Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 105:




Các vị khách vỗ tay, cười chúc mừng hai người.
Hai người có thể đi đến hiện tại thật không dễ dàng, mọi người đều hết lòng chúc phúc hai người.
Các phù dâu náo nhiệt đuổi theo bóng bay, những quả bóng bay họ giẫm lên giống như pháo nổ, phát ra tiếng tanh tách, nếu váy cưới của Lục Kiều Vi không quá nặng thì Lục Kiều Vi đã đi theo họ chơi bóng bay.
Sau đó, hai người ném hoa, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn đứng trên bậc thang, hai người đều cầm bó hoa trên tay, một nhóm phù dâu đang túm tụm lại với nhau, bàn bạc cách để dễ dàng lấy bó hoa hơn.
Trang Như Nhuế từ phía khán giả hét lên: "Hoa hoa hoa, cho tôi hoa đi, tôi độc thân đã năm sáu năm rồi, vẫn chưa gặp được đối tượng, lão bản ném cho tôi đi, tôi muốn vận đào hoa."
Lục Kiều Vi hài lòng gật đầu với cô: “Cô rất có tiền đồ, đứng yên đi, lát nữa tôi sẽ ném hoa cho cô, đảm bảo cô sẽ tìm được đối tượng, một đám soái ca mỹ nữ trẻ tuổi sẽ thích cô, quỳ gối dưới váy thạch lựu của cô."
"Okkkk! Ném về phía tôi đi!" Trang Như Nhuế hét lên.
Mấy phù dâu đứng gần đó không chịu thua cũng hét lên: "Lục lão bản, Lục tổng, Lục tổng tài, Lục tổng giám đốc xinh đẹp nhất thiên hạ! Cho tôi hoa đi!"
Lục Kiều Vi cười nói: "Vậy chỉ có thể xem vận may thôi, trong tay vợ của tôi còn có một bó, các cô có thể hỏi xin chị ấy."
Một đám người lại tìm Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn chỉ mỉm cười, chỉ có Thích Nhất Hoan đi ra, nói: “Văn tiểu thư, Văn thái thái vừa kêu cậu tặng hoa cho mình, hẳn là cậu nên nghe lời Văn thái thái nói đúng không?"
"Chết tiệt! Thích Nhất Hoàn quá tặc!" Mọi người đều choáng váng trước hành động của nàng.
Văn Cẩn Ngôn cầm một nắm sô-cô-la ném cho nàng: “Không tồi, nói rất hợp tâm ý của mình."
Hai người quay lưng về phía khán giả, nhắm mắt lại, thầm đếm trong lòng rồi cùng lúc ném bó hoa xuống.
Các phù dâu trên khán đài lao tới, Thích Nhất Hoan nhảy lên chụp lấy bó hoa, may là nàng thật sự bắt được hoa. Nàng lấy hoa xong cũng không rời đi mà đi lấy bó hoa khác, các phù dâu khác bất mãn nói: "Thích Nhất Hoan, không phải cô có rồi sao, sao còn lấy nữa? Không sợ cô độc sống hết quãng đời còn lại sao?"
"Cô đã bao giờ nghe câu nói hạnh phúc là nằm trong tay chính mình chưa? Tôi đây là đang phân đấu cho hạnh phúc của chính mình nha!"
Nói xong, bó hoa trên tay nàng bị các phù dâu khác giật mất, mọi người giật lấy bỏ chạy, Thích Nhất Hoan vội vàng đuổi theo bó hoa của mình: "Các người còn có liêm sỉ hay không!"
Một đám người làm ầm ĩ, cuối cùng Thích Nhất Hoan không nhận được bó hoa nào, khoanh tay liên tục thở dài, có câu nói rất hay, tham thì thâm.
Aiz, thật phiền muộn.
Nàng liếc nhìn về phía Khúc Thanh Trúc, hỗn chiến vừa rồi, Khúc Thanh Trúc cũng tham gia, trong chốc lát bó hoa đã lọt vào tay cô, phải chăng là cô định kết thúc lữ hành một mình, muốn tìm người làm bạn hay không?
