Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 41:




Lục Kiều Vi nói lời giữ lời, nàng dậy sớm, thuận tiện mang bữa sáng cho cô.
"Em đến sớm vậy." Văn Cẩn Ngôn mở cửa, kinh ngạc nhìn nàng, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng: "Em thức khuya để vẽ phác thảo sao?"
Vẽ phác thảo cái gì, nàng là áy náy ngủ không được.
"Cô ăn sáng chưa?" Lục Kiều Vi đưa bữa sáng cho cô.
Văn Cẩn Ngôn lắc đầu nhìn xuống nhãn hiệu, là món bánh bao gần đây rất được ưa chuộng, bình thường cũng có rất nhiều khách: "Xếp hàng đợi bao lâu?"
"Thời điểm này rất ít người." Lục Kiều Vi hít hít mũi, thời tiết tháng 12 ngày càng lạnh, nàng đứng chịu rét nửa tiếng cũng cảm thấy lạnh.
Văn Cẩn Ngôn có thói quen làm bữa sáng, cô vào bếp bưng ra hai bát cháo, cùng Lục Kiều Vi ngồi vào bàn ăn cháo.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Em không cần tới sớm như vậy, tôi trực tiếp lái xe tới đón em là được rồi."
"Không sao, dù sao tôi cũng dậy sớm." Lục Kiều Vi nhéo mũi, cảm thấy hơi lạnh, "Tôi tới cùng cô đi làm là được rồi."
Văn Cẩn Ngôn cúi đầu nhấp một ngụm cháo, ấm áp.
Buổi sáng hai người cùng nhau ra ngoài, chuyến đi này khá lòng vòng, Lục Kiều Vi phải quay lại công ty trước để chấm công, sau đó cùng Văn Cẩn Ngôn đến DMD.
Chạy hai đầu, thời gian vừa đúng, nhưng không may gặp phải kẹt xe, tới cửa đều bị muộn. Lục Kiều Vi đẩy cửa xe, thúc giục: "Mau lên mau lên, mau đi chấm công, nếu không tiền thưởng sẽ không còn."
"Được."
Hai người nhanh chóng đi vào thang máy, các nhân viên ở sảnh vẫn nhìn chằm chằm vào hai người, Lục Kiều Vi cúi đầu không ngừng nhìn đồng hồ, cuối cùng đến văn phòng vẫn muộn vài giây.
Lục Kiều Vi cảm thấy tim mình đang rỉ máu, hỏi: "Xong rồi, tiền thưởng hàng tháng của cô là bao nhiêu?"
"Tôi nhận tiền thưởng cùng tiền lương phụ thuộc vào tổng lợi nhuận của công ty."
"Như vậy sẽ lỗ rất nhiều tiền." Lục Kiều Vi đi vòng qua cửa văn phòng của cô, không thấy chỗ chấm công mới nhận ra: "Giám đốc các cô không cần chấm công sao?"
Văn Cẩn Ngôn nói: "Trong tình huống bình thường, tôi không chấm công."
Lục Kiều Vi ngơ ngác nhìn cô.
Vậy cô còn chạy theo tôi làm gì?
Lục Kiều Vi có chút xấu hổ, một lần nữa cảm nhận được khoảng cách giữa xã súc cùng tư bản, không nhịn được hỏi: "Cô không cần chấm công, vậy mỗi ngày đi làm đúng giờ làm gì? Nếu tôi không phải chấm công thì mỗi ngày tôi sẽ ngủ đến trưa."
"Nhưng tôi cũng tan làm đúng giờ." Văn Cẩn Ngôn dẫn nàng vào văn phòng, "Chỉ cần mỗi ngày đi làm đúng giờ, không đến muộn, như vậy liền có thể tự tin tan làm đúng giờ."
Nói rất có lý, nhưng lại không phù hợp với xã súc, nếu lão bản kêu tăng ca thì phải ngồi xổm trong văn phòng, còn nếu nói thêm là lương phụ thuộc vào tiền thưởng thì cuối tuần phải tự thu xếp đi làm.
Chồng chất.
Lục Kiều Vi ngồi vào chiếc bàn nhỏ đã chuẩn bị sẵn, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tôi làm việc ở đây, đối tác của cô cũng tới đây, có thể không tốt lắm hay không? Nếu không thì cho tôi ngồi ở cửa cùng với mấy thư ký đi."
Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng thật sâu, nói: "Hôm đó tổng cộng có năm người cùng tôi vào thang máy, một mình tôi đối mặt với bọn họ, rất sợ hãi."
Lục Kiều Vi ngừng nói, quá chí mạng, nhân viên còn có thể ứng phó được, họ chỉ có thể lén lút nghị luận, nhưng đối tác thì khác, hình tượng của giám đốc điều hành có liên quan trực tiếp đến phát triển của công ty.
Một giấc ngủ dậy, tội lỗi không những không tiêu trừ mà còn nặng nề hơn, áp lực rất lớn.
Lục Kiều Vi mở máy tính lên, vẽ một cây thánh giá tội lỗi, có lẽ là quá áy náy, hiệu quả của bản vẽ rất tốt.
Nàng vươn vai, nói: "Cô uống cà phê không?"
Nói xong, nàng sửng sốt một chút, bầu không khí có chút ngưng tụ.
Lục Kiều Vi lặng lẽ ngẩng đầu lên, có hai người đi vào văn phòng, Văn Cẩn Ngôn cùng bọn họ ngồi xuống, tựa hồ muốn nói chuyện.
"Em tiếp tục vẽ đi." Văn Cẩn Ngôn nói.
"Tôi đi pha cà phê cho mọi người."
Mặt Lục Kiều Vi nóng bừng, vội vàng chuồn ra ngoài, nhìn thấy thư ký ở cửa liền hỏi: "Những người vừa vào văn phòng là ai vậy? Tôi vẽ chăm chú quá nên không để ý."
Thư ký nói: "Không sao, đừng căng thẳng, là mấy đối tác tới đây, muốn liên doanh một số hoạt động, Văn tổng vẫn đang xem xét, không quá nghiêm trọng."
Lục Kiều Vi không chú ý tới là điều bình thường, bởi vì giám đốc điều hành của bọn họ khi tiếp khách đã ám chỉ bên trong có người, tận lực lặng lẽ thảo luận.
Nghĩ bên trong có người, Lục Kiều Vi không dám ở bên trong, nếu nghe được cơ mật thương nghiệp thì không tốt, mặc dù nàng nghe cũng không hiểu.
Lục Kiều Vi pha ba tách cà phê, lúc mang vào liền nghe thấy Văn Cẩn Ngôn mỉm cười chuyên nghiệp nói: "Đúng vậy, là tiểu dã miêu nhà tôi đưa, tôi khá kinh ngạc, tôi cũng không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy, thật là ngoài ý muốn."
Đối tác nói: "Vậy thì tiểu dã miêu của ngài thật khó thuần."
Văn Cẩn Ngôn nói: "Bởi vì chỉ ngoan với một mình tôi."
Một đối tác khác cũng cười.
Lục Kiều Vi ngượng ngùng bưng cà phê qua, hai đối tác cùng lúc nhìn nàng, ánh mắt trêu chọc, mặt Lục Kiều Vi nóng bừng, vội vàng chạy ra ngoài.
Nàng cùng thư ký ở bên ngoài trò chuyện một lúc, sau khi đối tác rời đi, nàng lại vào văn phòng thì phát hiện Văn Cẩn Ngôn có chút không đúng.
Chẳng lẽ hai đối tác kia đã nói gì đó quá đáng?
Văn Cẩn Ngôn quay lưng về phía cửa nói điện thoại, giọng điệu rất lạnh lùng: "Sẽ không hợp tác, lần sau không cần cho bọn họ vào, này còn cần lý do sao?"
Bên kia hỏi tại sao, nói hai đối tác này có triển vọng phát triển rất lớn, cả DMD và Văn Cẩn Ngôn đều sẽ được rất nhiều phúc lợi khi hợp tác với họ.
Văn Cẩn Ngôn ngắt lời: "Bởi vì bọn họ nói đùa chuyện không nên nói."
Lục Kiều Vi nghe được lời này, sửng sốt, chẳng lẽ là chuyện cười của Văn Cẩn Ngôn hôm qua sao? Nghĩ đến ánh mắt đánh giá của hai đối tác nhìn mình, Lục Kiều Vi cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng còn có thể chịu đựng được, dù sao lợi nhuận là quan trọng nhất, chỉ cần không ảnh hưởng tới Văn Cẩn Ngôn, đừng nói gọi nàng là tiểu dã miêu, gọi nàng là tiểu dã cẩu cũng có thể.
