Đỉnh Kiếm Ngưng Phong gió lạnh không ngừng, mây trắng chậm trôi rồi biến mất, phảng phất như mang đi cái gì đó.
Bỗng nhiên, một tiếng sáo du dương vọng lại trong không gian, như từ xa xôi vọng lại…
Nhạc Phàm ngồi trên phiến đá, nhìn chân trời ở phương xa, không phải chết lặng đi cũng không phải là vô tình, mà đó là một loại cảm thụ sự cô độc, nó có thể làm dịu đi nộ hoả trong tâm linh.
"…" Tiếng sáo dừng lại, cũng chỉ là một khúc nhạc đó mà thôi.
Khúc nhạc này chính là do Nhã nhi dạy cho, Nhạc Phàm thế nào mà không thuộc? Chỉ là hắn lựa chọn muốn quên đi mà thôi! Có lẽ, chỉ có như thế mới nhớ kỹ, chỉ có thế mới vĩnh viễn tấu khúc nhạc đó lên mà không có ngày kết thúc.
Bởi vậy, khúc nhạc này mới gọi là "Bách niên"…
Nhạc Phàm buồn bả một lúc lâu mới thu lại tâm tình, lẩm bẩm nói: "Đã hơn nửa tháng, thời gian qua thật nhanh!"
Những ngày qua, dưới sự điều trị tỉ mỉ của Nhạc Phàm, Tô Phóng Hào cùng Thiết Cường đã khôi phục khỏe mạnh, việc dạy Thiết Nam cũng đã có đường lối,không cần hắn tự thân đốc thúc.
Hằng đêm nghiên cứu "Kỳ kinh" thuật, nhàn hạ vô sự hắn thường hay lên đỉnh Kiếm Ngưng Phong này, hấp thụ khí thiên địa, cố gắng khôi phục lại linh khiếu, khôi phục lại nguyên khí trong cơ thể.
Nghĩ lại người cũng như là nhạc khúc, mặc dù chỉ là một nửa… cho dù là thần ở phía trước, cũng không nắm bắt được nó…
Cuộc sống nơi này an bình hài hòa, cách xa sự huyên náo của giang hồ, ngăn cách với phiền nhiễu của thế tục. Ít nhất tại nơi này, trong mắt Nhạc Phàm đều là tươi đẹp, chỉ có thời gian mới là giải dược tốt nhất cho sự vô tình.
Nửa tháng trôi qua, Nhạc Phàm rốt cục cảm thấy một tia nguyên khí xoay chuyển trong cơ thể, làm cho hắn không khỏi mừng rỡ. Kỳ quái chính là, tia nguyên khí này màu trắng sữa, giống như trở lại thời điểm tinh khiết lúc ban đầu. Làm cho Nhạc Phàm tiếc nuối, chính là linh khiếu trên đỉnh đầu thủy chung vẫn không thấy động tĩnh. Bất quá, Nhạc Phàm cũng biết không thể gấp rút được.
"Ài!"
Bỏ qua sự cảm khái trong lòng, Nhạc Phàm lật tay phải, một mũi tên nhỏ màu tro sáng lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay, phát ra ánh sang màu vàng lợt, vẻ đẹp rực rỡ không dứt.
"Tuyệt Tiễn? Cái tên này cũng không sai!" Nhạc Phàm từ chỗ Quý lão nghe không ít tin đồn về "Tiễn Hồn". Nói về sự thần bí của "Tiễn Hồn", Nhạc Phàm cũng bất đắc dĩ, chính hắn cũng không hiểu hết về sự ảo diệu của nó.
Mặc dù Nhạc Phàm có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, khống chế lực lượng nó, nhưng thủy chung vẫn có một sự ngăn cách, làm hắn muốn tìm hiểu cũng không được.
Nếu là dị thuật sư, "Tiễn Hồn" hẳn là sự thăng hoa của tinh thần lực, nhưng Nhạc Phàm không nguyện ý bắt nó làm linh hồn ấn ký, bởi vì hắn thấy được bản thân và "Tiễn Hồn" có sự liên lạc không bình thường, loại cảm giác này rất thân thiết rất ấm áp.
"Tiễn Hồn" là thủ đoạn công kích bằng tinh thần lực, trừ phi đối phương có tinh thần lực cường đại, nếu không căn bản không cách nào ngăn cản "Tiễn Hồn" xâm nhập vào tâm linh.
Hai lần sử dụng "Tiễn Hồn", Nhạc Phàm phát hiện thấy uy lực của nó mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng, thậm chí có thể điều khiển theo cảm giác của hắn.Loại tình huống này làm cho hắn nhớ tới Thất Tình khí. Bảy đạo nguyên khí cũng có phương thức công kích dựa vào tình cảm, chỉ là nguyên khí là thủ đoạn công kích thực chất, còn "Tiễn Hồn" chỉ có thể vào công kích vào tinh thần.
