Lục Kiều Vi không thể ngủ ngon trong nhiều đêm liên tiếp.
Kể từ khi bị mẹ nàng nghe điện thoại, trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an, cảm thấy ngày đó không lừa được mẹ nàng. Ví dụ như khi nàng còn nhỏ, lúc nàng phạm lỗi, mẹ nàng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, chờ nàng đi học về, mẹ nàng sẽ đóng cửa lại, xử lý nàng thật nghiêm khắc.
Lục Kiều Vi hít hít mũi, “Bây giờ mình cũng không sợ lắm.”
“Thật không?” Khúc Thanh Trúc cười, “Mình không tin.”
"Đừng coi thường người khác, Thanh Trúc, mình không có ưu điểm nào khác nhưng mình đủ mãnh nha." Lục Kiều Vi hừ hai tiếng, hít hít mũi, giọng nói của nàng nghe ra tự tin hơn rất nhiều.
“Đúng vậy đúng vậy, trước đó mình cũng đã thua cậu.” Khúc Thanh Trúc theo lời của nàng, nói: “Cậu chính là Lục Đại Mãnh đỉnh thiên lập địa.”
Vốn dĩ tâm tình của Lục Kiều Vi rất chán nản, nhưng khi nghe được lời khen của Khúc Thanh Trúc liền có chút vui mừng, ừ một tiếng vui vẻ nói: "Cảm ơn cậu Thanh Trúc, giờ mình cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
“Đừng sợ, đến lúc đó mình sẽ đến nhà tìm cậu.” Khúc Thanh Trúc nói: “Ba mẹ cậu thấy có người người ngoài nên sẽ không đánh cậu đâu.”
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, "Cậu thế nào rồi? Sao còn chưa ngủ?"
Nàng không ngủ được liền gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc, phát hiện Khúc Thanh Trúc cũng chưa ngủ, hai người gọi điện thoại, Lục Kiều Vi lo lắng hỏi: "Cậu có chuyện gì sao?"
"Trong nhà đang thúc giục kết hôn, mẹ mình nói mình sắp 28 tuổi rồi, không thể vì công việc mà trì hoãn chính mình, thừa dịp tuổi trẻ tìm một người bạn đời đáng tin cậy, nếu không chờ tới 30 sẽ không được. Bà ấy đã sắp xếp lịch trình của mình sau năm mới, cậu có thể tưởng tượng được không, mình phải hẹn hò với hơn mười nam nhân." Khúc Thanh Trúc thở dài, bất đắc dĩ nói: “Sau đó buổi tối nói chuyện với bà ấy, giọng điệu của mình hơi nặng, bà ấy liền khóc.”
Lục Kiều Vi biết Mẹ Khúc là người như thế nào, nói trắng ra là đau lòng con gái, nàng nói: “Như vầy đi, nếu cậu không muốn đi thì Tết cậu tới nhà mình đi."
"Cảm ơn cậu, nhưng mình phải trở về, không thể để bà ấy ở nhà một mình được, đến lúc đó cậu đi xem mắt với mình là được rồi."
Khúc Thanh Trúc miễn cưỡng cười một tiếng.
"Được rồi, yên tâm đi. Nếu cậu không thích thì coi như chúng ta hợp bàn ăn cơm. Đừng vì chuyện này mà khổ sở, không có khó khăn nào không thể giải quyết được." Lục Kiều Vi động viên tinh thần của cô, Khúc Thanh Trúc không khỏi bật cười nói: "Mình biết rồi, cậu yên tâm."
Hai chị em tốt hàn huyên một lúc thì khá hơn rất nhiều, đây là cách hai người vượt qua những khó khăn, động viên lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau.
Nghe thấy giọng nói của Lục Kiều Vi run rẩy, Khúc Thanh Trúc nói: "Mau ngủ đi, đừng để bị cảm lạnh, cũng không biết mặc nhiều một chút."
