Hậu viện Tô Kí trà lâu luôn mang vẻ yên bình tĩnh lặng, phảng phất như mọi huyên náo chốn hồng trần đều bị chặn lại ở bên ngoài cánh cửa hậu viện
Nhạc Phàm im lặng nằm trên ghế dài hưởng thụ sự bình yên tĩnh lặng. Nơi này không giống nơi núi rừng, núi rừng yên tĩnh tựa như một bức tranh, còn tại thành trấn huyên náo này sự yên lặng càng thêm vẻ xuất trần, nếu không sao lại có người nói "tiểu ẩn vu lâm, đại ẩn vu thị" (sống ẩn dật chốn núi rừng là chuyện nhỏ, sống ẩn dật trong thành thị mới là chuyện lớn). Cho nên Nhạc Phàm mỗi lần đến đây đều đến tiểu viện để yên lặng nghỉ ngơi một lúc.
"Tiểu Phàm cuối cùng cũng nhớ tới lão đầu tử này, ha ha..." Tô Phóng Hào cười to tiến vào hậu viện.
Nhạc Phàm liền đứng dậy cười nói: "Tô gia gia, thân thể người gần đây vẫn khỏe chứ?"
Tô Phóng Hào cười nói: "Vẫn tốt, thân thể khỏe mạnh, ăn uống nghỉ ngơi, có điều ta hiện tại lại cô độc một mình". Nói rồi liền nhìn Nhạc Phàm, trong mắt có chút tiếu ý.
Nhạc Phàm đón lão nhân ngồi xuống ghế, có chút ngượng ngùng nói: "Con đang tu luyện, cho nên mấy năm không đến thăm, hy vọng Tô gia gia không tức giận. Thấy Tô gia gia tinh thần thân thể đều tốt con cũng yên tâm".
Tô Phóng Hào không hề để ý nói: "Chuyện của con cha con đều nói cho ta biết, nam tử hán dựa vào chính mình, ta đương nhiên không trách con, chỉ là lâu rồi không gặp, cho nên không khỏi có chút nhớ con. Bất quá ta đang mong con đến, thế nào mà con lại hiểu được tâm ý của ta chứ. Ha ha."
Nhạc Phàm cúi người xuống vái, cười nói: "Con và cha con chúc Tô gia gia năm mới, chúc người thân thể mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý!"
Tô Phóng Hào trong lòng rung động, thầm nghĩ: "Thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi ta đều có thể đạt được, nhưng có thể mọi sự đều như ý được sao?" Nâng Nhạc Phàm dậy, lão khẽ thở dài nói: "Tốt! Tốt! Hy vọng có thể giống như TIểu Phàm nói là tốt lắm rồi."
Nhạc Phàm hỏi: "Tô gia gia có tâm sự gì, con có thể giúp người được chứ?"
Tô Phóng Hào mỉm cười nói: "Việc này con không giúp được". Nhưng trong lòng lại nói: "Ít nhất hiện tại con không thể giúp ta."
Nhạc Phàm biết Tô gia gia không muốn làm phiền mình, cho nên kiên định nói: "Tô gia gia, nếu có một ngày nào đó con thật sự có thể giúp được người, người nhất định phải cho con biết."
Tô Phóng Hào rùng mình, lập tức cười to nói: "Tốt, tốt! Nhất định ta sẽ cho con biết, ha ha!" Rồi lão tiếp tục hỏi: "Được rồi, con hiện tại tu luyện thế nào rồi?"
Nhạc Phàm nói: "Ba năm khổ tu đã giúp con có những bước tiến rất lớn, chỉ là gần đây dù có tu luyện thế nào đi nữa, tiến triển lại trở nên rất chậm……"
Sao đó, Nhạc Phàm đều nói rõ các tình huống tu luyện trong ba năm nay cho Tô Phóng Hào biết. nhưng việc tu luyện thất tình chi khí lại tuyệt không nhắc đến, thứ nhất là vì chính mình cũng không thể lí giải được tình huống của bản thân, thứ hai là hắn cũng đã đáp ứng với phụ thân cùng Vạn tiên sinh là không được nói chuyện này trước mặt người khác..
Nghe Nhạc Phàm kể lại quá trình tu luyện, Tô Phóng Hào trong lòng bội phục không thôi, tuy Nhạc Phàm nói vô cùng đơn giản, nhưng trong ba năm khổ tu nếu không phải là đại trí đại dũng, tuyệt đối không thể thành công, trong lòng thở dài nói: "Đúng là một đứa trẻ kiên cường mà!"
Nói chuyện phiếm một hồi về gia đình, Tô Phóng Hào giữ Nhạc Phàm lưu lại để dùng bữa cơm tối của năm mới với mình, Nhạc Phàm không cách nào từ chối được đành phải ở lại.
