Bọt nước dừng lại ở mi trên Hàn Thư Đồng, cảm xúc lạnh lẽo lập tức đánh thức nàng.
Nếu Chu Tế không muốn nghe, nàng cũng sẽ không nhắc lại.
Hàn Thư Đồng thả lỏng gương mặt, nghe lời Chu Tế đi đến bồn rửa, nghiêm túc rửa nốt đống đồ ăn người kia vốn đã làm xong một nửa, dòng nước lạnh lẽo cũng vô tình giúp nàng hạ nhiệt độ.
Hàn Thư Đồng thấp giọng hỏi: “Chuẩn bị làm gì vậy?”
“Nấu cơm, trứng xào cà chua, khoai tây xào ớt xanh,...” Chu Tế đọc liên tiếp vài tên món. “Nhưng chỉ có hai chúng ta chắc sẽ không ăn hết, cậu có muốn gọi Tiểu Bạch đến ăn cùng không?”
"Con bé không có thời gian.” Hàn Thư Đồng trả lời ngay lập tức.
"Thôi được.” Nghe thấy Bạch Mạt không có thời gian Chu Tế chỉ tiếc một chút, nàng cũng không để ý tại sao Hàn Thư Đồng có thể không kịp nghĩ ngợi gì mà đã biết Bạch Mạt không có thời gian.
Chu Tế lại hỏi: “Vậy đồ ăn thừa thì sao? Nếu không được thì mình chỉ làm hai món thôi, không thì lãng phí mất. Sau đó buổi tối mình sẽ nấu ba món còn lại, cậu thấy sao?”
Hàn Thư Đồng bỏ đồ ăn đã rửa sạch vào bồn, sau đó cầm lấy chiếc tạp dề bên cạnh Chu Tế, tròng lên người đối phương. “Mình chỉ cần có ăn là được, chứ còn ăn cái gì... Đầu bếp làm gì thì mình ăn nấy.”
Chu Tế xoay người lại, để Hàn Thư Đồng buộc dây lưng giúp nàng.
Mấy ngón tay của Hàn Thư Đồng khựng lại, nàng không nghĩ Chu Tế sẽ hợp tác như vậy, ý cười trong mắt tràn ra nhưng lại nhanh chóng thu hồi, bàn tay tiếp tục động tác.
Chu Tế không chú ý, động tác của hai người tự nhiên đến mức tựa như là thường xuyên làm với nhau.
Chu Tế độ nhiên ý thức được một vấn đề, vậy nên sau khi Hàn Thư Đồng nhỏ giọng nói một câu ‘được’, nàng xoay người lại hỏi: “Cậu sẽ xuống bếp sao?”
“Không.” Hàn Thư Đồng lắc đầu. “Nhưng mình sẽ rửa chén.”
Sau đó Hàn Thư Đồng đặt hai tay lên vai Chu Tế, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thế nên những ngày tiếp theo đành làm phiền đầu bếp Chu vậy.”
Ý Hàn Thư Đồng là: Cậu nấu cơm, mình rửa chén.
Chu Tế hiểu ý nàng, chỉ tay sang một bên nói: “...Nhưng trong nhà có máy rửa chén mà.”
Hàn Thư Đồng nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, khẽ nhíu mày. “Cái này mua từ khi nào vậy?”
Chu Tế: “...”
Hiện tại nàng rất hoài nghi liệu đây có thật sự là nhà của Hàn Thư Đồng không.
Nhà đúng là của Hàn Thư Đồng, nhưng vì nàng không thường xuyên ở lại nên không biết.
"Vậy mình...”
Hàn Thư Đồng chưa kịp nói dứt câu đã bị Chu Tế đuổi ra khỏi phòng bếp. “Cậu ra ngoài trước đi, lúc nào có cơm mình gọi.”
Ăn cơm xong Hàn Thư Đồng còn phải xem kịch bản, Chu Tế không tiện quấy rầy đành về phòng.
Cơm no rượu say, người cũng đã ở trên giường, dẫn đến việc Chu Tế bắt đầu nằm mơ tưởng về tương lai.
"Em tin trong tương lai chị nhất định sẽ có ngày chị sáng lên, nóng lên.”
Từ ngày vô tình gặp phải cô bé kia, những lời đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng.
Sáng lên, nóng lên?
Lúc đó nàng còn đùa nói bản thân là chiếc đèn sưởi, nhưng không phải đèn sưởi cũng chỉ được dùng đến vào mùa đông thôi sao?
Huống hồ gì... bây giờ làm gì còn ai dùng nữa?
Giống như không có đạo diễn nào muốn dùng nàng vậy.
Hiếm khi nào thấy Chu Tế lâm vào đường cùng, tự hạ thấp bản thân như vậy.
Thở dài một hơi, Chu Tế quay người bò lại, kê mông lên gối đầu của mình.
