Ở tại trung ương tập luyện không ngừng, không khí rất nghiêm túc, nét mặt ai cũng lộ ra nét khác thường, vừa không đành lòng, vừa kinh hãi, cũng có sự sợ hãi.
Thủ đoạn của Mẫn Hàn như thế, đích xác là có tác dụng đàn áp mọi người. Bất quá, cứ như vậy nữa, những người chịu phạt, cho dù không chết cũng tàn phế. Quả nhiên thủ đoạn tàn nhẫn.
Ngay lúc này, Nhạc Phàm đứng dậy, không ai là không hướng tầm mắt nhìn lại.
Mẫn Hàn khoát tay, ra hiệu cho những người chấp hình kùi lại, chuyển hướng qua Nhạc Phàm nói: "Ngươi có chuyện muốn nói?"
"Quốc hữu quốc pháp, quân hữu quân quy. Quân luật nói rõ, nếu chưa chính thức là quân nhân, chỉ cần không phạm vào quân cơ, dụng hình không quá hai mươi roi. Mẫn đại nhân cứ tiếp tục như thế, bọn họ không chết cũng tàn phế" Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi, tựa hồ như không một chút quan hệ gì đến mình.
"Ồ… ồ" Lời vừa nói ra, mọi người ồn ào lên.
Mẫn Hàn có tiếng là lòng dạ độc ác, hiện tại đang khí lộn lên đầu, lại muốn trảm mã lập uy (chém lập uy), ngay lúc này lại có người dám nói chặn ngang, không phải là bản thân muốn chết sao?
Người của Hoa Khuê tất cả đều ngạc nhiên, vốn nghĩ rằng hôm nay phải chịu trừng phạt ở chỗ này, nghĩ không ra sẽ có người vì bọn họ mà lên tiếng. Nhất thời cảm động, hàng trăm tư vị xuất hiện trong lòng. Ba huynh đệ nhà họ Vương yếu ớt cười, lại bắt đầu nói những lời vỗ về.
"Xin lỗi, xin lỗi Nhạc Phàm huynh đệ, không liên quan đến chúng ta".
"Thật là số khổ, tự nhiên lại bị treo lên, chết nhanh quá, chúng ta cũng là số khổ, Nhạc Phàm huynh đệ cũng mau chóng có số khổ".
"Không nói lời nào thì sẽ không gặp số khổ".
Mẫn Hàn phảng phất như không nghe thấy, quay về phía Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Ngươi nói không sai, nhưng đừng quên, nơi này là doanh trại của 'Tĩnh Quốc Quân'. Ở nơi đây, hình phạt là do ta quyết định, bọn họ phạm lỗi, ta có quyền xử phạt".
"Hiện tại đã phạt rồi, có đúng là không thể bỏ qua cho bọn họ?"
"Hừ! Không bỏ qua thì sao?"
Dứt lời, Mẫn Hàn rất sắc bén, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Nhạc Phàm, mà người ngày cũng nhìn lại, nửa bước cũng không lùi.
Mọi người nhìn cục diện ở giữa, hai người cứ như vậy mà giằng co, áp lực dần dần khuếch tán ta bốn phía, từ từ tăng cường!
Trong mắt Mẫn Hàn, nhìn không ra nông sâu của Nhạc Phàm, chỉ có thể cảm thấy một loịa khí thế vô hình khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm. Loại cảm giác này, chỉ có khi Mẫn Hàn liền mạng tại sa trường mới gặp phải, khí tức tử vong càng ngày càng nồng đậm.
"Người này không đơn giản!" Mẫn Hàn cả kinh, trong lòng âm thầm cảm thấy sợ hãi: "Chẳng lẻ hắn trước kia cũng là sát tướng?" Vừa suy nghĩ, Mẫn Hàn tay phải không khỏi cầm vào chuôi đao bên hông, nhất thời vững lòng không ít. Chỉ là, cái loại cảm giác sâu sắc về nguy cơ vẫn không giảm đi chút nào.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Một tiếng gắt gỏng vang lên phá tan đi không khí trầm trọng tại đương trường, không người nào là không thở phào một hơi.
"A! Tướng quân đến!"
"Lớn chuyện rồi".
"Đúng vậy đúng vậy, tiểu tử kia sợ là dữ nhiều lành ít rồi".
Bí Hổ dẫn một đội thị vệ đi vào giữa sân, nhưng thấy Nhạc Phàm giằng co cùng với Mẫn Hàn, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc! Lập tức phất tay nói: "Người đâu, đưa bọn họ xuống đi, đưa vào doanh trại rèn luyện… sẵn kêu quân y đắp thuốc cho họ".
"Rõ!"
Binh lính lên tiếng tiến lên, đem huynh đệ nhà họ Vương cùng bọn người Hoa Khuê thả xuống, sau đó đưa đi.
