Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 21:




Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh.
Trước công chúng thực sự hỏi nàng có muốn làm không! Mỗi một lần đều trộm hỏi nàng có muốn vui vẻ không, nhưng bây giờ lại nói trắng ra như vậy, mới có mấy ngày, nữ nhân này càng ngày càng không biết xấu hổ.
Nhưng nàng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, xấu hổ rút ngón tay ra, đẩy Văn Cẩn Ngôn ra nói: "Thật hư."
Lúc này, Lạc Nhất Ngôn đi tới trước mặt hai người, tuy kinh ngạc nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hai người... Vi Vi, cô lén lút sau lưng tôi..."
"Nói gì vậy, lén lút sau lưng cái gì?" Lục Kiều Vi vỗ vỗ cánh tay nàng đang nắm, "Tôi đây là công khai, hiểu không?"
Lạc Nhất Ngôn rất muốn nói hắn không hiểu, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra, hắn chỉ muốn hỏi Lục Kiều Vi xem có phải hiểu lầm gì hay không.
Chỉ là Lục Kiều Vi nắm tay Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn tựa hồ là một bộ tựa vào nàng. Lạc Nhất Ngôn không thể làm gì nàng, lần trước nghe thấy những lời của Lục Kiều Vi, hắn trở về suy nghĩ, cảm thấy Lục Kiều Vi đang nói đùa cố ý chọc giận hắn. Bây giờ trò đùa đã được nghiệm chứng, hắn cảm thấy mình bị lừa, đầu tỏa ra ánh sáng xanh lục.
Tức giận nhưng không thể làm gì được nàng.
Sau khi đạt được mục đích, Lục Kiều Vi vui vẻ ôm Văn Cẩn Ngôn đi về phía trước, thực ra là để trốn khỏi hiện trường, màn trình diễn vừa rồi của nàng chắc chắn đã bị nhiều người nhìn thấy, xấu hổ đến mức ngón chân sắp xuyên qua đế giày.
Khi cửa thang máy đóng lại, nàng lập tức rút tay ra, không nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn đặt tay lên eo nàng, dùng sức siết chặt, không cho nàng cơ hội rút lại.
Nàng lùi lại, Văn Cẩn Ngôn lại siết chặt.
Lục Kiều Vi không thể nhúc nhích.
"Sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng, nhẹ nhàng khép môi lại, ôn nhu đến cực điểm, nhưng Lục Kiều Vi luôn cảm thấy phía sau nàng lại có thêm một câu "Đại Mãnh".
Mặc dù đủ xấu hổ nhưng Lục Kiều Vi vẫn ép giọng nói: "Không có gì, chỉ là tay đau thôi."
Khi cửa thang máy mở ra, Văn Cẩn Ngôn im lặng nhìn nàng, sau đó cau mày nói: "Là ảo giác của tôi sao? Tôi cảm thấy sau khi vào thang máy, thái độ của em đối với tôi lại biến thành lạnh nhạt, nhiệt tình vừa rồi của em là giả vờ sao?"
"Nếu đúng như vậy thì tôi thực sự rất thương tâm đó."
"Nào có?" Lục Kiều Vi cắn răng, "Này, này là tôi thẹn thùng."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Nói đến, Văn Cẩn Ngôn nhíu mày cũng khá đẹp, không có quá nhiều nếp nhăn giống những người khác, mỉm cười một chút, tựa như đang cố ý trêu chọc người khác.
Lục Kiều Vi rất không tự nhiên nói: "Có thể lau vết son trên mặt cô không?" Nàng quá bốc đồng, bây giờ hỏi là vì hối hận.
Nhưng việc nàng vừa làm chỉ là một hành động bất đắc dĩ, nếu không khống chế Văn Cẩn Ngôn trước một bước, Lạc Nhất Ngôn đoạt trước thì nàng phải làm sao bây giờ?
Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra chụp một tấm, nghiêng trái nhìn phải, thưởng thức nói: "Trông khá đẹp, sẽ không lau đi. Dù sao đó cũng là dấu vết Đại Mãnh để lại cho tôi."
Ngón chân của Lục Kiều Vi lại cong lên, trong lòng khóc không ra nước mắt.
"Vẫn là nên lau đi." Lời nói sau đó trầm thấp đến mức chỉ có Văn Cẩn Ngôn mới nghe được: "Được không?"
Văn Cẩn Ngôn hít sâu một hơi.
"Được."
Trên đường đi nàng nhận được rất nhiều ánh mắt của mọi người, vô cùng gian nan đến phòng thiết kế, Lục Kiều Vi đóng cửa lại, mời cô ngồi vào chỗ của nàng.
Văn Cẩn Ngôn nhìn thấy hoa hồng ở dưới bàn, nhướng mày, Lục Kiều Vi vội vàng giải thích: "Nhiều quá, không có chỗ để nên tôi đặt dưới gầm bàn."
Lục Kiều Vi lấy nước tẩy trang trong ngăn kéo ra, mở nắp chai đổ lên bông tẩy trang, Văn Cẩn Ngôn không trả lời mà hơi hếch cằm lên, đây không phải lần đầu tiên hai người thân mật như vậy, Lục Kiều Vi run tay đi tới lau giúp.
Son chưa lau sạch hoàn toàn, để lại một vệt đỏ nhạt giống như phấn má hồng.
Lục Kiều Vi ném bông tẩy trang vào thùng rác, Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng: "Em có muốn ngồi không?"
"Không cần, tôi đứng là được rồi."
Nàng đứng trông có vẻ cao ngạo có khí thế, trước đó đám người trong văn phòng đã cười nhạo nàng, nói giám đốc điều hành DMD không bảo vệ nàng.
Nào nào, nhìn xem, tôi đang tẩy trang cho giám đốc điều hành đấy!
Nhìn thấy một màn này, bọn họ lắc đầu xoay người sang chỗ khác.
"Tôi đã kêu người gọi cho phòng nhân sự rồi." Lục Kiều Vi nhân cơ hội nói xấu, "Phòng nhân quá vô dụng, ngài đến cũng không ra đón."
