Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 45:




Lúc Lục Kiều Vi đi ra, Văn Cẩn Ngôn đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, thấy nàng đi ra, cô lấy một bộ quần áo từ trong túi nói: "Em không mang theo quần áo để thay, ngày mai em mặc cái này đi, thế nào?"
Lục Kiều Vi nhìn qua một cái, thấy quần áo đưa cho nàng giống hệt mũ và khăn choàng, liền nói: "Tôi thay quần áo bên trong là được rồi, áo khoác không bẩn nên còn có thể mặc."
"Được." Văn Cẩn Ngôn cũng không ép nàng, sau đó lấy nội y đặt ở cạnh giường, "Vậy em thay nội y đi."
Trong phòng chỉ có chiếc đèn ngủ màu cam được bật lên, tạo nên bầu không khí có phần buồn ngủ, có phần ái muội, cộng thêm hai món đồ nhỏ màu đen trên giường, hơi thở của Lục Kiều Vi nóng rực, tim đập thình thịch.
Nếu tối nay không phát sinh cái gì, Văn Cẩn Ngôn thật sự là không có năng lực.
Nói cho cùng, Văn Cẩn Ngôn biết nàng không mặc nội y, cố ý lấy cho nàng bộ nội y để ám chỉ nàng, lúc này còn so tố chất tâm lý.
Lục Kiều Vi bình tĩnh đi tới, cầm lên, nàng cầm trên tay nhìn xem, là mẫu mùa đông, không khinh bạc, thiết kế cũng rất thoáng, nàng nói: "Tôi biết rồi."
Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng rồi lại nhìn quần áo của nàng, tựa hồ có chút nghi hoặc.
"Nhìn cái gì? Chẳng lẽ tôi thay trước mặt cô?" Lục Kiều Vi vẫn không nhịn được, cảm thấy xấu hổ.
"Tôi đi tắm." Văn Cẩn Ngôn cầm đồ ngủ lên nói: "Vậy em ngủ sớm một chút, sàn nhà lạnh, đừng để bị cảm."
Lục Kiều Vi ừm một tiếng, chờ cô ra ngoài liền leo lên giường, vén cổ áo ngủ nhìn vào trong, đúng lúc Văn Cẩn Ngôn xoay người lại, ánh mắt hai người giao nhau.
Nàng cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh, nhìn của chính mình chứ không phải người khác nên không có gì phải xấu hổ. Nhìn xem, Văn Cẩn Ngôn còn giả vờ nghi hoặc, còn bảo nàng đi ngủ, bộ dáng còn rất đứng đắn, dùng ánh mắt hỏi nàng đang làm gì.
Lục Kiều Vi nới lỏng cổ áo, cau mày nói: "Sao vậy?"
"Sấy khô tóc thêm một chút, nếu không sẽ đau đầu." Văn Cẩn Ngôn chỉ vào đầu giường: "Máy sấy tóc tôi đã đặt ở đó cho em."
Lục Kiều Vi ò một tiếng.
Văn Cẩn Ngôn đứng một lát rồi đóng cửa lại, Lục Kiều Vi lại chống tay ngồi dậy, hít một hơi, vẫn là trách nàng quá ngây thơ, bị Văn Cẩn Ngôn lừa hai lần liền không chịu nổi. Văn Cẩn Ngôn là người không quá thành thật.
Nàng ngồi dậy sấy tóc, nghĩ xem lát nữa Văn Cẩn Ngôn lại lừa nàng như thế nào, dù sao nàng cũng phải giả vờ không hiểu, làm Văn Cẩn Ngôn sốt ruột, hahahahaha.
Ước chừng nửa giờ sau, Văn Cẩn Ngôn từ phòng tắm đi ra, cô cũng gội đầu, mùi thơm dễ chịu, cầm máy sấy tóc ở đầu giường.
