Thương Thiên

Chương 1: Nháo thị thiếu niên




Minh Triều năm 1634, Sùng Trinh hoàng đế trị vì 8 năm, thuế má hà khắc không ngừng, các thiên tai làm hoang hóa khắp các đồng ruộng, duy có vùng Giang Nam cùng Kinh Đô là nơi phồn vinh cuộc sống chính trị thì có dễ chịu hơn 1 chút
Trong huyện thành nắng gắt như lửa, thời tiết nóng bức, nên trên đại lộ không có người thậm chí là 1 phiến xe thủy mã long, nhiệt náo phi thường, không chỉ kì quái, lúc này chính là lúc lão bách tính phòng hoang trữ lương ra ngoài qua lại hàng hóa.
Xuyên qua đám đông đông đúc, trà lâu đối diện, bên cạnh Thổ Địa miếu, 1 vị thiếu niên 12 13 tuổi, chân bắt tréo ngồi trong cùng. Hắn trên đầu đính 1 vòng cỏ xanh lục cản ánh nắng mặt trời gay gắt, trên khuôn mặt ngăm đen non nớt chứa đầy nghị lực. Mái tóc hỗn loạn cột phía sau đầu, toàn thân y phục lộ ra chỗ vá tinh thần chán nản. Nhưng, trong nhãn thần hắn lộ xuất 1 khí phách kiên định bất khuất
Thiếu niên đã ngồi đây rất lâu nhằm chống lại cái nóng gay gắt từ mặt trời. Khí chất trầm tĩnh, so với đám đông huyên náo hoàn toàn khônghòa nhập.
Bên cạnh bàn hắn chất vài bó củi cao hơn nửa người, chọn từ khu rừng ngoài thành mang vào. Làm sao 1 thiếu niên 12 13 tuổi lại có thể gánh nổi bó củi nặng nề như vậy vào thành? Thật khó tưởng tượng!
"Ai!"
Nhìn đại lộ phồn hoa cùng những người vội vã đi qua, thiếu niên khẽ than thở, dường như ảo tưởng không hợp đối với người cùng tuổi.
Mọi người ở gần đây đều biết hắn, thiếu niên tên gọi Lý Nhạc Phàm, năm nay đã 12 tuổi. Mẫu thân Ninh Thị sinh hạ hắn xong liền qua đời, cho nên số mệnh luôn luôn gắn bó cùng phụ thân Lý Đàm, ở tại Li Ninh trấn ngoài thành.
Phụ thân Lý Đàm của Lý Nhạc Phàm là tay săn bắn có tiếng ở địa phương này, để cho Lý Nhạc Phàm học cách tự lập, Lý Đàm tiểu tiện xong dẫn hắn theo vào sơn lâm săn bắn, cuộc sống gian khổ nhưng yên bình……
Trời cao dường như vĩnh viễn đều biến hóa không ngờ, toàn bộ gian khổ đều vượt qua con người lại phải tiếp nhận nhiều khó khăn hơn.
Năm đó, Lý Nhạc Phàm 7 tuổi. Đi theo phụ thân lên núi săn bắt, đi qua nhánh núi nhỏ, đột nhiên chui ra 1 con Thiết Đầu Xà. Loại rắn này mặc dù cử động chậm chạp, nhưng độc tính lại vô cùng nặng, nếu như bị cắn 1 cái, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi
Thiết đầu xà đột nhiên hướng về phái Lý Nhạc Phàm bổ nhào tới, Lý Đàm không kịp xuất thủ liền dùng chân để đá, kết quả bị rắn quấn lại cắn vào bàn chân lộ ra. Nếu không được Vạn tiên sinh cứu giúp, sợ rằng 1 mạng đã ô hô rồi. Chỉ là từ nay trở đi chân phải không thể trừ hết bệnh căn. Cử động không được linh hoạt như trước. Đã làm cho trong nhà lâm vào cảnh khó khăn, trở nên gian khổ hơn nữa.
Vì trong nhà cuộc sống trở nên khó khăn, 7 tuổi Lý Nhạc Phàm giấu phụ thân, bí mật lên núi săn bắn.Nhưng hắn suy cho cùng vẫn chỉ là 1 hài tử, có thể làm được việc gì? Sau cùng bất lực trở về. Sau này việc trộm lên núi bị Lý Đàm phát hiện, tức thì bị giáo huấn 1 trận nghiêm khắc.