Văn Cẩn Ngôn đáp lại: "Đúng vậy."
"Chờ lát nữa ngài không được mềm lòng! Phải bồi thường." Lục Kiều Vi cũng lấy điện thoại ra, để cô xem nhóm, chọc vào màn hình, "Ngài có nhìn thấy không? Ảnh hưởng quá xấu! Quả thực không để ngài vào trong mắt!"
"Em nói đúng." Văn Cẩn Ngôn gật đầu.
Nhưng thật ra Lục Kiều Vi có chút ngượng ngùng, nàng không thích nói xấu người khác, nhưng phòng nhân sự rất quá đáng, nàng lại không có quyền lực gì nên muốn mượn tay Văn Cẩn Ngôn để vặn ngã bọn họ.
Văn Cẩn Ngôn đáp ứng quá nhanh, nàng cũng không quá chắc chắn, muốn thử lại lần nữa, nhưng Văn Cẩn Ngôn đã cầm cuốn sổ bìa đen trên bàn lên nói: "Tôi có thể xem không?"
Đó là thứ mà Lục Kiều Vi thường mang theo bên mình để ghi lại cảm hứng, rất riêng tư, sẽ không cho người khác xem, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại hỏi...
"Có thể, cô muốn xem thì xem đi." Nói xong, Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm vào tay cô, thấy cô chỉ xem trang đầu tiên, nàng nói chuyện với pháp vụ, "Công ty chúng tôi có biết khi nào các cô đến không?"
Pháp vụ muốn nói lẽ ra họ không cần đến giải quyết chuyện này, lẽ ra Ngọc Giới phải cử người đến công ty của họ để giải quyết, là giám đốc điều hành của bọn họ đột nhiên đến đây, Ngọc Giới vẫn chưa nhận được thông báo.
Ngay lúc Lục Kiều Vi đang định mắng thì cửa văn phòng bị đẩy ra, trưởng phòng Vương trước đó đã đòi sa thải nàng cúi người, đang run rẩy nhìn Văn Cẩn Ngôn.
Hắn nơi nào có thể nghĩ rằng những gì Lục Kiều Vi nói là sự thật, khi nghe thấy thông báo thiếu chút nữa nghẹn chết, "Văn tổng, ở đây có hiểu lầm, chúng tôi chỉ đang kiểm tra định kỳ, người bên dưới sơ suất mới rò rỉ thiết kế ra ngoài."
"Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ chuyện này, cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!"
Văn Cẩn Ngôn rất nghiêm túc xem sổ tay của Lục Kiều Vi, không trả lời. Trưởng phòng Vương lau mồ hôi trên trán, cúi người lại gần nói: "Văn tổng, ngài xem chúng ta có nên vào phòng họp nói chuyện không?"
Văn Cẩn Ngôn kẹp tờ giấy giữa hai đầu ngón tay, lạnh lùng nói: "Anh cảm thấy anh có tư cách nói chuyện với tôi sao?"
Trưởng phòng Vương xấu hổ không nói ra lời, một trưởng phòng nhỏ không có tư cách đối mặt với giám đốc điều hành của DMD, hắn cũng biết địa vị của mình thấp hèn nhưng không có cách nào, không ai dám động vào củ khoai nóng cả.
Ai có thể nghĩ tới sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy, giám đốc điều hành của DMD đã đích thân tới, còn huy động nhiều người như vậy.
Trưởng phòng Vương vội vàng đi ra cửa gọi điện thoại.
Lục Kiều Vi không nhịn được nhìn Văn Cẩn Ngôn, nàng mắng người luôn là gân cổ lên, nhưng Văn Cẩn Ngôn chỉ dùng một câu nói đơn giản lại có thể khiến trưởng phòng Vương hèn nhát như vậy.
Nàng nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, lúc này Văn Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng, lông mi khẽ động, mỉm cười ôn hòa với nàng.
"Sao vậy?"
Lục Kiều Vi hỏi: "Cô uống nước không?"
Vừa dứt lời, Trương Như Lan liền vội vàng đi vào.
Lục Kiều Vi giới thiệu với Văn Cẩn Ngôn: "Đây là giám đốc nhân sự của chúng tôi, sau khi cô ấy gật đầu, phòng nhân sự mới ra thông báo."
Trương Như Lan nghe xong liền hận chết Lục Kiều Vi, này không phải là đẩy nồi lên trên người cô ta sao? Đến lúc cấp trên trách tội, chẳng phải lấy cô ta ra khai đao sao? Trương Như Lan cũng là người từng trải, nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nói: "Văn tổng, chuyện này là vấn đề của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng."
"Thật vất vả ngài đến đây một chuyến, hôm nay tôi làm chủ mời cơm được không? Tiếp theo chúng tôi sẽ đích thân đến DMD xin lỗi."
Cô ta thành khẩn nói, Văn Cẩn Ngôn khẽ cau mày, sắc mặt dễ nhìn hơn trước, Trương Như Lan đang muốn kiên trì, Văn Cẩn Ngôn đẩy một chiếc cốc rỗng khác trên bàn về phía cô ta, "Cà phê, hai viên đường."
Trương Như Lan vội vàng cầm lấy ly vào phòng trà tự xay cà phê, sợ nhãn hiệu quá kém, Văn Cẩn Ngôn sẽ không uống nên nhờ trưởng phòng Vương lấy cho cô ta cà phê Helena mà chính mình không nỡ uống, sau đó cầm hai tay đưa cho Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn lại đẩy cho Lục Kiều Vi: "Uống không?"
Uống, sao lại không uống, nàng muốn chọc chết Trương Như Lan.
Nhìn khuôn mặt tang phu của Trương Như Lan, Lục Kiều Vi không khỏi cảm thấy vui sướng, đồng thời trong lòng khen ngợi Văn Cẩn Ngôn, nữ nhân này thật lợi hại, từ khi quen biết cô cho đến nay, mỗi ngày nàng đều đón nhận ánh hào quang.
Quá tuyệt vời.
Cà phê cũng rất ngon.
......