Lục Kiều Vi nhắm mắt giả vờ ngủ, Văn Cẩn Ngôn vừa đi ra liền nghiêng tai lắng nghe, thời gian trôi qua rất lâu, khoảng năm sáu phút, Văn Cẩn Ngôn lại cầm máy sấy tóc đi vào, cô đặt máy sấy tóc ở đầu giường, nhẹ nhàng trèo lên giường.
Giường rất rộng, giữa hai người có rất nhiều khoảng trống, Văn Cẩn Ngôn đắp chăn cho nàng rồi lại nằm xuống.
An tĩnh lại an phận.
Trong bóng tối, Lục Kiều Vi mở mắt ra, Văn Cẩn Ngôn cũng không chạm vào nàng, là tưởng nàng đã ngủ rồi sao?
Nàng xoay người lại, trừng mắt nhìn khiến Văn Cẩn Ngôn giật mình, Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Tôi vừa đánh thức em sao?"
Lục Kiều Vi ừ một tiếng.
"Xin lỗi." Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."
Sau đó thì sao?
Không có sau đó.
Tâm tình của Lục Kiều Vi có chút phức tạp, loại cảm giác này thật giống như tôi cũng đã cởi quần, sau đó liền...
Nàng hít một hơi thật sâu, chắc chắn là ý đồ của Văn Cẩn Ngôn, chờ nàng dục cầu bất mãn, sau đó chờ nàng chủ động.
Haha, nàng liền không chủ động.
Lục Kiều Vi trừng to mắt nhìn.
Văn Cẩn Ngôn vẫn không nhúc nhích, thấp giọng hỏi cô: "Em sáp sao?"
Động tác của Lục Kiều Vi dừng lại, vén vạt váy vừa ấn xuống, mạnh miệng nói: "Cô mới sắc, nếu không sắc thì làm sao biết tôi đang làm gì?"
"Ý tôi là, mắt em trừng to như vậy có sáp hay không?" Văn Cẩn Ngôn nâng cằm nàng, nhìn xuống, "Em đang nói sắc gì vậy?"
Lục Kiều Vi mặt không đỏ tim không đập nói: "Tôi cũng đang nói là mắt sáp, mắt cô to như vậy, ngày thường không sáp sao?"
"Còn tốt."
Văn Cẩn Ngôn lại bất động.
Trầm mặc thật xấu hổ.
Lục Kiều Vi nhanh chóng nhắm mắt lại, nhiều phút trôi qua, Văn Cẩn Ngôn vẫn không làm bước tiếp theo, Lục Kiều Vi đột nhiên cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ thật sự là nàng nghĩ quá nhiều sao? Văn Cẩn Ngôn đã trở thành người thành thật rồi sao?
Nàng mở một mắt ra, phát hiện hô hấp của Văn Cẩn Ngôn đều đều, hình như đã ngủ rồi.
Nàng bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhịn một lúc thì không chịu nổi nữa, nàng hơi nghiêng người về phía trước hỏi: "Cô có ngửi thấy mùi gì thơm không?"
Văn Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Em đói sao? Tôi gọi đồ ăn cho em nhé?"
"Không phải mùi đồ ăn." Lục Kiều Vi đưa tay về phía trước, chỉ kém nói cho cô biết, cô có ngửi thấy cơ thể tôi có mùi thơm hay không, có dụ hoặc mê người không?
Văn Cẩn Ngôn hít một hơi, nghiêm túc nói: "Không có, tôi chỉ ngửi thấy mùi sữa tắm, sao vậy?"
Ha ha ha ha, EQ này cũng quá thấp rồi, thật sự chỉ có hai kịch bản này cũng học theo đuổi người khác, độc thân tới già đi!
Lục Kiều Vi cho rằng khi yêu đương, thực sự không thể tìm người có EQ quá thấp, vì họ rất dễ gặp rắc rối trong cuộc sống. Hiện tại nàng đang nghĩ, một ngày nào đó nàng cảm thấy muốn mặc quần áo gợi cảm lắc lư trước mặt Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đứng đắn hỏi nàng: Em có lạnh không? Mặc thêm quần áo đi.
