Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 3:




Tâm trạng Lục Kiều Vi có chút phức tạp.
Ngày hôm qua, khi ra khỏi nhà Văn Cẩn Ngôn trời đã muốn đen nhẻm, hơn nữa quần lót còn là cũng màu, mặc nhầm là chuyện khó tránh khỏi.
Cô ấn vào ấn đường, còn không kịp trả lời tin nhắn thì điện thoại đã vang lên tích tích nhắc nhở cô đã đến giờ đến công ty làm.
Lục Kiều Vi quẹt thẻ đẩy cửa văn phòng ra, thấy một nhóm đồng nghiệp đang túm tụm thảo luận, lại lập tức giải tán khi nhìn thấy cô.
Lục Kiều Vi không có thời gian để cãi nhau, vì vậy cô đến phòng pháp vụ để lấy hợp đồng mới cần ký kết, và gọi cho bên đối tác A để xác nhận thời gian ký hợp đồng.
Bên đối tác nghe xong câu nói của cô thì sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Không phải công ty cô nói cô nghỉ phép kết hôn giao công việc cho đồng nghiệp khác à, hôm qua họ đã cử người đến tiếp quản rồi."
Lục Kiều Vi sững sờ, đột nhiên nghĩ đến mấy lời vừa rồi vài đồng nghiệp nói, cùng với chuyện nhóm chat công ty oanh tạc ngày hôm qua, lúc này cô mới bật người hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cô cố gắng duy trì ý cười, thân thiện nói: "Vậy bên anh ký hợp đồng chưa, bên tôi đã chuẩn bị hết, ngài muốn là có thể ký ngay."
Bên đối tác nói rằng hợp đồng đã ký rồi, người đồng nghiệp đó họ Trịnh.
Cả người Lục Kiều Vi muốn nổ tung.
Hợp đồng theo hai tháng trời nói bay thì bay, ngày hôm qua giám đốc còn xoay cô mồng mồng, hết kêu cô sửa bản thảo, rồi đến sửa điều khoản hợp đồng.
Lục Kiều Vi ném hợp đồng lên trên bàn.
Nhóm người đang bàn tán sau lưng cô giật mình, tất cả đều ngẩng đầu nhìn cô, vô tình ánh mắt họ lại giao nhau.
"Cũng chỉ là một bản hợp đồng thôi, có cần tức giận đến vậy không?" Một nữ đồng nghiệp bất mãn nói.
"Làm sao, Nhiếp Viễn Vân, cô hôm nay không lo nịnh nọt tôi sao?" Lục Kiều Vi đặt túi lên trên bàn "Đổi lại muốn làm bà ba hoa thích nói bậy hả?"
Nhiếp Viễn Vân mấp máy môi, nhưng không dám tiếp tục xuyên tạc, cho dù bị Lục Kiều Vi nhắm vào thì lão hổ vẫn là lão hổ.
Chỉ có người phụ nữ ngồi xéo góc đối diện ngẩng đầu lên cười nói:
"Bọn họ chỉ là đang nói về chuyện trên nhóm chat công ty ngày hôm qua, Kiều Vi, hôm qua cô có đọc tin nhắn của nhóm không?"
Lục Kiều Vi vừa rồi đứng ở cửa cũng có nghe qua, cơ bản cũng đã biết có chuyện gì, Trịnh Tâm Ngữ không chỉ cướp hợp đồng của cô, còn ở trong nhóm chat nói linh tinh.
Trong lòng cô rất không ưa, "Cũng là hồ ly tinh ngàn năm thôi, cô chơi trò bóng gió với tôi làm gì, Trịnh Tâm Ngữ, hai ngày này chắc giám đốc đến mệt mỏi rồi chứ gì?"
Sắc mặt Trịnh Tâm Ngữ lập tức thay đổi, trả lời: "Cô nói gì tôi nghe không hiểu, nhưng mà tôi có thể hiểu cho cô, dù sao cô cũng vất vả lâu như vậy mà."