Các món ăn trong bữa cơm đối với Nhạc Phàm mà nói đích thực vô cùng cao quý ,lại là những món ăn rất ngon, khiến hắn ăn xong vẫn còn dư vị một hồi lâu.
Linh Lung Các nằm ở phía đông vốn là nơi náo nhiệt nhất của Trữ Huyền thành, xung quanh đều là thanh lâu nổi tiếng khắp cả nước. Bởi vì ở đây có cô nương xinh đẹp phi thường, lại có một nhạc phường chơi rất hay. Nhưng nổi danh nhất phải nói đến một tài nữ đẹp tựa thiên tiên, lại vô cùng tài ba - Đỗ Nguyệt Thanh.
Nàng vốn là thiên kim tiểu thư, xuất thân trong gia đình quan gia, nhưng vì phụ thân bị hãm hại, bị giam vào ngục, nhà cửa cũng bị tịch thu. Nàng cũng như mẫu thân bị đuổi ra khỏi nhà, những kẻ thân thích trước đó thấy họ thì đều tránh mặt, khiến cho hai người không chốn dung thân.
Sau nhiều lần thân bị hàm oan, mẫu thân nàng mắc bệnh mà qua đời, nàng cũng bị phán là "tội nhân". "Tội nhân" bình thường đều là những người phạm phải một trong mười tội ác không thể tha thứ, liên lụy đến cha mẹ hoặc con cái của mình bị giáng xuống làm tiện dân, không thể đi làm việc bình thường, không thể làm quan, buôn bán, không có tiếng nói, chỉ có thể làm những việc thấp hèn nhất mà thôi.
Sau khi Đỗ Nguyệt Thanh bị phán là ''tội nhân'', nàng lưu lạc trong chốn phong trần, sau đó lạc tới Linh Lung Các. Vì nàng xuất thân từ chốn danh môn, cầm kì thư họa đều tinh thông, do đó nhanh chóng trở thành một trong những người nổi tiếng nhất thành, được gọi là "tài nữ Nguyệt Thanh". Nhưng vì nàng thân là "tội nhân", cho nên tuy có rất nhiều yêu mến hâm mộ nàng, nhưng muốn đưa nàng rời khỏi thanh lâu thì không thể.
Hôm nay ở Linh Lung Các xuất hiện một nhân vật quan trọng phi thường, ngoại trừ lão bản ở đây, không ai biết được thân phận của hắn. Bất quá ai tinh mắt cũng có thể nhanh chóng hiểu được, có thể khiến lão bản tự mình phải ra mặt, cả Đỗ Nguyệt Thanh cô nương tự thân phải bồi tiếp, chắc chắn đây phải là nhân vật lớn có quyền có thế.
Hậu viện của Linh Lung Các được trang trí rất thanh nhã, hòn giả sơn nước chảy nhẹ nhàng tinh tế, ngồi trong sân viện là hai nam tử đang im lặng nghe nữ tử gảy đàn......
"Hay! Thanh nhã vang vọng, nhạc điệu xuất trần thoát tục, ý cảnh vượt xa hồng trần, Nguyệt Thanh cô nương quả là đẳng cấp phi thường mà". Sau khi khúc nhạc kết thúc, lam y nam tử vỗ tay tán dương.
"Đúng, tiếng đàn của Nguyệt Thanh cô nương thật sự là văng vẳng bên tai ba ngày không dứt". Bạch y nam tử cũng ca ngợi.
Đỗ Nguyệt Thanh khiêm tốn đứng dậy nói: "Vương công tử, Triệu công tử quá khen, hai vị công tử hiểu được tiếng đàn của Nguyệt Thanh, đã là vinh hạnh của Nguyệt Thanh rồi."
Lam y nam tử giơ tay lớn tiếng lớn nói: "Vương Tống ta cũng đã gặp qua không ít người, nếu không vừa tai ta cũng chẳng thèm để ý, lại càng không bao giờ khen ngợi". Nói xong trên mặt phảng phất vẻ kiêu ngạo. Vương Tống khuôn mặt như ngọc, nhưng giữa hai hàng lông mi có một cỗ anh khí, một thân lam y nhìn qua thần thái bay bổng, tiêu sái bất phàm.
"Phải đó, phải đó, Triệu Thiên Hoa ta những lời nói ra đều là sự thật." Nguyên lai vị Triệu công tử này đúng là nhị công tử của Giang Nam đệ nhất phú gia Triệu gia Triệu Thiên Hoa.
Đỗ Nguyệt Thanh nhìn hai người cười nói: "Vậy Nguyệt Thanh cảm tạ nhị vị công tử đã tán thưởng".
