lại có một cái nhọt to vẫn chưa khỏi, lưng còng xuống, đầu gối cong veo, không cúi xuống được, tựa hồ như bị chứng nhuyễn cốt (xương mềm), nói tóm lại là bộ dạng khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai. Nữ tử đó và Lục Tiệm bốn mắt gặp nhau, trong mắt có thần sắc quái dị.
Lục Tiệm cảm giác đã gặp người này từ trước nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu, lại thấy nữ tử đó nhãn thần ảm đạm, cụp mắt xuống.
- Tốt lắm – phụ nhân gào lên – lại là Sửu nô nhân nhà ngươi. Ngươi có biết cái chén này là loại thượng phẩm, giá của nó dù bán ngươi đi mười lần cũng không đủ trả được.
Sửu nô nhân nhìn chằm chằm vào mũi chân, ấm ớ nói:
- Hà mụ mụ, thưa không biết.
Thanh âm như dây siết vào gỗ cực kỳ khó nghe, không thể tưởng tượng lại xuất phát từ miệng của một nữ nhân.
Phụ nhân mặt lộ thần sắc độc ác, gắt lên:
- Nếu không phải ngươi có cái bộ dạng xấu xí đó thì ta đâu phải giữ ngươi lại, thật khiến người ta mất cả hứng.
Lục Tiệm thấy Sửu nô nhân cúi đầu, hai vai run run như đang khóc, trong lòng cảm thấy thương xót, bất phẫn nói:
- Đại thẩm nói vậy khắc bạc quá. Dung mạo là do trời sinh, đâu có ai muốn mình xấu xí.
Hà mụ mụ hắng giọng, xua tay nói:
- Đi đi, hôm nay gặp được Lục gia là ngươi may mắn, bằng không ta đã đập chết ngươi rồi.
Sửu nô nhân như được đại xá, vội vàng đi ra. Hà mụ mụ cười nói:
- Y thị dùng để “quét dọn”, nguyên lai ta giữ thị chuyên để đối phó với những tên khách nhân giảo hoạt, không ngờ lại mạo phạm tới Lục gia.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Đối phó với những tên khách nhân giảo hoạt bằng cách nào?
Hà mụ mụ cười khẽ một tiếng, trả lời:
- Dùng cho những kẻ muốn vào nhưng không có tiền.
Nói xong lại đi tiếp, hai người đến khúc quanh lại nghe tiếng nam nữ cười đùa, Hà mụ mụ đến trước một gian phòng, cửa phòng chợt mở rộng, ánh đèn hồng tỏa sáng khắp phòng, bên trong có một tấm bình phong, lúc này đang giữa mùa hạ, trên bức bình phong lại có một bức họa Đại Lý thành “Tuyết cảnh đồ”, băng tuyết được vẽ thật sống động, nhìn vào như giúp giảm bớt nhiệt độ xung quanh.
Đột nhiên nghe phía sau bình phong một nữ tử cười yêu kiều nói:
- Hảo đệ đệ, bàn này ngươi thua rồi, phải trả cho ta gì nào?
Một nam tử tiếp khẩu cười nói:
- Tiếng cười của tỉ tỉ đáng giá ngàn vàng, cái gì mà chẳng có, hà tất phải đòi ở ta.
Lục Tiệm nghe thanh âm bất giác giật mình, người vừa nói đích thị là Cốc Chẩn.
Nữ tử hứ một tiếng, cười giòn nói:
- Hạm Ngọc tỉ suốt ngày tưởng nhớ đến tên tiểu hỗn đản ngươi, ngươi lại thiên vạn biệt tâm bỏ đi, phải phạt ngươi sủa ba tiếng.
Nói chưa dứt, lại có một nữ tử khác cười nói:
- Thu Ngân tâm địa thật mềm yếu, ngươi chưa biết đó thôi, tiểu hỗn đản này việc gì mà không dám làm, nếu chỉ phạt hắn sủa ba tiếng tại Nam Kinh này thì dễ dàng quá. Ta có một đề mục khác, lần này nếu hắn thua thì phạt hắn đêm nay phải ngủ lại trong phòng của Hạm Ngọc.