Lục Kiều Vi hắt hơi, "Cậu cũng vậy, đừng quá áp lực, có chuyện gì thì nói với mình, chúng ta là bạn tốt mà."
Khúc Thanh Trúc chê cười nàng: “Cậu lải nhải giống như mình là học sinh tiểu học vậy.”
Cúp điện thoại, Lục Kiều Vi xoa xoa mũi, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, bên ngoài không bật máy sưởi sẽ rất lạnh, nhưng trong phòng ngủ lại ấm áp hơn rất nhiều.
Người trên giường vẫn chưa dậy, nàng chậm rãi nhích tới, đặt điện thoại lên bàn đầu giường, sau đó vươn cổ nhìn, may là Văn Cẩn Ngôn còn đang ngủ, nếu nghe được lời nàng nói thì thật sự sẽ xấu hổ.
Lòng tự trọng của Lục Đại Mãnh vẫn rất mạnh.
Nàng cởi áo khoác, nằm vào trong chăn.
Lúc Văn Cẩn Ngôn chuẩn bị dọn đến, nàng còn nghĩ đến việc để Văn Cẩn Ngôn ngủ ở phòng bên cạnh, dọn dẹp phòng bên cạnh thật sạch sẽ.
Ai ngờ một căn phòng tốt như vậy giờ lại hoàn toàn biến thành phòng quần áo. Nàng nằm ở mép giường, nghĩ chờ đến cơ thể ấm lên liền dựa qua.
Văn Cẩn Ngôn cử động một chút, ngón tay sờ trên người nàng, cũng không hề thấy lạnh, trực tiếp đuổi theo ôm lấy eo nàng, sau đó lấy chăn đắp cho nàng kín mít.
Aiz, nữ nhân này thật dính người.
Người ta nói, nữ nhân ở đời rất khó khăn, nhất định phải tìm được một nam nhân tốt để kết hôn, nữ nhân vốn yếu đuối nên phải tìm một nam nhân để dựa vào.
Nàng đã bị tẩy não hơn hai mươi năm, mãi đến khi gặp Văn Cẩn Ngôn mới dần dần sáng tỏ, quả thực nữ nhân nên tìm một người tốt mà kết hôn, nhưng người tốt này lại không liên quan gì đến giới tính.
Cuối cùng đêm đó Lục Kiều Vi cũng không gặp ác mộng, nàng chỉ có chút cảm lạnh, hắt hơi liên tục, lấy khăn giấy véo mũi, mũi đỏ bừng.
"Trên bàn có thuốc, em nhớ uống, nhiệt kế ở phòng bên cạnh, em kiểm tra nhiệt độ đi." Văn Cẩn Ngôn đang ở trong bếp nấu ăn, không rảnh rỗi nên cứ nhắc đi nhắc lại.
Lục Kiều Vi bình thường rất năng động ở nơi làm việc, nhưng ở nhà lại rất nhàn rỗi, nàng không có khái niệm về thời gian, nếu không được nhắc nhở, nàng sẽ tiếp tục trì hoãn.
"Biết rồi biết rồi, đừng thúc giục nữa." Lục Kiều Vi ngửi thấy mùi thơm trong bếp, đi một đôi tất rồi chạy ra cửa, "Nấu gì đó, thơm quá."
“Sủi cảo hấp với bánh bao canh.” Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng.
Lục Kiều Vi gật đầu liên tục: "Chờ tôi đi dép vào, chị dậy sớm nấu làm gì? Không lạnh sao, gọi đồ ăn về là được rồi."
"Là da sủi cảo lúc trước, tôi cán mỏng hơn một chút."
Lục Kiều Vi ò một tiếng, gói da sủi cảo nàng mua lần trước dày lại cứng, không biết có ngon không. Nàng đi dép bông vào, đi lấy thuốc uống rồi dọn dẹp phòng khách.
