Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 18:




Nghe vậy, Lục Kiều Vi lập tức nhảy ra, cảnh giác nhìn cô, giống như bị sét đánh, tai dần dần nóng lên.
Văn Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn nàng, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa mặt sau điện thoại: "Em nghĩ thế nào? Lục mãnh công."
Lục Kiều Vi nhìn thấy động tác này liền hoảng sợ, cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra mình đã nói câu này khi nào, nàng thử hỏi: "Cô sẽ không ghi âm nữa đấy chứ?"
Văn Cẩn Ngôn trượt mở màn hình, đưa cho nàng xem, nghiêm túc nói: "Không có, tôi còn chưa biến thái tới như vậy, hôm đó thật sự là trường hợp đặc biệt."
Lục Kiều Vi đưa tay định giật lấy, nhưng nàng không lấy được, Văn Cẩn Ngôn giơ cao điện thoại: "Chơi xấu a?"
"Không có!"
"Vậy đừng nói sang chuyện khác nữa, chúng ta vào thẳng chủ đề đi, em thích ở đâu, KTV hay khách sạn... hay là về nhà em, ở sau lưng chồng sắp cưới của em để có chút kích thích."
Lục Kiều Vi còn chưa sẵn sàng, đầu óc đang vận chuyển rất nhanh, hai giây sau, Văn Cẩn Ngôn thúc giục: "Sao vậy? Em không thích những nơi này sao?"
"Đừng nói chuyện!"
Văn Cẩn Ngôn nắm cằm nàng nói: "Vừa nhìn thân hình nhỏ nhắn này của em liền biết cơ bụng sáu múi, mông săn chắc, tôi thực sự chờ không nổi."
Lời này nghe quen tai, Lục Kiều Vi phản ứng một lúc mới nhớ ra đây là những lời nàng đã nói khi giả làm nam nhân, lâu như vậy vẫn còn nhớ, cũng quá mang thù đi?
Rõ ràng nàng mới là người mệt, còn bị lột sạch.
"Cô thật thô lỗ." Lục Kiều Vi khiển trách đạo đức của cô, cố gắng lấy lại tự tôn tự ái.
"Không, tôi là dâm đãng." Văn Cẩn Ngôn sửa lại.
Lục Kiều Vi chưa bao giờ thấy qua người vô liêm sỉ như vậy, nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại nói: "Tôi không có hứng thú với cô, không mãnh công nổi."
"Ồ......"
Nói xong, Văn Cẩn Ngôn tiến một bước dài, áp nàng vào tường.
Hành lang không đủ ánh sáng, người qua lại cũng ít, rất thuận tiện, thân thể Văn Cẩn Ngôn chặn mất nguồn sáng, bóng tối xâm chiếm.
Lục Kiều Vi đứng thẳng, lưng tựa vào tường, "Nói cho cô biết, tôi vừa ăn hành, nếu cô hôn tôi thì chỉ là nếm đồ ăn thừa... ưm."
Môi Văn Cẩn Ngôn hạ xuống, lấp kín miệng nàng.
Đầu óc nàng nhất thời trống rỗng, toàn thân Lục Kiều Vi căng thẳng, không kịp phản ứng, không dám cắn, cũng không còn sức đẩy cô ra, tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt quét qua, còn giương môi như đón lấy.
Chờ buông ra, Văn Cẩn Ngôn hút một ngụm ở khóe môi nàng, phát ra tiếng mút, nghe đặc biệt xấu hổ, cô nếm thử dư vị: "Em vừa ăn kẹo sữa sao? Cảm giác... sữa có vị rất đậm."
Lục Kiều Vi thở hổn hển, con ngươi của nàng thấy được một người.
Trong mắt người kia có nước mắt, không phải khóc mà là ướt, chớp mắt nhanh hai lần, giống như thủy triều vỗ vào bờ đá, thông điệp của thủy triều là muốn kích thích mạnh mẽ hơn.
Bàn tay Văn Cẩn Ngôn đặt lên một bên mặt nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, cô nhìn xuống, dùng tay kia cởi một cúc áo của nàng: "Tôi lại nếm thử nơi này... so sánh mùi vị."
"Đừng đừng đừng, đừng làm ở đây!" Lục Kiều Vi thực sự sợ hãi, luồng khí nóng lạnh thổi vào ngực nàng, khiến nàng toát ra một tầng mồ hôi mỏng. "Tôi, tôi chưa chuẩn bị xong... hơn nữa, cũng đã nói tôi là mãnh công, tôi đứng không phát huy ra thực lực thực sự, nếu cô muốn thoải mái thì không thể đứng!"
Văn Cẩn Ngôn híp mắt, cẩn thận suy nghĩ mấy giây, gật đầu nói: "Chúng ta đổi chỗ đi? Em cảm thấy đi chỗ nào mới có thể phát huy ra thực lực thực sự của em? Em cũng đừng giữ lại, dùng hết thực lực để làm tôi thoải mái đi."
Lục Kiều Vi: "..."
Nàng mím môi, bị Văn Cẩn Ngôn nói đến sống không còn gì luyến tiếc.