Không nói có xấu hổ hay không, chỉ hỏi có tức hay không thôi.
Bất quá Văn Cẩn Ngôn vẫn không hiểu nàng đang nói đến mùi thơm gì, cô nắm cánh tay nàng ngửi một cái, "Vẫn là mùi sữa tắm, là dính phải mùi gì lạ sao?"
Nàng nghi ngờ Văn Cẩn Ngôn đang giả vờ, nhưng vẻ mặt của Văn Cẩn Ngôn lại rất thật, tựa hồ không tìm ra được sơ hở nào.
Hơn nữa, nghe Văn Cẩn Ngôn nói rất nghiêm túc, thậm chí còn dụi môi lên cánh tay nàng, làm hô hấp của Lục Kiều Vi trở nên dồn dập, run rẩy lại có chút tê dại.
"Em có thể ngửi được mùi đó là gì không?" Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng.
Lục Kiều Vi mím môi.
Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Tôi có thể ngửi nơi khác không?"
Lục Kiều Vi đưa cánh tay còn lại ra, nàng nói: "Đúng rồi, kỳ thực tôi ngửi thấy mùi lạ ở bàn tay này."
Văn Cẩn Ngôn lại ngửi hai cái, dùng sức gật đầu: "Hình như là có một chút, em có muốn đi tắm lại không, bất quá tôi cảm thấy mùi không nhiều lắm, tương đối thơm, tôi nghĩ ngày mai sẽ tiêu tán."
"Này không nhất định." Lục Kiều Vi nói: "Đùi tôi còn có mùi thơm."
"Em rất khó chịu sao?"
Lục Kiều Vi có chút không khống chế được, nàng ừ một tiếng, cong một chân, vừa rồi Văn Cẩn Ngôn chạm vào nàng, đã dán vào da thịt nàng, cọ xát vào da thịt nàng, rất khó chịu.
"Tôi có thói ở sạch," nàng nói.
"Được." Văn Cẩn Ngôn nói: "Tôi ngửi giúp em, nếu không có mùi thì cứ việc chịu đựng, lạnh như vậy, lại tắm thì..."
Lục Kiều Vi sốt ruột thúc giục: "Đừng nói nữa."
Văn Cẩn Ngôn đáp lại, nhanh chóng chui vào trong chăn, nói: "Tôi biết mùi đó từ đâu rồi."
Dưới chăn rất tối, không biết làm sao cô có thể nhìn rõ, chỉ nghe thấy cô nói: "Không phải sữa tắm mà là mật."
"Tôi giúp em lau sạch là được rồi."
...
"Còn có mùi không?" Văn Cẩn Ngôn lại đi ra, ghé sát vào tai nàng hỏi: "Không thì chúng ta đi ngủ nhé?"
Này nửa vời, sao còn có thể ngủ được?
Lục Kiều Vi lạnh lùng ừ một tiếng, miễn cưỡng đi ngủ.
Văn Cẩn Ngôn lại đưa tay ra, nói: "Tôi giúp em mặc nội y, lạnh lắm, cảm lạnh sẽ không tốt."
Lục Kiều Vi nghiến răng, làm theo lời cô nói.
Cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nên vùi đầu vào chăn hay ngẩng đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
May là trời tối không thể nhìn thấy cô, nếu không nàng sẽ đào mấy cái lỗ lớn trên ga trải giường.
...
Buổi sáng thức dậy, không khí trong lành.
Lục Kiều Vi nghiêng người, phát hiện Văn Cẩn Ngôn đã dậy, bên cạnh trống không, sờ vào có chút lạnh, hẳn là dậy khá sớm.
Nàng xuống giường, thấy Văn Cẩn Ngôn rất đứng đắn ngồi ở phòng khách xem máy tính, thấy nàng đi ra, cô tháo một bên tai nghe, nói: "Em dậy rồi à?"
Lục Kiều Vi gật đầu nói: "Chào buổi sáng."