Hạm Ngọc gắt lên:
- Uyển Nương đừng có hại ta, lão hổ (ý nói mẹ hay vợ) nhà hắn vô cùng hung ác, uy phong bát diện chẳng sợ ai, lần trước hắn uống hoàng thang, say không biết gì, ta liền dìu hắn về phòng, chỉ mới ngồi trên giường chải tóc rửa mặt, vậy mà đã có người qua lại dòm ngó cả trăm lần.
- Có việc đó sao? – Cốc Chẩn giả như ngạc nhiên – Sao ta không nhớ ra nhỉ?
- Tưởng ta ngốc sao – Hạm Ngọc cười lạnh nói – bất quá lần đó có Tố Cầm tỉ tỉ làm nhân chứng, nghe tận tai, thấy tận mắt, phải vậy không?
Có tiếng một nữ tử khác cười nói:
- Ta cũng không nhớ.
Hạm Ngọc bực tức nói:
- Tỉ tỉ, sao lại bảo vệ cho hắn.
Thu Ngân cười nói:
- Tố Cầm tỉ tỉ mà không bảo vệ hắn thì còn ai bảo vệ nữa? Thảo nào mà mỗi lần hai người bọn họ gặp nhau lại ở lỳ trong phòng, cả ngày không ra, chẳng lẽ lại ở đó bàn luận thi từ hay sao.
Quần nữ nghe vậy đều cười khúc khích, Uyển Nương thở ra một hơi nói:
- Con tiểu quỷ Thu Ngân này, Tố Cầm đích thị là hảo nhân, nhưng tiểu hỗn đản này thì chẳng biết tí thi từ nào. Tố Cầm, ngươi nói không minh bạch, nghe khẩu khí của Thu Ngân thì ngươi đang ghen tị rồi.
Tố Cầm cười cười nói:
- Ta với hắn là quân tử chi giao, các ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân mà hồ ngôn loạn ngữ.
Thu Ngân cười lạnh nói:
- Hay lắm, tỉ tỉ là nữ trung quân tử, còn ta là lãng đãng tiểu nhân, tỉ tỉ có thể ngâm thơ đánh đàn, còn ta chỉ biết hát xướng diễm khúc thôi.
Cốc Chẩn thấy quần nữ ngôn từ bất hòa, ho khẽ một tiếng đang định khuyên giải, Hà mụ mụ đã không kìm được nói:
- Thưa Cốc gia, Lục gia đến rồi.
Cốc Chẩn a lên một tiếng, cười nói:
- Vào nhanh đi.
Lục Tiệm do dự đi qua bình phong, thấy Cốc Chẩn đội một cái mũ vuông màu xanh, mặc trường bào màu xanh, thần thái tuấn dật. Y ngồi trên một cái kỉ bằng gỗ tử đàn, đang cùng một mĩ nhân chơi song lục (đổ xúc xắc???).
Nữ nhân đó mặc áo mỏng, áo lót lộ ra ngoài, ống tay áo nhẹ lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, quanh hai người còn có ba nữ nhân xinh đẹp khác, trong đó hai người quần áo giống nhau, một người đang nằm trên giường ăn dưa, người kia vắt chân nhàn hạ, hai vai lộ ra ngoài vừa trắng vừa sáng, chỉ duy nhất một nữ nhân y sức nghiêm chỉnh, dáng ngồi đoan trang, chắc là Tố Cầm. Cốc Chẩn dừng đánh bài nói:
- Bốn vị, đây là Lục Tiệm, bằng hữu của ta.
Bốn nữ nhân chuyển qua nhìn chăm chăm vào Lục Tiệm, thần sắc hiếu kỳ.
Lục Tiệm chưa từng trải qua trận thế như vậy bao giờ, bất giác mặt đỏ lên, không biết tiến thoái thế nào, Hạm Ngọc liền cười nói:
- Cốc Chẩn, ta biết ngươi đã bốn năm năm, chưa từng nghe ngươi có một bằng hữu nào, đúng là kỳ quái.
Uyển Nương cũng cười nói:
- Thảo nào, hóa ra Cốc gia không tham nữ sắc mà chỉ thích nam …
Chưa nói hết câu, Tố Cầm đã ngắt lời:
- Uyển Nương, Lục công tử quang minh chính đại, đừng có nói bừa.
Uyển Nương đưa tay bỏ hạt dưa xuống, cười khẽ vỗ tay nói:
- Không được, Cốc gia có bằng hữu đến, không chơi song lục nữa, ngoài cửa còn có một đại quan nhân đang chờ ta.