Rửa tay xong liền có thể ăn sáng, Văn Cẩn Ngôn mang sủi cảo hấp cùng bánh bao đến, hai mắt Lục Kiều Vi sáng lên: "Bánh bao thủy tinh! Chị có thể làm ảo thuật sao?"
"Đoán xem." Văn Cẩn Ngôn đặt đĩa lên bàn, Lục Kiều Vi pha nước chấm, nàng thích ăn cay, còn Văn Cẩn Ngôn lại thích ăn ngọt, nhưng hai người chưa bao giờ tranh chấp về đồ ăn.
Bởi vì Văn Cẩn Ngôn nấu món gì cũng đều rất ngon.
Lục Kiều Vi giải quyết một đĩa lớn, hỏi cô: “Chị không về nhà, vẫn ở lại trong nước à?”
"Hẳn là bay ra nước ngoài hai lần, cuối tháng 2 có buổi trình diễn trang sức ở Paris, tôi phải đến đó trước để chuẩn bị." Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Em muốn ra nước ngoài du lịch không? Vẫn còn thời gian xin hộ chiếu."
"Không cần, ăn Tết quá bận, nhà tôi có rất nhiều thân thích, ăn Tết đều không xong, chị đoán xem bà nội tôi sinh được bao nhiêu người con."
Thế hệ trước có tư tưởng rất phong kiến, Văn Cẩn Ngôn suy đoán nói: “Năm.”
Lục Kiều Vi lắc đầu nói: “Chín.”
Văn Cẩn Ngôn thực sự bị dọa sợ: "Nhiều như vậy?"
"Ừm," Lục Kiều Vi nói: "Mỗi dịp Tết có nhiều người như vậy, mỗi người nói một câu cũng đều làm tai tôi đau nhức."
"Ngày nay ăn Tết rất hình thức hóa, nhà em còn có thể náo nhiệt như vậy, mọi nhà đều thăm họ hàng, cũng coi như là khó có được." Văn Cẩn Ngôn nói.
"Đúng vậy, nhà có nhiều trẻ con nên lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, bọn nhỏ rất quậy phá, thường viết vẽ nguệch ngoạc vào bản phác thảo của tôi", Lục Kiều Vi oán giận, ăn Tết khá tốt nhưng đôi khi lại rất phiền người.
"Trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ đến công việc." Văn Cẩn Ngôn truyền đạt kinh nghiệm cho nàng, "Việc không phải của em cũng sẽ không cho em thêm tiền lương, em chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi."
Lục Kiều Vi gật đầu.
Nàng cảm thấy thái độ làm việc của Văn Cẩn Ngôn thực sự rất đáng kinh ngạc, cô có vẻ thờ ơ với công việc, nhưng bầu không khí trong công ty khá tốt, các nhân viên đều rất yêu thích cô.
Nàng hỏi: "Chị có áp bức nhân viên không?"
"Không, bởi vì bọn họ làm việc cũng rất vất vả." Văn Cẩn Ngôn nói: "Nếu khối lượng công việc không thể hoàn thành liền sẽ thuê thêm nhân viên, mỗi tháng chỉ tốn thêm mấy nghìn mà thôi. Chỉ có lão bản lòng dạ hiểm độc mới nghĩ thuê một người làm nhiều công việc, đương nhiên loại công ty này nhìn chung rất khó phát triển, cơ bản là những công ty nhỏ.”
Nghĩ đến hoạt động của công ty mình, Lục Kiều Vi luôn cảm thấy không thể trụ được lâu, làm quỷ hút máu không tính còn muốn qua cầu rút ván.
Nàng cắn hai miếng bánh bao, phát tiết bất mãn trong lòng.
Giải quyết bữa sáng xong, Lục Kiều Vi lau miệng, thu dọn đồ đạc đi làm, Lục Kiều Vi vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Vé máy bay có thể đổi được không? Hai ngày sau tôi mới về, trước mắt không vội."
Văn Cẩn Ngôn dừng một chút, lại gật đầu.