Trong lòng vừa động, Nhạc Phàm thu hồi "Tiễn Hồn" lại, đưa sáo trúc lên lại bắt đầu thổi, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ chấm dứt khúc nhạc "Bách niên"!
Giai điệu mờ ảo ưu thương quanh quẩn bên tai, làm cho tâm linh rung động, cũng là thuật lại chuyện xa xưa…
Trong tâm trí, một dáng người mảnh khảng mơ hồ dần dần hiện ra, khuôn mặt non nớt, hai mắt linh động, nhưng vẻ mặt rất kiên định…
Nàng thích cười, thích khóc, nhưng nàng lại không thích ồn ào…
Nàng thiện lương, đáng yêu, vì vậy mang đến cho mình rất nhiều sự thương cảm…
Lệ nhiễm trần, hồi thủ viễn, bất tri nhân vị hoàn.
Thương bạch phát, tâm dĩ loạn, diêu vọng kỳ vô ngôn.
Phong vãn sa khởi đại địa mãn, mang mang thiên nhai tư vô duyến.
Vọng nhãn dục xuyên, khước dĩ quá bách niên…
(Lệ tuôn rơi, đầu nhìn lại, ta chẳng còn ai.
Tóc bạc rồi, tâm đã loạn, còn biết nói chi.
Gió mưa bão tố trùm thiên địa.
Mênh mang biển trời vẫn vô duyên.
Háo hức đợi chờ, mà đã quá trăm năm…) - huntercd
Tính mạng chỉ là một khoảng khắc, thời gian mới chính là vĩnh hằng. Nếu thời gian chỉ là một khoảng khắc, vậy lúc này vĩnh hằng chỉ có trong ý nghĩ.
Trong Thức Hải, "Tiễn Hồn" xoay chuyển càng lúc càng nhanh, chẳng biết từ khi nào, chung quanh lưu động một quầng sáng màu cam, đang chìm đắm trong tiếng sáo Nhạc Phàm không phát hiện ra.
Không biết ngày đã qua bao lâu, mây trắng ở chân trời vẫn đang chậm rãi trôi đi, một khắc cũng không dừng lại. Sau khi mây trôi qua thì ánh mặt trời chiếu xuống, từ xa nhìn lại, "Kiếm Ngưng Phong" giống như sinh ra từ mây mù giống như là cảnh ở tiên sơn.
"…" Tiếng sáo dừng lại, Nhạc Phàm từ trong mơ hồ tỉnh lại. Tựa hồ phát hiện ra cái gì, lập tức thu lại tâm thần xem xét trong cơ thể…
"Quả nhiên là có thể!" Nhạc Phàm vừa nhìn lại, phát hiện "Tiễn Hồn" chung quanh lưu động một quầng sáng màu cam, dựa vào Thất Tình khí trước kia, sắc cam chính là đại biểu cho tư niệm. Nói cách khác, Nhạc Phàm dựa vào Thất Tình chi niệm để luyện "Tiễn Hồn", phương pháp này như vậy thực hiện được.
Kỳ thật Thất Tình của con người đại biểu cho tinh thần, bảy loại cảm thụ khác nhau, mà "Tiễn Hồn" cũng là một loại thể hiện tinh thần lực. Nghĩ như vậy, lấy Thất Tình làm phương pháp luyện tiễn cũng là cách khả thi.
Nguyên khí phục hồi từng chút một, hôm nay lại có phương pháp tu luyện mới, Nhạc Phàm phía trước lại mở ra một con đường mới, chỉ có hắn biết, bản thân mình vẫn kiên trì với con đường đó thủy chung chưa từng dao động.
Nghĩ xong liền thực hiện, Nhạc Phàm nhắm hai mắt lại, dùng tâm thần của bản thân liên thông với "Tiễn Hồn", phóng thích tất cả tình cảm trong lòng ra, truyền qua…
Giọng của phụ thân đang trách mắng dạy dỗ…
Vạn tiên sinh thân thiết quan tâm…
Nhã nhi mỉm cười thú vị…
Bao nhiêu cay đắng cùng sầu bi từ trước đến nay, phát triển trong lòng làm mồ hôi tuôn chảy…
Chiến trường vô tình, giết chóc vô cùng, thân hình mệt mỏi không chịu nổi, sự thống khổ cùng tuyệt vọng hay thất vọng, rốt cuộc là ông trời bất nhân, hay lòng người vô chừng…
Thương hải biến tang điền(*), luân hồi không biết bao nhiêu. lịch sử có ghi lại những người hôm nay hay không…
Nhất thời vô số cảm xúc tình sầu trên thế gian diễn ra, vô số đáp án nhưng thủy chung giải không được sự rối loạn trong lòng.
Một giọt nước mắt lăn trên gương mặt, Nhạc Phàm không phải đang khóc. Sự phóng thích tâm tình làm cho hắn chịu rất nhiều cảm xúc.