Nói xong uốn người một cái đứng dậy đi ra trước, quần nữ người cười cứ cười, người bực cứ bực, cuối cùng cũng kéo nhau ra hết. Cốc Chẩn chờ quần nữ đi ra rồi mới cười cười ra hiệu cho Lục Tiệm ngồi xuống, hai người đối diện cả nửa ngày không nói tiếng nào, Cốc Chẩn mới nói:
- Ta ở trên hải lâu từ biệt, tưởng là vĩnh quyết (vĩnh viễn không gặp), không ngờ lại có ngày gặp lại.
Lục Tiệm cũng cảm khái, thở dài một tiếng, trong tâm tuy vô số nghi vấn nhưng không dám mặc nhiên nói ra, chỉ sợ nếu hỏi một câu thì giao tình của hai người lại thành quyết liệt không có đường lùi, đành nhẫn nại, một lúc lâu sau mới hỏi một câu:
- Đây là địa phương nào?
Cốc Chẩn cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Đây là Tụy Vân lâu, là kỹ viện lớn nhất trên sông Tần Hoài.
Lục Tiệm kinh hãi nói:
- Đây là sinh ý (cách làm ăn) của ngươi sao?
Cốc Chẩn ngừng cười nói:
- Ngươi hiểu sai rồi. Sinh ý trong thiên hạ cái gì ta cũng làm, duy chỉ có hai việc không làm, một là đánh bạc, hai là kỹ viện. Lúc này ta cần phải tránh cừu địch, đối với các vị mụ mụ cô nương ở đây nhiều năm có ân huệ, giao tình thâm hậu, mà đại ẩn vu thị, tàng tại giá lí (nhà đại ẩn thì giấu mình ở chốn thành thị, khi lẩn trốn nên trốn ở chỗ đông người), ở đây yên ổn hơn chỗ khác nhiều.
Lục Tiệm nhìn y không biết nói gì, người này chính không ra chính, tà không ra tà, khiến người ta không sao hiểu thấu. Trầm mặc cả nửa ngày, đột nhiên nói:
- Ta hỏi ngươi một việc.
Cốc Chẩn cười nói:
- Ngươi có việc cần đến ta, đúng là kỳ sự.
Lục Tiệm đem việc Thích Kế Quang bị lao tù kể lại, trầm nghi nói:
- Doanh Vạn Thành nói muốn cứu đại ca cần phải có ngân lượng, ngươi cho ta mượn năm ngàn hai trăm lượng để thông quan, số ngân lượng đó sau này ta sẽ tìm cách trả lại cho ngươi.
- Năm ngàn hai trăm lượng thì không vấn đề gì – Cốc Chẩn trầm ngâm nói – bất quá cách hối lộ cứu người này, vào hai năm trước quan tham hoành hành hoặc giả có thể thành công, hiện giờ thì chưa chắc.
Lục Tiệm giật mình nói:
- Tại sao?
Cốc Chẩn nói:
- Năm trước minh quân đã thay tổng đốc Giang Nam, vị tổng đốc hiện nay tên Hồ Tôn Hiến, là kẻ rất cực đoan. Trong tứ đại khấu thì Trần Đông, Ma Diệp trước sau đều chết về tay ông ta, hiện giờ chỉ còn Uông Trực, Từ Hải tình cảnh vạn phần bất diệu. Người này tinh minh lợi hại, không thể dùng vàng bạc để mua được.
Lục Tiệm buồn rầu nói:
- Nói vậy thì không thể cứu được đại ca sao?
Cốc Chẩn cười nhẹ nói:
- Vị tất, còn xem vị Hồ tổng đốc đó là Gia Cát Lượng hay Tần Mục Công (một chư hầu lớn thời Xuân Thu).
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Gia Cát Lượng và Tần Mục Công có quan hệ gì?
- Quan hệ trọng đại – Cốc Chẩn nói – cả hai đều bị có tướng bại trận. Mã Tắc binh bại ở Nhai Đình, bị Gia Cát Lượng một đao chém đầu, kết quả trong ba nước đó Thục bị diệt vong đầu tiên, còn Mạnh Minh toàn quân bại ở Vu Hào sơn, thậm chí bị nước Tấn cầm tù, kết quả Tần Mục Công không những không giết y mà còn trọng dụng, nhờ đó mà trước đánh bại Tấn, sau hàng phục Tây Nhung, khai sáng đại nghiệp của nước Tần. Nếu Hồ đại tổng đốc hành sự như Gia Cát Lượng thì mạng của Thích tướng quân khó cứu vãn, ngược lại nếu ông ta làm như Tần Mục Công thì còn có hy vọng.