Lục Kiều Vi kéo ghế dựa ngồi xuống, tạo tâm lý cho bản thân rồi lấy bánh mì trong ngăn kéo ra ăn, sau đó cô nhìn chằm chằm vào thời gian đang thay đổi ở góc dưới bên phải máy tính.
" Kiều Vi, chúng ta làm thiết kế là phải nói chuyện bằng thực lực, người phụ trách Châu Lộc thích thiết kế của tôi hơn, nên giám đốc mới giao hợp đồng cho tôi, ha, đúng rồi, ông ấy nói sau này cô không cần đụng đến dự án này nứa." Trịnh Tâm Ngữ đi tới khoe khoang bên tai cô,
Một nhóm người nhìn chằm chằm vào bọn họ bằng ánh mắt hóng chuyện, mong đợi bọn họ mau chóng chiến nhau.
Chờ một lúc lâu không thấy Lục Kiều Vi có động thái gì, Trịnh Tâm Ngữ lại giả làm người tốt: "Được rồi, mọi người đừng nói chuyện này nữa, hợp đồng xong xuôi, tôi sẽ mời mọi người đi ăn lẩu nha, Vi Vi nhất định phải tới đó."
Châu Lộc là hợp đồng lớn gần đây của Lục Kiều Vi, cô đã phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể nắm lấy được, tiền thưởng thì chưa đến 2 mươi nghìn nhân dân tệ.
Lục Kiều Vi cũng không rảnh mắng cô ta, mặc kệ lo chuyện vô nghĩa, bật máy tính làm việc, kiểm tra nhật ký nhiệm vụ hoạt động gần đây.
Không có bản ghi nào được sao chép trong đó.
Trịnh Tâm Ngữ vẫn luôn tươi cười, mặc dù cô ta đã tự tạo cho mình một vẻ bề ngoài dịu dàng thân thiết, nhưng sự tự mãn trên mặt cô ta cũng không thể nào kìm nén được, nó nồng nặc mùi trà xanh.
Lục Kiều Vi đặt chuột xuống gõ vào bàn làm việc của đồng nghiệp bên cạnh, "Cô đang định gặp giám đốc La giao tài liệu phải không, để tôi đi cho."
Thẩm Như Ý có quan hệ tốt với cô, biết cô định làm gì với giám đốc nên cô ấy hạ giọng nhắc nhở, "Đừng làm khó bản thân. Hai ngày nay giám đốc rất đắc ý. Tôi nghe nói hình như sắp được thăng chức."
"Đừng lo. Tôi có chừng mực."
Văn phòng của giám đốc nằm đối diện với phòng thiết kế, cách nhau một lối đi. Lục Kiều Vi vuốt mép tài liệu đã cuộn lại, nhìn thấy giám đốc La vừa đi vào thì cô đi theo ở phía sau đẩy cửa đi vô.
Giám đốc La mặc một bộ vest, cả người đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì sắp được thăng chức, trên đầu đầy keo xịt tóc, nhìn bộ dáng trông giống như nhân cẩu.
Anh ta chậm rãi ngồi trên ghế xoay, bắt chéo hai chân hỏi:
"Kiều Vi, phép kết hôn tôi đã phê duyệt cho cô, công việc dưới tay cô cũng đã bàn giao cho đồng nghiệp khác. Cô cứ lo nghỉ ngơi cho tốt đi, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất."
Lục Kiều Vi đưa ngón tay đã tháo nhẫn cưới ra, mỉm cười:
"Kết hôn làm sao quan trọng bằng công việc. Tôi sẽ không kết hôn. "
Cô đặt xấp tài liệu lên bàn, bình tĩnh nói:
"Ngài giao hợp đồng lại cho tôi, tôi đã làm xong việc, đối tác bên kia cũng đã gật đầu."