Hiện tại trong tay nàng có năm vạn, sau khi quay xong chương trình này còn có một khoản không nhỏ tiếp tay. Tiền sinh hoạt trước mắt không thiếu, nàng không phải sợ không có tiền ăn.
Tuy trước đây vô cùng kiên định nói với Tề Kiệt không muốn đóng phim nữa, thật ra nàng vẫn rất luyến tiếc. Chu Tế thật sự rất tận hưởng cảm giác khi đóng phim, những lúc nó nàng tựa như biến thành một người khác vậy.
Nàng sẽ hòa mình vào nhân vật, tự mình trải nghiệm những đắng cay ngọt bùi được thể hiện dưới ngòi bút của tác giả.
Vậy liệu nàng có muốn... lại đi nếm thử cảm giác đó một chút? Đầu tiên chuẩn bị một sơ yếu lý lịch, sau đó đến Hoành Điếm bắt đầu lại từ diễn viên quần chúng?
Nhưng... nếu vẫn không được thì phải làm sao bây giờ? Vài đồng tiền này cũng không thể kiên trì được lâu.
Hay là từ bỏ giấc mơ diễn viên này, đi tìm một công việc khác ổn định hơn?
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Tế vẫn chưa quyết định được câu trả lời cuối cùng đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt đi dòng suy nghĩ của nàng.
Nghe thấy âm thanh đó, Chu Tế hướng mắt về phía điện thoại, không buồn xem là ai gọi đến đã lập tức ấn nghe.
“A lô?” Chu Tế một lần nữa lật người lại kề mông lên gối, giọng nói có phần buồn bã.
Người đối diện đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Bảo bối~ Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại sao?”
Nhan Mộng Nặc?
Chu Tế ngẩng đầu dậy: “Có chuyện gì?”
“Đương nhiên là có.” Nhan Mộng Nặc nói. “Bảo bối có thể đến công ty một lúc không?”
“Đến công ty làm gì?” Chu Tế nghi hoặc.
Nhan Mộng Nặc: “Đến gia hạn hợp đồng á, bảo bối quên mất hôm nay là ngày cuối cùng trong hợp đồng cũ rồi sao?”
Chu Tế: “Tôi nói muốn gia hạn hợp đồng hồi nào? Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn tiếp tục làm công việc này nữa.”
“Nếu không định tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, vậy sao còn nhận tham gia gameshow?”
Lời nói của Nhan Mộng Nặc làm Chu Tế bật dậy trong chớp mắt, nàng nghiêm túc hỏi. “Làm sao chị biết được?”
Chu Tế không nói với Tề Kiệt chuyện nàng quay chương trình, cho nên việc Nhan Mộng Nặc biết được chuyện này nhất định không phải do Tiểu Tề nói.
Vậy thì là ai?
Nhan Mộng Nặc cười cười. “Loại chuyện này không giấu nổi chị đây đâu nha.”
“Nhan Mộng Nặc.” Chu Tế gọi một tiếng, đợi đến khi bên kia đáp lại nàng mới nói tiếp. “Tôi không biết tin tức của tôi là chị có từ đâu, nhưng bây giờ chị nói vậy trước mặt tôi thì tôi chỉ có thể đưa ra một phỏng đoán, đó là chị theo dõi tôi. Tất nhiên chị có thể sẽ phủ nhận...”
Đây là lần đầu tiên Nhan Mộng Nặc nghe thấy giọng điệu lạnh lùng như thế của Chu Tế, trước đây tuy nàng đã từng mắng chửi, nói những câu nặng lời nhưng ngữ điệu vẫn là nửa đùa nửa thật, bây giờ thì...
Nhan Mộng Nặc ngẩn người, nàng không nghĩ mình sẽ chọc cho Chu Tế tức giận như vậy, vội vàng nói: “Đương nhiên chị không có.”
"Tôi không quan tâm là có hay không, tôi chỉ muốn nói với chị, từ ngày mai trở đi tôi sẽ không còn là nghệ sĩ của công ty chị, bất kể tôi có làm gì đi chăng nữa cũng không liên quan gì đến chị.” Cảm xúc của Chu Tế dần dần bình phục lại, ngón tay xoa xoa giữa hai mày. “Cũng xin chị đừng gọi điện cho tôi nữa, chỉ cần ngày nào còn có chị ở công ty, tôi nhất định sẽ không tái ký hợp đồng...”
“...” Nhan Mộng Nặc nói. “Chị biết rồi.”
Nhan Mộng Nặc ngắt máy trước, tiếp sau đó là hai tiếng tút tút của điện thoại, Chu Tế lập tức nuốt xuống lời nói chưa kịp thốt ra.