Y thấy Lục Tiệm tỏ vẻ buồn rầu, liền cười nói:
- Ta đánh cược với ngươi Hồ tổng đốc đó là Tần Mục Công.
Lục Tiệm không kìm được cười nhẹ, thở dài nói:
- Ta không đánh cược, nhược bằng y là Gia Cát Lượng thì đại ca mất mạng sao?
Nói xong, định nói tiếp nhưng lại thôi. Cốc Chẩn nhìn y, cười nhẹ nói:
- Ta thấy ngươi mệt rồi, trước tiên ăn chút gì rồi ngủ một giấc, dù có việc gì lúc ngươi tỉnh lại hỏi ta cũng chưa muộn.
Nói xong, y gọi người dọn đồ, Lục Tiệm ăn qua loa một ít rồi im lặng nằm xuống giường, mũi ngửi thấy mùi hương tràn ngập khắp phòng, mỏi mệt thiếp đi, ngủ lơ mơ, trong lúc ngủ mơ hồ tỉnh dậy một lần, ẩn ước thấy Cốc Chẩn đang cúi người trên bàn chăm chú viết, trên bàn chất đầy sách vở. Lần thứ hai tỉnh dậy thì thấy chồng sách đó đã biến mất, Cốc Chẩn đang khoanh tay đi đi lại lại như có điều gì phiền não, thấy Lục Tiệm ngồi dậy liền chuyển sầu cười nói:
- Ngươi tỉnh dậy sớm thế?
Nói xong đưa cho gã một tấm áo choàng bằng gấm trắng, nói:
- Chúng ta đi dạo một vòng trên bờ sông.
Hai người ra khỏi cửa phòng thì trời đã sáng, đi dọc theo hành lang đến bờ sông, thấy mặt trăng đang lặn xuống phía tây, sao cũng mờ dần, tiếng ca vũ cười nói trên sông Tần Hoài cũng đã vãn, chỉ còn vài ánh đèn đang tản dần ra trên mặt sông. Cốc Chẩn thở dài nói:
- Hiện giờ dưới mỗi ngọn đèn đang sáng kia đều có một nữ tử cảm thấy không vui.
Lục Tiệm hỏi nguyên do, Cốc Chẩn nói:
- Đèn vẫn còn sáng chứng tỏ đêm nay không có khách, nếu không có khách nhân thì không kiếm được tiền, tất sẽ bị bảo mẫu mắng chửi, quy nô (người bảo kê) đấm đá.
Nói xong vỗ tay một cái, từ trong bóng tối hai nam tử áo đen vội đi ra, cúi người thị lập, không nhìn rõ dung mạo.
Cốc Chẩn nói:
- Ngư Truyện, Hồng Thư, hai vị đem ngân lượng đến những con thuyền có đèn, nếu vị cô nương trên đó không có khách nhân thì cấp cho năm mươi lượng.
Hai người ứng tiếng, cúi mình lùi vào trong bóng đêm. Cốc Chẩn cười chỉ một tòa tiểu lâu ba tầng đằng xa, nói:
- Nơi đó thanh tĩnh, chính hợp để nói chuyện.
Lục Tiệm mặc nhiên gật đầu, tiểu lâu đó chỉ cách năm mươi bước chân, đi chốc lát là tới, nhưng không hiểu sao trong tâm lại mong muốn đoạn đường ngắn này vĩnh viễn đi không tới nơi.
Hai người thong thả lên lầu, dựa vào lan can nhìn ra xa, thấy thành Nam Kinh mái ngói trùng điệp như bướm lượn, lại như ngàn vạn con chim đang dang rộng cánh, dưới lầu một nhánh sông đen như mặc ngọc, ánh trăng tàn chiếu lên mặt sông ảm đạm sương mờ. Cốc Chẩn chỉ vào con sông đó nói:
- Đây là sông Tần Hoài, nó là sông tiền, mà cũng là sông lệ.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Thế nào là sông tiền, sông lệ?