Bí Hổ nhìn thoáng qua Nhạc Phàm, rồi đi tới mặt Mẫn Hàn, vỗ vỗ vai hắn nói: "Mẫn tham tướng, chuyện hôm naytới đây thôi, tin rằng bọn họ sau này không dám làm loạn nữa" Tiếp theo chuyển hướng ra ngoài, nói lớn với mọi người: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Quay về doanh trại, giờ mẹo ngày mai thu trại xuất phát!"
Mẫn Hàn liếc ánh mắt sắc bén nhìn Nhạc Phàm, không nói một lời liền bỏ đi.
Mọi người giải tán, một hồi phong ba đã kết thúc. Khả Nhạc Phàm nhận thấy, phiền toái sau này có thể sẽ không ít.
"Ái ui! Mông của ta".
"Ngày hôm nay thật là đen như mõm chó, thiếu chút nữa là tính mạng của lão tử đã ô hô rồi".
"Số mạng của ta thật khổ!"
"Chúng ta đều là mạng khổ…"
Bên trong doanh trướng, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng kêu ai oán. Thấy Nhạc Phàm quay lại, huynh đệ nhà họ Vương cùng bọn người Hoa Khuê vội vàng cảm tạ. Mấy người này đúng thật là không đánh thì không quen biết, hàn huyên tâm sự rất là hòa thuận vui vẻ, chỉ là tính cách của ba huynh đệ Nhà họ Vương đích xác làm cho người ta chịu không được.
Lệnh cấm ban đêm, ngoại trừ binh lính làm nhiệm vụ, các binh lính khác đều phải đi ngủ, duy có Nhạc Phàm là ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay cầm "Ngư Trường Kiếm" chăm chú nghiêm cứu ảo diệu trong đó.
"Ngư Trường Kiếm" tựa hồ không giống với trước kia, mặc dù vẫn đen đúa như vậy, vẫn bình thường, nhưng thân kiếm lại ẩn hiện một vài hoa văn nhàn nhạt, bên trong lại phát tán ra khí tức cổ xưa! Thăm thẳm bên trong, phảng phất như có một loại liên hệ không thể giải thích được với bản thân. Nhạc Phàm tin tưởng vào nhân quả, "Ngư Trường Kiếm" sẽ không vô duyên vô cớ mà phát sinh biến hóa, trong đó nhất định là có nguyên nhân.
"Ngươi rốt cuộc là có bí mật gì? Thôi đóan làm gì… Sau này sẽ biết thôi" Nghĩ không ra cũng không miễn cưỡng. Thu hồi "Ngư Trường Kiếm", Nhạc Phàm lại bắt đầu tu luyện.
Lần trước kiếp nạn tại Khai Phong, Nhạc Phàm nguyên khí đại thương, cũng may hắn mệnh lớn, chẳng những không có gì đáng ngại, ngược lại còn khiến cho tinh thần lực tăng vọt! "Tiển hồn" càng thêm tôi luyện, hấp thu thất tình lực càng nhiều. Ngay cả "Long cực cửu biến" lâu nay không tiến thêm chút nào cũng xảy ra biến đổi, từ đỏ thẩm tiến hóa thành màu cam, thân thể cứng cáp hơn không cần phải nói nhiều.
Trải qua đêm đó, Nhạc Phàm từ miệng Vân Phương hiểu rõ rất nhiều chuyện kỳ dị trong thiên hạ, đồng thời cũng biết bản thân bị người hạ chú. Cũng may vu thuật cũng phải dùng tinh thần làm đường dẫn, mà tinh thần lực của Nhạc Phàm lại thâm sâu khó lường, sau này chỉ phải cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ xong, Nhạc Phàm thở ra một hơi dài, lại đắm chìm trong tu luyện nguyên khí.
Ánh sao lóng lánh, phảng phất như nói cho mọi người biết sắp phát sinh điều gì đó.
Yêu quái nói ra thì cũng là lời nói vô căn cứ, thần tiên nói như vậy cũng khó mà tin được. Cho tới bây giờ không thafnh quái lực loạn thần, loạn thế cũng khó mà được an hưởng thái bình.
Sao trời vẫn rơi, thiếu đi những ngôi sao lấp lánh.
Đại hung…
"Loạn thạch bình nguyên" chính là đường đi Hà Giang ở phương Bắc, nơi này đường gập ghềnh hiểm trở, có thể nói là đường rất khó đi.
ĐI suốt năm ngày đường, "Tĩnh Quốc quân" mới dừng lại nơi đây nghỉ ngơi. Quân doanh nương theo địa thế yểm hộ, cũng khá an toàn.
Ban đêm…
Nhạc Phàm tập luyện một mình trong doanh trại, trong lòng máy động bất an, tựa hồ có việc gì đó đang âm thầm xảy ra.