Có nhiều làn sóng người tới tới lui lui từ phòng thiết kế như Tết, ngay cả Khúc phó chủ tịch - chú của Khúc Thanh Trúc cũng đến, nhưng vẫn chưa đả động đến Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn chỉ vào sổ tay của Lục Kiều Vi, ở trang cuối cùng có một hồ ly tinh đang cuộn đầu, lười biếng nằm trên giường, mị nhãn sáng ngời, đuôi xù tựa như đang quấn lấy người.
Văn Cẩn Ngôn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ cuốn sổ: "Giống tôi."
Lời cô nói quá đột ngột, những người bên cạnh lần lượt nhìn qua, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại đóng sổ lại.
Lục Kiều Vi sờ mũi, thì thầm vào tai cô: "Phó tổng đến rồi."
"Là anh ta sao?" Văn Cẩn Ngôn nhìn về phía nam nhân mặc tây trang mang giày da ở cửa, bộ dáng khoảng ba mươi tuổi, bước đi rất có khí thế.
Lục Kiều Vi gật đầu.
Văn Cẩn Ngôn đặt cuốn sổ xuống, đứng dậy.
Phó tổng vừa mới đến, chỉ nghe được "giống tôi" và "là anh ta sao?" Khi đối diện với ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn, trong lòng cả kinh, quá sắc bén. Nhưng vẻ mặt Văn Cẩn Ngôn khi nhìn về phía Lục Kiều Vi lại trở nên khác hẳn, đặt ngón tay lên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, ôn nhu mà nói: "Chờ tôi."
Giống như khoảnh khắc đó chỉ là ảo giác, cô là người rất dễ nói chuyện.
Lục Kiều Vi bị hành động của cô làm cho sửng sốt, nàng hơn hai mươi tuổi là lần đầu tiên được xoa đầu, quay đầu đi nhỏ giọng nói: "Ai nha, thật hư nha."
Nói xong, Lục Kiều Vi liền nghênh đón ánh mắt tò mò của mọi người, nàng đột nhiên xấu hổ không chỗ dung thân, muốn ôm đầu chui xuống gầm bàn.
Lục Đại Mãnh, Lục Đại Mãnh, đây là lời mày nên nói sao!
Khi nàng lại ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đã đi rồi, Lục Kiều Vi đập tay xuống bàn hai cái, cái ly phát ra tiếng vang, nàng vội vàng chụp lại, cầm lên uống một ngụm.
Thật ngọt.
......
Đoàn người trong hành lang đột nhiên dừng bước, Văn Cẩn Ngôn đứng yên mấy giây, đột nhiên một tay chống lên tường.
Pháp vụ hoài nghi nhìn cô, cho rằng cô không thoải mái ở đâu, sau đó nhìn thấy bả vai Văn Cẩn Ngôn hơi run, cẩn thận nghe có tiếng cười rất nhỏ.
Pháp vụ: "..."
Một bên khác, đám người Trương Như Lan lại vô cùng lo lắng, nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi, lần này bọn họ đã hoàn toàn đắc tội rồi, Văn tổng giận đến bả vai đều run lên.
Văn Cẩn Ngôn cười xong, vẻ mặt nghiêm túc, tây trang thẳng tắp, khí chất lạnh lẽo khiến người ta không dám lại gần.
Vào phòng họp, Phó tổng Ngọc Giới đưa ra rất nhiều điều kiện, tiền bồi thường thiệt hại hứa sẽ trả theo hợp đồng, còn nói nịnh nọt rất nhiều. Vẻ mặt Văn Cẩn Ngôn vẫn lạnh nhạt, tỏ ra không có hứng thú với lời hắn nói, tựa như cô đưa người đến đây không phải là vì hợp đồng.
Phó tổng không bình tĩnh như Trương Như Lan, hắn có địa vị cao, biết cân nhắc lợi và hại, hợp tác với DMD quả thực đã mang lại lợi ích to lớn cho công ty họ. Nhưng công ty của họ cũng rất nổi tiếng trong nước, nên không thể nói là hoàn toàn bị Văn Cẩn Ngôn lấn át.
Hắn chỉ cần bồi thường thiệt hại cho DMD, để DMD không nói chuyện này ra ngoài, giữ vững hình ảnh của công ty.
Cho nên khi Văn Cẩn Ngôn im lặng, trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ, nữ nhân này thật không biết điều, DMD cực kỳ lớn, cô chỉ là người điều hành chi nhánh trong nước chứ không phải người đứng đầu.
Sau vài lần trao đổi, Phó tổng rất tức giận, bởi vì Văn Cẩn Ngôn chỉ có một điều kiện, yêu cầu hắn đích thân xin lỗi Lục Kiều Vi.
Phó tổng cau mày nói: "Văn tổng, điều kiện đưa ra thật làm khó người khác, đến lúc đó nói ra cũng không dễ nghe. Mặc dù DMD là một thương hiệu lớn, nhưng ở thời đại Internet, chúng ta vẫn cần chú trọng thanh danh, mấy năm gần đây trong nước nâng đỡ hàng trong nước, tôi cảm thấy ngài không cần phải..."
Còn chưa nói xong, Văn Cẩn Ngôn đã không chút do dự mà đứng dậy rời đi, thậm chí không có một lời giải thích, Phó tổng không nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn lại không nể mặt mũi như vậy, cũng không đuổi theo, hắn cảm thấy cùng lắm là thưa kiện.
Cho đến khi Văn Cẩn Ngôn đi ra khỏi cửa, pháp vụ phía sau cô mới lạnh lùng nói: "Chúng tôi hợp tác với các người vì chúng tôi ngưỡng mộ tài năng của thiết kế Lục, nếu không chúng tôi thật chướng mắt các người. Nghe nói gần đây anh muốn lãnh đạo công ty phát triển sang ngành sản xuất trang sức, đang tìm kiếm những viên kim cương đặc biệt, không biết là anh đã thăm hỏi mỏ kim cương đến từ đâu chưa?"
...
Bát quái là bản chất của con người, cửa các phòng đều không đóng chặt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hành lang, khí lạnh trong phòng đều tràn ra ngoài.