Sau đó, nàng nghe thấy Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: "Cái đó thì khác, tiểu dã miêu chỉ có tôi mới có thể gọi, những người khác chẳng là gì cả, bọn họ không có tư cách dùng miệng lưỡi đi trêu chọc."
Lục Kiều Vi sững sờ, tim đập không ngừng.
Tại sao nữ nhân này lại nói chuyện như tổng tài bá đạo vậy?
Nàng ngồi vào chỗ của mình, viết lại vẽ, đợi Văn Cẩn Ngôn nghe điện thoại xong, xoay ghế lại. Tuy giọng điệu của cô khi nghe điện thoại không tốt lắm nhưng khi nhìn thấy Lục Kiều Vi, lông mày cô lại ôn nhu như dòng suối chảy, róc rách róc rách, khi trời mưa liền hóa thành thác nước, tác động đến trái tim nàng.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Kiều Vi theo Văn Cẩn Ngôn đi làm đúng giờ, đã gần đến cuối tuần, nàng quan sát tâm tình của Văn Cẩn Ngôn không còn u ám như trước, bầu không khí ngượng ngùng trong công ty dần dần tiêu tán đi rất nhiều.
Thời cơ gần như đã chín muồi, trước khi quay về nàng phải tìm cơ hội ngả bài với Văn Cẩn Ngôn, nàng hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
"Đã trưa rồi sao?" Văn Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ nói: "Hiện tại còn sớm, chúng ta có nên chuồn ra ngoài ăn cơm trước không?"
Này, nghe như học sinh trốn tiết vậy.
Có chút thú vị, Lục Kiều Vi là một học sinh ngoan điển hình, nàng chưa bao giờ trốn tiết, cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác hồi hộp khi trèo tường.
Lục Kiều Vi hơi dao động, nhưng cuối cùng lại lắc đầu nói: "Đừng phá hư thói quen tan làm đúng giờ của cô, nếu không sau này người khác sẽ nói xấu cô."
"Nếu em thích thì không có vấn đề gì, tôi là lão bản mà."
Lục Kiều Vi ngượng ngùng nói: "Cô làm xong việc trước đi, lát nữa lại nói." Nghĩ nghĩ, nàng nói thêm: "Tôi mời cô ăn cơm."
Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Không phải mấy ngày trước em đã mời rồi sao?"
"Không giống, ngày đó là tôi chuộc lỗi với cô." Lục Kiều Vi là một người tham tiền, nói đến tiền liền có chút đắc ý, "Hôm nay chúng ta ăn mừng, hôm trước tôi mới nhận tiền thưởng, còn chưa ra ngoài tiêu tiền một phen."
"Ồ, em muốn ăn mừng cùng tôi sao?" Văn Cẩn Ngôn kinh ngạc nói, lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh.
"Đương nhiên rồi." Trong lòng Lục Kiều Vi càng đắc ý, nàng lên mạng xem nhà hàng nào có đồ ăn ngon dựa theo đánh giá ​​của cư dân mạng, dạo trên diễn đàn hai vòng, mỗi người đều có ý kiến ​​​​khác nhau, nói nhà hàng này ngon, người khác liền vào phản bác một chút, cuối cùng nửa ngày không tìm được nhà hàng nào ngon.
Lục Kiều Vi khẳng định không dám nói là mời tiểu tam ăn cơm, nàng linh cơ vừa động, nghĩ ra biện pháp, lập tức đăng bài.
Vi Vi cười tức chết ngươi: #A, nhà hàng ở Hoa Thành quá rác rưởi, không có nơi nào ngon cả, chán quá#
Sau khi gõ xong, nàng thêm mô tả về tòa nhà chính: [Gần đây tôi đã nói lời chia tay với chồng sắp cưới vì anh ta đã lừa dối tôi. Vốn dĩ tôi muốn mời tiểu tam của chồng sắp cưới một bữa cơm, tâm sự một chút, nhưng không nghĩ tới ở Hoa Thành lại không có nhà hàng nào ngon cả!]
Bài viết vừa đăng đã có người phản hồi ngay.