Còn một tuần nữa là tết Âm lịch, công ty chỉ mới hoàn thành được mười mẫu, một tháng còn chưa làm xong, Phó tổng trực tiếp mất bình tĩnh trong cuộc họp, mắng phòng đá quý và xưởng chế tác.
Trưởng phòng Triệu phòng đá quý ban đầu muốn trốn tránh trách nhiệm, nói là phòng thiết kế không tích cực, từ chối phối hợp với họ, không muốn thiết kế, lúc này mới dẫn đến xưởng phải đình công, làm mọi người không có việc gì làm hơn nửa tháng.
Khúc Thanh Trúc trực tiếp bàn giao số liệu tiêu thụ của phòng thiết kế, không nhanh không chậm, thậm chí còn vân đạm phong khinh nói họ đã hoàn thành vượt mức đơn hàng thiết kế với đối tác, số liệu tiêu thụ kia quả thực là ném vào mặt trưởng phòng.
Đây mà gọi là không tích cực sao? Đây mà gọi là không phối hợp sao?
Giọng nói thanh lãnh của Khúc Thanh Trúc hoàn toàn là trào phúng bọn họ, cô nói: “Công việc trong phân xưởng rất chậm, chúng tôi không thể dừng lại chờ các người, thời gian của công ty rất quý giá, nhân viên cũng phải dựa vào khả năng kiếm cơm, cũng phải nuôi sống mình, nào nuôi nổi người rảnh rỗi?”
Trưởng phòng Triệu phản bác lại: "Chúng tôi đã hoàn thành số lượng yêu cầu của công ty trong một tuần, sớm hơn ba ngày so với dự kiến, cô từ nơi nào nhìn thấy chúng tôi lười nhác?"
"Vậy à..." Khúc Thanh Trúc mấp máy môi, "Này quả thực là vấn đề của phòng chúng tôi, mỗi ngày các nhà thiết kế đều bận túi bụi, không đủ nhân lực, anh xem bên anh có nhiều người hay không, điều tới cho chúng tôi hai người, không cần phải biết vẽ thiết kế, chỉ cần bưng trà đưa nước là được rồi."
Cuộc tấn công này ngầm hay công khai cũng trực tiếp nhắm vào trưởng phòng Triệu, anh nói phòng của chúng tôi không tích cực, cũng không sao, phòng của anh hoàn thành nhanh chóng, nhiều người còn nhàn, nếu sa thải nhân viên, các người cũng không thể tránh khỏi.
Vu Thụy Viêm ở bên cạnh cũng hỗ trợ nói: "Theo chi tiêu tài chính của công ty, trong phân xưởng quả thực có rất nhiều công nhân, trưởng phòng Triệu vẫn chưa hoàn thành chỉ tiêu quy định trong tháng này." Vừa nói, hắn vừa đưa báo cáo cho Phó tổng: “Tiền thưởng tháng này còn phải phát không?”
Tiền thưởng? Toàn bộ văn phòng đều là phế vật, Phó tổng không trừ lương cũng đã tốt lắm rồi, nhưng dù sao đó cũng là hạng mục mà hắn tổ chức, đích thân lãnh đạo, rốt cuộc cũng sợ mất uy tín nên liền cho qua.
"Tuần này phải hoàn thành số lượng, nếu không thì thu dọn đồ đạc rời đi đi, phòng nhân sự kiểm tra thông tin nhân viên đối chiếu một chút." Phó tổng trừng mắt nhìn trưởng phòng Triệu, nói: "Nếu không lấy được thành tích thì đầu năm mới phòng của các người trực tiếp chuyển đến phòng thiết kế đi."
Nói xong, cuộc họp kết thúc, khi ra khỏi phòng họp, trưởng phòng Triệu giận tới tím mặt, nếu thật sự sáp nhập vào phòng thiết kế, từ nay về sau bọn họ đều phải kiếm ăn dưới quyền của Khúc Thanh Trúc.