Câu nói phía trước làm cho giám đốc La sửng sốt:
"Vi Vi, cô không thể lấy chuyện này ra đùa đâu. Làm sao có đạo lý hôn lễ đã định hết còn không kết hốt."
"Đúng vậy, bản thảo thiết kế cũng đã được thông qua, không có lý do gì đến bước cuối cùng lại chuyển nó cho người khác. Cho nên giám đốc, xin hãy giao trả lại hợp đồng cho tôi."
Giám đốc La đan các ngón tay lại, làm ra bộ dáng có vẻ rất khó làm:
"Việc này cũng không phải tôi quyết định, mà là yêu cầu phía bên đối tác, bản thảo thiết kế của Trịnh Tâm Ngữ tốt hơn của cô. Công ty cũng chỉ có thể chọn Trịnh Tâm Ngữ, môi trường văn công sở vốn dĩ tàn khốc như thế."
"Vậy thì để tôi xem bản thảo thiết kế của Trịnh Tâm Ngữ đi. Dù sao thì cũng nên cho tôi biết, cho tôi biết tôi đang thiếu sót ở đâu. Đối tác bên kia đá tôi ra như vậy, tôi không phục lắm."
Giám đốc La lắc đầu: " Thế thì lại không được, đây là bí mật của khách hàng. Đối tác yêu cầu như vậy, chắc cô cũng hiểu rõ hơn tôi mà."
Nếu không phải vừa mới gọi điện thoại cho đối tác, thì Lục Kiều Vi đã thật sự tin vào lý do vô lý này.
Trình độ thiết kế của Lục Kiều Vi là ở đâu? Hiệu suất của cô hàng tháng đều là số một, Lục Kiều Vi thật sự không tin thiết kế của Trịnh Tâm Ngữ có thể so sánh với cô.
"Đã vậy rồi, tôi sẽ giao cho cô một hợp đồng khác. Nếu cô hoàn thành hợp đồng này, thành tích tăng gấp đôi thì tiền thưởng cũng gấp đôi theo, thậm chí có thể trở thành nhà thiết kế trưởng." Từ trong ngăn kéo giám đốc La lấy ra một xấp văn kiện đặt lên trên mặt bàn, trên bìa plastic màu lam có in ba chữ cái mạ vàng.
"Hợp đồng DMD, hợp đồng lớn, nếu cô có thể ký được bản hợp đồng này thì ít nhất cũng phải có số tiền này là thưởng trong tháng này." Giám đốc La đưa năm ngón tay ra: "Tôi rất tốt với cô phải không, chúng ta không thể vì chuyện nhỏ để mất việc lớn đúng không?"
DMD là thương hiệu quốc tế cao cấp nổi tiếng, chủ yếu sản xuất đồ trang sức và phụ kiện. Họ có nhà thiết kế riêng và mọi tác phẩm được làm ra đều là tác phẩm tinh tế.
Khoảng một thời gian trước, DMD bất ngờ thông báo sẽ thuê ngoài thiết kế, nhiều công ty thiết kế lần lượt đi gửi lời mời hợp tác và công ty của cô cũng không ngoại lệ. Chỉ là muốn hợp tác với DMD cũng không dễ dàng, nghe nói người phụ trách phía trên yêu cầu rất cao, gần như đã đạt đến mức độ biến thái.
Giám đốc La đưa hợp đồng cho cô, nói dễ nghe một chút là cho cô một cơ hội, thực tế đưa cô ra làm vật chết thay, đến lúc đó công ty tính tội, thì anh ta chỉ cần nói nhà thiết kế dưới quyền không đủ tốt, còn bản thân anh vẫn mát mông thăng chức, chỉ có cấp dưới là phải chịu khổ.
Lục Kiều Vi cầm bản hợp đồng lên, xoay người rời đi.
Vậy mà giám đốc La lại còn há miệng khịt mũi, lạnh lùng nói:
"Tất cả cũng vì tốt cho cô."