"Mặc thêm quần áo vào đi, trời rất lạnh." Văn Cẩn Ngôn vào phòng lấy quần áo cho nàng, Lục Kiều Vi nhanh chóng vào phòng tắm thay.
Buổi sáng ăn tại quán trọ, các món trong thực đơn cũng bắt chước tên các món ăn cổ, giá cả không thấp. Ba người đang ngồi cùng nhau, nhưng sân khấu vẫn chưa mở màn, phải chờ đến ba giờ chiều thì buổi biểu diễn mới bắt đầu.
Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc ngồi đối diện nhau, ánh mắt nhìn qua nhìn lại, phát hiện hai người đều không mặc quần áo của chính mình, trong lòng thầm nghi hoặc tại sao.
Khúc Thanh Trúc ngồi cạnh Lục Kiều Vi, nhìn nàng chơi điện thoại, Lục Kiều Vi đã đổi tên Văn Cẩn Ngôn từ "Hồ ly tinh" thành "Văn Bất Khả".
Cô chớp chớp mắt nhìn Văn Cẩn Ngôn ngồi đối diện, một người rất cường thế và đầy tâm cơ như vậy, tại sao lại bất khả?
Khúc Thanh Trúc biết giữa hai người phải có hòa hợp, nếu không cuộc sống sẽ rất khó khăn.
"Vi Vi." Khúc Thanh Trúc nhịn không được hỏi: "Giữa cậu với Văn tổng tốt lên rồi sao?"
Lục Kiều Vi đột nhiên thanh tỉnh, nhanh chóng cất điện thoại, có chút xấu hổ nói: "Mình, mình là người đứng đắn!"
"Cậu nghĩ mình ngốc à? Đều ở chung một phòng, sao có thể không làm gì?" Khúc Thanh Trúc tỏ ra như "Mình đã nhìn thấu bí mật của cậu", làm Lục Kiều Vi sợ hãi, chỉ là nàng nghĩ lại, hỏi: "Vậy cậu với Thích Nhất Hoan ở chung một phòng có cái gì hay không?"
"Mình không quen Thích Nhất Hoan, sao có thể có cái gì?"
Lục Kiều Vi tự nhủ, ban đầu nàng cũng không quen Văn Cẩn Ngôn, nhưng giữa con người luôn có loại hấp dẫn khó hiểu, thường xuyên không nhịn được.
Khúc Thanh Trúc nhẹ giọng hỏi: "Mình nghe nói hình như phương diện kia có phân biệt ai công ai thụ."
Lục Kiều Vi chột dạ một trận, ngẩng đầu nói: "Vậy chắc chắn là mình!" Nàng gần như vỗ ngực nói: "Cậu biết tại sao cô ta lại gọi mình là Lục Đại Mãnh không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì mình rất mãnh, là 1, cậu hiểu chưa?"
Khúc Thanh Trúc gật đầu, nhưng trong lòng không quá tin.
Lục Kiều Vi vẫn còn lo lắng chuyện xảy ra ngày hôm qua, nàng thở dài biện hộ: "EQ của Văn Cẩn Ngôn rất thấp."
Nói xong, liền nghe thấy một loạt tiếng ho, Thích Nhất Hoan từ hành lang đi tới, một tay cầm nước trái cây, một tay ôm ngực nói: "Hai người nói tiếp đi, tôi chỉ đi ngang qua thôi."
Hai người nghi hoặc nhìn nàng ấy
rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện.
Thích Nhất Hoan đi loanh quanh trên lầu, lúc bọn họ không để ý, nàng liền bơi tới trước mặt Văn Cẩn Ngôn nói: "Nghe nói EQ của cậu rất thấp."
Văn Cẩn Ngôn gật đầu: "Em ấy nói đúng, rất thấp."
Trong đầu Thích Nhất Hoan tràn ngập nghi hoặc: "Cậu đang đùa đấy à? Cậu sẽ không..."