Nụ cười của Đỗ Nguyệt Thanh khiến cho hai vị công tử trong lòng trở nên mềm yếu, đứng đó ngây người ra.
Vương Tống tự biết mình đã thất thố, lập tức tỉnh lại, vẻ mặt thành khẩn nói: "Hồng trần thanh nhã bách vị hoa, bách hoa hương quá độc nhất lan. Nguyệt Thanh cô nương thật đúng là xuất trần tiên tử".
Triệu Thiên Hoa bên cạnh liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Nguyệt Thanh cô nương đúng là tiên tử."
Đỗ Thiên Thanh cười nhẹ nói: "Nhị vị công tử quá khen rồi."
Vương Tống đứng dậy nói: "Tại hạ có chút chuyện quan trọng, sau này sẽ tới đây bái phỏng Nguyệt Thanh cô nương."
Đỗ Thiên Thanh nói: "Công tử đã có chuyện, Thiên Thanh cũng không tiện giữ công tử được. Nếu lần sau Vương công tử tới, Đỗ Nguyệt Thanh sẽ đàn một khúc nhạc khác tặng người."
"Tốt, lần sau ta nhất định sẽ lại tới làm phiền Nguyệt Thanh cô nương. Cáo từ!" Sau khi chào tạm biệt hắn liền chuyển thân rời khỏi.
Triệu Thiên Hoa thấy Vương Tống đã bỏ đi, bất đắc dĩ cũng đứng dậy nói với Đỗ Nguyệt Thanh: "Ta cũng sẽ thường xuyên đến thăm Nguyệt Thanh cô nương. Cáo từ!" Nói xong hắn cũng bỏ đi.
Đợi hai người đã rời khỏi, đằng sau Đỗ Thiên Thanh bỗng xuất hiện một nha hoàn cười nói: "Tiểu thư, em thấy Vương công tử kia cũng tốt lắm, đối với tiểu thư cũng có ý tứ. Ha ha! Bất quá Triệu công tử trông thấy ghét, giọng nói ẻo lả yếu ớt khiến em lông tóc dựng đứng cả lên, mặt lại trát phấn khiến người khác cảm thấy thật ghê tởm. Hừ!"
Đỗ Nguyệt Thanh cốc nhẹ lên đầu ả nha hoàn nói: "Nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bên ngoài, vị Vương công tử kia trông cũng không đơn giản như vẻ bên ngoài đâu". Tiếp đó nàng kêu nha hoàn mang cây đàn rời khỏi.
Bên trong Trữ Huyền thành, nếu nói về món ăn ngon, trừ khu phía đông ra thì căn bản không có nơi nào đáng được nhắc tới, cho nên lúc rời khỏi trà lâu, Nhạc Phàm liền nhanh chóng đi đến phía đông.
Khu này rộng rãi vô cùng, hai bên đường là vô số các cao lâu chen chúc, con đường cái so với bình thường thì lại càng náo nhiệt ồn ào, những tràng pháo nổ đì đùng cùng với khói bốc lên tràn ngập trong không khí, đi đến đâu cũng thấy treo các câu đối đầy màu sắc, phản ánh chân thực cuộc sống trong những ngày đầu năm mới. Bất quá náo nhiệt nhất có lẽ phải nói đến con phố tập trung những người biểu diễn mãi võ, có biểu diễn múa đao, có cử trọng, có giữ thăng bằng trên cột gỗ, có thổ hỏa (phun lửa),có biến kiểm (đổi mặt) , dùng đầu đập gạch lớn thật là giỏi giang xuất sắc,khiến người đứng xem chật ních tới nửa khu phố.
Nhạc Phàm nhìn nhìn những trò tạp kĩ này, đột nhiên sửng sốt một chút, thầm nghĩ: "Ta cũng chỉ mới hơn mười tuổi, thế nào ta lại không có nổi một chút hứng thú chứ. Xem ra được cái này mất cái kia vậy!" Hắn lắc đầu cười khổ đoạn ung dung đi tới chỗ bán kẹo quế hoa.
"Đại thúc cho cháu ba xâu kẹo quế hoa."
Thấy có khách tới, vị đại thúc tinh thần vui vẻ, cao hứng nói: "Tốt lắm, tiểu huynh đệ quả có nhãn quang, ta bán kẹo quế hoa ngon nhất khu này. Hôm nay là mồng một tết, nên đại thúc ta tặng cháu một xâu." Vừa nhìn đã biết đây là một người hết sức nhiệt tình.
Nhạc Phàm cười cười nói: "Không cần đâu ạ, ba xâu là đủ rồi, hôm nay mồng một tết, chúc đại thúc sinh ý hưng long (buôn bán thuận lợi)."