Cốc Chẩn nói:
- Sông này đêm đêm sanh ca lưu yến, hào thương cự phú, tài tử quan nhân, tiêu tiền như rác, vì vậy nó là sông tiền, nhưng đằng sau những phù hoa đó đã có không biết bao nhiêu huyết lệ của nữ nhân, vì vậy nó là sông lệ.
Lục Tiệm nhíu mày nói:
- Người nào đã mở nhiều thanh lâu kỹ quán tại đây như vậy?
Cốc Chẩn cười nói:
- Việc này nếu xét đến ngọn nguồn thì chính là do Thái tổ bản triều Chu Nguyên Chương Chu đại hoàng đế, ông ta tại sông Tần Hoài này mở ra các quan xướng, bản ý là để thiên hạ hào thương đến đây phong lưu khoái hoạt, đồng thời thu thuế đưa vào quốc khố. Không ngờ, đời đời thương gia tiền đến không dễ dàng, tiền đi lại nhanh, nên tiêu pha thường cố kỵ, nhưng các thủ hạ văn võ đại thần của ông ta thì lại đổ dồn đến, đêm đêm đều tới đây tiêu tiền, đương nhiên đều là lấy từ quốc khố mà ra. Thành ra Chu đại hoàng đế tự mở hầu bao để thần tử của mình ăn chơi hoang đường, đã không trộm được gà lại còn mất nắm gạo, trở thành kẻ ngớ ngẩn nhất trong thiên hạ. Đến đời con ông ta Chu Lệ, đoạt lấy giang sơn của cháu mình, sau khi lên ngôi liền tiêu diệt bốn đại tộc họ Chu, trước tiên “tru thập tộc”, sau lại “qua mạn sao”, giết hết hai vạn nam tử, đem thê nhi tỉ muội của họ toàn bộ đày đến sông Tần Hoài làm ca kỹ để thiên hạ nam tử ô nhục. Nói như vậy, vị thánh tổ hoàng đế này cũng kế thừa công việc của phụ thân, khiến cho phong nguyệt ở Tần Hoài được phát dương quang đại.
Cốc Chẩn vừa nói vừa cười, nét cười nhanh chóng biến thành lạnh lẽo như hàn băng. Lục Tiệm nghe mà kinh tâm, buột miệng nói:
- Hai vị hoàng đế đó thật … thật là …
Cốc Chẩn thấy thần sắc của gã, hiểu gã định nói gì liền cười nói:
- Không phải sao. Lại nói, hai vị hoàng đế đó tư đức cố nhiên không tốt, nhưng luận tài trị quốc thì đều rất anh minh, chỉ bất quá con cháu họ nếu đem so sánh thì kẻ nào cũng đều tầm thường.
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Hoàng đế ở trên đã như thế, làm sao có thể nói được kẻ thần tử ở dưới.
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Với hôn quân nịnh thần thì ta cũng không hiểu rõ được (câu này có thể dịch không chính xác nghĩa). Thiên hạ rơi vào nghịch cảnh đều do hôn quân nịnh thần lừa dối bách tính. Đường thái tông nói: “Nước đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền”. Có loại nước nào thì sẽ có loại thuyền đó, có loại bách tính nào thì sẽ xuất hiện loại hoàng đế ấy. Trong suốt bao nhiêu năm qua mới chỉ thấy nước đẩy thuyền, thực chưa từng thấy nước lật thuyền.
Lục Tiệm nghe vậy trong lòng sinh ra cảm giác quái dị, nhưng quái dị như thế nào lại không thể mô tả được, đột nhiên lại nghe Cốc Chẩn nói:
- Lục Tiệm, ta biết ngươi muốn hỏi ta nhiều điều, những điều đó đời này ta tưởng không bao giờ nói ra, nhưng đêm nay ta sẽ nói, ngươi có thể tin, có thể không tin, chỉ cần nhớ rằng những việc đó trong thiên hạ này ta chỉ nói với một mình ngươi.
Lục Tiệm hít vào một hơi, gật đầu nói:
- Tốt lắm, ngươi nói đi.
Cốc Chẩn cười cười nói:
- Khi ta lên năm tuổi, mẫu thân ta bỏ đi với người khác, người hiện tại chỉ là kế mẫu, còn muội muội ta cũng chỉ là con nuôi, ít hơn ta nửa tuổi …
Lục Tiệm nói:
- Cho dù như vậy, ngươi cũng không nên …
Cốc Chẩn xua tay nói:
- Nghe ta nói hết đã.