Văn Cẩn Ngôn mím khóe môi lau đi ướt át, "Thật là phiền toái em."
Vài phút sau, bước chân của Lục Kiều Vi lơ lửng, ngón tay run rẩy, vốn định rời khỏi KTV liền chạy trốn, nhưng vào thời khắc mấu chốt đã tan tành.
Văn Cẩn Ngôn vòng tay qua eo nàng, từng bước mang nàng ra ngoài, trong quá trình đó còn hỏi: "A, thiết kế Lục không thể đi được sao?"
"Không có! Chỉ là..." Chỉ là cái rắm, Lục Kiều Vi muốn tự tát mình một cái, đã đến lúc này còn cãi bướng, đợi lát nữa xem thân thể còn cứng nữa hay không.
Nàng lo lắng mà nắm chặt tay lại, đầu óc rối bời. Mãi đến khi Văn Cẩn Ngôn mở cửa xe, khi duỗi chân ra, nàng mới chợt nhớ đến mùi rượu trong miệng Văn Cẩn Ngôn, run rẩy nói: "Cô uống rượu rồi, không thể lái xe!"
"Đúng ha... vậy gọi tài xế, chúng ta ngồi ghế sau giao lưu trước." Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra.
Không được, Lục Kiều Vi nhanh chóng ngắt lời cô: "Tôi, tôi lái xe..."
Nàng thật sự sợ tài xế tới, Văn Cẩn Ngôn rất hợp lý cho nàng xuống ghế sau, sau đó giở trò với nàng, dù nàng là mãnh nhưng nàng vẫn là một thân thể phàm trần, sao có thể sánh với hồ ly tinh tu luyện ngàn năm?
Văn Cẩn Ngôn ngồi vào ghế phó lái, Lục Kiều Vi lái xe rất chậm, nàng tận mắt nhìn thấy một người đi xe đạp vượt qua xe của họ, nàng cũng tận mắt nhìn thấy khách sạn lớn bên cạnh, bởi vì lái xe quá chậm mà nửa ngày chưa tới.
Văn Cẩn Ngôn trấn an nàng: "Đừng sợ, lát nữa em thể hiện kỹ năng của mình là được, không phải lần trước em làm tôi rất bất ngờ sao? Tôi hôn em lâu như vậy, eo của em vẫn có thể rắn chắc cơ mà, em rất có cốt khí của mãnh công."
Trong xe quá áp lực, Lục Kiều Vi gần như hít thở không thông, được vài phút thì đạp phanh.
Nàng động viên: "Ở đây có hiểu lầm..."
Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy không thể tin, "Nhưng trên giang hồ đều gọi em là Lục Đại Mãnh, vừa rồi em cũng nhận, nhất định là em lừa tôi rồi."
Lục Đại Mãnh?
"Bịa đặt, đều là bịa đặt!"
Lục Kiều Vi bất chấp mặt mũi, nhịn xuống thẹn thùng nói: "Tôi chưa từng... chưa từng quan hệ, không có kinh nghiệm!"
"Vậy à..." Văn Cẩn Ngôn hơi mím môi, càng ngày càng gần, nhẹ giọng nói: "Hiện tại trong tay tôi không chỉ có nhược điểm của em, còn lừa gạt tôi, vậy làm sao bây giờ?"
Nghe như vậy, không còn là vấn đề có thể giải quyết nhanh chóng được nữa.
Văn Cẩn Ngôn lại muốn hôn nàng, Lục Kiều Vi theo bản năng muốn chạy, vội vàng lùi lại, gần như lăn ra ngoài, nhưng Văn Cẩn Ngôn đã tóm lấy lưng nàng, đè nàng xuống ghế xe, tiếng loạt xoạt lại tăng thêm ái muội, đèn pha màu cam của xe đã được bật lên, gương chiếu hậu phản chiếu chuyển động thân mật của hai người lúc này.
Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng, nhẹ nhàng hôn môi, nhìn nàng co rúm mà cười. Lục Kiều Vi chỉ cảm thấy nụ cười này quá nguy hiểm, nàng thực sự sợ hãi, nói: "Tôi thật sự không phải là mãnh công, là tôi nói bừa!"
Lục Kiều Vi là người rất có cốt khí, đây là lần đầu tiên nàng hèn nhát như vậy, chính nàng còn cảm thấy mất mặt, quả thực muốn đập đầu vào tường.
Nàng kêu hai tiếng, giọng nhỏ như muỗi, hèn nhát triệt để: "Cô, cô tạm tha cho tôi đi, lần đầu tiên tôi giả làm mãnh công, cũng không có kinh nghiệm gì..."
Một lúc sau, Văn Cẩn Ngôn cọ chóp mũi mình vào mặt nàng, "Em chủ động hôn tôi một chút, làm tôi thoải mái, tôi sẽ suy nghĩ lại." Nói xong, cô dùng sức véo vào má nàng, biến thành hồ ly tinh xấu xa.
Cô ngồi lại, vuốt thẳng áo sơ mi mà Lục Kiều Vi đã làm nhăn rồi quay đầu lại nhìn.