Vốn tưởng rằng thiết kế trưởng của phòng thiết kế không nói lý, hắn đối đãi nhẫn nhịn chút là được, nào biết Khúc Thanh Trúc cũng là năng ngôn thiện biện, chỉ nói hai câu đã châm ngòi tới trên người hắn.
Nếu để Khúc Thanh Trúc thực sự tiếp quản phòng của bọn họ, sau này làm sao hắn có thể có một ngày tốt lành ở công ty?
Tục ngữ nói, tay hung không đánh mặt cười, trưởng phòng Triệu điều chỉnh vẻ mặt, nói: "Giám đốc Khúc, đơn hàng của các cô hẳn là sắp xong rồi đi, cô xem, khi nào thì an bài đơn hàng của chúng tôi."
Hắn đang bày ra sắc mặt tốt với Khúc Thanh Trúc, không nghĩ tới Khúc Thanh Trúc lại gật đầu nói: "Sắp xong rồi, vậy anh đến phòng thiết kế tìm thiết kế Lục đi, để bọn họ an bài đơn hàng cho các anh."
Trưởng phòng Triệu muốn chết tâm, Lục Kiều Vi là người như thế nào? Chính là có thù tất báo, nói chuyện khó nghe, mỗi lần nói chuyện đều dùng lỗ mũi nhìn người, mỗi lần đi vào phòng thiết kế còn phải cúc cung.
"Cô có thể nói với thiết kế Lục trước được không, sau đó tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy, nếu không sẽ làm đôi bên nháo đến không vui." Trưởng phòng Triệu sợ lời nói của mình không đủ thành ý, còn mang theo chút liếm cẩu nói, "Sau này phòng chúng tôi sẽ tới chỗ các cô, cũng là phải sống hòa thuận, hẳn là không thể làm công việc sau này khó xử, đúng không?"
Cuối cùng Khúc Thanh Trúc gật đầu, trở về văn phòng gửi tin nhắn cho Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi cười ha hả, gửi tin nhắn thoại tới, nói: “Cháu trai này thế mà lại nói như vậy, ha ha ha, anh ta muốn làm mình cười chết sao? Buồn cười quá đi, trước đó còn đến đây phô trương trước mặt mình.”
Cười xong, Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Được rồi, bảo bọn họ đưa tài liệu tới đây, mình sẽ sắp xếp nhà thiết kế vẽ phác thảo, cũng nên lấy ra thành tích, sau đó chiếm lĩnh phòng của bọn họ."
Nếu không phải liên quan đến việc Khúc Thanh Trúc sẽ được thăng chức tăng lương, có thể tiếp quản phòng bên cạnh, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha trưởng phòng Triệu như vậy.
Lục Kiều Vi ngồi trong văn phòng một lúc, phòng đá quý tới đưa tư liệu, trưởng phòng Triệu không dám đích thân tới nên gọi một tiểu soái ca trong phòng của bọn họ đến, nhìn da thịt non mịn, là một tiểu thịt tươi.
Nàng xem qua các kích cỡ và giấy chứng nhận kiểm định mà họ đưa cho nàng rồi hỏi: "Cậu có chắc là không cung cấp sai tư liệu cho tôi không?"
Tiểu soái ca tự tin gật đầu: "Những viên kim cương này đều đã được cơ quan chuyên môn kiểm nghiệm, kích thước đã được các kỹ thuật viên đo lường."
"Đây không phải là kim cương." Lục Kiều Vi nói.
“Giấy chứng nhận này viết rõ ràng.” Tiểu soái ca nũng nịu nói: “Vi Vi tỷ, chị đừng làm khó dễ chúng tôi có được không?”
Mỗi món đồ trang sức đều có một "Giấy chứng nhận giám định trang sức" cơ bản, tương đương đá quý, đồ trang sức càng hiếm thì càng cần nhiều giấy chứng nhận để định danh.
Lục Kiều Vi không thấm vào bộ dạng của hắn, rất thẳng thắn nói: "Là con trai, cậu không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Bóp giọng giống như vịt đực vậy."