Lấy điện thoại khỏi tai, biểu cảm trên mặt Chu Tế thay đổi, gương mặt tràn đầy dấu chấm hỏi khó hiểu: Rốt cuộc là ai nói cho Nhan Mộng Nặc biết?
Không phải Tề Kiệt, vậy chẳng lẽ là người của tổ tiết mục?
Nghĩ lại vừa rồi La Thủy Thu cũng biết, vậy hẳn là tổ tiết mục đã hỏi thăm xem nàng là người của công ty nào rồi gọi cho Nhan Mộng Nặc hỏi han tình huống?
Chu Tế nhìn điện thoại, muốn gọi lại hỏi cho rõ ràng, nhưng bàn tay vừa vươn ra lại thu lại.
Được rồi, cứ như vậy đi.
Dù sao Nhan Mộng Nặc cũng sẽ không gọi lại cho nàng.
Một ngày trước khi bắt đầu quay chương trình.
Người của tổ chương trình đến kiểm tra thiết bị đã đưa cho Hàn Thư Đồng một xấp giấy, mà Hàn Thư Đồng chỉ nhìn lướt qua rồi đưa cả cho Chu Tế.
“Đây là gì vậy?” Chu Tế hỏi.
Hàn Thư Đồng: “Kịch bản.”
Tổ trưởng nghe Hàn Thư Đồng nói trắng ra như vậy cũng không có mặt mũi đi phản bác, nói: “Ơ... cũng không phải là kịch bản, đây là chúng tôi sợ hai vị không biết nên làm gì cho thú vị, hai vị nhìn qua một chút lỡ đâu có thể dùng tham khảo được.”
"Ồ, vậy để tôi xem.”
Chu Tế đang cảm thán tổ chương trình quá săn sóc rồi, mở ra trang đầu tiên nàng đã sửng sốt ngây người tại chỗ.
【Tập 1: Tập 1 chủ yếu là cho khán giả xem cuộc sống sinh hoạt thường ngày của nghệ sĩ cho nên sẽ không có hoạt động gì, mọi người ra vẻ tự nhiên một chút là được.
Sáng sớm sau khi rời khỏi giường sẽ quay mặt mộc, nếu nghệ sĩ không muốn công khai mặt mộc nhớ phải nói trước với tổ chương trình, sau này sẽ cắt hết ở hậu kì. Sau khi rời giường là đi nấu cơm, vì để có tư liệu quay chụp chân thật nhất, đề nghị lúc đó nên xảy ra một tình huống ngoài ý muốn~
...】
Chu Tế nhìn mấy trang sau chồng chồng chất chất, tất cả đều là những việc Hàn Thư Đồng phải làm trong tập 1, thậm chí còn cụ thể đến mức mỗi tiếng làm gì. Bởi vì trước khi quay một ngày mới biết Hàn Thư Đồng có bạn cùng nhà, trên giấy chỉ viết qua loa vài chữ bạn cùng nhà có thể linh động ứng phó.
Liếc mắt nhìn các nhân viên đang kiểm tra máy móc, Chu Tế đi đến bên người Hàn Thư Đồng, nhỏ giọng hỏi: “Trên mạng bọn họ đều nói mấy chương trình truyền hình thực tế thế này có kịch bản, mình chỉ nghĩ đại khái là viết về phương hướng quay chụp, không ngờ lại cụ thể như vậy.”
Hàn Thư Đồng cảm nhận được cơ thể Chu Tế đang nhích đến gần. “Trước đây đạo diễn Cao có quay vài gameshow, kết quả có vài nghệ sĩ bày ra mấy chuyện lao nhao gì đâu, khiến đạo diễn Cao phải bồi thường rất nhiều tiền, cho nên sau này anh ta cũng chỉ là cẩn thận một chút.”
Chu Tế: “Vậy sao.”
Hàn Thư Đồng: “Chúng ta không cần làm theo kịch bản, cứ sinh hoạt bình thường là được.”
"Ok.” Chu Tế đặt kịch bản lên bàn trà. “Nếu không chúng ta mà cãi nhau thì cũng quái quái thật.”
Cái Chu Tế nói đến chính là một đề nghị trên giấy: [Nếu một ngày trôi qua quá nhàm chán có thể giả vờ cãi nhau với bạn cùng nhà một chút, sau đó lại làm hòa, nội dung cãi nhau là...]
Mấy cái khác không nói, cái này, Chu Tế thật sự rất khó tưởng tượng ra bộ dạng của Hàn Thư Đồng lúc cãi nhau.
Cho đến nay Chu Tế vẫn chưa tìm ra bất cứ thứ gì có thể khiến cho cảm xúc của Hàn Thư Đồng dao động, nàng đối với mọi thứ dường như đều là bình đạm trải qua, vô dục vô cầu.
Nói hết câu, bước chân của Chu Tế tiến về phía Hàn Thư Đồng cũng dừng lại.
