Thương Nguyên Đồ

Chương 8: Bí Kỹ Tam Thu Diệp




Dịch: Tiểu Hắc
Biên: Lan Chi
Mạnh Xuyên bước ra khiến mấy đệ tử Tẩy Tủy Cảnh khác ở Lầu Sơn Thủy đều kinh ngạc. Ở Lầu Sơn Thủy, Mạnh Xuyên cũng không phải nhân vật khiến người khác phải chú ý, tuổi tác cũng nhỏ hơn mọi người. Tuy phụ thân của Mạnh Xuyên là tộc trưởng đời tiếp theo của Mạnh gia, nhưng Mạnh Xuyên cũng không vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo. Ấn tượng của đồng môn với Mạnh Xuyên xưa nay đều rất tốt, nhưng lần này hắn lại ra mặt lên lôi đài trước, lại còn nói "Danh ngạch đầu tiên sẽ thuộc về ta."
Thật sự chẳng đem họ để vào mắt chút nào.
"Mạnh sư huynh lên rồi!"
"Sao hắn lại đi lên đầu tiên?"
"Đợi phân định ra hai cái danh ngạch, rồi đi lên cũng không muộn mà." Đám sư đệ sư muội vây xem ở xa xa càng giật mình.
Đến cả viện trưởng Cát Ngọc đang uống rượu cũng hơi ngạc nhiên. Hắn ham mê rượu chè, cũng nhận lấy không ít lợi lộc từ chủ nhân đệ nhất tửu lâu phủ Đông Ninh - Mạnh Đại Giang. Hắn cũng rất thích đứa con trai độc nhất này của Mạnh Đại Giang, ngoại trừ việc Mạnh Xuyên không ỷ vào gia thế mà kiêu ngạo, thì còn là vì Mạnh Đại Giang đã cho hắn quá nhiều chỗ tốt.
"Nhanh lên, ai muốn khiêu chiến Mạnh Xuyên thì hãy mau chóng bước lên." Cát Ngọc thúc giục.
"Có ta đây"
Bạch Quán với vẻ mặt lạnh lùng nhảy cái ầm lên lôi đài, hắn nhìn Mạnh Xuyên bằng ánh mắt đầy lãnh ý, cười lạnh nói: "Mạnh Xuyên, ngươi muốn đoạt danh ngạch đầu tiên thì phải hỏi ta trước."
Các lần thi đấu trước, hắn đều đạt được danh hiệu đệ nhất trong thập đại đệ tử Tẩy Tủy Cảnh, chỉ có một lần duy nhất bị Vạn Mãng đánh bại.
Trong đám đệ tử Tẩy Tủy Cảnh ở lầu Sơn Thủy, chỉ có Vạn Mãng với thần lực trời sinh mới khiến hắn cảnh giác, còn lại đều không được hắn để vào mắt. Mạnh Xuyên đi lên đầu tiên, Bạch Quán hắn vốn dĩ cũng có thể đứng ở ngoài quan sát. Nhưng Mạnh Xuyên lại dám nói "Danh ngạch đầu tiên sẽ thuộc về ta.", khiến hắn phải lên đài giáo huấn Mạnh Xuyên một trận.
"Mời!" Mạnh Xuyên nói thẳng.
"Thật là dứt khoát!"
Bạch Quán rút ra hai thanh trường kiếm đeo trên lưng, hai thanh trường kiếm này đều chưa khai phong. Đồng môn tỷ thí, đều sử dụng binh khí chưa khai phong.(*)
(*) Binh khí chưa khai phong là binh khí không gây sát thương, đa phần được dùng trong luyện tập
Hai tay Bạch Quán cầm hai kiếm, nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên, mở miệng nói: "Ngươi đã giao thủ với ta bảy lần, không có lần nào đỡ nổi mười chiêu của ta."
"Song kiếm thuật thực sự rất lợi hại." Mạnh Xuyên gật đầu tán thưởng.
Bạch Quán sở dĩ lợi hại đều là nhờ vào song kiếm thuật, đến ngay cả thần lực trời sinh như Vạn Mãng cũng chỉ may mắn thắng được hắn duy nhất một lần. Cao thủ sử dụng song kiếm thực sự phải biết phân chia tâm trí để điều khiển cả hai kiếm cùng lúc. Khi thi triển, hai thanh kiếm không khác nào hai gã cao thủ, cùng phối hợp lẫn nhau mà ra chiêu. Khi đấu với dạng đối thủ này cũng giống như cùng lúc đối phó với hai gã kiếm khách hoàn toàn ăn ý với nhau. Đa phần các đệ tử Tẩy Tủy Cảnh của Lầu Sơn Thủy đều thất bại khi đấu với Bạch Quán.
" Ta thật sự bội phục khi ngươi mà lại dám đi lên đầu tiên. Vì thế, ta sẽ sử dụng sát chiêu "Đoạn Tâm Tràng", khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục." Bạch Quán đầy cao ngạo, tự tin nói thẳng ra chiêu số hắn định thi triển. Vì muốn giáo huấn Mạnh Xuyên, hắn định dùng tuyệt chiêu nghiền ép đối thủ.