Sắc mặt của tiểu soái ca xanh mét, vô cùng khó coi. Lục Kiều Vi lật lại giấy chứng nhận nói: "Đây không phải là kim cương mà là moissanite, ai đi làm giấy chứng nhận vậy? Nơi này có vấn đề lớn đấy."
Tiểu soái ca căng da đầu nói: "Công ty đã thuê cơ quan thẩm định làm, chị chỉ cần nhìn vào đã nói là Moissanite, không có bằng chứng gì cả".
"Như vầy đi, cậu đem đá đó lại đây, tôi sẽ phân biệt cho cậu xem." Lục Kiều Vi đẩy giấy chứng nhận cho hắn, "Hoặc là cậu dùng kim cương đi chế tác, hoặc là chúng tôi làm thiết kế theo Moissanite, nếu có xảy ra chuyện gì thì chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm ở chỗ này, cậu trở về xác minh lại đi."
"Thiết kế Lục, này không phải là chị nhằm vào người sao?" Tiểu soái ca bất mãn nói, "Chị thật nhỏ mọn."
Lục Kiều Vi nhìn hắn, gạc tay một cái, tất cả tư liệu trên bàn đều rơi xuống đất, nói: "Nhặt lên."
Tiểu soái ca sửng sốt, tức giận trước hành vi độc đoán trắng trợn của Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi nói: “Vậy gọi trưởng phòng của cậu tới nhặt lên nhé?”
Tiểu soái ca nghẹn khuất nhặt tài liệu lên, sắp xếp lại đặt trên bàn, thấp giọng xin lỗi Lục Kiều Vi. Lục Kiều Vi lại gạc xuống, tiểu soái ca chỉ có thể nhặt lên lần nữa.
Lục Kiều Vi nói: “Đã nhìn ra chưa? Đây là mới là nhằm vào người.”
“Căn bản còn không phân biệt được nhằm vào người làm khó dễ, sao cậu có thể ở lại phòng đá quý được vậy? Cậu có biết người dựa vào mặt kiếm cơm có kết cục gì không? Tôi nghĩ cậu cũng không đẹp lắm, trang điểm còn đậm hơn tôi, còn tới trước mặt tôi giả làm kiều hoa sao?"
Nam sinh bị mắng thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, bị mắng xong, hắn xám xịt chạy về cáo trạng với trưởng phòng Triệu, nói Lục Kiều Vi cố ý làm khó dễ, không muốn làm thiết kế kim cương.
Kim cương được sử dụng nhiều trong đồ trang sức, rất được khách hàng ưa chuộng, công ty quan tâm đến vấn đề này nhất nên đã đặc biệt yêu cầu họ làm trước.
Nghe hắn nói xong, trưởng phòng Triệu cười nói: "Cô ta biết cái gì? Phỏng chừng còn không biết khác biệt giữa kim cương với Moissanite, để cô ta làm đi, các cậu làm những cái khác trước, còn kim cương tôi sẽ nghĩ cách.."
"Không có bản thiết kế thì làm sao bây giờ? Phân xưởng không thể khởi công được."
“Cái này dễ làm.” Tâm trạng của trưởng phòng Triệu lập tức từ u ám chuyển sang tươi sáng, cảm thấy cơ hội đã đến.
Ngoài kim cương ra, các nàng còn muốn làm phỉ thúy, cái này rất dễ làm, những thiết kế cụ thể chỉ cần vẽ theo kích thước là được, chủ yếu thiết kế một số hoa tai và mặt dây chuyền, còn lại là đồ trang sức bằng vàng bạc, cái này cũng tương đối đơn giản.
Sau khi Trang Như Nhuế giao bản phác thảo cuối cùng xong, nghi hoặc hỏi nàng: "Ngày mai chúng ta được nghỉ, sao phòng bên cạnh còn chưa gửi kim cương đến? Có phải chúng ta nhầm lẫn rồi không?"