Lục Kiều Vi bước đến cửa, quay lại nhìn về phía anh ta, sau đó đóng cửa văn phòng lại:
"Vậy tôi cảm ơn giám đốc La trước."
Một đám người ở trước cửa văn phòng, đón được được ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Kiều Vi, làm chút thú vui cũng bị tiêu tán rồi tản hết ra.
Trịnh Tâm Ngữ nhàn nhã cầm một phần của bản hợp đồng, đỏng đảnh đi đến chỗ Lục Kiều Vi, nói:
"Kiều Vi, đưa cho tôi bản thông tin khách hàng mà cô đã làm trước đây, tôi muốn mang đến văn phòng của giám đốc."
"Ngại quá, vừa rồi giám đốc La nói đối tác không thích thiết kế của tôi, nên tôi bỏ hết tài liệu vào máy hủy giấy rồi."Lục Kiều Vi đá vào thùng rác dưới chân mình:
" Ở trong đây này, cô tự tìm đi. "
Trịnh Tâm Ngữ mím môi, xoay người đi đến văn phòng giám đốc để phàn nàn, Lục Kiều Vi ngửa đầu hét lớn:
"Đúng rồi, đến tìm giám đốc đi, dù sao anh ta cũng có bản sao lưu hết tài liệu mà, muốn cái gì thì anh ta cũng sẽ đưa cho cô thôi~"
Trịnh Tâm Ngữ đóng sầm cửa lại.
......
Trong giờ nghỉ trưa, mọi người đều xuống căng tin ăn cơm, Lục Kiều Vi đến cửa hàng quần áo gần công ty mua một bộ quần áo lót mới và dán thêm một lớp băng vệ sinh lên trên.
Lần đầu tiên cô có cảm giác được mặc đồ lót là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Đặc biệt là mặc quần lót của chính mình.
Sáng hôm nay Văn Cẩn Ngôn chưa gửi tin nhắn, cô vẫn còn cảm thấy không sao cả, nhưng sau khi nhắn thì, nàng ngồi cũng không yên, đứng cũng không được, cả buổi sáng đều cảm thấy nóng như phát sốt, rất khó chịu.
Lục Kiều Vi gói cái màu đen vào một chiếc túi nhỏ, bỏ vào túi xách rồi đến bồn rửa mặt để trang điểm lại, nhân tiện gọi điện thoại cho bạn tốt của mình, kể hết chuyện công ty với cô ấy.
"Khốn kiếp, mình mới chuyển đi được một tuần thôi, mà con chó đó lại bắt nạt cậu như vậy?" Khúc Thanh Trúc vừa đi vừa mắng, đóng sầm cửa lại: " Mẹ nó, dám lén lút đổi tên thiết kế của cậu thành của Trịnh Tâm Ngữ? Chờ mình về, mình sẽ vạch trần hai người đó."
"Chúng dùng chiêu điệu hổ ly sơn mà, chờ đến khi cậu trở về, thì Trịnh Tâm Ngữ cũng dựa xong thiết kế của mình lên làm thiết kế trưởng rồi, giám đốc La đã đẩy tạ cho mình, còn anh ta về sau vẫn được thăng chức."
Khúc Thanh Trúc liên tiếp chửi thề hai câu:
"Mẹ kiếp, không thể như vậy được."
Lục Kiều Vi cười một cái, vỗ vỗ nước lên mặt nói:
"Đương nhiên, cậu cảm thấy mình sẽ ngồi yên mà chịu đựng sao? Mình là ai? Có khi nào mình chịu chịu thiệt không? "
Nói xong, cô bỗng cảm thấy nơi nào đó hình như lại nóng lên nữa.
Chết tiệt, không phải đã thay quần lót mới rồi sao?
Khúc Thanh Trúc nghe được bật cười ha hả:
"Vậy cậu tính làm gì?"
