Bọt nước khắp nơi, Trì Nhuế Thư cẩn thận giúp Thẩm Trác Ngọc cảm thụ, da thịt mịn màng, còn có mùi thơm dễ chịu, sờ vào liền không muốn buông ra.
Thật đáng yêu, Trì Nhuế Thư cắn vào vai cô.
Nàng còn dạy Thẩm Trác Ngọc cách sử dụng sữa tắm đúng cách, mát xa cho cô, trong lúc nhất thời, Thẩm Trác Ngọc cảm thấy mình không phải đang tắm mà là đang tận hưởng một dịch vụ đặc biệt nào đó, Thẩm Trác Ngọc quay đầu hỏi Trì Nhuế Thư học ở đâu.
Trì Nhuế Thư vừa nhìn vừa hôn lên môi cô, nói: "Những việc này đều là không thầy dạy cũng hiểu, dì, dì cũng phải cho con phản hồi nga."
Thẩm Trác Ngọc không nghĩ tới loại chuyện này còn phải phản hồi, nhẹ giọng nói: “Ừm, thoải mái.”
Bồn tắm vốn dành riêng cho một người, khá chật chội cho hai người ngồi, nhưng dán rất gần nhau, hai người ngồi ở bên trong, duỗi tay liền có thể ôm nhau.
Trì Nhuế Thư nói: “Dì, dì có thể chăm sóc da, có thể trở nên xinh đẹp vì con. Nhưng đừng lúc nào cũng cảm thấy mình già, trong lòng con, dì luôn là người xinh đẹp nhất, là Thẩm Trác Ngọc mà con đã hao tổn tâm cơ mới có được.”
Thẩm Trác Ngọc cảm động, chủ động hôn đáp lại nàng.
Ở bên một người ăn nói ngọt ngào như cô ấy giống như ngày nào cũng được ăn kẹo.
Thẩm Trác Ngọc phát hiện người trẻ tuổi nói chuyện có thể lấy lòng người, mỗi lần Trì Nhuế Thư nói chuyện đều ngọt ngào đến mức làm cô không chịu nổi, bất tri bất giác, mỗi nơi trong nhà đều bị Trì Nhuế Thư mang cô thử qua.
Đầu tiên Trì Nhuế Thư nói chỉ có như vậy thì trong nhà mới tràn ngập tình yêu, còn nói một tuần nữa Thẩm Trác Ngọc phải đi làm, sau này không có cơ hội ân ái với cô, lần này nhất định phải đòi lại, quấn lấy cô hết lần này đến lần khác.
Trì Nhuế Thư không tiết chế, ngày nào cũng muốn, không biết mệt mỏi, điều này khiến Thẩm Trác Ngọc cảm thấy có loại tuổi trẻ, người trưởng thành đều ngượng ngùng, nào có người trẻ tuổi nào có sức sống như vậy?
Một lần có khách đến mượn đồ, Thẩm Trác Ngọc và Trì Nhuế Thư đang ân ái trong phòng ngủ trên tầng hai, dân cư bên ngoài gọi, Thẩm Trác Ngọc nằm trên vai Trì Nhuế Thư run rẩy một lúc, xấu hổ lại tức giận, nhưng không nỡ đẩy cô ra.
Trì Nhuế Thư chơi đủ rồi, Thẩm Trác Ngọc oán trách trừng mắt nhìn nàng nói: “Không thể như vậy nữa, may mà hôm nay ở lầu hai, nếu ngày hôm qua ở trên sô pha, không phải hàng xóm sẽ nhìn thấy sao? Về sau không làm vào ban ngày nữa."
Trì Nhuế Thư ôm cô, hôn cô, cắn vào tai cô, nói: "Tối nay có thể làm không? Về sau ban ngày con ngủ, ban đêm lại làm."
Thẩm Trác Ngọc đẩy nàng ra, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, cô mặc một chiếc áo gió, rỗng tuếch, treo trên người trông rất phong tình cùng quyến rũ.
Trì Nhuế Thư nằm trên giường nhìn cô, tay chống đầu, kéo vạt áo của cô nói: “Dì, nhìn dì thế này, con rất có cảm giác, dì thật xinh đẹp, dáng người thật đầy đặn."
Điều mà nữ nhân muốn được khẳng định nhất chính là nhan sắc và vóc dáng của mình, huống chi là được người mình thích khẳng định, Thẩm Trác Ngọc lấy nội y trong tủ ra, mặc vào trước mặt nàng, chân dài, cong eo, chậm rãi kéo lên.
Thẩm Trác Ngọc lại mặc quần áo và áo sơ mi, chuẩn bị ra ngoài.
“Con sớm mặc quần áo vào đi, dì ra ngoài rồi trở về.” Thẩm Trác Ngọc quay đầu, đắp chăn cho Trì Nhuế Thư, “Nhất định phải mặc, biết không…”
"Con biết rồi."