Hàn Thư Đồng thấy vậy ánh mắt tối lại, nói: “Muốn biết là ai không?”
Hai mắt Chu Tế sáng rỡ. “Có thể nói sao?”
"Ừ.”
Thật ra cũng không phải cái gì bí mật lắm, phần lớn mọi người trong giới đều biết.
Vừa nghe có thể nói, Chu Tế liền gật đầu. “Muốn.”
Hàn Thư Đồng ngoắc ngoắc tay, ý bảo Chu Tế xích lại gần.
“Cúi xuống.”
Chu Tế nghe vậy vội vàng nhích về phía Hàn Thư Đồng, thiếu chút nữa là đặt tay lên tay đối phương.
Người nào đó đạt được mục đích, cũng không phải vô dục vô cầu lắm.
-
Bởi vì chương trình quay chủ yếu là Hàn Thư Đồng, vậy nên tổ chương trình không đặt máy quay trong phòng Chu Tế.
Cho nên sau khi Chu Tế tỉnh dậy nàng không vội vàng rời giường mà nằm lướt điện thoại một chút.
@Ăn dưa nhiều nhất là tôi: Tin tức trong giới truyền ra, hôm nay là ngày đầu tiên quay chương trình truyền hình thực tế 《Thời gian một ngày》, bốn nghệ sĩ tham gia gồm có Hàn Thư Đồng, Túc Cảnh Hành, vợ chồng Bạch Lục Bùi Hà, Ngô Dĩnh Nhiên, ngoài ra còn có vài vị khách quý khác tham dự, không biết mọi người có mong chờ không?
Theo sau tin tức của tổ marketing account, fans của bốn vị minh tinh sôi nổi hẳn lên, đẩy lên hot search, không chờ tổ chương trình mua, #Thời gian một ngày bắt đầu quay đã chiếm giữ hot search.
Mà trên đó còn có một mục khác: #Hàn Thư Đồng tham gia.
Chu Tế nhìn thấy, cũng bấm vào.
@Có chút ổn: Vô cùng chờ mong!
@Trà sữa cá của Hàn Thư Đồng: Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy sinh hoạt thường ngày của chị nhà rồi!
@Hàn Thư Đồng là vợ của tôi: Oa oa oa cuối cùng vợ tôi cũng chịu tham gia chương trình rồi! Quá vui sướng!
Chu Tế bị một chữ thu hút sự chú ý.
Vợ?
Là fans nam sao?
Chu Tế nhìn ảnh đại diện của người đó, rồi lại nhìn sang tên, cuối cùng chần chừ ấn vào trang cá nhân của đối phương.
Nhưng đến khi Chu Tế nhìn thấy mục giới tính đề là nữ, nàng ngu cả người.
Sao lại là nữ?
Bên trong album của người này đều là ảnh chụp Hàn Thư Đồng, lướt xuống dưới một hồi Chu Tế thấy ảnh một cô gái chụp với poster Hàn Thư Đồng.
Caption: Hôm nay đi dạo phố gặp được vợ nè~ @Hàn Thư Đồng.
Thật sự là fans nữ?
Vậy sao lại gọi Hàn Thư Đồng là vợ?. Đọc thêm 𝑛hiều t𝘳uyệ𝑛 ở ﹢ 𝖳𝘳Umt𝘳 uyệ𝑛.v𝑛 ﹢
Chu Tế chẹp miệng ấn mở Weibo của Hàn Thư Đồng, ấn đại vào một bài đăng, tùy tiện lướt lướt một hồi, dưới phần bình luận là đại hội nhận vợ.
Bây giờ người ta đều ưa chuộng kiểu xưng hô như vậy sao?
Chu Tế vừa nghĩ vừa đọc bình luận.
Sau đó nàng không cẩn thận lỡ copy một bình luận, còn dán vào mục viết bình luận của mình.
Chu Tế cẩn thận nhìn lại: [@Gạo nếp ngó sen: Vợ ơi nhìn em này!]
Chữ kia đập thẳng vào mắt khiến Chu Tế hoảng loạn, ấn vào khung bình luận vội vàng xóa đi.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
"Dậy chưa?”
Là Hàn Thư Đồng.
Chu Tế lại nghĩ đến nội dung mình vừa copy kia, rồi lại nghe thấy giọng nói của Hàn Thư Đồng, cảm giác như bị bắt quả tang khiến gương mặt nàng ửng đỏ.
Lắc lắc đầu lại, Chu Tế buông điện thoại xuống. “Dậy rồi.”
Nói rồi nàng bước đến cửa phòng.
Mà vừa rồi khi Chu Tế thả điện thoại xuống lại không cẩn thận ấn chữ ‘đăng lên’ trên màn hình.
Câu chữ trên máy còn chưa xóa hết nhanh chóng được đăng tải.