Lục Kiều Vi cầm chuột, giấu đầu sau máy tính, nghe thấy động tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng chạy vội ra cửa, nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đi ngang qua, nàng không được tự nhiên mà hỏi: "Nói xong rồi sao?"
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, "Tôi về đây."
Ngữ khí đạm nhiên, không nghe ra bất kỳ thông tin gì, Lục Kiều Vi vừa lo lắng vừa tò mò: "Phải đi rồi?" Vậy là vả mặt rồi sao?
Tại sao lại khác với những gì nàng tưởng tượng, chẳng phải nên là Văn Cẩn Ngôn kiêu căng ngạo mạn từ phòng họp đi ra, theo sau là một đám người khóc lóc xin tha sao??
"Sao lại không đi?" Văn Cẩn Ngôn giơ cổ tay chỉ vào đồng hồ đeo tay, "Đã năm giờ chiều rồi."
Lục Kiều Vi: "..."
Nàng lại quên mất, người này tan làm rất đúng giờ, không nhiều hơn một giây một phút nào, nàng không nhịn được hỏi: "Cô không tức giận sao? Bản thiết kế đều đã bị rò rỉ, công ty nháo lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người bán bản thiết kế đi."
Văn Cẩn Ngôn mỉm cười.
Pháp vụ bên cạnh giúp giải thích, thoải mái nói: "Thiết kế của chúng tôi luôn chỉ làm một, độc nhất vô nhị. Chỉ cần họ dám làm thì chúng tôi dám kiện vì tội ăn cắp cơ mật thương mại. Bình thường chúng tôi làm việc rất nhàn rỗi, chỉ ăn vài hợp đồng cũng không sao".
Lục Kiều Vi: "..."
Nàng không từ bỏ ý định hỏi: "Nếu có hàng nhái thì phải làm sao? Có ảnh hưởng xấu gì không?"
"Nhái? Trước nay DMD không thiếu hàng nhái, trước tiên bắt chước một viên kim cương quý hiếm cũng rất khó", pháp vụ nói.
Cũng đúng, ngoài bản thiết kế ra thì chủ yếu chính là kim cương, nếu là kim cương quý hiếm mà có thể làm nhái được thì công ty kia kinh doanh hàng nhái làm gì? Dứt khoát mở một công ty sản xuất kim cương cho rồi.
Càng nói càng thấy chua, DMD quá tuyệt vời, người điều hành của DMD cũng... rất lợi hại.
Lục Kiều Vi hỏi: "Vậy hôm nay các cô tới đây làm gì? Tôi còn tưởng chuyện này rất nghiêm trọng."
Vấn đề này nhường cho Văn Cẩn Ngôn trả lời, Văn Cẩn Ngôn cười, tự nhiên mà nói: "Này không phải vì em sao?"
Nội tâm như tiếng thủy tinh vỡ.
Xoảng xoảng xoảng, vì nàng.
À, vì nàng.
Hồ ly tinh này, sao lại nói chuyện dễ nghe như vậy.
"Cô chờ một chút, tôi cũng tan làm."
Lục Kiều Vi đến phòng thiết kế thu dọn đồ đạc, đi theo cô rời đi.
Văn Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi: "Đồng nghiệp kia của em tên là Thẩm Như Ý phải không?"
"Đúng vậy." Lục Kiều Vi đáp lại, cảm giác giọng nói của cô có chút không đúng, giải thích nói: "Cô đừng hiểu lầm, cô ấy với tôi là một phe, ngày thường nhát gan, nhưng mỗi một lần đều đứng về phía tôi, rất tốt."
Nàng lại căm giận nói: "Ai như Cao Dĩnh Nhi, Giản Tinh Thần, Vương Nghệ Mộng, đều hận không thể sa thải tôi sớm một chút, rất nhiều lần ngáng chân tôi."
"Tôi phiền đám nữ nhân này chết đi được."
"Ừm."
Tới cửa, bảo vệ cao lớn uy mãnh mang kính râm mở cửa xe, Văn Cẩn Ngôn không lên xe trước mà nhìn Lục Kiều Vi ở phía sau, nụ cười đạm nhiên kia giống như nói: "Đến nhà tôi làm một chút không?"
Lục Kiều Vi nắm ngón tay, do dự, khẩn trương, sợ hãi.
Không chờ nàng phản ứng, cửa xe đã đóng lại, Văn Cẩn Ngôn ngồi ở bên trong, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra sườn mặt xinh đẹp của Văn Cẩn Ngôn.
Người vẽ tranh lâu năm khi nhìn thấy thứ gì xinh đẹp sẽ theo thói quen phân tích tỷ lệ đường cong, Lục Kiều Vi cảm khái: Nữ nhân này xinh đẹp đến làm người hoảng thần.
Đôi mắt dị sắc kia nhìn về phía nàng, môi đỏ mấp máy, cuối cùng Văn Cẩn Ngôn chỉ nói: "Đi thôi."
Chỉ hai chữ đơn giản lại làm Lục Kiều Vi rất lâu mới lấy lại tinh thần, cho đến khi Thẩm Như Ý từ văn phòng đi ra, vỗ bả vai nàng hỏi: "Sao cô còn phát ngốc ở đây? Văn tổng của DMD đâu?"
"Cô ta nói đã đến giờ tan làm liền đi rồi."
"Ò..." Thẩm Như Ý lại nói: "Cô ấy lợi hại thật đấy, vừa đến đã làm phòng nhân sự bên kia loạn hết cả lên, tôi vừa nghe Phó tổng mắng Trương Như Lan là heo, Trương Như Lan cũng không dám nói gì."
Nói, lại không nghe Lục Kiều Vi nói gì, Thẩm Như Ý liền đưa tay vẫy vẫy trước mắt nàng: "Sao cô lại thất thần thế?"
"A?" Lục Kiều Vi lắc đầu, "Không sao, chuyện xảy ra hôm nay làm tôi quá bất ngờ, lại có chút sợ hãi, lát nữa sẽ ổn thôi."
Sợ hãi nhất định là có, dù sao nàng cũng chỉ là một thiết kế sư nhỏ, lần này có liên quan đến Phó tổng và giám đốc, toàn bộ phòng nhân sự sẽ tiêu đời.