"Tôi chỉ tin vào đôi mắt của mình." Lục Kiều Vi nói thêm, "Cho dù anh ta không tin đôi mắt của tôi, tôi cũng vẫn tin vị kia nhà tôi, cô ấy là thẩm định viên quốc tế, có đá nào mà không thể định ra."
Thật sao?
Trang Như Nhuế có cảm giác chính mình đang nghe cẩu lương.
"Vậy là tốt rồi, tôi chỉ sợ bọn họ sẽ gây rắc rối."
"Dù sao đi nữa, nếu bọn không gửi kim cương tới đây, các cô cứ coi đó là một kỳ nghỉ sớm, không biết hưởng thụ như vậy sao?" Lục Kiều Vi giáo dục cô, "Công ty cũng sẽ không cho các cô thêm tiền thưởng, chẳng lẽ các cô muốn lấy tiền thưởng 'nhân viên xuất sắc nhất' từ công ty sao?"
"Thôi đi, cho tôi tôi còn ghét bỏ, lại không có bao nhiêu."
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy trưởng phòng Triệu, trưởng phòng Triệu đang cười khá vui vẻ, trông giống như đang gặp phải chuyện gì đó rất vui.
Không ai chào ai, chỉ rót trà xong liền rời đi ngay.
Kỳ nghỉ Tết của công ty bắt đầu tương đối muộn, khi mọi người thu dọn đồ đạc rời đi thì chỉ còn một tuần nữa là đến Tết Âm lịch, tất cả đều hối hả về nhà, thậm chí còn không có thời gian tụ tập cùng nhau ăn cơm.
Khúc Thanh Trúc cũng phải về sớm, không thể ở cùng Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi mang chiếc hộp về nhà, tuy Văn Cẩn Ngôn đã giúp nàng thu dọn đồ đạc nhưng vẫn mệt mỏi, nàng nằm trên ghế sô pha nói: “Cuối cùng cũng được nghỉ lễ, mệt chết tôi, ngày mai còn phải đi ngân hàng."
"Đi làm gì?"
Lục Kiều Vi cười nói: “Đi xem năm nay kiếm được bao nhiêu tiền.”
Văn Cẩn Ngôn nói: “Điện thoại của em không có tin nhắn sao?”
"Chị không hiểu đâu." Lục Kiều Vi giơ điện thoại lên xem, năm nay nàng đã làm việc rất chăm chỉ, ít nhất cũng tiết kiệm được hơn 30 vạn, cộng thêm số tiền trước đó, trong tay nàng có gần 80 vạn.
Thoạt nhìn, 80 vạn có vẻ ổn, nhưng thực tế lại chẳng làm được gì nhiều, Lục Kiều Vi thở dài, “Nếu hai năm trước tôi nỗ lực nhiều một chút thì tốt rồi.”
DMD được nghỉ Tết sớm, Văn Cẩn Ngôn đã ở trong nhà cho thuê được vài ngày, cô bóp bóp bả vai Lục Kiều Vi, nói: “Những lời mẹ em nói lần trước cũng khá đúng, em cần phải nghỉ ngơi, không cần nỗ lực nhiều như vậy."
"Chị không hiểu đâu." Lục Kiều Vi nhẹ giọng nói.
Nằm một ngày, chính thức bắt đầu hưởng thụ, Lục Kiều Vi đến ngân hàng làm thẻ mới, lấy ra 10 vạn rồi đi chơi với Văn Cẩn Ngôn.
Bình thường bọn họ rất bận rộn, không có thời gian đi ra ngoài chơi, hai người đi xem phim trước, sau đó đi công viên giải trí. Người quá đông, xếp hàng đến đau chân.
Lục Kiều Vi không thích những trò cảm giác mạnh nên chỉ chơi nửa vòng, nàng thở dài nói: “Lần cuối cùng lần cuối cùng, lần sau tôi sẽ không đến nữa, xếp hàng một giờ, hưởng thụ ba phút, không có lời."