[Chủ thớt ngốc sao? Ai nói ở Hoa Thành không có nhà hàng nào ngon? Cô còn mời tiểu tam ăn cơm, có EQ hay không vậy? Trực tiếp tính sổ cô ta không phải là xong sao? Chẳng trách cô bị chồng sắp cưới vứt bỏ, âm dương quái khí không nói, chỉ số IQ còn không đủ]
Sau khi mắng nàng, mọi người sôi nổi đăng tên nhà hàng để tát vào mặt nàng, ai cũng đăng đồ ăn đặc sắc, có cô gái còn tức giận đăng cả danh sách nhà hàng.
Lục Kiều Vi nhanh chóng viết tên những nhà hàng được đề xuất nhiều.
[Chủ thớt, tôi chân thành đề cử nhà hàng Moonlight cho cô, nơi đây có không gian đẹp, rất thích hợp để cô cùng tiểu tam thưởng thức, chúc cô dùng bữa vui vẻ]
[Đúng vậy đúng vậy, Moonlight rất tốt, cho cô vài bức ảnh]
[Hahahaha, lầu trên có loại tài năng gì vậy? Đề cử Moonlight, quá tuyệt]
[Không phải chứ? Còn có người chưa từng đến Moonlight sao? Chủ thớt còn chưa đến đó, thật mất mặt~~]
[Chủ thớt nói xem, tại sao chồng sắp cưới của cô ngoại tình mà cô còn mời tiểu tam ăn cơm? Đừng tưởng chúng tôi không nhìn ra, cô cố ý hỏi chúng tôi tên nhà hàng để mời tiểu tam ăn cơm chứ gì]
[Nói thật đi, có phải cô thèm muốn thân thể của người ta hay không? Chủ thớt đi Moonlight, đừng quên trở về nói chuyện tiếp theo với chúng tôi]
[Ai nha, thèm muốn thân thể của tiểu tam sao, thật đáng khinh]
Những cư dân mạng này quá toxic, Lục Kiều Vi không nhịn được mà mắng lại, nhìn những bức ảnh mọi người đăng lên, môi trường của Moonlight quả thực rất tốt.
Rượu ngon, hoa tươi, bầu không khí tốt.
Nàng đang định vào Baidu thì thấy bên tai có một trận ấm áp, nàng nhanh chóng tắt máy tính, quay đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn đột nhiên thò tới nói: "Cô tan làm sao?"
Văn Cẩn Ngôn gật đầu: "Em đang xem gì vậy?"
"Tra nhà hàng." Lục Kiều Vi chột dạ nói, vò nát tờ note thành một cục rồi nhét vào túi.
Văn Cẩn Ngôn liếc nhìn, hỏi: "Vậy tra xong chưa?"
Lục Kiều Vi gật đầu: "Có một nhà hàng cư dân mạng đều nói ngon."
Nàng đơn giản thu dọn đồ đạc, cùng Văn Cẩn Ngôn ra ngoài, mấy ngày nay nàng đến thường xuyên, mọi người chú ý đến nàng nhiều hơn, đặc biệt là khi nàng đứng cùng Văn Cẩn Ngôn.
Bất quá, hiện tại Lục Kiều Vi đã học được một chiêu: Chỉ cần mình chạy trốn đủ nhanh, xấu hổ không thể đuổi kịp mình.
Nàng cùng Văn Cẩn Ngôn nhanh chóng rời khỏi công ty, ngồi vào ghế phụ, hít một hơi thật sâu, đặt điện thoại lên kệ, nói: "Tới nơi này đi."
Văn Cẩn Ngôn ừm một tiếng.
Chiếc xe không nhanh không chậm lái đi, sau vài phút thì đến nơi.
Sau khi xuống xe đi vào nhà hàng, không khí quả thực rất tốt, có ban nhạc chơi những giai điệu nhẹ nhàng, hoa tươi trang trí trên ghế, nhìn chung không gian yên tĩnh lại lãng mạn, có vẻ như cư dân mạng không lừa nàng.
Đột nhiên Lục Kiều Vi cảm giác có chút không đúng.
Những người ngồi xung quanh có vẻ không đứng đắn cho lắm, không phải đút nhau ăn cơm thì cũng ngồi dựa sát vào nhau, Lục Kiều Vi cau mày, lật qua thực đơn.
Khi phục vụ đi tới, hắn nhìn thấy hai người liền sửng sốt một lúc, sau đó mới bình tĩnh hỏi: "Xin lỗi, hai vị muốn dùng phần ăn nào?"