Khúc Thanh Trúc quay đầu lại nhìn nàng.
Thích Nhất Hoan vô thức siết chặt túi quần, dùng đầu ngón tay chạm vào chiếc hộp, nhưng tay nắm chặt hơn, cái này là để đưa cho Khúc Thanh Trúc nên nàng phải tìm cơ hội thích hợp.
"Đi thôi, sao còn đứng đó?"
Thích Nhất Hoan hoàn hồn, đuổi theo bước chân của cô.
Buổi tối, khách nhân lên tàu du lịch thưởng thức bữa tiệc sang trọng, tàu du lịch sẽ khởi hành từ đảo đến địa điểm tiếp theo, khách nhân sẽ nghỉ lại trên tàu một ngày một đêm.
Ngồi trên boong tàu ngắm cảnh, buổi sáng mặt trời nhô lên khỏi mực nước biển, ban đêm ngủ trên tầng cao nhất, mở cửa sổ ngắm bầu trời đầy sao trên biển.
Thích Nhất Hoan đút một tay vào túi, gió biển thổi tung mái tóc xoăn của nàng, nàng pha hai cốc ca cao nóng, một trên tay, một trên bàn, chờ Khúc Thanh Trúc đến hẹn.

Sau hôn lễ, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn bắt đầu tuần trăng mật.
Ban đầu Lục Kiều Vi lo lắng công việc của công ty, nhưng Văn Cẩn Ngôn đã dạy nàng cách ủy quyền và cách trang thủ thời gian rảnh để làm việc của công ty, để nàng vẫn có thể đi du lịch khắp nơi.
Chủ yếu là có một người trợ giúp tốt như Khúc Thanh Trúc, cô đảm nhiệm tốt mọi mặt của công ty.
Ban ngày, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn sống cuộc sống gia đình lãng mạn, ban đêm từng người mở họp giải quyết công việc của công ty, kết hợp giữa công việc và giải trí.
Tháng 8, hai người kết thúc tuần trăng mật, trở về công ty chính thức bước vào thời kỳ bận rộn, phòng làm việc của Lục Kiều Vi bắt đầu xây dựng phân xưởng và cửa hàng.
Người bạn từng làm việc với nàng trước đây đã được nàng trực tiếp tuyển dụng, trở thành chế tác sư chính của công ty nàng, còn có một chế tác sư nặng ký đến hỗ trợ nàng, là Văn Cẩn Ngôn mời tới.
Cũng chính khi Lục Kiều Vi sang Pháp tìm Văn Cẩn Ngôn, nàng đã gặp chế tác sư người Mỹ - Williams.
Williams đã đến dự hôn lễ của nàng, thấy nàng liền ôm một cái, nói: "Tôi biết một ngày nào đó cô sẽ tỏa sáng."
"Cảm ơn ngài đã đến công ty của tôi." Lục Kiều Vi nhiệt tình ôm lại hắn.
Williams duỗi ra một ngón tay mập mạp lắc lắc, nói: "Đừng nói công ty, tốc độ phát triển của cô đã vượt qua rất nhiều người, hiện tại cô là người giỏi nhất, sẽ sớm đuổi kịp Luxury."
Vừa nói, Williams vừa lắc đầu: "Aiz, trạng thái của cô ấy bây giờ càng điên cuồng hơn, tổng bộ đã quyết định thu hồi chức vụ giám đốc của cô ấy."
"Cô ấy" này ám chỉ Camille, kể từ khi bị Lục Kiều Vi đánh bại ở buổi trình diễn trang sức lần trước, Camille đã im lặng rất lâu, không phải mất đi địa vị trong giới trang sức mà là nàng ta không có đại kêu gọi lực như trước kia.
Sau đó, Camille có chút tự mình hiểu lấy, không còn quấy rầy Văn Cẩn Ngôn nữa, tuy nhiên, nàng ta lại gây ra một loạt chuyện rắc rối ở tổng bộ, khiến nhiều thiết kế sư phải rời DMD.
Williams nói: "Cô ấy quá cao ngạo, tưởng mình là thần thánh, không chịu chấp nhận bất kỳ thất bại nào, mỗi thất bại sẽ khiến cô ấy phát điên hơn. Những đồ vật ở DMD hiện tại không còn hương vị như trước nữa".