"Nơi này là lạ, luôn có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm. Chẳng lẻ…" Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu trên chiến trường của Nhạc Phàm, một loại dự cảm không hay nảy sinh trong lòng Nhạc Phàm.
"Trận pháp!? Hẳn là trận pháp!" Nhạc Phàm tự hỏi tự đáp, lời nói có vẻ chắc chắn. Vội vàng phóng xuất linh thức… sự vật trogn vòng trăm trượng chung quanh đều được phản ánh rõ ràng trong đầu.
Trong quân doanh củi lửa bốc lên, lính gác qua lại, cuộc sống tướng sĩ rất đơn giản, bên trong doanh trướng đang thương nghị quân sự. Bên ngoài quân doanh là rừng cây, sự yên lặng bao trùm, không có gì dị thường.
Quan sát trong chốc lát, Nhạc Phàm không có phát hiện điều gì dị thường, tâm trạng càng thêm bất an. Hắn đương nhiên không cho rằng bản thân gặp ảo giác, thân là một thợ săn ưu tú, nhận thức còn chính xác hơn con mắt nhiều.
Sau một hồi, huynh đệ nhà họ Vương cùng bọn người Hoa Khuê hữu khí vô lực trở lại doanh trướng. Người đổ xuống, như là người chết lăn đùng trên mặt đất, trong miệng không ngừng oán giận.
"Con mẹ nó! Thần xui xẻo đến thật nhanh, thật đáng thương cho cái eo lưng của ta!"
"Đừng nói nữa, ta đá người nay ra ngoài bây giờ".
"Xin lỗi, xin lỗi Nhạc huynh đệ, sớm biết vậy đã không đến đầu quân".
"Thật là số khổ, kiếm cơm ăn cũng cũng khổ vậy sao!"
"Hắc hắc, không có cơm ăn số còn khổ hơn".
"Ta nói Nhạc huynh đệ, ngươi không mệt sao?"
"Biến thái!"
Nghe mấy người này nói nhảm, Nhạc Phàm tâm sự cũng dịu xuống, bất giác buồn cười.
Đã nhiều ngày nay bọn họ đích xác là khổ sở, Mẫn Hàn bởi vì chuyện lần trước, luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ không tha.
Nhạc Phàm nói vậy, cũng là từ "Tử Dịch doanh" còn sống mà đi ra, huống chi là nơi này. Huấn luyện nhiều ngày, Mẫn Hàn ra lệnh không được một chút sơ sót. Huynh đệ nhà họ Vương cùng bọn người Hoa Khuê cũng phải chịu khổ không ít, một chút sơ sót cũng sẽ bị phạt, nếu mấy người này thể chất không tốt, sợ rằng cũng không chịu được cho tới hôm nay. bất quá nói đi cũng nói lại, trải qua mấy ngày huấn luyện, bọn họ tiến bộ không ít, ít nhất đánh nhau so với trước kia lợi hại hơn rất nhiều.
"Nhạc huynh đệ, ngươi sao không nói lời nào vậy?" Hoa Khuê đang tán chuyện, đột nhiên sắc mặt không được tự nhiên. Hắn thấy Nhạc Phàm vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt thâm trầm, biết nhất định có việc phát sinh.
Nghe câu hỏi của Hoa Khuê, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Nhạc Phàm. Mấy ngày ở chung, địa vị Nhạc Phàm trong lòng mọi người tăng cao rất nhiều. Không chỉ bởi vì hắn đã cứu mọi người, mà bởi vì Nhạc Phàm "đánh nhau" lợi hại phi thường, thỉnh thoảng còn chỉ điểm cho bọn họ, mới có sự tiến bộ nhanh như vậy.
Trầm ngâm một hồi, Nhạc Phàm nghiêm túc nói: "Đêm nay vận dụng phương pháp tu dưỡng hít thở… Y phục không nên cởi ra, cũng không nên chợp mắt".
"Phát sinh chuyện gì vậy?"
Mọi người lần đầu tiên thấy vẻ mặt Nhạc Phàm nghiêm túc như thế, biết chuyện này chắc chắn là nghiêm trọng.
"Nghe đi, muốn sống thì hãy nghe theo đi!" Nhạc Phàm vẻ mặt lạnh nhạt lộ ra sát ý nhè nhẹ, trong mắt thoáng hiện hung quang.
Không khí như đông cứng lại, dưới không khí như thế không ai hỏi gì nữa, ngay cả ba huynh đệ nhà họ Vương cũng im lặng đứng lên.
Trong đêm không có tiếng côn trùng kêu, trong doanh trướng im lặng dị thường, chỉ nghe thấy tiếng hít thở… Đột nhiên, Nhạc Phàm hai mắt chợt mở: "Tới rồi!"
"Oành… oành…"
Một tiếng nổ thật lớn làm bừng tỉnh mọi người, người nào cũng đều ý thức được, nguy hiểm đã tới!
…