Văn Cẩn Ngôn bình tĩnh ngắt lời nàng: "Sẽ không, từ từ học là được."
Đồ chuyển phát nhanh mà Lục Kiều Vi gửi lần trước cô còn cất giữ ở nhà, nhưng chưa bao giờ sử dụng.
Cô mỉm cười đứng dậy đi tìm Lục Kiều Vi.
Ăn cơm xong, hoạt động hôm nay đã sắp xếp xong, nhân viên công ty còn đi những địa điểm vui chơi lân cận khác, Khúc Thanh Trúc sẽ dẫn đầu đội.
Ở trong quán trọ cũng nhàm chán, không thể xem kịch cả ngày nên cũng đi theo những người còn lại.
Văn Cẩn Ngôn luôn đi theo phía sau Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi đi đâu thì cô đi đó, ngoan ngoãn đến mức làm Lục Kiều Vi có cảm giác như mình đang dẫn theo một đứa trẻ.
Ban đầu mọi người nghĩ mùa đông không có nhiều danh lam thắng cảnh nên nói đi chơi trong ngày liền rời đi, nhưng khi đến nơi thì phát hiện phong cảnh thật dễ chịu, đồ ăn nước uống đều được công ty bao, bọn họ đều luyến tiếc, kêu gào muốn đi đến hồ.
Đừng nghĩ mùa đông lạnh giá, vạn vật đều khô héo, thực ra khi sương giá ập đến, mỗi danh lam thắng cảnh đều có nét hấp dẫn riêng, đặc biệt là loại danh lam thắng cảnh cổ xưa này.
Trong hai năm qua, cả nước tăng cường đầu tư vào các danh lam thắng cảnh, mọi thứ đều được cải tạo, lượng khách du lịch đến và đi không ngừng nghỉ, khi đến tham quan thì nhất thời bị nán lại ở cửa.
Bởi vì mới đến, rất nhiều đồng nghiệp đều nhìn chằm chằm Văn Cẩn Ngôn và Thích Nhất Hoan, có người đang lẩm bẩm nói bọn họ ăn quỹ thế nào.
Lục Kiều Vi không thích nghe người khác nhận xét, nghe xong liền trực tiếp phản bác: "Công ty cũng không nói không cho đem người nhà theo."
Nàng nói quá nhanh, sau khi nói xong liền hối hận, ngay khi nàng định đổi lời, Thích Nhất Hoan ngây thơ mờ mịt đứng bên cạnh Khúc Thanh Trúc hỏi: "Vậy tôi là người nhà của giám đốc Khúc sao?"
Lục Kiều Vi: "..."
Nàng trộm nhìn Văn Cẩn Ngôn, nhưng Văn Cẩn Ngôn không trả lời, chỉ bình tĩnh nhướng mày bày tỏ vui mừng trong lòng, điều này khiến Lục Kiều Vi rất xấu hổ, lại gian nan giải thích: "Bọn họ chỉ tiện đường đi chơi với chúng ta mà thôi, lại không tiêu tiền của công ty, suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?"
"Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý đó, chỉ là nhìn thấy Văn tổng nên có chút tò mò thôi." Không đồng nghiệp nào dám đắc tội Văn Cẩn Ngôn, lại lén nhìn Thích Nhất Hoan.
Thích Nhất Hoan làm việc trong ngành sản xuất rượu, một ngành hoàn toàn khác với ngành trang sức, nàng là người mới đến đây nhưng rất xinh đẹp, đặc biệt là sau những gì nàng vừa nói.
Thích Nhất Hoan đi tới phía sau Khúc Thanh Trúc, hạ giọng nói: "Khúc muội muội, tôi nói gì sai sao? Sao tôi không phải là người nhà?" Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Khúc Thanh Trúc, nàng lại có chút cố ý hỏi cô: "Không phải đã ngủ chung hai lần rồi sao?"