Lục Tiệm gật đầu im lặng, lại nghe Cốc Chẩn nói:
- Khi mẹ ta đi, ta còn nhỏ tuổi, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy thì bà đã biến mất, cha ta nói bà bỏ đi với một nam nhân khác, từ đó suốt ngày uống rượu. Cứ như vậy được một năm, ông cưới một người vợ mới, bà ta xinh đẹp, tâm địa thâm trầm, trước mặt đối xử với ta rất tốt nhưng trong tâm không ngừng nguyền rủa ta. Bà ta tưởng ta không nhìn thấu tâm tư của mình, nhưng ta tuổi tuy nhỏ trong lòng lại rất minh bạch, nên mới bất hòa với bà ta. Có điều bà ta rất giỏi ngụy trang, lắm mưu nhiều kế, mỗi lần ta tranh đấu với bà ấy đều bị cha trách phạt. Tám năm sau, một lần ta gây chuyện lớn với bà ấy, bị cha đánh, bất phẫn liền lẳng lặng lẻn lên thuyền về trung thổ, đến Giang Nam, định tìm mẹ đẻ, có điều biển người mênh mông, một đứa trẻ con như ta sao tìm được bà. Tiền tiêu hết, dần trở thành một tiểu khiếu hóa, hiểu được cái nhìn khinh miệt của thế nhân.
Nói đến đây, y lộ một nụ cười khổ, thở dài nói:
- Bất quá trong lúc đen tối nhất ta gặp một người. Người này thấy ta đang đánh nhau với một tiểu khất cái, tuy không đủ sức lực nhưng vẫn có thể dùng trí để thủ thắng, y biết ta thông minh liền đưa ta ra khỏi đám ăn xin, cho ta học làm ăn. Người đó tướng mạo bình thường nhưng tài năng thông thiên, nói phú khả địch quốc cũng không quá. Y dạy ta cách nhìn việc, cách dùng người, cách vận chuyển hàng hóa, từ đó kiếm lời. Có điều bản sự của y tuy giỏi, nhưng thân thể lại yếu, sau năm năm y liền rút lui dưỡng bệnh, toàn bộ việc làm ăn giao cho ta quản lý, ta từ một tên tiểu khất cái biến thành thương nhân giàu có nhất thiên hạ, nhất thời quên mất thân phận liền trở về Đông Đảo, khoe khoang trước mặt kế mẫu và muội tử một phen. Cha ta thấy ta có khả năng bất giác để vào trong mắt, quyết ý lập ta kế thừa làm Đông Đảo chi vương, nhưng việc này đích thực lại khiến ta phiền não …
Nói đến đây, Cốc Chẩn lại cười khổ, giọng nói cũng trầm xuống:
- Ngày hôm đó là sinh nhật của cha ta, ta tặng cho ông rất nhiều trân bảo, bản thân cũng uống nhiều rượu, say mềm. Không biết bao lâu, đến lúc tỉnh lại phát giác mình đang ở trong khuê phòng của muội tử, toàn thân lõa lồ, muội tử ta cũng trần như nhộng, đang ngồi khóc bên cạnh ta. Ta thất kinh biết việc này không nhỏ, trong đầu trống rỗng chỉ nghĩ đến việc đào tẩu, vội nhảy xuống giường mặc quần áo thì ngoài cửa kế mẫu đột nhiên tiến vào, thấy tình hình đó liền kêu lên thất thanh, đồng thời rút từ tay áo ra một thanh đoản kiếm.
Ta biết bà ta định giết mình, kinh ngạc đờ người ra, muốn động mà không động được, bất ngờ bà ta trở ngược thanh kiếm tự đâm mình một nhát vào đùi rồi kêu ầm lên cứu mạng. Lúc đó khách đến mừng thọ đều chưa đi, nghe tiếng kêu cứu liền dồn đến, bà ta mồm năm miệng mười, một mực vu cho ta bức gian muội tử, bị bà ta phát hiện nên dùng kiếm định giết người. Cha ta nghe vậy tuy tức giận nhưng cũng biết ta và muội tử không có quan hệ huyết thống, muốn giải quyết việc này chỉ có cách cho cưới ta, còn việc giết mẫu thân thì vết thương đó không nguy hiểm đến tính mệnh. Ông nổi giận xong liền thủ tiêu tư cách thiếu chủ của ta, trừng phạt nghiêm khắc. Đúng lúc đó lại có một phong thư gửi đến, phía ngoài đề “Chẩn đệ ân giám, huynh Uông Trực bái thượng”, mở ra thì đúng là thủ bút của thủ lĩnh tứ đại khấu là Uông Trực viết riêng cho ta, ước hẹn ta cùng đến cướp Tùng Giang phủ. Trong quy định của Đông Đảo, câu kết với Oa khấu là tử tội, chúng nhân hết thảy đại kinh, kiểm tra trong phòng của ta, lại phát hiện nhiều bức thư phân biệt gửi Từ Hải, Trần Đông, Ma Diệp, bút tích đúng là của ta, có thư đòi chia tài sản, có thư ước hẹn đi đánh cướp hoặc tẩu tán hàng hóa.