"Đến lúc đó cứ đến xem kịch là được rồi." Lục Kiều Vi lấy hộp đựng đồ trang điểm ra để che dấu hôn trên cổ:
"La Y Sâm vừa đưa cho mình một bản hợp đồng có yêu cầu rất biến thái của đối tác, thông tin khách hàng và thông tin thiết kế cũng đã chuẩn bị sẵn hết để đưa cho mình. Cậu xem có thể giúp mình tìm thêm tư liệu về DMD không."
"Đợi lát nữa mình sẽ liên hệ với đồng nghiệp phụ trách DMD. " Khúc Thanh Trúc nói, dừng một lúc, rồi lại nói tiếp:
"Nhân tiện, hôm nay tên khốn Lạc Nhất Ngôn đã gọi cho mình, cậu đã tỏ lập trường với anh ta rồi hả? Hình như não của anh ta có vấn đề, vậy mà còn đi hỏi cậu có lên giường với người khác không?"
Lục Kiều Vi trả lời: "Tôi không lên giường........." phía sau còn hai chữ "phản bội" (là từ "奸" GIAN) vẫn chưa nói ra thì đã bị Khúc Thanh Trúc ngắt ngang, tiếp tục mắng:
"Anh ta cũng quá hèn hạ rồi, thế mà còn vu khống cho cậu, cậu đã đi gặp mặt kẻ thứ ba đó chưa?"
Việc này nói ra không ổn lắm.
Lục Kiều Vi chỉ nói vài câu cho có lệ.
"Thật ra ngày hôm qua đã gặp mặt cô ta."
"Làm sao, như thế nào? Cậu có đánh nhau không?"
Lục Kiều Vi lại nghĩ về ngày hôm qua, cô mới là người bị ấn trên giường, còn có bộ dạng rưng rưng nước mắt, nên mơ hồ gật đầu.
"Vậy là cậu đã thắng? Đánh đến cô ta rưng rưng nước mắt? Rồi xin tha?"
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, dù sao bản thân cô cũng đã rơi nước mắt đầy mặt, cũng xin tha...... Cũng không thể trách cô được, tại cũng khá tuyệt.
Da đầu tê dại, cắn chặt môi, cơ hồ lưu lại dư vị mơ hồ, ngẫm lại vẫn là tê dại.
Dù sao tính đi tính lại cô vẫn cảm nhận được hơn so với Văn Cẩn Ngôn, cho nên xem như cô đã thắng nhỉ?
Khúc Thanh Trúc ở bên kia chỉ nghe như ruồi bọ lại chà xát tay, sau đó lo lắng hỏi:
"Cậu có bị thương ở đâu không? Mình đoán cô ta kia cũng khá cao, không có nắm tóc của cậu đấy chứ?"
Đầu óc của Lục Kiều Vi không kiềm chế được lại nhớ lại hình ảnh ngày hôm qua. Người phụ nữ kia hôn lên mặt cô như gió thoảng, vuốt ve mái tóc của cô. Khi đang đến lúc kịch liệt, thì ngón tay giật tóc cô rồi ngửi.......
Cô mơ hồ lắc đầu, "Không, làm sao có..."
"Xem ra mặt của người phụ nữ này cũng quá dày, nhưng thật ra không có sức chiến đấu, chắc là kỹ thuật trên giường rất tốt."
"Khụ......" Lục Kiều Vi đúng lúc ho một tiếng, sắc mặt đỏ bừng lên, khẩn trương nhìn điện thoại: "Sao cậu lại biết? "
"Đoán thôi."
Khó có thể nói quá nhiều về chuyện này, Lục Kiều Vi che xong vết răng cuối cùng, kéo chủ đề đi nơi khác, dặn dò bạn thân gửi tài liệu sớm một chút, rồi tắt điện thoại.
Có bảy nhà thiết kế trong một văn phòng, mọi người đều muốn leo lên, nên Lục Kiều Vi cũng không trông mong vào đỡ mình cả.