Chỉ là nàng lại cảm thấy không thoải mái.
Lục Kiều Vi nhìn nơi xe rời đi, cảm xúc trong lòng phức tạp lại có chút tiếc nuối, nếu Văn Cẩn Ngôn lại trêu chọc nàng, có lẽ nàng sẽ đi theo.
Đúng là một nữ nhân nhàm chán.
Buổi tối về nhà.
Lục Kiều Vi nằm trên giường không ngủ được, nghĩ đến hình ảnh Văn Cẩn Ngôn rời đi, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, cảm giác không thoải mái này rất rõ ràng, nàng biết mình bị làm sao.
Muốn nữ nhân, thân thể khô cạn, muốn làm với Văn Cẩn Ngôn một chút.
Không hiểu rõ, Văn Cẩn Ngôn nói muốn làm với nàng, nàng tránh né, nhưng Văn Cẩn Ngôn không làm, nàng lại muốn cùng mong đợi.
Nàng nghiêng người sang một bên, động động cơ thể, động vài lần nhưng vẫn không cảm thấy khá hơn, nữ nhân sao, lại không có tính lãnh đạm, thường xuyên có cảm giác, nàng có cách để giảm bớt, nàng lấy điện thoại xem tiểu thuyết và truyện tranh.
Nàng cũng có thể coi là người trong độ tuổi thanh xuân, cũng có thể quá mức, luôn cảm thấy văn tự trong tiểu thuyết quá giả, nào có người nào thoải mái thành dáng vẻ kia.
Xem một lúc, vẫn cảm thấy không thoái mái.
Ma xui quỷ khiến học theo vài lần.
Vẫn không thoải mái, không có cảm giác gì.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy có thể mình có tính lãnh cảm.
Nằm một lúc, Lục Kiều Vi vào phòng tắm thay quần lót rồi quay lại ngủ, thứ hiện lên trong đầu không phải nội dung tiểu thuyết và truyện tranh mà là một người, từ đường cong đến hình dáng, sau đó rõ ràng là không có nơi nào để trốn.
Môi của Văn Cẩn Ngôn rất nhiều lần làm nàng vui sướng.
Rất muốn.
Lục Kiều Vi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
[Cô ngủ chưa?]
Nàng cho rằng nếu Văn Cẩn Ngôn đã ngủ rồi, nàng sẽ giả vờ như không đúng lúc, nhưng đối phương lập tức trả lời: [Chưa ngủ, tôi vừa tắm xong]
Lục Kiều Vi thấy Văn Ngôn trả lời còn chưa nghĩ tới nên làm gì, nàng cắn ngón tay, do dự gõ vài chữ rồi lại xóa đi.
Gõ hồi lâu, đối phương lại gửi một câu.
[Tôi tới đón em nhé?]
Giống như biết nàng muốn làm gì.
Cho nên nói đúng là hồ ly tinh.
Lục Kiều Vi trả lời 'được.'
Nàng ngồi dậy khỏi giường, mặc váy ngủ, làn váy cuốn lên tận eo, vùi đầu vào gối.
Thật thẹn thùng aaa.
Hơn nửa đêm không biết nên mặc gì mới tốt, Lục Kiều Vi lục lọi trong tủ, chuẩn bị thay áo sơ mi và quần jean, cái này tương đối tiện, nhưng ngẫm lại, váy có vẻ tiện hơn.
Không... không mặc càng tiện hơn.
Đang suy nghĩ, điện thoại rung lên, Lục Kiều Vi liếc nhìn, là tin nhắn của Văn Cẩn Ngôn, nói cô đang ở dưới lầu.
Này cũng quá nhanh rồi.
Lục Kiều Vi mặc áo khoác ra ngoài, trên đầu đội mũ, che kín mặt, xấu hổ mở cửa xe nói: "Sao cô lại đến nhanh vậy? Không phải nói ít nhất là nửa giờ sao?"
Vừa nói, nàng vừa nhìn bộ tây trang mà Văn Cẩn Ngôn đang mặc cũng chính là bộ cô mặc ban ngày, sạch sẽ bằng phẳng. Văn Cẩn Ngôn ngồi ở ghế sau, nghe được âm thanh mới hơi ngẩng đầu lên: "Tôi lừa em."
Lục Kiều Vi đáp lời, Văn Cẩn Ngôn không nói cũng không cười, tài xế phía trước tận chức tận trách lùi xe rồi lái xe ra khỏi tiểu khu, Lục Kiều Vi cảm thấy có chút hụt hẫng, hồ ly tinh sao vậy? Ngày thường còn cười đến lộng lẫy, hiện tại lại lạnh như băng, chỉ chơi điện thoại.
Chơi điện thoại có gì vui, chơi với nàng không vui sao?
Lục Kiều Vi liếc nhìn hai lần, trong lòng rất cáu kỉnh. Thoáng đưa chân qua cọ, chạm vào một chút, lén quan sát vẻ mặt của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cư nhiên không nhúc nhích, Lục Kiều Vi liền chán nản, đây là làm sao vậy, không thể nhiệt tình hơn một chút sao, còn giở trò với nàng, nàng nói không muốn không muốn, Văn Cẩn Ngôn nói tôi muốn tôi muốn.
Không giống với những gì nàng tưởng tượng, làm nàng muốn nhảy ra khỏi xe, nàng lui người định đá, nhưng lần này Văn Cẩn Ngôn ra tay rất nhanh, giống như đã đoán trước được chuyển động của nàng, giữ lấy chân nàng. Lục Kiều Vi cười trộm, nàng liền biết nữ nhân này không thể khắc chế, quả nhiên, haha, vẫn là muốn làm với nàng.
Văn Cẩn Ngôn nhìn thấy lớp vải dưới áo khoác của nàng, véo sờ sờ, có chút kinh ngạc: "Váy ngủ? Em không mặc gì bên trong sao?"
"Tôi có mặc quần lót nha, cô đừng có nói bừa." Lục Kiều Vi nhỏ giọng nói, sợ tài xế phía trước nghe thấy, nàng không có lá gan lớn như vậy.