Phần ăn gì đó không quan trọng, quan trọng là ăn ngon.
Lục Kiều Vi lấy thực đơn đặc sắc của bọn họ ra, tìm một suất hải sản, nàng vừa định hỏi thì phục vụ đã nói: "Đây là phần ăn 'Tình Lữ Hải Vương' mà tất cả các cặp đôi trong nhà hàng chúng tôi đều thích, ngài có muốn phần ăn này không?"
Phần ăn Tình Lữ Hải Vương dành cho cặp đôi? Như thế nào lại có phần ăn như vậy?
Lục Kiều Vi lắc đầu nói: "Cái này nhiều quá, tôi ăn quá nhiều hải sản sẽ bị dị ứng, tôi đổi cái khác."
Nàng lật liên tục mấy trang nhưng không gì có thể tách rời khỏi từ "Tình Lữ", nàng bối rối, nhà hàng này thật giỏi kinh doanh, giáng sinh còn chưa tới đã bắt đầu kinh doanh dành cho cặp đôi?
Văn Cẩn Ngôn hiển nhiên cũng nhận ra, cười nói: "Tùy tiện chọn một cái đi." Cô chớp mắt, ý tứ là nàng có thể chọn cái rẻ tiền.
Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Tôi nói mời cô thì mời cô, tôi có tiền, muốn ăn gì thì ăn."
Cảm thấy lời mình nói chưa đủ hào khí, nàng quay đầu nói với người phục vụ: "Không xem nữa, trực tiếp lấy phần ăn đắt nhất đi!"
Phục vụ bên cạnh nhanh chóng trả lời: "Được, liền chọn phần ăn 'Nhất sinh nhất thế nhất song nhân' cho ngài, hiện tại mua sẽ tặng kèm gói massage đặc biệt theo chủ đề tình lữ, để hai vị có thể tận hưởng thời gian ngọt ngào nhất, hai vị có yêu cầu không?"
Lục Kiều Vi: "..."
Tại sao đứng đắn ăn cơm lại phải làm nhiều chuyện như vậy?
Ngón tay nàng đều đang run rẩy, quả thực không nói được nữa, Văn Cẩn Ngôn mỉm cười nói với phục vụ: "Lấy phần ăn này đi, cảm ơn."
Phục vụ nói: "Sau khi hai vị ăn uống xong sẽ có người đưa hai vị đi lên mát-xa, mời hai vị từ từ dùng bữa."
Có thể không có nhiều người gọi phần ăn đắt nhất nên dịch vụ của hai người tốt hơn những người ở gần đó, thậm chí bọn họ còn hát một bài hát đặc biệt dành cho hai người trên sân khấu.
Đó là một bài hát tiếng Anh, nhưng nàng thực sự không hiểu đang hát gì.
Giai điệu rất du dương, nhẹ nhàng chậm rãi, rất lãng mạn, có một từ mà Lục Kiều Vi không phân biệt được là "Lover" hay là "Loser".
Cách bày biện các món ăn cũng rất nghệ thuật, thành từng cặp, ở giữa chiếc bánh sô cô la là hình nửa trái tim, Lục Kiều Vi vừa nhìn thấy là tim đập thình thịch.
Nàng lén mở điện thoại, trả lời bài đăng: [Đây là nhà hàng quái quỷ gì vậy? Tại sao phần ăn lại có tên là 'Nhất sinh nhất thế nhất song nhân'? Có bệnh sao?]
Đám người kia lập tức trả lời như đã ngồi xổm chờ sẵn.
[Một người dám gọi, một người dám ăn!]
[Lâu chủ, Moonlight là nhà hàng dành cho các cặp đôi, hiện tại cô có nên suy nghĩ lại một chút không? Tiểu tam không thù địch cô mà còn ăn cơm cùng cô, có phải ngay từ đầu cô ta đã nhắm đến cô, muốn thành đối tượng của cô không??]
[Tôi nhớ phần ăn này còn có dịch vụ mát-xa, hy vọng cô không đi, những người đã từng lên đó nói bên trong có phòng tắm và phòng nhỏ, có thể mát-xa]
[Đây là phần ăn đắt nhất, trước tiên tôi xin chúc chủ thớt bách niên hảo hợp, thiên trường địa cửu, nhất sinh nhất thế nhất song nhân]
[Tôi cũng tới chúc phúc, sớm sinh quý tử!]