- Ngươi phải biết, lúc đó ta phú khả địch quốc nhưng số tài phú đó từ đâu ra thì thủy chung không ai biết, vì người giúp ta tuy giàu có nhưng tính đạm bạc, bắt ta hứa không tiết lộ sự tình, nên ta tuyệt đối không bao giờ nói ra. Vì vậy bọn họ khi nhìn thấy đống thư tín đó đột nhiên đại ngộ, nhận định rằng tài phú của ta toàn là do câu kết với Oa khấu mà có được. Càng đáng cười hơn là bọn họ không biết kiếm đâu ra bút tích của tứ đại khấu, nhất nhất đem ra so sánh rồi quả quyết bút tích trên thư là của bọn chúng, từ đó coi như đã hiểu rõ mọi sự.
Ta không thể nói ra tên của ân công, cũng không thể thuyết minh được lai lịch những bức thư đó, như vậy trở thành trước cưỡng gian muội muội, sau giết mẫu thân, lại câu kết Oa khấu ba tội lớn, luận lý đáng xử tử, nhưng bọn họ cho rằng như vậy quá tiện nghi, liền đem ta cầm tù vào Cửu u tuyệt ngục, để ta không được nhìn thấy ánh mặt trời mà phát cuồng, chết trong cô tịch.
Sự việc như vậy thật khó tin, Lục Tiệm nghe mà bàng hoàng, một lúc lâu mới có thể nhíu mày nói:
- Ta không biết ngươi nói thật hay không, nếu đúng như vậy thì tất nhiên kế mẫu và muội tử ngươi hợp mưu hãm hại, tại sao ngươi không tìm cha mình để thanh minh?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Bọn họ chuẩn bị kỹ rồi mới phát động, những âm mưu đó hoàn toàn tương khớp, làm gì có sơ hở để ta nắm được. Ngươi nên biết, nếu ta hành động hấp tấp thì chỉ có lợi cho kế mẫu mà thôi, còn có thể bị vu là dùng thủ đoạn ác độc để báo thù bọn họ, khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra. Ta vốn vẫn bị coi là kẻ hung ác, có câu kết với Oa khấu để phá hoại Hoa Hạ (chỉ vùng đất nằm giữa Trung Nguyên, ý nói Trung Quốc) thì cũng là thuận lý thành chương, vì vậy bọn họ chỉ nhìn thấy những bức thư đó thì đã không còn hoài nghi gì, dù sau đó ta có biện bác cách nào cũng sẽ chẳng ai tin. Chỉ bất quá kế mẫu vì muốn giết ta mà không tiếc cả sự thanh bạch của con gái mình, đảm lược đó Cốc Chẩn ta cũng phải bội phục.
Nói đến hai chữ bội phục, trong mắt Cốc Chẩn chợt xuất hiện hàn quang, Lục Tiệm kinh hãi nói:
- Ngươi và mẫu tử họ vốn có cừu oán, nhưng còn tứ đại khấu thì có cừu hận gì, vì sao lại hợp mưu hãm hại?
Cốc Chẩn thản nhiên nói:
- Ta và bọn chúng không những có cừu hận mà còn kết oán khá nặng, có điều việc này hiện giờ không tiện nói ra. Lục Tiệm, những điều đáng nói đều đã nói, những điều chưa nói ta không bao giờ nói ra được. Tính mạng của ta là do ngươi cứu ra, nếu ngươi không tin thì cứ một quyền một chưởng lấy lại đi.
Lục Tiệm nhìn y, song quyền nắm chặt lại, run lên từng hồi, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói:
- Có cách nào để chứng minh ngươi thanh bạch không?