"Khép lại, đừng lộn xộn." Thanh âm của Văn Cẩn Ngôn có chút khàn khàn, hiển nhiên là động tình, một lát sau, cô lại nói: "Có vách ngăn, anh ta không nhìn thấy được."
"Ò..." Lục Kiều Vi lại tùy tiện mở ra, đối nghịch với cô.
Đôi mắt Văn Cẩn Ngôn tối sầm lại: "Một hai phải lộn xộn như vậy sao?"
"Tôi có sao? Tôi nào có?" Động tác của Lục Kiều Vi càng thêm kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo không được vài giây, Văn Cẩn Ngôn đã khống chế nàng, nàng không cẩn thận kẹp tay Văn Cẩn Ngôn, "Đừng đừng đừng, cô cởi đồ lót của tôi thì tôi mặc cái gì."
"Vậy không cần mặc." Văn Cẩn Ngôn nói: "Hôm nay em nói không giữ lời, làm tôi không vui, phải phạt em."
Chết tiệt, nữ nhân này thật tình thú.
Làm nàng rất ngượng ngùng.
Văn Cẩn Ngôn lại nói vào tai nàng: "Đừng kêu to quá, anh ta không nhìn thấy nhưng nghe thấy được."
Lục Kiều Vi che miệng, trừng mắt nhìn Văn Cẩn Ngôn cởi đồ lót của mình rồi cất vào túi áo tây trang, sau đó ngồi thẳng người lại.
Hành động và hình ảnh đó khiến Lục Kiều Vi trừng muốn rớt tròng mắt, tại sao Văn Cẩn Ngôn lại làm chuyện này còn hài hòa hơn nội dung trong tiểu thuyết cơ chứ.
Cũng may là tài xế đậu xe ở cửa, khoảng cách cũng không xa, Lục Kiều Vi sút đầu đi vào như chim cút, thấy Văn Cẩn Ngôn bật đèn, ném áo khoác lên sô pha, nàng chậm rì rì đi qua, chuẩn bị móc quần lót trong túi áo tây trang mặc vào thì phát hiện Văn Cẩn Ngôn đang đứng dựa trên cầu thang nhìn mình.
Giống như đang nói nàng đang làm chuyện thừa thải.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Tôi thấy chân em vẫn luôn run rẩy, sợ sao?"
"Tôi nào có." Lục Kiều Vi theo bản năng ấn vào chân.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Đều đã thấy hết rồi."
"Cô có thể đừng nói chuyện được hay không!"
"Cẩn thận trơn trượt, chất liệu sàn nhà tôi không tốt."
"Nhà của cô là biệt thự!"
Lục Kiều Vi hận đến ngứa răng.
Văn Cẩn Ngôn cười một tiếng, mời nàng đi tắm, Lục Kiều Vi theo cô lên lầu, vừa tới cửa, Văn Cẩn Ngôn đã đẩy nàng dựa vào cửa, hôn khắp người nàng, dán lên môi nàng, không có khe hở.
Đôi tay đang buông thõng của Lục Kiều Vi từ từ nâng lên, nhéo vạt áo của cô, cùng cô thở dốc. Không biết hôn nhau bao lâu, Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng: "Cùng tắm đi?"
"Chờ một chút, có thể làm, nhưng tôi có một yêu cầu." Lục Kiều Vi ấn ngón tay lên cửa, vẻ mặt rất khó nói.
Văn Cẩn Ngôn cau mày nói: "Em nói xem."
"Hôn cũng được, cởi quần áo cũng được..."
"Ừm."
"Nhưng..." Lục Kiều Vi mím môi, thẹn thùng nói: "Nhưng khi hôn tôi hay cởi quần áo của tôi, cô không được gọi tôi là Lục Đại Mãnh, Đại Mãnh cũng không được!"
Văn Cẩn Ngôn ban đầu bị cắt ngang có chút bất mãn, Lục Kiều Vi vừa dứt lời, đột nhiên cười nói: "Khẳng định sẽ không."
Lục Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng không hiểu có cái gì buồn cười, nếu không phải Văn Cẩn Ngôn vẫn luôn gọi nàng là Đại Mãnh thì nàng cũng sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.
Thật sự rất kỳ quái.
Nói đến vẫn là lần đầu tiên nàng cảm thấy lo lắng.
Môi hai người nhẹ nhàng dán vào nhau, nhưng trước khi thâm nhập, Lục Kiều Vi đã chủ động câu cổ cô, hôn lên bên má cô.
"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn kêu một tiếng.
Lục Kiều Vi có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Bồi thường cho cô."
"Cảm ơn, tôi rất thích."
Quá lễ phép làm cho Lục Kiều Vi ngượng ngùng, mặt đỏ lại hồng. Dưới trêu chọc của Văn Cẩn Ngôn, nàng dần dần buông ra dục vọng của chính mình.
Tới cũng tới rồi, nên tận hưởng.
Nàng nắm tay Văn Cẩn Ngôn, da thịt mát lạnh, dưới nụ hôn nóng bỏng, Lục Kiều Vi dán một bên có độ ấm nóng rực.
"Tôi muốn thử xem cảm giác này như thế nào."
Có giống mình không, không có nhiệt độ, hay là...
Suy nghĩ bị gián đoạn, một cú chạm đơn giản sẽ mang đến mưa rền gió dữ, là khúc dạo đầu cho những cơn sóng to, có thể tỏa ra hơi ẩm từ thủy triều.
Văn Cẩn Ngôn ôm nàng vào phòng tắm.
Sàn sứ trắng có thể phản chiếu hình người.
Cô nhìn Lục Kiều Vi nói: "Giúp tôi cởi ra."
Lần đầu tiên đến nhà cô, Lục Kiều Vi tự nhận mình là cúp C. So với Văn Cẩn Ngôn, nàng thực sự là tưởng bở, nàng nghiêng đầu vừa hỗ trợ vừa lúng túng nói: "Tôi là gái thẳng, gái thẳng tắm chung, đều là tôi hỗ trợ cởi quần áo."
Văn Cẩn Ngôn nắm cằm nàng, nhìn vào mắt nàng.