Ánh mắt của Khúc Thanh Trúc như kiếm, càng không muốn nói chuyện với nàng, đi đến cổng gần đó mua vé tàu, Thích Nhất Hoan không quen ai, cũng không muốn ở cùng hai người Văn Cẩn Ngôn nên nhắm mắt mà đi theo phía sau Khúc Thanh Trúc, quả thực là da mặt dày.
Đường sông cho du thuyền rất hẹp, hai bên được xây dựng theo nghệ thuật của một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, mái hiên thuyền tương đối nhỏ, chỉ có thể chở hai ba người, bơi dọc về phía trung tâm hồ.
Vì an toàn, hai người một thuyền, không đủ thuyền, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn ở phía sau đợi thuyền tiếp theo về, Lục Kiều Vi ngồi ở mép bến tàu, nắm tay đấm đấm chân.
Đột nhiên bị người chạm vào cẳng chân.
Lục Kiều Vi lùi lại, nhìn qua, phát hiện là Văn Cẩn Ngôn, nàng hỏi Văn Cẩn Ngôn tại sao lại sờ chân nàng.
Nhưng Văn Cẩn Ngôn không trả lời mà lại sờ vào nàng, ngay lúc nàng đang do dự có nên thu chân lại hay không thì Văn Cẩn Ngôn lại nhẹ nhàng nắm cẳng chân nàng.
"Rất mỏi sao?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.
Lục Kiều Vi khẽ gật đầu, Văn Cẩn Ngôn dịch sang một bên, hạ đầu gối xuống: "Giơ chân lên, tôi xoa bóp cho em."
"A?" Lục Kiều Vi sửng sốt.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Tôi xoa bóp cho em, nếu không hôm nay em chỉ có thể ngồi."
Hôm qua Lục Kiều Vi leo lên núi quá cao, sáng sớm tỉnh dậy, chân nàng bắt đầu đau nhức, vừa đi bộ đã không chịu nổi.
"Xin lỗi." Văn Cẩn Ngôn xin lỗi nói.
Tim nàng đập thình thịch, cảm giác không thoải mái, nàng không hiểu tại sao Văn Cẩn Ngôn lại xin lỗi, nàng thấp giọng nói: "Tôi tự làm là được rồi, lại không phải cô làm, cô tự trách làm gì, là tôi lười tập thể dục."
Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Để tôi mát xa cho em, thời gian trước tôi đã học qua, em xem so với tiệm mát xa như thế nào."
Nghiêm túc lại ôn nhu.
Lục Kiều Vi tưởng Văn Cẩn Ngôn nói tới chuyện lúc trước, nhưng không ngờ...
Văn Cẩn Ngôn cẩn thận đặt chân nàng lên đầu gối, nàng đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Không phải lần trước tôi đã nói cô ngồi trong văn phòng nhìn rất đẹp sao? Sao còn học cái này? Học cái này làm gì?"
"Chỉ là tôi cảm thấy ban ngày mặc tây trang nghiêm túc làm việc, buổi tối trở về nấu cơm cho người mình thích, xoa bóp chân cũng rất đẹp, em thấy thế nào?"
Thử hỏi nữ nhân nào lại không muốn có một bạn đời như vậy?
Lục Kiều Vi không trả lời mà chỉ hừ một tiếng.
"Kiên nhẫn một chút, lát nữa là tốt rồi." Văn Cẩn Ngôn bóp cẳng chân hai lần, sau đó xoa xoa mắt cá chân, vừa lúc chạm vào chỗ ngứa của Lục Kiều Vi, khiến mặt Lục Kiều Vi đỏ bừng.
Lục Kiều Vi mắng chửi trong lòng, trước kia nàng luôn cảm thấy Văn Cẩn Ngôn ra vẻ, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình đang mang thành kiến, chắc chắn là đã suy nghĩ quá nhiều, nhìn xem, Văn Cẩn Ngôn ngây thơ ôn nhu như vậy.