Vị đại thúc này liền sửng sốt, liền chăm chú nhìn vị tiểu huynh đệ. Nhạc Phàm trên thân người mặc chiếc áo vá, quanh người khoác một tấm da thú,vừa nhìn đã nhận ra đây đúng là một thợ săn. Sau ba năm tu luyện, hắn sớm đã không còn đen đủi như trước kia, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, khuôn mặt sáng sủa lộ ra ngoài vẻ tinh tế và đặc biệt biệt kiên nghị, mái tóc bạc trắng tuy bị che giấu bởi chiếc mũ lớn, nhưng có thể dễ dàng trông thấy, phối hợp với hai gò má đầy đăn lại có vẻ bị bệnh.
"Tiểu …… tiểu huynh đệ, tóc của cậu...'' Vị đại thúc trong lòng giật mình, nói chuyện cũng không được lưu loát như lúc trước nữa.
Nhạc Phàm cũng không hề để ý, mỉm cười nói: "Bị mắc bệnh ấy mà."
Vị đại thúc này cũng muốn hỏi thêm, nhưng bị cắt đứt bởi khung cảnh ồn ào náo nhiệt xung quanh .
Thấy mọi người càng lúc càng kéo tới đông đúc vây quanh một chỗ, Nhạc Phàm cũng nhịn không được phải nhìn lại. Tuy phía trước dòng người đông đúc đang chụm lại, nhưng tinh thần lực của Nhạc Phàm thần kỳ phi thường, chỉ hơi nhìn qua một chút tự nhiên đã biết tình huống xảy ra ở phía trước. Một nữ nhân đang bị ba nam nhân tóm lấy, bên cạnh có một người trung niên ngồi dưới đất, không ngừng ho khan, nhưng không có người nào dám đứng ra giúp đỡ, ngược lại ở còn chỉ chỉ trỏ trỏ nói điều gì đó.
Trông thấy tình hình như vậy, Nhạc Phàm nhịn không được nhíu hai hàng lông mày, nhưng trên hết bản thân không phải là anh hùng, không thể quản được chuyện này. Cho nên sau khi nhận lấy mấy xâu quế hoa, hắn trả tiền xong liền nghĩ tới việc rời khỏi. Nhưng hắn đột nhiên cảm giác được, người trung niên đang ngồi trên mặt đất kia trong nội thể sinh mệnh lực hùng hậu phi thường, nhưng nhìn vẻ bên ngoài của hắn rất hư nhược. Vậy chỉ có một khả năng, hắn đích thị là đang ngụy trang, hơn nữa công phu của hắn cao cường. Vì sao mà phải ngụy trang như vậy chứ?
Tò mò, Nhạc Phàm liền đi tới chỗ đám người đang tụ tập. Bởi vì thân thể hắn vô cùng cường tráng lại thêm thân thủ nhanh nhẹn, tự nhiên rất dễ dàng len vào bên trong. Hắn quay sang người đứng bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
''Ô! Ài~~" người bên cạnh thở dài, đoạn lắc đầu nói: 'Không phải là Thái đại thiếu gia đang làm nhục ngoại nhân hay sao".
Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi: "Thái đại thiếu gia là ai?"
Người đứng bên cạnh thấy Nhạc Phàm trên người mặc quần áo thợ săn, chỉ giật mình nói: "Tiểu huynh đệ rất ít khi ra khỏi nhà phải không?" Mặc dù là nghi ngờ, nhưng trong ngữ khí đã lộ vẻ khẳng định.
"Dạ" Nhạc Phàm gật đầu đáp.
Người nọ liền nói: "Điều này cũng khó trách... Vị Thái công tử này là con trai của người giàu có ở Trữ Huyền thành Thái lão gia, nghe nói mẫu thân hắn là nữ nhi của Lưỡng Nghiễm Tổng đốc Lạc đại nhân. Bình thường hắn rất kiêu ngạo thường xuyên khi phụ người ngoài, nhưng chuyện của hắn không ai dám quản. Mà có vẻ hai vị nữ nhân này từ nơi khác đến, đến đây chỉ để biểu diễn mãi võ, kết quả là đắc tội với vị Thái đại thiếu gia này, kết quả là nảy sinh tranh chấp."
"Xem ra lòng người thật lạnh lùng!" Nhạc Phàm giờ mới hiểu được vì sao những người này bàn tán xôn xao mà không ai dám đứng ra giúp đỡ, nguyên lai là vì sợ hãi. Trong lòng cảm thấy thấu hiểu, đương nhiên hắn biết vị Thái đại thiếu gia này ỷ thế mà hiếp người.