"Muốn ăn không?"
"Tôi nghe nói gái thẳng cũng có thể... ưm."
...
Lại nửa giờ, Lục Kiều Vi nằm ở trên giường, khẩn trương nhìn Văn Cẩn Ngôn, dùng sức đẩy vai cô nói: "Đã thỏa thuận làm một lần, sao cô còn làm?"
Văn Cẩn Ngôn vùi đầu khẽ hôn, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên khỏi nàng, cười nói: "Không phải gái thẳng đều là làm nhiều lần sao, rốt cuộc là em thẳng hay không thẳng?"
"Thẳng!"
...
Khi tỉnh lại, nàng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Lục Kiều Vi buồn ngủ muốn ngủ tiếp, mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng lấy được điện thoại.
Người trong điện thoại nói chuyện không mạch lạc làm nàng không hiểu một chữ, cái gì mà mỏ kim cương, cái gì mà xin lỗi nàng, muốn hợp tác với nàng, một đống từ ngữ chuyên môn, thậm chí Lục Kiều Vi còn chưa mua được một viên kim cương lớn, nơi nào mua một mỏ kim cương.
Nàng nheo mắt, thấy không có ghi chú tên, liền mắng: "Thần kinh à, không mua mỏ kim cương, đừng gọi nữa, phiền quá!"
Dứt lời, nàng cúp điện thoại tiếp tục ngủ, điện thoại lại vang lên, nàng lại sờ vào điện thoại, lần này là Khúc Thanh Trúc gọi tới.
Vừa định nhấc máy, nàng chợt nghĩ tới cái gì đó, đây là điện thoại của nàng, vậy vừa rồi là điện thoại của ai.
Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra lần nữa thì phát hiện dưới cánh tay lại có một chiếc điện thoại khác, vỏ màu tím sặc sỡ rõ ràng không phải là điện thoại của nàng.
"Của tôi." Giọng nói của Văn Cẩn Ngôn vang lên bên tai nàng.
Lục Kiều Vi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn.
Đủ loại hình ảnh xấu hổ hiện lên trong đầu nàng, nàng kéo chăn lên, vừa thẹn thùng vừa bối rối nói: "Cô, sao cô không mặc quần áo."
"Không phải em cũng không mặc sao?" Văn Cẩn Ngôn hơi nhấc chân lên, thân thể Lục Kiều Vi đột nhiên cứng đờ, dưới chăn, đôi chân dài chồng lên nhau.
Lục Kiều Vi vội vàng tránh xa khỏi cô, lăn ra khỏi giường, giẫm phải thứ gì đó mềm mềm, nàng nhìn xuống, nhặt lên ném về phía Văn Cẩn Ngôn, vô tình trúng vào mặt Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn còn chưa làm gì, trước tiên nàng cảm thấy xấu hổ: "Sao lại ném đồ đạc lung tung vậy?"
Văn Cẩn Ngôn dựa vào đầu giường, không mặc quần áo, hơi thẳng thân: "Không phải hôm qua em mang tới sao, còn nói muốn dùng thứ này thắt chết tôi."
Kia không phải là vì không thể ngăn cô lại, trong lúc đó tôi mới nói bừa muốn uy hiếp cô sao? Cô còn không biết xấu hổ, Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, không dám nghĩ đến chuyện hoạt sắc sinh hương tối qua nữa, "Sao cô không biết xấu hổ như vậy?"
Rõ ràng hôm qua trở về còn xụ mặt không vui.
Lục Kiều Vi tiến lên một bước, nàng tsk một tiếng, như có hàng nghìn con kiến ​​đang bò trên chân mình. Nàng ôm một chân, cảm thấy ánh mắt của ai đó quá mức nóng bỏng, nàng nghiêng đầu trừng qua: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
"Vốn dĩ tôi muốn hỏi em có đau không, nhưng nhìn em hoạt bát như vậy..." Văn Cẩn Ngôn cười nhẹ, "Tôi cảm thấy nhìn em run rẩy rất đẹp mắt."
"Cô thật không biết xấu hổ!" Lục Kiều Vi có chút ngượng ngùng, kỳ thực có chút đau, nhưng lại có vẻ thoải mái hơn.
Loại chuyện này nàng tuyệt đối sẽ không nói với Văn Cẩn Ngôn, bởi vì nàng sợ Văn Cẩn Ngôn sẽ nói với nàng, 'đến đây, để tôi xem da em có bị trầy hay không', nói thêm còn sẽ cho nàng uống thuốc hay gì đó, sau đó ban ngày ban mặt lại làm một lần.
Sao nàng lại nghĩ như vậy, còn có chút chờ mong.
Văn Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn điện thoại nói: "Tôi xem một chút, hình như vừa rồi là từ Phó tổng của công ty em."
Phó tổng, ồ, thế là nàng đã mắng Phó tổng.
Lục Kiều Vi nắm chặt tay, đánh vào chân mình.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Chẳng phải lá gan em rất lớn sao? Nói không chừng anh ta không nghe ra giọng nói của em, tưởng là tôi mắng anh ta, phải không?"
Cô cũng biết là không chừng sao?
Lục Kiều Vi uống xong một ly thuốc đường ruột, không còn gì để nói.
Nàng vội vàng lao vào phòng tắm, tát nước vào mặt, cố gắng thanh tỉnh, ngẩng đầu liền nhìn những vết tích trên người.
Bất quá cái này cũng không có gì, Văn Cẩn Ngôn cũng không ít, nàng còn cắn trên người Văn Cẩn Ngôn, trên ngực cô còn có hai vết răng đặc biệt rõ ràng.
Lúc đi ra, nàng có chút kiêu ngạo, Văn Cẩn Ngôn đã thay quần áo, vẫn mặc tây trang, không ai biết hôm qua cô giống như sói đói, một nữ nhân ở trên giường có thể mãnh như vậy, còn không biết xấu hổ gọi nàng là Lục Đại Mãnh.
Lục Kiều Vi cao lãnh khoanh tay: "Cho tôi hai kiện quần áo!"
Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng, trên người chỉ có hai kiện nội y, giọng điệu giống như lưu manh, buồn cười nói: "Nếu tôi không đưa thì sao?"
"Cô dám!" Lục Kiều Vi không xác định, hồ ly tinh không phải người thường, dám ngủ với nữ nhân, còn có cái gì không dám? Nàng nói: "Lại không phải là không trả cho cô, tối nay tôi sẽ trả lại cho cô, được chứ?"
"Trong tủ, tùy ý chọn đi." Vốn là Văn Cẩn Ngôn đang muốn trêu chọc nàng, đột nhiên cười lớn, hào phóng nói: "Muốn mặc gì thì mặc, mặc thêm hai kiện nữa đi."
Lại không phải mùa đông còn mặc thêm hai kiện làm gì, Lục Kiều Vi mở tủ quần áo ra, trong lòng chấn động, nàng còn tưởng toàn là tây trang. Không nghĩ tới bên trong lại có nhiều váy cao cấp đến vậy, chỉ nhìn nhãn mác trên đó thôi cũng đã rất đắt tiền.
Có một bộ được khảm kim cương, một vài viên kim cương tỏa sáng rực rỡ.
Lục Kiều Vi điên cuồng động tâm, nhưng nàng tránh đi những bộ váy nhìn qua rất đắt tiền đó, chọn một bộ thông thường để thay, sau đó lập tức đi xuống lầu.
Văn Cẩn Ngôn đang ở trong bếp làm bữa sáng, nhìn thấy nàng liền hỏi: "Sao em lại mặc bộ này?"
"Bộ này thì làm sao? Không thể mặc à? Tôi thấy đẹp thì mặc thôi, keo kiệt." Lục Kiều Vi lẩm bẩm, nàng rất hài lòng với bộ đồ mình đang mặc, có vẻ eo nhỏ mông cong, nàng dành dụm đủ tiền sẽ đi mua ngay một bộ.
"Không, em thích thì mặc." Văn Cẩn Ngôn lau nước trên tay, hỏi: "Bữa sáng em muốn ăn gì?"
"Không ăn, tôi phải đi rồi." Lục Kiều Vi thay giày ở cửa.
"Mặc quần vào liền rời đi?" Văn Cẩn Ngôn mở cửa kính phòng bếp nhìn nàng, lên án nàng là tra nữ.
Lục Kiều Vi vốn là người hiếm khi giải thích: "Tôi phải đến công ty, nếu không sẽ bị muộn, ở chỗ cô bắt taxi rất đắt, tôi sẽ bắt xe buýt."
Đây chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân, nhưng cũng là bởi vì buổi sáng nàng đã mắng Phó tổng, nàng phải đến công ty sớm, nếu không đối phương sẽ tìm đến nàng.
"Gấp cái gì, mới có bảy giờ, chúng ta ăn xong rồi đi, lát nữa tôi đưa em đến đó, đảm bảo em sẽ không đến muộn." Văn Cẩn Ngôn nói: "Tôi nấu cho em một ít cháo."
Giọng nói ôn nhu đến lạ, cộng với mùi cháo thoang thoảng từ bếp, một cảm giác kỳ quái lan tỏa trong lòng nàng, ấm áp đến mức không đành lòng rời đi.
Lục Kiều Vi xoay lại, ngồi trên sô pha, quá nhàn rỗi nên giúp cô dọn dẹp bàn trà.
Hôm qua nàng xem như có tình một đêm với hồ ly tinh đi?
Cơ thể của hồ ly tinh thoải mái hơn nàng nghĩ, dù vậy, có một số điều vẫn phải làm rõ để tránh những hiểu lầm không đáng có.
Lục Kiều Vi lau bàn xong, đứng ở sau lưng cô nói: "Tôi có một điều kiện, cô không được nói cho người khác biết chuyện hôm qua."
Văn Cẩn Ngôn không có phản ứng, sắc mặt rất khó coi.
"Cô nhất định phải đồng ý!" Thái độ Lục Kiều Vi kiên quyết, "Cô tuyệt đối không được nói hôm qua tôi là người nằm dưới!"
Văn Cẩn Ngôn híp mắt, nói: "Chỉ vì cái này sao?"
"Cái này thì làm sao? Lần đầu tiên tôi thiếu kinh nghiệm, lần sau thì tốt rồi, đừng có khinh thường người khác."
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, nói: "Em xem, hôm qua em ngọt ngào ôm cánh tay tôi làm nũng, sao hôm nay lại hung dữ như vậy."
Nói đến chuyện xấu hổ ngày hôm qua, vốn dĩ Lục Kiều Vi đã hạ quyết tâm không gặp cô nửa năm, nhưng mới vài giờ đã không khống chế được, lập tức lăn lộn với cô.
Nàng nỗ lực thoát khỏi xấu hổ, nói: "Cô không được nhắc đến chuyện hôm qua ở công ty."
Văn Cẩn Ngôn do dự nói: "Việc này tôi cần phải suy nghĩ, bất quá em đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, chẳng phải tôi cũng nên đưa ra một cái sao?"
Cô nói thêm: "Hôm qua chính là em chủ động đến tìm tôi."
Cho nên, không ai bị thiệt thòi, phải được đối xử công bằng.
Lục Kiều Vi rất phòng bị, đặc biệt là đối với Văn Cẩn Ngôn, nàng miễn cưỡng nói: "Cô nói xem."
"Lát nữa giúp tôi nhặt rau đi."
"Được!" Lục Kiều Vi đồng ý.
"Tôi còn chưa nói xong." Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng một cái, cởi tạp dề ở bên hông, đeo lên cổ nàng: "Mặc cái này..."
"A, thế thôi à?" Lục Kiều Vi vui vẻ buộc dây phía sau, cảm thấy yêu cầu của hồ ly tinh quá thấp, ai mà không biết nhặt rau, lại nghe được một câu nữa: "Cởi hết bên trong ra."
Nàng dừng động tác, ngón tay của Văn Cẩn Ngôn chạm vào vạt áo của nàng, dễ dàng mở cúc áo của nàng, "Chỉ đơn giản như vậy thôi, em có làm được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.