Nàng quay đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Chị cảm thấy chơi vui không?"
“Kỳ thực tôi cảm thấy cũng không có gì vui” Văn Cẩn Ngôn nói: “Nhưng chơi cùng em cũng rất thú vị.”
"Sao chị không nói sớm, nếu không thích thì chúng ta sớm ra ngoài một chút, chân tôi đau muốn chết rồi." Lục Kiều Vi dựa vào người cô, sau đó nhắm mắt lại tựa vào vai cô, "Chị có chụp ảnh không?"
"Không."
Cảnh thì đẹp nhưng người đến người đi, chỗ nào cũng xếp hàng dài, không có chỗ nào thích hợp để chụp ảnh.
Lục Kiều Vi nói: “Tìm người qua đường hỗ trợ chụp ảnh đi.”
Xung quanh có rất nhiều người chụp ảnh, còn có người trộm chụp ảnh hai mỹ nữ này, hỏi vài câu thì có một tiểu ca nhiệt tình đến hỗ trợ.
Cảnh và góc độ được chọn rất kỹ, người trong ảnh đứng rất gần nhau, ngón tay đan vào nhau, Lục Kiều Vi gần như bị mỹ mạo của mình làm cho ngất đi.
Buổi tối, hai người nghỉ ngơi ở khách sạn gần đó, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đường phố tấp nập xe cộ qua lại, Văn Cẩn Ngôn lau tóc đi ra nói: “Ngày mai tôi đưa em ra sân bay, còn đồ tôi sẽ vận chuyển về giúp em, được không?"
Lục Kiều Vi gật đầu, "Đừng quên gửi máy tính về cho tôi, thỉnh thoảng tôi sẽ lưu lại một ít cảm hứng."
Buổi tối hai người làm vài lần, có lẽ là vì phải về nhà, cho nên còn triền miên hơn trước.
Ngủ một giấc đến chiều, Văn Cẩn Ngôn dẫn nàng đi ăn, lúc đến sân bay, hai người đi rất chậm, thông báo nhắc nhở kiểm tra an ninh vang lên.
Lục Kiều Vi tay không đi vào trong, đi được mấy bước lại xoay người đứng trước mặt Văn Cẩn Ngôn, do dự một chút, ôm lấy eo cô.
Văn Cẩn Ngôn có chút kinh ngạc, lát sau mới mỉm cười: "Sao vậy? Luyến tiếc sao?"
Lục Kiều Vi hít mũi, có chút phiền muộn, nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày ngủ với chị, tôi đều thành gà con rồi.”
Văn Cẩn Ngôn không phản ứng mấy giây mới hiểu được nàng đang nói gì, cảm thấy miêu tả của nàng rất phù hợp, hôm nay Lục Kiều Vi mặc thân màu vàng bánh mì, nhìn rất giống gà con.
Cô cười nói: "Ừm, gà con của tôi."
Ôm một lúc, cô thấy khu kiểm tra an ninh sắp đóng cửa, liền vỗ vai Lục Kiều Vi nói: "Về sớm một chút, miễn cho dì lo lắng."
“Đây là đuổi tôi sao?” Lục Kiều Vi lạnh mặt nói: “Tôi đã gặp nhiều nữ nhân như chị rồi.”
"Tôi không phải là nữ nhân, tôi là gà lớn."
Lục Kiều Vi: "..."
Quên đi, hiện tại gà đều là vật hiếm, phải trân trọng, không so đo.
Lục Kiều Vi buông tay cô đi về phía khu kiểm tra an ninh, bộ đàm gấp gáp thúc giục, nàng liền chạy đi.
Văn Cẩn Ngôn ở bên ngoài nhìn nàng, không thấy nàng nữa mới xoay người rời đi, lúc này điện thoại của cô nhận được tin nhắn từ Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi: [Lần sau tôi nhất định sẽ bắt gà lớn về hầm canh!]