"Ai mà không có thất bại? Thất bại là mẹ thành công, chỉ người đã thất bại mới tiếp tục tiến về phía trước, hướng về ngày mai tốt đẹp hơn." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói.
Nàng cũng gặp rất nhiều khó khăn khi làm thiết kế sư, khi nàng tham gia tuần lễ thương hiệu thời trang, có người nói rằng nàng có được vị trí này là nhờ vợ, mọi thứ bây giờ đều có được thông qua Văn Cẩn Ngôn, bọn họ coi thường nàng.
Lục Kiều Vi đều sẽ đáp trả, dựa vào vợ thì dựa vào vợ, vợ của tôi không cho tôi dựa thì cho mấy người dựa sao? Cũng không nhìn lại mình là ai, có phải chồng mấy người thường không đáng tin cậy hay không?? Đây chính là nguy cơ tình cảm, mấy người cẩn thận một chút.
Nàng mắng tất cả những người coi thường nàng.
Thất bại là điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống, ngẫm lại thất bại này là được.
Ngày nay, "Tiểu thư Kiều Vi" rất nổi tiếng ở trong nước, tương tự như đồ luxury, nhưng bọn họ không quảng cáo mà chỉ ngẫu nhiên nhận đơn hàng.
Nhiều khách hàng thích thiết kế riêng, nhưng thiết kế sư của họ hoàn toàn không đủ người, cung không đủ cầu. Lục Kiều Vi chủ trương sáng tạo cảm hứng, không ép buộc các thiết kế sư phải nhận đơn, cho phép họ theo đuổi trạng thái hoàn hảo nhất trong thiết kế.
Sau đó sẽ điều hành xưởng và đá quý, sẽ sắp xếp việc niêm yết, tìm người phát ngôn hình ảnh và tham gia một số sự kiện thời trang.
Lục Kiều Vi có khát khao rất lớn về sự phát triển của thương hiệu, sẽ không lâu nữa bọn họ sẽ có thể đứng ở vị trí cao.
Trong một năm mở xưởng, Lục Kiều Vi kiếm được rất nhiều tiền, sau này Văn Cẩn Ngôn lại cấp thêm cho nàng một khoản kinh phí, bắt đầu từ tháng 9, xưởng của Lục Kiều Vi sẽ đi theo hai con đường, thiết kế riêng và trang sức.
Yêu cầu đối với thiết kế riêng cực kỳ nghiêm ngặt, giá cả cũng gấp mấy lần so với loạt sản phẩm chính, trong thời gian này, bọn họ cũng hợp tác với phòng làm việc của Cố Tinh Thần, kết hợp trang sức và trang phục, tham gia show thời trang và trở nên nổi tiếng trong lĩnh vực trang sức.
Phòng làm việc được thay thế bằng một tòa nhà, cửa hàng được mở rộng thành ba cái, Lục Kiều Vi tiết kiệm tiền mua một căn nhà mới cho ba mẹ, ban đầu nàng định mua ở thành phố, nhưng ba mẹ nàng không chịu, nói sống ở bên kia đã lâu, người thân và bạn bè đều ở đó, dọn đến nơi khác lại trời xa đất lạ.
Văn Cẩn Ngôn kiến nghị Lục Kiều Vi đầu tư vào bất động sản, tìm một mảnh đất tốt, mua và phát triển bất động sản mở khu biệt thự.
Sau khi xây nhà xong, ba mẹ nàng có thể cho thuê hoặc tự bán, không cần phải ra ngoài làm việc mà có thể ở nhà hưởng phúc.
Lục Kiều Vi nghe nói có lý, liền phân bổ một phần tiền.
Đúng như dự đoán, sau khi mua đất và khởi công xây dựng, rất nhiều người đã đến hỏi thăm giá nhà. Lục Kiều Vu vui vẻ cảm thán, khó trách loại trùm kinh doanh đó lại tiếp tục phát triển công việc kinh doanh phụ, bởi vì kiếm tiền a!