Lục Kiều Vi nghiến răng, nói vớ vẩn cái gì vậy!
Nàng tự an ủi mình là không sao, ăn cơm xong sẽ đi mát xa, thoải mái dễ chịu, tới lúc giải thích rõ ràng sẽ không xấu hổ, Văn Cẩn Ngôn cũng sẽ không chịu đả kích, vẫn là kế hoạch hoàn hảo.
"Em sao vậy? Sao vẫn luôn thất thần thế?" Văn Cẩn Ngôn đặt bánh ngọt vào trong tay nàng, trên lông mày lộ ra chút nghi hoặc cùng bất mãn.
"Không sao, tôi rất vui vẻ." Lục Kiều Vi thở ra, nghĩ đến những ngày nhàn nhã sau này, cắn một miếng bánh sô cô la đậm đà, hương vị êm dịu của sữa, rất ngon.
"Ngon không?" Lục Kiều Vi hỏi.
"Em mời đương nhiên ngon." Văn Cẩn Ngôn cười nhẹ, khóe môi nhếch lên, trong mắt ánh lên ánh sáng ôn nhu, khoảnh khắc này mê người khó tả, Lục Kiều Vi thất thần một lát, nước ca cao nhỏ xuống cằm của nàng.
"Đang nhìn gì vậy?" Văn Cẩn Ngôn đưa khăn giấy cho nàng.
Lục Kiều Vi vội vàng lau đi rồi nói: "Khuyên tai của cô rất đẹp."
Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Tôi còn có chiếc nhẫn kim cương lớn, rất hợp với cái này, nhìn cũng rất đẹp."
"Tôi không thấy cô đeo." Lục Kiều Vi liếc nhìn ngón tay cô, bởi vì cô là giám đốc điều hành trang sức nên có rất nhiều đồ trang sức kim cương và các loại đá quý hiếm, nhưng Lục Kiều Vi chưa bao giờ nhìn thấy cô đeo nhẫn kim cương.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Lần sau em sẽ thấy."
"Ò..." Lục Kiều Vi nói trong lòng, cũng không thể tùy tiện đeo nhẫn kim cương.
Không biết nhà hàng có cố ý hay không nhưng hai người không ăn hết phần ăn "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân", căn bản chỉ động đến một chút.
Lúc Lục Kiều Vi đi thanh toán, Văn Cẩn Ngôn thở dài nói: "Em tiêu nhiều tiền như vậy, quá lãng phí, trong lòng tôi có chút khó chịu, tim cũng rất đau."
Chi phí một phần ăn: 2888
Đối với Lục Kiều Vi có hơi đắt, ngạc nhiên là nàng không hề cảm thấy đau, khinh thường nhìn Văn Cẩn Ngôn: "Cô là giám đốc điều hành lại nói với tôi cái này, không phải cô thường tiêu nhiều hơn tôi sao?"
"Không giống nhau." Văn Cẩn Ngôn nói: "Tiền này là em vất vả mới kiếm được, em thức khuya tăng ca lấy tiền thưởng, làm tôi đau lòng."
Làm như tiền của cô không phải vất vả kiếm được vậy.
Nhưng khi nghe Văn Cẩn Ngôn nói vậy, nàng luôn có cảm giác như được thỏa mãn, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, trước kia liều mạng kiếm tiền cũng đáng giá, còn có loại xúc động đưa thẻ ngân hàng vào tay Văn Cẩn Ngôn, chứng tỏ mình có đủ khả năng chi trả.
Trả tiền xong, hai người theo phục vụ lên phòng mát xa trên lầu, trang trí rất có tình thú, đầu giường còn bày hoa hồng tươi tốt.
Đây không phải lần đầu tiên nàng đi mát xa, nhưng ngồi cạnh Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi vô cớ có chút căng thẳng, có lẽ là bị một đám cư dân mạng dẫn dắt, nàng cứ nhìn vào phòng tắm, cảm thấy không đứng đắn.
Vì hai người vừa ăn xong, không thích hợp để mát xa, cho nên phục vụ cho hai người xem một bộ phim, sau đó kêu người mát xa chân cho hai người.
Ước chừng mười phút sau, có hai dì đi vào, Lục Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm, vừa tận hưởng vừa suy nghĩ nói lúc nào là tốt nhất, mấy ngày trước Văn Cẩn Ngôn vừa bị đả kích, chắc hẳn nội tâm cũng...