Cốc Chẩn nói:
- Có hai cách, thứ nhất là chính kế mẫu muội tử của ta tự mình nói ra chân tướng trước mặt mọi người, nhưng vì luân lý ta không thể bức bách bọn họ, những người đó lại là đầu não âm mưu, muốn họ tự nói ra thật còn khó hơn lên trời.
Lục Tiệm nói:
- Còn cách thứ hai?
Cốc Chẩn nói:
- Cách thứ hai là bắt sống tứ đại khấu, chỉ cần bắt được một tên, trước mặt mọi người chứng minh những thư tín đó là giả mạo, thì thư tín của ba kẻ còn lại cũng tự mất hiệu lực. Lại nói, kế mẫu ta đã có thể lấy được thư của tứ đại khấu thì người chân chính câu kết với Oa khấu chính là bà ấy, chỉ cần bắt được một tên là có thể bắt hắn khai ra. Lúc đó việc của ta có thể giải quyết được.
Lục Tiệm nói:
- Nếu bốn tên đó không chịu cung khai?
Cốc Chẩn thản nhiên cười lạnh nói:
- Ta tự có cách khiến bọn chúng khai ra. Bây giờ việc chủ yếu không phải là bắt chúng cung khai mà là làm cách nào bắt được chúng, dù có bắt được chưa chắc chúng đã còn sống.
Lục Tiệm nhíu mày nói:
- Nói vậy là sao?
- Ngươi không nhớ ta đã từng nói sao - Cốc Chẩn thở một hơi dài, nói – Trần Đông, Ma Diệp đã bị Hồ Tôn Hiến giết, bốn cơ hội để ta giải oan giờ chỉ còn hai. Lại nói trong tứ đại khấu thì Uông Trực và Từ Hải đều rất ngoan cố, khó mà bắt sống được, huống hồ hiện giờ muốn bắt chúng, ngoài ta ra còn có Hồ Tôn Hiến đại tổng đốc và kế mẫu ta nữa.
Lục Tiệm buột miệng nói:
- Kế mẫu ngươi?
Lập tức tỉnh ngộ nói:
- Đúng vậy, bà ta muốn tự bảo vệ mình thì phải sát nhân diệt khẩu, trừ đi tứ đại khấu.
Cốc Chẩn nhìn y, cười khổ nói:
- Lục Tiệm, ngươi tin ta không?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Ta không biết có nên tin hay không, nhưng việc cấp bách trước mắt là bắt sống được Uông Trực, Từ Hải, nếu quả thật ngươi oan uổng thì quá tốt, nhược bằng không phải thì ta sẽ tự tay lấy tính mạng ngươi.
Cốc Chẩn thở dài nói:
- Nếu ta phải chết thì cũng muốn chết về tay ngươi, có điều hiện giờ cường địch vô số, e rằng chúng không đợi ta giải được oan rồi mới giết. Để đề phòng vạn nhất, ta muốn nhờ ngươi một việc.
Nói xong ghé vào tai Lục Tiệm, thấp giọng nói:
- Nếu ta chết, ngươi tới ngoài Đông An môn của cựu cung thành tại Nam Kinh, từ con thạch sư bên trái cửa đi về phía đông nam một trăm hai mươi bước, ở đó có một cây hòe cổ thụ, cây hòe đó có sáu rễ lớn lộ ra, đếm từ phía chính nam sang phía tây, dưới cái rễ cây thứ ba có một cái hộp sắt, ngươi đào hộp đó lên thì mọi việc ẩn sau đều sẽ tự nhiên minh bạch.
Lục Tiệm không bằng lòng nói:
- Ngươi đừng nói đến chết, ta sẽ giúp ngươi bắt Uông Trực, Từ Hải. Chúng ta từ ngục đảo còn có thể thoát ra, có việc gì mà không làm được?
Cốc Chẩn nhìn gã, hai mắt hơi đỏ lên, nhưng thần thái đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, cười lớn nói:
- Đúng vậy, chúng ta có thể thoát ra khỏi ngục đảo, còn có việc gì không làm được chứ?
Tiếng cười đột nhiên vụt tắt, một trận gió đột ngột thổi qua, từ phía bờ bên kia sông một phiến màu trắng không biết là vật gì hướng về Tụy Vân lâu bay tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.