Hồi ức không phải là mềm yếu, hồi ức không phải là dũng cảm栈ồi ức, nó chỉ là một loại hồi tưởng lại xa xôi mà thôi!
Trong Thức Hải, vô số vầng sáng bảy sắc tinh tế bao quanh "Tiễn Hồn" vào giữa, chậm rãi lưu động, hình thành như tổ kén, "Tiễn Hồn" cũng điên cuồng xoay chuyển, tựa hồ như muốn tránh thoát sự dây dưa tình cảm này.
"Tinh… xùy xùy…"
Vô số thông tin truyền vào "Tiễn Hồn", sinh ra phản ứng kịch liệt làm cho Nhạc Phàm muốn sụp đổ, trong đầu như bị xé rách đau đớn như sắp bị nổ tung.
"Đau! A…" Nhạc Phàm trong tâm gầm nhẹ một tiếng, toàn cơ thể co rút lại. Nếu chỉ là sự đau đớn bình thường, hắn quả quyết sẽ không như thế, chỉ là loại đả kích về mặt tinh thần này làm cho hắn thật khó có thể thừa nhận.
Đau đớn từ sâu trong xương tủy, sự thống khổ như bị xé rách, nhưng Nhạc Phàm vẫn không buông thả. Hắn biết, sự thống khổ này chỉ là cảm giác, không phải trên cơ thể hắn, nếu ngay cả như vậy cũng chịu không được, thì làm sao áp đảo được thất tình. Mặc dù đường còn dài, nhưng Nhạc Phàm vẫn kiên định ngay từ bước đầu tiên…
"Tinh… xùy xùy…"
Thời gian trôi qua hồi lâu, Nhạc Phàm bị đau đớn gặm nhấm đã trở nên chết lặng đi, mà phản ứng của "Tiễn Hồn" dần dần cũng ổn định lại.
Thiên địa vạn vật sanh vu kỳ trung, luân hồi tại minh minh chi ngoại, sanh nhi bột phát, tử nhi u tĩnh(**). Trong lòng ngộ ra là lay động, Nhạc Phàm đột nhiên tỉnh lại, nói không rõ cái loại cảm giác mông lung này, là vô tình hay là thiên đạo…
Cảm giác được quầng sáng bảy sắc thành từng tia rót vào "Tiễn Hồn", Nhạc Phàm tinh thần đại chấn, tập trung xem kỳ biến, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của bản thân, đã quên đi cảm giác đau đớn.
"Tinh… tinh…"
Sau khi "Tiễn Hồn" hấp thu đến một mức độ nhất định, vầng sáng trong Thức Hải cũng dịu xuống, ngưng kết trở thành bảy đạo ánh sáng, tự lưu động quanh "Tiễn Hồn", bảy màu sắc đó như du long, so với trước đây càng tăng thêm vài phần rực rỡ.
Nhạc Phàm nhẹ nhàng mở hai mắt tay phải xuất chiêu, "Tiễn Hồn" xuất hiện trong lòng bàn tay. Chỉ thấy bảy đạo ánh sáng hoa mỹ vờn quanh thân tiển, phát ra ánh sáng thực.
Tay huy động, "Tiễn Hồn" chỉ để lại một đạo tàn ảnh, lúc nó xuất hiện, thì đã xuyên qua một gốc đại thụ cách đó mười trượng…
"Bùng…" đại thụ trong nháy mắt gãy làm hai đoạn, lúc lành lá còn bay loạn, "Tiễn Hồn" đã bay trở về bàn tay của Nhạc Phàm.
Thủ đoạn công kích thật mạnh mẽ, chẳng những có thể biến tinh thần thành lực công kích, còn có thể biến thành thực chất. Mặc dù lực công kích so với tiên thiên cao thủ thì không bằng, nhưng "Tiễn Hồn" tốc độ cực nhanh, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Thủ đoạn công kích quỷ dị như thế, tin tưởng rằng trên giang hồ khó mà tìm ra người thứ hai.
"Chỉ hấp thu một ít tình cảm đã có uy lực như thế, không biết 'Tiễn Hồn' rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật nữa? Hắc…" Nhạc Phàm cười khổ, tay phải vừa lật đã thu hồi " Tiễn Hồn " lại. Khoanh tay trước ngực, hai mắt sân sắc nhìn ra phương xa.
(**)Thương hải biến tang điền: Biển hóa nương dâu – thời gian vô tình trôi qua biển cũng đã hóa nương dâu.
(***)Thiên địa vạn vật sanh vu kỳ trung, luân hồi tại minh minh chi ngoại, sanh nhi bột phát, tử nhi u tĩnh.
(Thiên địa vạn vật sinh tử luân hồi đều có quy luật, sinh thì xảy ra mạnh mẽ, chết thì yên tĩnh)