Ở ngoài Trữ Huyền thành có một nhánh của sông Lưu Thủy chảy qua. Mọi người không nhớ rõ nó có từ bao giờ, nhưng nó đã nuôi sống cả vùng đất và con người nơi đây. Mặc dù lúc này nạn hạn hán đang xảy ra, nó vẫn làm việc đó một cách thầm lặng.
Lưu Thủy thôn là một nơi tọa lạc không xa bờ sông Lưu Thủy. Cả thôn chỉ có mười hộ gia đình, dễ thấy nơi đây rất yên tĩnh. Mặc dù con người ở đây sống rất kham khổ, nhưng họ vẫn vượt qua được, đặc biệt là nạn hạn hán năm nay, nơi này lại an bình hơn những chỗ khác.
Khi sinh Nhạc Phàm ra, mẹ hắn đã qua đời. Người dân trong thôn mê tín nghĩ hắn là kẻ bất tường, nên thường bài xích thậm chí nhục mạ hắn. Bị đối xử tệ hại như vậy, phụ thân Lý Đàm chỉ có thể mang hắn lúc ấy còn nhỏ tuổi ra khỏi làng mà sống trên sườn núi.
Chịu ảnh hưởng của người lớn, bọn nhóc trong thôn cũng bài xích hắn, khi nhục hắn, nhưng sau đó bị Nhạc Phàm giáo huấn hai ba lần, chúng đối xử tốt hơn. Từ đó mỗi khi đối diện với Nhạc Phàm, bọn nhóc này trong lòng đều cảm thấy sợ sệt.
Phía cuối thôn là nơi ở của một đại phu được mọi người gọi là Vạn tiên sinh.
Vạn tiên sinh đã bảy tám mươi tuổi, nguyên trước đây là mệnh quan triều đình, do bị bọn quan lại trong triều bách hại, mất hết người thân trong gia đình, không còn biết đến chỗ nào. Sau khi lưu lạc tứ xứ, năm năm trước ông đã đến Lưu Thủy thôn và ở lại nơi đây. Lúc đó ông đi ngang qua thôn, thấy Lý Đàm bị thiết đầu xà cắn nên đã cứu giúp một mạng. Cha con Lý Đàm vì báo đáp ơn cứu mạng nên dựng một gian nhà cỏ ở cuối làng cho lão tiên sinh, để Nhạc Phàm thường lui đến chăm sóc, và còn nhờ Vạn tiên sinh chỉ giáo học tập.
Khi Vạn tiên sinh ở lại, người trong thôn không muốn thế. Chỉ khi nghe nói Vạn tiên sinh có học, lại còn biết chữa bệnh, họ mới vui mừng tiếp đón, hơn nữa còn tôn kính như một đại gia.
Nên biết là người ở miền quê không tôn kính người có học thức, nhưng nhất định là tôn kính đại phu chữa bệnh. Con người có thể không học thì cũng không sao, nhưng ai cũng có thể mắc bệnh. Do đó, để biểu thị sự tôn kính, mọi người gọi là Vạn tiên sinh, còn tên thật thì không ai biết.
Vương Sung lớn lên tại thôn, bất học vô thuật, chỉ ham đánh nhau, suốt ngày đi cùng với bọn nhóc ham chơi ở trong thành, một thời gian dài không thèm về nhà. Cha mẹ hắn giáo huấn nhiều lần nhưng thật sự không thể làm gì được, cuối cùng cũng không quản hắn nữa.
Mười bốn tuổi Vương Sung đã có một thân hình cường tráng, luôn bắt nạt kẻ khác, danh tiếng ngày càng nổi, trở thành lão đại của bọn trẻ, cũng nổi danh là tiểu hỗn hỗn ở Trữ Huyền thành.
Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Một hôm, Vương Sung đi cùng bốn đứa nhóc về thôn sau khi bắt nạt một đứa bé, chợt gặp Nhạc Phàm đang trên đường đến thăm Vạn tiên sinh. Nếu là lúc bình thường hoặc đối với người khác, Nhạc Phàm đã không để mắt đến. Điều này cũng không ảnh hưởng đến hắn, vì trong lòng hắn chỉ có người thân trong gia đình mới là quan trọng nhất.
Nhưng lần này thì khác, Nhạc Phàm đi qua được vài bước thì chợt nhìn ra xa, đột nhiên phẫn nộ. Bởi vì bị bắt nạt chỉ là một tiểu nữ hài cỡ sáu bảytuổi, hơn nữa tiểu nữ này chính là tôn nữ của Vạn tiên sinh, cũng là bằng hữu duy nhất của hắn. Nhạc Phàm tiến nhanh về phía trước, tiểu nữ hài đích xác là bạn hắn, hắn nhanh chóng chạy ngược lại. Chỉ nghe "bình, bình, bình, bình, bình". Năm tiếng động, năm đứa nhỏ đã nằm dưới đất.
Không để ý đến bọn nhóc, hắn quay về tiểu nữ hài quan tâm hỏi: "Tiểu Nhã, không sao chứ?"
Tiểu nữ hài tên là Vạn Nhã, được Vạn tiên sinh phát hiện khi rửa cây thuốc dưới sông Lưu Thủy. Lúc đó nó đang trôi nổi trên mặt nước, toàn thân ướt đẫm. Sau khi Vạn tiên sinh cứu tỉnh mới phát hiện tiểu nữ này bị câm và còn không nhớ sự gì. Vạn tiên sinh thương cảm, hơn nữa cũng không còn người thân, nên lưu đứa nhỏ lại, nhận nó là tôn nữ và đặt tên là Vạn Nhã. Năm đó Tiểu Nhã được 5 tuổi.
Tiểu Nhã được Nhạc Phàm đỡ đứng dậy, lắc đầu, vì không nói được, đưa tay làm hiệu rằng: "Muội không sao, cho bọn chúng đi đi". Những cử chỉ như vậy chỉ có người thân của Vạn Nhã mới có thể hiểu được.
Nhạc Phàm gật đầu, quay người lại, lạnh lùng nói với năm đứa nhóc đang nằm dưới đất: "Không có lần sau nữa, biến."
Nói tuy không nhiều, nhưng cũng làm năm đứa kia cảm thấy run sợ.
Nhưng Vương Sung là lão đại của bọn chúng không cam tâm khuất phục, nên nhảy dựng lên, chỉ vào Nhạc Phàm quát: "Lý Nhạc Phàm, lão tử tuy không đánh lại ngươi, nhưng ta không sợ ngươi, tiểu gia về thành bái sư học một thời gian, khi lão tử học xong, quay về đánh bại ngươi tuyệt là không có khả năng". Rồi quay qua chỉ Tiểu Nhã mà nói: "Ngươi nghe này "tiểu ách ba" (con nhóc câm), bọn ngươi đợi lão tử đó, lão tử sẽ quay về tính sổ với bọn ngươi. Chúng ta đi, hừ." Nói xong quay người bỏ đi. Bọn nhóc kia thì không dám như thế, chỉ nói vài câu nhẹ nhàng rồi chạy mất.
Mặc dù nghe những lời đó nhưng Nhạc Phàm nghĩ bọn chúng cũng chẳng có ý gì, nên không thèm đáp lại.
Kỳ thật Nhạc Phàm mới chỉ 11 tuổi, nhưng từ nhỏ đã độc lập kiên cường, nên biến hắn trở nên như người lớn. Cách nhìn của hắn cũng khác với mọi người, do đó hắn không xem mình như một đứa nhỏ. Điều này quả thật là bất hạnh.