Lục Kiều Vi chậm rãi thò người qua, môi dán lên, hô hấp dồn dập, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Mỗi lần đều là Văn Cẩn Ngôn hôn nàng trước, sau khi kinh hoảng nàng mới bắt đầu cảm nhận. Lần này nàng thực sự cảm nhận được nụ hôn, ghế xe đã được hạ xuống để hai người hôn nhau thuận lợi hơn.
Lông mi quét qua mặt nàng, bên tai vang lên tiếng nước khó tả, Lục Kiều Vi không phân biệt được là thanh âm của ai, nhưng cảm thấy hôn thật sự rất khát.
Nàng không nhịn được mà thè đầu lưỡi ra.
Hóa ra việc thè đầu lưỡi khi hôn là bản năng.
Dây dưa hồi lâu, toàn bộ hành trình Lục Kiều Vi là người chủ động, Văn Cẩn Ngôn chỉ phối hợp, khi hai người dừng lại, tầm mắt của Lục Kiều Vi mơ hồ, Văn Cẩn Ngôn nhìn không rõ. Này còn tệ hơn bị cưỡng hôn... mà cũng thoải mái hơn.
Văn Cẩn Ngôn cắn môi nàng một cái.
Lục Kiều Vi giật mình thanh tỉnh, sau đó nàng mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi Văn Cẩn Ngôn.
Khoảnh khắc đó giống như một tia sét.
Lần này nàng không vội bỏ chạy, hai người chuyển sang ghế sau kêu tài xế lái, Lục Kiều Vi uể oải dựa vào ghế, rũ đầu, như bị phế.
...
Về nhà, Lục Kiều Vi bắt đầu thở dốc, tim đập nhanh, nhất là lúc tắm, nàng không dám cho nước nóng vào, ai biết khi ra ngoài cơ thể bắt đầu nóng bừng, khô nóng. Nàng bật điều hòa, nằm đơ ra.
Nàng cứ suy nghĩ, trằn trọc mãi không ngủ được.
Lục Kiều Vi mở WeChat, tìm pháp vụ kiêm chức trước đây, hỏi: [Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, nếu như bị ghi âm riêng tư, đối phương lấy bản ghi âm kia làm nhạc chuông thì có tính là phạm pháp không? Có cách nào hợp pháp lấy lại bản ghi âm không?]
Không nghĩ tới pháp vụ còn chưa ngủ, trả lời nàng: [Trong trường hợp bình thường, việc ghi âm không phải là phạm pháp. Nếu đối phương sử dụng bản ghi âm của ngài để kiếm lợi nhuận thì bị coi là vi phạm quyền và lợi ích của ngài, ngài có thể dùng pháp luật để bồi thường]
Thật không đáng khi phải thông qua pháp luật chỉ vì vài câu ghi âm. Chưa kể Văn Cẩn Ngôn cũng không dùng để kiếm tiền, nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi: [Cưỡng hôn có được tính là phạm pháp không?]
Pháp vụ: [Việc này được coi là quấy rối tình dục hay tấn công tình dục, còn tùy thuộc vào tình huống]
Lục Kiều Vi: [Nếu tôi có cảm giác thì sao?]
Pháp vụ: [Có cảm giác cũng được tính, cảm giác là bản năng cơ thể không thể kiểm soát được, không phải có cảm giác liền không tính là quấy rối tình dục, ngài bị quấy rối tình dục sao? Có cần tôi giúp không?]
Cũng không tính là quấy rối tình dục, tuy Lục Kiều Vi không muốn thừa nhận nhưng nàng cảm thấy đó không phải là nói dối, khi nàng chủ động hôn Văn Cẩn Ngôn có trộm cọ một chút.
Lục Kiều Vi trả lời: [Không cần, cảm ơn ngài]
Pháp vụ nghĩ nghĩ, cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng nên đã nhanh chóng báo cáo với người điều hành. Người điều hành bên đáp lại một lời cảm ơn, lại chuyển tiếp cho nàng một cái gì đó: [Lát nữa cô đăng cái này lên vòng bạn bè]
Pháp vụ nhìn vào tiêu đề, trả lời: [............Ngài không thể tự đăng sao?]
Văn Cẩn Ngôn: [Em ấy tin vào pháp luật hơn]
Ở bên kia, Lục Kiều Vi mất mát một lúc rồi lại bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Tuy nàng có cảm giác khi hôn Văn Cẩn Ngôn, nhưng là nàng khống chế được chính mình a! Hầu hết mọi người không thể kiểm soát, nhưng nàng có thể.
Đây có nghĩa là gì? Nghĩa là nàng quá thẳng!
Chậc chậc, nàng thực sự đủ tư cách là một gái thẳng.
...
Sáng hôm sau thức dậy, Lục Kiều Vi nằm thẳng, mấy phút sau nàng bò dậy đi vào phòng tắm, đỏ mặt thay quần lót, ngồi xổm trong đó xoa xoa bên trong quần lót.
Nàng không nghĩ tới... Đêm qua nàng không kiềm chế được mình trong giấc mơ, cùng Văn Cẩn Ngôn không ngừng dây dưa, nàng không thể không thừa nhận thân thể này thật vô dụng, thật đói khát bắt đầu muốn nữ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.