"Cứ việc thi triển." Mạnh Xuyên không hề sốt ruột, hắn đã ngộ ra bí kỹ, tất nhiên đã đạt đến cảnh giới khác, nên cũng chẳng cần phải xuất thủ trước, cứ để đối phương có cơ hội thi triển ra chiêu số hoàn chỉnh đi.
Vèo.
Thân hình Bạch Quán di động.
Hai tay cầm song kiếm của hắn nhanh chóng chuyển động cực nhanh, mặc dù tự tin nắm chắc phần thắng nhưng hắn vẫn ra tay toàn lực, lao thẳng tới Mạnh Xuyên. Thân pháp của hắn rất quỷ dị, di chuyển trái phải liên tục, biến hóa thất thường, khó có thể phán đoán vị trí chính xác.
Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn đã lao tới trước mặt Mạnh Xuyên đang đứng phía bên kia lôi đài.
"Giết." Bạch Quán nhìn Mạnh Xuyên, nhếch miệng cười. Song kiếm lóe lên, hắn thi triển ra sát chiêu "Đoạn Tâm Tràng". Hắn đoán chừng, dù kiếm chưa khai phong thì Mạnh Xuyên trúng một chiêu này cũng phải bị trọng thương.
Hai đạo kiếm quang từ hai hướng khác nhau xẹt qua thân thể của Mạnh Xuyên.
"Hả?" Bạch Quán trừng mắt lên, không thể tin được vì hắn cảm giác được hắn vừa chém vào không khí.
Cùng lúc đó, hắn cũng cảm giác được cổ mình mát lạnh.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Mạnh Xuyên đang đứng ở phía sau, đao trên tay kề lên cổ của hắn.
"Sao lại như vậy? Sao lại nhanh như vậy?" Bạch Quán còn chưa kịp tin đó là sự thật, "Ta hoàn toàn không thấy gì cả."
Không biết chuyện gì đã xảy ra, mà địch nhân đang ở trước mắt đã vọt đến sau lưng, đao cũng kề lên cổ của hắn rồi.
Hiển nhiên, nếu Mạnh Xuyên muốn giết hắn thì thật dễ dàng như giết gà vậy.
Viện trưởng Cát Ngọc vốn đang vừa hứng chí xem vừa thản nhiên ôm vò rượu uống, liền bỗng ngây ngẩn cả người. Hắn trừng to mắt, không tin nỗi cảnh tượng vừa xảy ra, thậm chí hũ rượu trong tay hắn cũng bị rơi xuống, vỡ tan tành, rượu tung tóe dưới đất. Nhưng hắn chẳng hề để ý đến rượu, mà ánh mắt đã tập trung toàn bộ trên thân hình của Mạnh Xuyên.
"Bí kỹ Tam Thu Diệp, là bí kỹ Tam Thu Diệp. Cát Ngọc ta mà cũng dạy ra được đệ tử như vậy?”Cát Ngọc thì thào tự nói, hắn làm viện trưởng đã mười lăm năm, nhưng trước giờ chưa từng dạy dỗ ra được một thiên tài nào có hy vọng trở thành Thần Ma.
Đám giảng viên, trợ giảng cũng nhìn đến ngơ ngẩn, ánh mắt của bọn hắn cũng đã nhìn ra Mạnh Xuyên vừa thi triển ra chiêu số gì, cũng hiểu rõ điều này có ý nghĩa thế nào.
"Là bí kỹ Tam Thu Diệp."
"Lạc Diệp Đao, bí kỹ Tam Thu Diệp! Đạo viện Kính Hồ chúng ta không ngờ lại có một đệ tử ngộ ra bí kỹ, mà Mạnh Xuyên hắn chỉ mới có mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi đã nắm giữ bí kỹ, điều này vậy mà lại là sự thật!"
"Đạo viện Kính Hồ chúng ta có một đệ tử mười lăm tuổi ngộ ra bí kỹ!"
"Là đạo viện Kính Hồ chúng ta! Ha ha..."
Đám giảng viên đã cống hiến cả đời ở đạo viện đều vô cùng kích động, đây là thời khắc vô cùng vinh quang của bọn hắn. Toàn bộ đạo viện giảng dạy nhiều đệ tử như vậy, mục đích cuối cùng là bồi dưỡng được thiên tài thực sự, tương lai có thể trở thành Thần Ma.
Mà hôm nay, đạo viện Kính Hồ có một đệ tử thiên tài như vậy, đám giảng viên sao có thể không kích động, sao có thể không điên cuồng?
Nếu như nói đám viện trưởng giảng viên đều đã kích động, thì mấy nghìn đệ tử xung quanh vừa xem một màn này phải nói là cuồng nhiệt hẳn lên.
"Ôi, ông trời ơi…”
"Ta không nhìn lầm chứ?"
"Đây là..."
"Ta nhìn thấy hai Mạnh sư huynh, một người ở trước mặt Bạch sư huynh, một người lại ở sau lưng Bạch sư huynh?"