"Tsk..." Văn Cẩn Ngôn bên cạnh híp mắt lại.
Ừm, nội tâm vẫn còn hơi mong manh cùng nhạy cảm.
Giây tiếp theo, Lục Kiều Vi đột nhiên hét lên: "Dì, đau đau đau, có chút khó chịu, tê quá."
Dì mát xa nói: "Đừng lo, đây là chuyện bình thường, cô gái đừng nên đi giày cao gót nhiều quá, dù công việc có bận rộn đến đâu cũng nên chú ý đến thân thể của mình, bây giờ cô không cảm thấy cái gì, nhưng sau này già đi..."
Bla bla nói cho một trận, Lục Kiều Vi lại có tâm tư phức tạp, sau khi mát xa chân, nàng thay quần áo của nhà hàng, quần áo rộng rãi, khiến việc mát xa càng thoải mái hơn.
Lục Kiều Vi cũng không vội để dì mát-xa cho nàng, nàng đã chuẩn bị trước, rót một tách trà hỏi Văn Cẩn Ngôn có khát không, Văn Cẩn Ngôn nói không khát, nàng còn hỏi ăn trái cây không, Văn Cẩn Ngôn nói đã ăn no.
Cuối cùng nàng hỏi: "Cô cảm thấy thế nào?"
Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc mà cau mày: "Cũng được..."
Lục Kiều Vi chạy tới chạy lui cũng mệt mỏi, nàng nằm trên giường mát xa, trong lòng cảm thán, căn bản không thể tin được, dù sao nàng cũng là chính cung, nhưng bây giờ nàng lại phải chiếu cố cảm xúc của hồ ly tinh.
Dì mát-xa cho nàng, rất sảng khoái cùng thoải mái.
Nàng đoán chừng cũng sắp xong nên kêu Văn Cẩn Ngôn: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, cô đừng quá kinh ngạc, lát nữa cũng đừng quá tức giận."
Văn Cẩn Ngôn trở mình.
Lục Kiều Vi tiếp tục nói: "Cũng đừng quá chịu đả kích..."
Đang nói chuyện, dì mát xa đột nhiên đấm lên lưng Văn Cẩn Ngôn, phát ra tiếng đanh đách, trực tiếp đánh gãy lời nói của nàng, còn hoài nghi nhìn nàng hỏi: "Sao vậy sao vậy? Là lực độ không đủ mạnh sao?"
Lục Kiều Vi không nói nên lời: "..."
Đây mới chính là chịu đả kích a.
"Sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng.
Dì mát xa cũng nghiêng đầu xem náo nhiệt, vừa đấm lưng vừa nói: "Hình như cô gái này có rất nhiều điều muốn nói, đã nghẹn nửa ngày rồi."
Văn Cẩn Ngôn cau mày: "Hửm?"
Lục Kiều Vi muốn nói gì đều bị chặn lại, quên đi, tốt nhất đừng để hai bà dì nhiều chuyện này nghe được, nói ra trước mặt người khác sẽ rất xấu hổ.
Thở dài, lưng nàng bắt đầu kêu đanh đách, dì mát xa cũng để nàng trải qua cảm giác "chịu đả kích", loại đả kích này thoải mái làm nàng cảm thấy buồn ngủ.
Lục Kiều Vi giãy dụa một chút cũng không trụ được, nàng nhắm mắt ngủ thiếp đi, mơ hồ nghe thấy Văn Cẩn Ngôn nói chuyện với hai dì.
Dì nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy hai cô tới đây, hẳn là bạn tốt của nhau".
Văn Cẩn Ngôn nói không phải.
Một dì khác nói: "Đồng nghiệp sao?"
Văn Cẩn Ngôn cũng nói không phải.
Trong lòng Lục Kiều Vi nói, nữ nhân này đúng là xấu xa, bên ngoài một bộ bên trong một bộ, vừa rồi còn nói đau lòng tôi tiêu tiền, hiện tại lại nói không thân với tôi, thật không biết xấu hổ, hồ ly tinh xấu xa, lát nữa tôi thức dậy nhất định sẽ nói hết mọi chuyện, làm cô mất mặt...
Nghĩ tới đây, nàng lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy lần nữa, Văn Cẩn Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha xem phim, không biết đó là phim gì, nữ chính đang khóc.