Thuyền của mọi người cơ bản đã cập bờ, chỉ có hai người chậm rãi lên thuyền sau, thuyền lắc lư, bồng bềnh một lúc, bơi giữa hồ một hồi, nàng không biết quang cảnh xung quanh có đẹp hay không, nhưng trong lòng nàng thấy có chút mỹ mãn.
Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Có lạnh không? Lạnh thì chúng ta về."
"Không lạnh, đi một lát đi." Lục Kiều Vi nói: "Chân tôi mỏi."
Nói đúng ra là mềm nhũn, nàng đấm hai cái rồi hỏi: "Cô mỏi không? Tôi mát xa cho cô, tôi vẫn có thể mát xa cơ bản."
"Tôi chạy mỗi ngày, không mỏi."
"Ò......"
Khi thuyền cập bến, hai người trả thêm nửa tiếng, trời lạnh, khói trắng cùng hơi nóng bốc lên trước các quầy hàng càng tăng thêm phần ấm áp cho mùa đông.
Lục Kiều Vi đi tới mua một ít chia cho Văn Cẩn Ngôn, nhắc nhở Văn Cẩn Ngôn không nên ăn quá nhiều, lát nữa sẽ dẫn cô đến nhà hàng ăn.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Đồ ăn ở danh lam thắng cảnh bình thường không ngon, giá cả rất đắt."
"Cũng đúng, cô muốn ăn gì tôi mua cho cô." Hai người đi đi lại lại hai bên cầu vài lần, thử mấy món ăn vặt trên quầy hàng, quay lại thì ngồi trên ghế dài bên cạnh nhìn phong cảnh, Lục Kiều Vi nói: "Tôi cảm thấy bây giờ còn hơi sớm, tuyết rơi sẽ rất đẹp, hẳn là sau giáng sinh sẽ bắt đầu có tuyết."
Văn Cẩn Ngôn hiểu rõ nói: "Là vậy sao, tôi ở trong nước chưa bao lâu, cũng chưa từng thấy qua."
"Có thể chờ Giáng sinh lại đến xem, tuy không phải là ngày lễ trong nước nhưng không khí cũng đủ, cũng có thể chờ đến Tết để xem đèn lồng, còn có thể thả đèn".
Vừa nói, Lục Kiều Vi vừa nhìn lướt qua một quầy hàng, nàng đứng dậy nhanh chóng đi tới, khi quay lại trên tay còn cầm thêm hai chiếc đèn lồng, "Không ngờ bây giờ đã bắt đầu bán thứ này, Tết còn chưa đến."
Văn Cẩn Ngôn nói: "Tiêu thụ trước, đó là chiến lược tiếp thị."
"Đừng nói nghiêm túc như vậy." Lục Kiều Vi đưa một chiếc đèn cho cô, lấy cây bút mang theo bên người ra đưa cho cô, "Viết điều ước của cô đi, lát nữa treo lên, Thần sông sẽ giúp cô cầu được ước thấy."
"Thần kỳ như vậy sao?"
"Tin thì sẽ có, không tin thì chẳng có gì cả."
Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Vậy thì tôi tin."
Vì mục đích kinh doanh, chủ sạp đã đặc biệt kéo hai sợi dây để treo đèn lồng cho khách du lịch, sau khi viết lời chúc có thể treo trực tiếp lên đó.
Lục Kiều Vi cúi đầu viết, thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại, vẫn che tờ giấy như sợ Văn Cẩn Ngôn nhìn thấy.
Văn Cẩn Ngôn tò mò hỏi nàng: "Để người khác nhìn thấy sẽ không linh nghiệm sao?"
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, mấy phút sau, nàng quay đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn, liếc nhìn xem Văn Cẩn Ngôn viết gì.
Khi các vị thần giúp các tín đồ thực hiện mong muốn của mình, không phải họ luôn lén nhìn trộm sao, cho nên dù nàng có xem thì điều ước của Văn Cẩn Ngôn cũng sẽ thành hiện thực.