Lý Nhạc Phàm cũng không oán trời trách người, vào buổi sáng hắn cố gắng học tập với thời gian rất ít, dù vậy hắn vẫn không tính đến việc bỏ cuộc, trái lại càng dụng tâm nỗ lực hơn nữa. 1 lần không được thì 2 lần, 2 lần không được thì 3 lần, 3 lần vẫn không được thì thử lại, cho đến khi thành công mới thôi……
Nửa tháng sau, Lý Nhạc Phàm mai phục ở nơi đất hoang 1 đêm, cuối cùng dễ dàng dùng cái bẫy đơn giản bắt được con thú săn đầu tiên. Tuy nhiên lại chỉ là 1 con thỏ hoang gầy. chỉ thế nhưng cũng là thành công đầu tiên của hắn, hắn vĩnh viễn nhớ mãi.
Đang lúc hắn hưng phấn mang vật săn về nhà giao cho phụ thân thì, phụ thân Lý Đàm rơi lệ, lần này lại không trách mắng hắn, chỉ là ôm hắn xiết chặt vào lòng, nói 1 câu: "Nam nhi thì phải không ngừng tự cường."
Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay to lớn của phụ thân, Lý Nhạc Phàm hiểu ý mỉm cười. Từ hôm đó Lý Nhạc Phàm đã thực thụ trở thành 1 thợ săn, dựa vào 2 tay của bàn thân để chăm sóc thành viên trong gia đình thợ săn này.
Vài năm sau, hắn dựa vào trí tuệ cùng nỗ lực của bản thân, cuối cùng đã trỠthành 1 tay thợ săn cao minh. Lúc đó hắn mới chỉ gần 11 tuổi.
Mấy năm gần đây bách tính hoàn toàn phải chịu đựng ngọn lửa chiến tranh xâm hại, cuộc sống yên ổn tựa hồ trở thành hi vọng xa vời. Do gia cảnh khó khăn, Lý Nhạc Phàm cố suy nghĩ mọi phương pháp để kiếm tiền, chỉ là để sinh tồn.
Hôm nay, Lý Nhạc Phàm sáng sớm lại mang bó củi gánh vào trong thành, chuẩn bị bán muộn sau đó có thể trao đổi lấy ít đồ vật, chuẩn bị tốt cho sau này.
Hiện tại thời tiết nóng như vậy, có người nào lại mua những bó củi này, cho nên những ngày tới, hắn mỗi hôm đều đến đây bán củi, trước sau vẫn không ai chú ý. 1 lúc nửa là nửa ngày lại trôi qua.
Lý Nhạc Phàm nhẹ nhàng than thở, tự mình lẩm bẩm nói: "Xem ra hôm nay lại không bán được củi rồi, có lẽ phải về sớm thôi, đêm nay phải chuẩn bị 1 chút." Nói xong liền đứng dậy, lúc này mới phát hiện hắn so với tưởng tượng vẫn còn rất gầy.
Lý Nhạc Phàm đập phủi bụi bặm trên thân, nâng bó củi chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nghe phía sau có người gọi hắn, trong lòng nghi ngờ, xoay đầu lại.
"Tiểu oa, củi của ngươi có bán không, ta muốn mua hết, đang đợi để sử dụng đây." 1 vị lão nhân ăn mặc mộc mạc chen chúc vượt qua đoàn người hướng về Lý Nhạc Phàm đi tới.
Nhìn lão nhân đã tới năm của Thiên mệnh. Đầu tóc hoa râm, 1 mặt hòa nhã. Thân thể lại cường tráng, 2 3 bước đã xuất hiện cản trước mặt Lý Nhạc Phàm.
Nghe có người mua củi, Lý Nhạc Phàm tinh thần ngơ ngác, hỏi lại: "Lão nhân gia, 4 bó củi tổng cộng 8 tiền, nếu muốn tôi có thể giúp ông mang về." Sau khi nói xong lặng nhìn lão nhân.
"Ách!" Lão nhân trong lòng tính toán, phát âm nói: "Củi này thật sự cũng không phải rẻ." Nghĩ sơ 1 chút, tiếp theo nói: "Được, ngươi giúp ta đưa đến vườn sau quán trà đối diện, ta bảo người làm pha trà chờ ngươi vậy. Ha ha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.