Văn Cẩn Ngôn đưa cho nàng một tách trà.
Lục Kiều Vi nhìn đồng hồ, thấy đã là ba giờ rưỡi chiều, nàng đột nhiên bật dậy, hỏi: "Muộn thế này sao cô không đánh thức tôi dậy?"
"Nhìn em ngủ say như vậy, tôi không nỡ." Văn Cẩn Ngôn ôn thanh nói: "Mấy ngày nay em không có nghỉ ngơi tốt đúng không? Ngày mai em không cần phải đến công ty cùng tôi, ở nhà ngủ thêm một chút đi."
Lục Kiều Vi nghe không được tự nhiên, nàng nhấp một ngụm trà, phát hiện trà vẫn còn nóng: "Sao cô biết tôi sẽ dậy mà pha trà vậy?"
"Không biết, tôi chỉ nghĩ em sắp dậy, rót cho em một ly trước, chờ em dậy có thể uống." Văn Cẩn Ngôn đưa quần áo cho nàng, "Về thôi."
Lục Kiều Vi lại nhấp một ngụm trà, trong miệng có vị chát, có dư vị ngọt ngào, trong đầu vang lên một thanh âm: Aiz, nữ nhân này cũng có chút ngọt ngào.
Sau khi thay quần áo ra khỏi phòng mát xa, Lục Kiều Vi duỗi cơ, thở dài: "Mát xa xong thật thoải mái, kiếm được nhiều tiền tôi sẽ lại mời cô."
Sau đó nàng lại dừng một chút: "Bất quá loại dịch vụ miễn phí trong nhà hàng này hẳn là không thoải mái bằng tiệm mát-xa, tốt hơn là nên đến tiệm mát-xa."
Văn Cẩn Ngôn nói: "Lần sau tôi sẽ mát xa cho em."
"A, cô biết mát xa sao?"
"Không, có thể học."
Lục Kiều Vi nghĩ một giám đốc điều hành lại đi học cái này cũng thật kỳ quái, nàng lắc đầu nói: "Quên đi, kẻo người khác chê cười cô, cô ngồi trong văn phòng làm việc tốt hơn, như vậy tương đối đẹp."
"Đẹp sao?"
"Nhìn cũng được."
Văn Cẩn Ngôn đưa nàng tới lầu.
Lục Kiều Vi xuống xe, đang định đi lên lầu, nghĩ đến đây, nàng quay đầu lại, do dự một chút mới nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Chuyện gì?" Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng từ cửa sổ xe.
Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.
Văn Cẩn Ngôn xuống xe, đứng đối diện với nàng.
Lục Kiều Vi nói: "Chuyện là thế này..."
"Ừm, em nói đi, không cần sốt ruột." Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói.
Rõ ràng vẫn là ban ngày ban mặt, nhưng nhìn cô giống như ánh trăng, rất dịu dàng, lướt qua mặt nàng.
Tại sao Văn Cẩn Ngôn lại ôn nhu như vậy?
Nếu hung dữ một chút thì tốt rồi, nàng sẽ có tự tin để mắng Văn Cẩn Ngôn, hiện tại nàng không nỡ nói những lời cay nghiệt.
Chắc hẳn đó là hậu quả của việc đi Moonlight.
"Tôi có một người bạn là tiểu tam, nhưng cô ấy không biết, cô ấy chỉ là mắt mù yêu phải tra nam, làm cho bạn của cô ấy với cô ấy có chút hiểu lầm."
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, nói: "Sau đó thì sao."
Lục Kiều Vi nói: "Cô ấy là bạn của tôi, cô ấy rất tốt, còn rất ưu tú, ở trình độ mà hầu hết mọi người không thể đạt tới. Hơn nữa, nội tâm của cô ấy có chút nhạy cảm, còn có chút yếu đuối..."
"Phụt..." Văn Cẩn Ngôn bỗng nhiên bật cười.
"Sao vậy?" Lục Kiều Vi nghiêm túc nhìn cô.
"Không có gì, có phải bạn của em chính là..."
"Không phải tôi, thực sự là bạn của tôi." Lục Kiều Vi liên tục lắc đầu, sau đó hạ giọng nói: "Chỉ là, tôi hỏi ý của cô một chút..."
"Nếu cô là tiểu tam thì cô sẽ làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.