Hợp đồng đã bị cướp nên buổi chiều Lục Kiều Vi tương đối rảnh rỗi. Cô đọc tin nhắn mà cô đã nhận được trên WeChat. Lạc Nhất Ngôn đã gửi cho cô hơn 99+ tin nhắn. Trước đó còn có rất nhiều tin nhắn đã được thu hồi. Lục Kiều Vi đoán chắc anh ta đã chột dạ thừa nhận việc mình làm, sau đó chuyển qua chỉ trích cô, rồi lại thấy không ổn cho nên đã thu hồi tin nhắn.
Tất cả những tin nhắn phía sau tổng hợp lại có nghĩa là: Anh ta không có phản bội, anh ta cũng không có tìm tình nhân, là do Lục Kiều Vi đã hiểu lầm, còn hỏi rằng cuối cùng Lục Kiều Vi có lên giường với người khác không?
Cũng khéo léo uyển chuyển tố cáo cô: Anh ta đã luôn tôn trọng cô nhiều năm như vậy, từ khi học đại học đến bây giờ chưa từng động đến cô. Vậy tại sao cô lại có thể tùy tiện lên giường cùng người khác? Có phải là do mất kiểm soát hay không?
Cuối cùng: Bảo bối, anh yêu em.
Yêu mẹ anh!
Lục Kiều Vi nở nụ cười.
Đây là làm sao, chia tay rồi còn phải cho anh ngủ tôi một lần sao?
Nếu không phải trước kia Lục Kiều Vi đã xem qua điện thoại, đọc những thứ ngôn ngữ ô uế mà anh ta đã gửi, câu chữ móc nối với lý nhau, thì Lục Kiều Vi thật sự tin tên ngụy quân tử này trong sạch.
Là một người phụ nữ, nhất định phải cảnh giác cao độ!
Buổi tối Lục Kiều Vi về nhà sớm, chiên một đĩa sủi cảo, ngồi trước máy tính đọc tài liệu Khúc Thanh Trúc gửi đến. DMD không hổ là đứng đầu của hàng xa xỉ, mỗi một chi tiết đều yêu cầu rất khắt khe làm não người ta cũng phải to ra, cô đã thử vẽ hai lần nhưng đều không nhìn ra chút liên kết nào, cảm thấy thật thô tục.
Lục Kiều Vi đi rửa bát, một lúc đợi một lúc rồi lấy chiếc quần lót ra khỏi túi để giặt, sau đó Lục Kiều Vi lại ngồi trở lại, cửa sổ WeChat nhỏ kêu bíp bíp không ngừng, đêm khuya tình nhân kia đến dò hỏi về chiếc quần lót bị mất.
Lục Kiều Vi nhấp vào hộp thoại, lách cách gõ một loại chữ.
【 Ai mà mặc quần lót lẳng lơ kia của cô? 】
【 Không có mặc, không có mặc! Tôi không bao giờ mặc quần lót, tôi thích để không! 】
Văn Cẩn Ngôn:【 Chị còn có sở thích này hả? Không cảm thấy lạnh sao? 】
【Tương lai triển vọng hay rực rỡ có phải cô cũng muốn quản tôi luôn hay không? Nếu cô còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ phát tán hết mấy hình ảnh *** của cô, phá nát cuộc đời của cô. Tự đi quản lý cho chặt đại gia của cô đi, còn không biết xấu hổ dám lo chuyện cả tôi... Lập tức cút đi cho tôi! Hồ ly tinh chết tiệt!】
Sau khi mắng xong, Lục Kiều Vi cảm thấy trong lòng rất sảng khoái nhẹ nhõm, nhưng trong một lúc lại có một số hình ảnh hiện lên trong đầu cô, cô nhanh chóng cầm bút vẽ ra hai thân thể đè lên nhau, đầu và đuôi nối tiếp nhau, một trên một dưới......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.