Trì Nhuế Thư trở mình, ôm cánh tay cô hôn lên.
Thẩm Trác Ngọc đi xuống lầu, hàng xóm gõ cửa đã rời đi, đồ đạc đặt ở cổng, Thẩm Trác Ngọc mở cổng sắt trong sân, nhặt lên thì phát hiện là một gói hàng được gửi đến từ quốc nội, còn có một hộp bánh quy, bánh quy hẳn là của hàng xóm vừa đưa tới.
Cô ngồi trên sô pha tầng một mở hộp ra, Trì Nhuế Thư mặc quần áo đi xuống lầu, ghé vào trên người cô cùng xem, thuận tay cầm bánh quy lên ăn.
Trên bánh quy có hạt sô cô la, Trì Nhuế Thư cắn một miếng, cảm thấy rất ngon, đưa đến trước miệng Thẩm Trác Ngọc nói: "Dì thử đi, vị sữa rất ngon."
Lúc Thẩm Trác Ngọc quay đầu ăn, Trì Nhuế Thư đưa tay ôm lấy cô, Thẩm Trác Ngọc tsk một tiếng: "Đau, con đừng nháo."
"A, sao vẫn còn đau?"
Trì Nhuế Thư nghi hoặc, động tác nhai bánh quy rất giống hamster nhỏ.
"Bị đồ ngốc cắn."
"Con là tiểu đồ ngốc của dì."
Gói hàng này là bệnh nhân cũ của Thẩm Trác Ngọc gửi đến, lại nói còn khá cảm động, khi Thẩm Trác Ngọc rời đi, không yên lòng nhất chính là bệnh nhân của cô.
Trong đó có những lá thư viết tay và một số lá thư giới thiệu, bệnh nhân nói với cô rằng tình trạng của họ đã tốt hơn rất nhiều, lại nói gia đình họ có mối quan hệ ở nước ngoài, có thể giới thiệu cho cô nơi làm bác sĩ, thậm chí còn có một số bệnh nhân biết cô sống ở nước ngoài là đi theo người yêu, nói chúc cô hạnh phúc, sau này kết hôn nhớ nói với họ.
Không chỉ có đồ của bệnh nhân chuyển phát nhanh tới mà còn có đồ của đồng nghiệp cũ, mấy ngày trước cô chuyển đến đây, đăng một bức ảnh trong vòng bạn bè, ai cũng khen nhà cô đẹp, cô liền nhiệt tình mời mọi người đến chơi, gửi địa chỉ cho mọi người, không nghĩ tới mọi người lại nhớ kỹ, còn gửi đồ cho cô.
Dọn đi rồi không có nghĩa là hoàn toàn rời xa vòng bạn bè trước đây.
Thẩm Trác Ngọc rất cảm động.
Trì Nhuế Thư đút bánh quy cho cô rồi nói: “Nếu dì muốn trở về, sau khi ăn tết chúng ta có thể trở về.”
"Được." Thẩm Trác Ngọc ăn bánh quy, tay nghề của hàng xóm rất tốt, hai người liên tục ăn mấy miếng, Trì Nhuế Thư a một tiếng, đột nhiên nhớ ra, nói: "Con quên nói với dì, hôm qua hàng xóm cách vách nói sẽ làm sôcôla, rủ chúng ta cùng đi xem, dì có đi xem không?"
"Đi, dì còn chưa biết cách làm sô cô la."
Thẩm Trác Ngọc thu dọn đồ đạc, cất giữ cẩn thận, nghĩ khi nào có thời gian sẽ trả lời mọi người, thông báo cho họ về hôn lễ hôn nhân của mình sau này.
Hai người ăn bánh quy rồi đi nhà bên cạnh xem cách làm sôcôla, đô8 vợ chồng người Hoa đến từ sáng sớm, cười nói: “Ta còn tưởng hai người sẽ không qua, vừa rồi gõ cửa nửa ngày."
"Con đang ngủ trưa, xin lỗi."
Thẩm Trác Ngọc cười hỏi: "Bánh quy là bác làm sao? Có thể dạy con không? Mùi vị rất ngon, Nhuế Nhuế với con ăn một chút đã hết rồi."
"Được." Đôi vợ chồng người Hoa hào phóng nói.
Người làm sô cô la là người địa phương, một bác gái béo, con gái bà ấy rất xinh đẹp, vừa tròn mười tuổi, thích chơi với Thẩm Trác Ngọc, thấy bọn họ tới, liền đưa sô cô la hạnh nhân mà cô bé đã làm mấy ngày trước cho cô ăn.
Bác gái béo là người giỏi làm sô cô la, làm vụn... có rất nhiều công đoạn, không có công đoạn nào dễ, nhưng bà làm đến thuận buồm xuôi gió, Thẩm Trác Ngọc vốn định học liền bỏ cuộc, quá khó.