Công ty đưa ra thị trường không lâu, Lục Kiều Vi nhận được điện thoại, trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đã đến chúc mừng nàng, nhiệt tình thúc giục nàng tổ chức tiệc mừng. Tuy nhiên, khi cuộc gọi này đến, đã rất lâu không có âm thanh nào.
“Camille?”
Dù người bên kia không nói gì, Lục Kiều Vi vẫn cảm nhận được cảm giác áp lực này là Camille mang đến.
Lục Kiều Vi cau mày nói: "Có chuyện gì vậy? Bây giờ tôi rất bận, còn phải làm việc, nếu cô không nói tôi sẽ cúp máy."
Camille đột nhiên nói: “Tôi sắp chết rồi.”
"..."
Lục Kiều Vi cau mày nói: "Cô đang nói vớ vẩn gì vậy?"
"Tôi... tôi sắp chết rồi." Camille cười lạnh, "Có phải cô rất vui hay không? Dù sao cô sẽ ít đi một đối thủ."
"Không có gì phải vui." Lục Kiều Vi nói: "Cho tới nay, cô luôn là đối thủ của tôi, đối thủ của tôi là khách hàng của tôi."
Camille lại im lặng rồi tiếp tục cười.
"Cô thật giỏi nói chuyện, có lẽ trên thế giới này tất cả mọi người đều sẽ bị lời nói của cô lừa gạt, đối thủ của cô rõ ràng là tôi."
Lục Kiều Vi thở dài: "Tùy cô, còn có chuyện gì không?"
"Cô không sợ sao?"
"Sợ cái gì?"
"Khi tôi chết, những người khác sẽ nhớ đến tôi, tiếc nuối vì sự ra đi của tôi. Tên của tôi sẽ vĩnh viễn đi vào lịch sử ngành trang sức, được mọi người ghi nhớ".
Lục Kiều Vi vốn là muốn an ủi nàng, nhưng khi nghe lời này, nàng lại muốn trợn trắng mắt.
Muốn chết thì chết đi, liên quan gì tới nàng? Chỉ là Lục Kiều Vi không nghĩ ra được, nàng ta sắp chết rồi, sao lại muốn gọi điện thoại?
Muốn dùng đạo đức bắt cóc nàng sao?
Lục Kiều Vi nói: "Đừng nghĩ, cô cho rằng cô chết đi có thể vượt qua tôi sao? Cô tưởng bở, nếu cô chết, cả đời cô chỉ có thể bị đóng đinh vào sỉ nhục, để cho mọi người biết cô là vì thua tôi, không thể đối mặt với hiện thật, cuối cùng xấu hổ đến mức chọn cái chết ”.
"À đúng rồi, tôi còn muốn làm cho cô một cuốn sách, bắt đầu học từ mẫu giáo, ghi nhớ những điểm mấu chốt, Camille sinh ra vào năm nào, tự sát vào năm nào, tại sao lại chết, câu chuyện này cho chúng ta biết đạo lý gì, dẫn dắt người đến kết luận gì."
"Nghĩ theo cách này, cô sẽ thực sự khá nổi tiếng, nhiều người sẽ nhớ đến cô."
Nghe bên kia thở dốc, Lục Kiều Vi lại mỉm cười: "Tôi thì khác, tôi là tiểu thư kim cương, luôn luôn tỏa sáng, bách khoa toàn thư Baidu ca ngợi tôi như một vị thần, thậm chí có thể sau này còn ghi thêm mấy chữ, Lục Kiều Vi đánh bại Camille, Camille biết kỹ năng của mình không bằng người nên đã chọn cách tự sát, trên thế giới này không có ai lợi hại hơn cô ấy cả.”
Nói xong, Lục Kiều Vi trực tiếp cúp điện thoại.
Ở bên kia, Camille cảm giác như linh hồn đã rời khỏi cơ thể, nàng cầm điện thoại rất lâu, khi nàng ta gọi lại, Lục Kiều Vi không trả lời, nàng ta đã bị đưa vào danh sách đen.
Tức quá, tức quá!
Tại sao lại gọi Lục Kiều Vi cơ chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.