Văn Cẩn Ngôn không chú ý tới tầm mắt của nàng, cũng không có đề phòng, cô viết: [Gọi là phượng hoàng vu phi]
Đây là câu mà hôm qua Lục Kiều Vi đã lắc xăm giúp cô.
Đang lúc nàng đang thắc mắc nó có ý nghĩa gì, Văn Cẩn Ngôn lại thêm một câu ở cuối: [Tôi hy vọng đó là sự thật]
Hai người mang đèn lồng đến sạp hàng, đây là đơn hàng kinh doanh đầu tiên của chủ quán ngày hôm nay, chủ sạp đang chờ dùng để thu hút kinh doanh nên đặt hai chiếc đèn lồng cạnh nhau, buộc thêm hai chiếc chuông.
Khi đi nơi khác chơi, Lục Kiều Vi quay lại nhìn, dải lụa vàng đung đưa trong gió, giống như có thể nghe thấy tiếng leng keng, rất dễ nghe bên mặt hồ nháo nhiệt.
Đêm đến, khắp nơi đều bật đèn, hai người đi dạo dọc bờ sông giống như trong phim truyền hình.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi người khác, không có nhiều kinh nghiệm, có thể sẽ theo đuổi em không tốt, em đừng để ý."
"Chẳng trách." Lục Kiều Vi thấp giọng lẩm bẩm, sợ đả kích đến tự tin của Văn Cẩn Ngôn, nàng liền nói: "Cũng không tệ, trong phạm vi có thể chấp nhận được."
"Cảm ơn."
Những năm qua, Lục Kiều Vi chưa từng theo đuổi ai, chỉ được người khác theo đuổi, người theo đuổi nàng phần lớn đều thích khoa trương, chỉ có Văn Cẩn Ngôn là ngây thơ như vậy, nàng nghi ngờ Văn Cẩn Ngôn còn muốn viết thư tình cho nàng.
Vốn dĩ một người rất là hồ ly tinh, hiện tại đột nhiên trở thành một tiểu ni cô ngây thơ.
Sau khi Văn Cẩn Ngôn nói muốn theo đuổi nàng, nàng còn tưởng Văn Cẩn Ngôn sẽ rất kịch liệt, sẽ hôn hôn sờ sờ, muốn ngủ với nàng, nàng đã nghĩ ra vạn cách từ chối, nhưng đều chưa được dùng tới.
Aiz.
8 giờ tối, công ty bố trí xe buýt đưa mọi người về, Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc đếm số người xong, dự định ở quán trọ nghỉ ngơi thêm một đêm.
Trở về quán trọ, Lục Kiều Vi đi thu dọn ba lô trước, thu dọn xong đột nhiên ngồi ở đầu giường thở dài.
Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng: "Sao vậy?" Thấy Lục Kiều Vi mím môi, cô lại hỏi: "Em luyến tiếc sao?"
Lục Kiều Vi bị nói toạc ra tâm tư, trái tim như bị đánh trúng, nàng mơ hồ nói: "Ai luyến tiếc? Thật là, ngày nào mà chúng ta không gặp."
Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Em nói chuyện thật dễ nghe, thật đáng yêu."
"Nói vớ vẩn gì vậy?" Lục Kiều Vi là nữ nhân mới hơn hai mươi, thường xuyên được khen như vậy, mặt đều không đổi sắc. Nàng co người trên giường, lật tung giường, nhanh chóng dọn dẹp rồi tìm một tấm thiệp dưới gối.
Màu hồng, có hình trái tim ở mặt sau.
Trời ạ, Văn Cẩn Ngôn cũng quá ngây thơ đi, thật sự sẽ nhét thư tình cho nàng, còn nhét dưới gối! Nghĩ là về nhà nàng sẽ xem sao?
Một người trẻ hai mươi mấy tuổi đột nhiên xấu hổ, Lục Kiều Vi không khỏi đỏ mặt, nàng bất động thanh sắc nhét lại.
Nhưng thật sự không nhịn được, lại trộm lấy ra lúc Văn Cẩn Ngôn không để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.