Sau đó, mọi người đều được thưởng thức một cốc sô cô la thơm nóng với sữa, vị ngọt dịu, nhưng phải cho thêm đường nếu không sẽ bị đắng.
Chiếc cốc này chứa rất nhiều calo.
Thẩm Trác Ngọc uống đến cảm thấy chịu tội, Trì Nhuế Thư nhỏ giọng nói vào tai cô: “Ngực nở.”
Thẩm Trác Ngọc suýt chút nữa sặc chết, nhưng Thẩm Trác Ngọc vẫn uống hết sôcôla, buổi tối không cần ăn cơm, lúc đến còn mang theo một ít quà tặng cho chủ nhà, lúc rời đi cũng mua một ít sôcôla với hàng xóm, dự định về sau sẽ học đôi vợ chồng người Hoa cách làm bánh quy sô cô la.
Mỗi ngày đều trọn vẹn, luôn xảy ra những điều mới mẻ.
Thẩm Trác Ngọc đi làm, cả người đều rất khẩn trương.
Trì Nhuế Thư đi cùng nàng để động viên tinh thần, sau khi Thẩm Trác Ngọc bàn giao thủ tục, cô ngồi ở khoa ngoại trú chờ bệnh nhân đến, bệnh nhân rất ngạc nhiên khi phát hiện bác sĩ là người Hoa, khi khám bệnh sẽ hỏi cô vài câu, tò mò hỏi tại sao cô lại đến đây.
Thẩm Trác Ngọc vốn tưởng mình sẽ khẩn trương, nhưng khi các đơn ca bệnh khác nhau đến tay cô, cô lật xem, bắt đầu trò chuyện với bệnh nhân, cũng không có gì khẩn trương, thậm chí còn quên mất Trì Nhuế Thư đang ngồi ở khu chờ.
Buổi trưa, đến giờ ăn cơm, Thẩm Trác Ngọc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trì Nhuế Thư liền rất ngượng ngùng, ôm vai nàng nói: "Con có tức giận không? Đã để con chờ một mình lâu như vậy."
“Con không có tức giận.” Trì Nhuế Thư cười nói: “Dì bận công việc là chuyện bình thường, nhưng sau này dì phải cùng con đến trường, con sợ một mình con không giải quyết được.”
"Được!" Thẩm Trác Ngọc nghoéo tay với nàng, vừa hứa hẹn xong, cô nghe thấy phía sau có người kêu lên "Hello, Dr Tham." Cô quay đầu nhìn lại thì thấy đó là một người nước ngoài xa lạ, cô không nhớ đó là ai.
Bệnh nhân kia chủ động nói hôm nay gặp cô khám bệnh, là bệnh nhân của cô, còn hỏi cô nữ nhân xinh đẹp bên cạnh cô là ai, Thẩm Trác Ngọc ngượng ngùng cười, vòng tay qua vai Trì Nhuế Thư, nắm tay nàng nói: "She's my love."
Bệnh nhân "Ồ" một tiếng, liên tục chúc phúc cô, Thẩm Trác Ngọc dẫn Trì Nhuế Thư đến căn tin bệnh viện, Trì Nhuế Thư vẫn luôn nhìn cô, không nhìn đường dưới chân.
"Sao lại thất thần thế?"
"Con không phải thất thần, con đang ngẩn người, đang kinh ngạc."
"Hửm? Sao vậy?"
“Dì vừa giới thiệu con là gì?”
Trì Nhuế Thư chớp mắt nhìn cô, hai người đang đứng ở tầng một bệnh viện, người người qua lại, Thẩm Trác Ngọc nghiêng người nắm tay nàng, nghiêm túc nói: “You are my love.”
"Vâng."
Trì Nhuế Thư mím môi, dùng sức gật đầu.
Thẩm Trác Ngọc cười nàng đáng yêu, hai người nắm tay đi đến căng tin, ở đó có rất nhiều người, có lẽ bởi vì hai người là người Trung nên ở đây được coi là người nước ngoài, bác gái căn tin rất khách khí, đưa cho hai người hai đĩa tràn đầy đồ ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau, có thể ăn riêng, khi đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, Trì Nhuế Thư đột nhiên nâng thân nói: “Con có lời muốn nói.”
"Hửm? Con muốn nói gì?" Thẩm Trác Ngọc băn khoăn, chẳng lẽ đồ ăn ở đây không ngon, hay Trì Nhuế Thư muốn ra ngoài ăn, hay buổi tối hai người cùng đi siêu thị mua đồ ăn mà nàng thích về nấu.
Thẩm Trác Ngọc suy nghĩ rất sâu, suýt chút nữa đã bỏ lỡ câu nói “Yes, I do” từ trong miệng Trì Nhuế Thư.
Trì Nhuế Thư nghiêm túc nói: "Yes, I do."