"Bí kỹ Tam Thu Diệp! Đây là Lạc Diệp Đao bí kỹ Tam Thu Diệp! Viện trưởng lúc giảng bài cho chúng ta đã từng thi triển qua."
"Là bí kỹ Tam Thu Diệp!"
Xung quanh đều vang lên tiếng nghị luận ầm ầm, đến cả đám đệ tử Lầu Sơn Thủy cũng kinh ngạc đến ngây người.
Thời khắc này, từ viện trưởng cho đến đám đệ tử bình thường ai nấy cũng đều vô cùng kích động, mọi người đều hiểu rõ một đệ tử mười lăm tuổi ngộ ra bí kỹ có ý nghĩa như thế nào!
Vèo.
Trong đám đệ tử đang còn nhốn nháo, bỗng có một gã đệ tử chạy băng băng ra ngoài.
"Đúng rồi, mau trở lại tổ trạch, nhanh chóng báo tin tức về trong tộc."
"Mau, mau chạy về báo tin vui!"
Trong đạo viện Kính Hồ có khá nhiều đệ tử Mạnh gia, ngay khi tên đệ tử Mạnh gia đầu tiên chạy ra ngoài, thì lập tức mấy tên đệ tử Mạnh gia khác cũng nhao nhao thi triển khinh công chạy về gia tộc. Bọn hắn muốn đem tin vui này truyền về trong tộc, phần vì bọn hắn cũng nở mày nở mặt, phần vì khi trở về báo tin vui, gia tộc cũng có thể sẽ có ban thưởng cho bọn hắn.
Báo tin vui, cho tiền mừng, vốn là việc thường làm, huống hồ đó còn là thiên đại hỉ sự.
Sưu sưu sưu sưu... Từng tên đệ tử Mạnh gia tựa như đang so đấu khinh công, đều chạy như điên về tổ trạch.
"Bí kỹ Tam Thu Diệp?" – trên lôi đài, tuy Bạch Quán không thấy rõ được tình hình, nhưng nghe xung quanh đều bàn tán sôi nổi, lại hồi tưởng lại chiêu số vừa rồi của Mạnh Xuyên, mới hiểu được đối phương vừa thi triển ra bí kỹ Tam Thu Diệp.
"Ngươi ngộ ra bí kỹ?" Bạch Quán nhìn Mạnh Xuyên với vẻ mặt đầy phức tạp.
"Kẹt ở bình cảnh hai năm, rốt cuộc cũng ngộ ra." Mạnh Xuyên gật đầu.
Bạch Quán vừa ghen ghét lại vừa hâm mộ, hắn chẳng phải là cũng bị kẹt ở bình cảnh hay sao? Hắn có thể phân chia tâm trí cùng lúc thi triển song kiếm, chiến lực vượt xa cùng bọn thiếu niên cùng thế hệ, nhưng hắn vẫn đang kẹt ở bình cảnh kiếm pháp đại thành, hắn cũng rất khao khát ngộ ra bí kỹ.
"Khó trách ngươi lại lên lôi đài đầu tiên. Đúng rồi, hôm nay ngươi, cùng chúng ta đã hoàn toàn khác biệt rồi." Bạch Quán cười cười tự giễu, rồi bước xuống lôi đài.
Lúc này, chẳng có ai để ý đến Bạch Quán.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên thân ảnh vẫn còn có chút non nớt của thiếu niên mười lăm tuổi Mạnh Xuyên. Đám đệ tử Lầu Sơn Thủy vừa khiếp sợ lại vừa hâm mộ, bao gồm cả sáu vị đệ tử Thoát Thai Cảnh, bởi vì sáu người bọn họ cũng không có ai ngộ ra bí kỹ! Kỳ thật, đại đa số Thoát Thai Cảnh đều không ngộ ra được bí kỹ, cả đời bị mắc kẹt ở cảnh giới này.
Ngộ ra bí kỹ, mới có thể thành tựu Vô Lậu Cảnh.
"Ha ha ha." Viện trưởng Cát Ngọc toàn thân nồng nặc mùi rượu, cười to, lên tiếng:"Lúc đầu ta truyền thụ Lạc Diệp Đao cho ngươi quả là chính xác. Đúng rồi, Ngô Kỳ!"
Ngô Kỳ sững sờ, nhưng vẫn cung kính đáp: "Có đệ tử!"
Hắn là đệ tử mạnh nhất trong sáu vị đệ tử Thoát Thai Cảnh của đạo viện Kính Hồ, năm nay mười chín tuổi, tu vi Thoát Thai Cảnh viên mãn.
"Ngươi đi lên, thử đánh một trận với Mạnh Xuyên!" Ánh mắt Cát Ngọc sáng rực, trực tiếp hạ lệnh.
"Ta đánh với Ngô Kỳ một trận?" Trên lôi đài, Mạnh Xuyên cũng quay đầu nhìn xuống. Ngô Kỳ là Thoát Thai Cảnh viên mãn, đệ tử mạnh nhất đạo viện Kính Hồ, là đại sư huynh đương thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.