Thương Thiên

Chương 306: Người kỳ quái




Những ngày này, Phủ Chương Đức bởi vì đám người Nhạc Phàm nên có vẻ náo nhiệt lạ thường. Chuyện Hồng Vũ hội bị người phá bàn tán từ đường cái cho đến hẻm nhỏ. Trước kia trên đường cái vắng hoe, bây giờ thỉnh thoảng đã có người cao giọng ồn ào. Cuộc sống nơi này, tựa hồ trong một đêm đã biến thành có sức sống hơn, trở nên không vô vị giống như trước đây.
Mà Hồng Vũ hội bị Nhạc Phàm đại náo, nhận đả kích lớn, không dám có động tĩnh khác thường. May mà Tiểu Minh Hữu đã trở về, mới tính là việc này tạm thời bỏ qua, nếu không thật không biết như thế nào mới xong việc.
Gặp rắc rối như thế, người của Hồng Vũ hội thay đổi tác phong trước kia, trở nên lặnh lẽ dị thường. Ngay cả việc bố thí cũng không hề phất cờ gióng trống, nếu là người khác không biết nội tình, thì sẽ cho rằng Hồng Vũ hội chính là một đại thiện đường thích giúp đỡ người khác!
Bờ sông ngoài thành, trước một mộ phần không có mộ bia, Tiểu Minh Hữu quỳ trên mặt đất, trong mắt thê lương, thần sắc buồn bã! Gió nhẹ từ từ thổi qua gương mặt, một giọt nước mắt trong suốt lóe sáng lên rơi xuống, phảng phất thông báo tính mạng vẫn phải tiếp tục.
Nhạc Phàm và Khấu Phỉ ngồi ở một bên, thấy Tiểu Minh Hữu khổ sở như thế, trong lòng không khỏi sinh ra sự buồn bã, cảm thán cho sinh mạng! Ngôi mộ mới này chính là lập ra ba ngày trước, nằm ở bên trong chính là bà lão ngày đó được Tiểu Minh Hữu nhường cháo.
Từ khi thôn bị hủy, thân nhân bị giết, Tiểu Minh Hữu phiêu bạc lưu lãng khắp nơi, mặc dù hắn bên ngoài rất kiên cường, nhưng thật ra trong lòng luôn khát vọng có trưởng bối quan tâm đến mình. Lúc nầy đây, Tiểu Minh Hữu chỉ gặp bà lão đó trong phút chốc, nhưng trong ý thức đã xem bà là trưởng bối của mình. Hôm nay, cảm thấy lại một trưởng bối rời đi, bản hắn sao không thương tâm.
Trầm mặc hồi lâu, Khấu Phỉ cảm thấy áp lực rất nặng, vì vậy bản thân rời đi, chạy đến khu rừng cách đó không xa, trong rừng lập tức rút ra đại đao, phát tiết tâm tình trầm trọng của bản thân. So ra, Nhạc Phàm có vẻ lịch sự hơn rất nhiều, hắn khéo léo lấy ra sáo trúc khe khẽ thổi, ấp ủ lại quá khứ.
Tiếng sáo du dương uyển chuyển, thuật lại sự đau thương và ưu sầu… Giống như giai điệu của tự nhiên bao phủ lấy sự mất mát trong tâm linh… Thân thể run nhè nhẹ, Tiểu Minh Hữu quay đầu, thấy trong mắt Nhạc Phàm đầy sự ưu thương, cảm thấy một loại đau xót không nói nên lời!
Lau đi nước mắt, hắn rốt cục đã làm dịu được tâm tình của mình. Chỉ thổi nửa khúc rồi dừng lại, khuôn mặt Nhạc Phàm bình tĩnh. Mặc dù chỉ là nửa khúc, nhưng có thể trấn an sự ưu thương trong lòng mình. Mà mỗi lần tâm tình kích động đều có thể rèn luyện tâm thần của bản thân, cảm thấy tâm linh cũng thăng hoa! Cái loại cảm giác tuyệt vời này, người ngoài rất khó có thể lĩnh hội.
Một hồi lâu sau, Khấu Phỉ tinh thần minh mẫn lại từ trong rừng trở về, lại tỏ vẻ không muốn nói chuyện! Ngay lúc này, trong rừng truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt ba người nương theo tiếng động nhìn lại…
"Ha ha…"
Trong tiếng cười lớn, một gã nam tử áo trắng từ trong chỗ tối đi ra, đi thẳng tới Nhạc Phàm. Nhìn thấy cố nhân đến, Nhạc Phàm không khỏi lộ vẻ tươi cười, lập tức nhíu mày, mặt mày lại tối sầm lại!
"Chiến cuồng, tiểu tử này thật sự là nhỏ nhen, địa bàn của ta cũng làm cho mất hứng? Bộ dạng xấu xí như vậy ai mà dám xem…"
Có thể gọi Nhạc Phàm là Chiến cuồng không kiêng kỵ, người này không phải Đông Vũ thì là ai.
"Thiết Huyết, đồ khốn ngươi… Ngươi cũng biết ta quan tâm cái gì!"
Nhạc Phàm tiến lên ôm chặt lấy Đông Vũ, sau đó một quyền nhằm trên mặt đối phương.
"Bùng…" Đông Vũ không có né tránh, chịu một quyền của đối phương.
"Ồ! Đây là cái gì vậy?" Thấy lễ gặp mặt quái đản như thế, Khấu Phỉ và Tiểu Minh Hữu lần đầu tiên thấy được, sửng sờ ở một bên không biết nói cái gì.
Xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, Đông Vũ không giận ngược lại còn cười nói: "Việc của ngươi ta tự nhiên biết, nếu không ta cũng sẽ không tự mình đến đây một chuyến, bằng không, ngươi lại cho là lão Đại ta chỉ biết cả ngày chỉ lo ăn no không biết chuyện gì, rất nhàn nhã phải không? Ài! Đã biết tiểu tử ngươi sẽ không nương tay, nghĩ không ra ngươi lại xuống tay con mẹ nó mạnh như vậy, một chút cũng không nể mặt ta. May là kẻ dưới tay ta không phát hiện, nếu không còn có mặt mũi gì mà giáo huấn bọn chúng… Hắc hắc... Lâu như vậy không gặp mặt, ta có rất nhiều điều muốn nghe ngươi nói. Đi! Chúng ta ra đây chuyện trò"
Thấy Nhạc Phàm gật đầu, Đông Vũ lúc này mới quay về phía Khấu Phỉ chắp tay thi lễ nói: "Tiền bối, tại hạ là Thiết Huyết Huynh đệ hội , ngày ấy thuộc hạ có chỗ mạo phạm mong rằng tiền bối đừng trách, về phần người phạm sai lầm ta sẽ dùng Bang quy xử trí, tin tưởng rằng Huynh đệ hội sau này không ai dám bất kính với tiền bối… Ta với huynh đệ nhiều ngày không gặp, lập tức sẽ chấn chỉnh lại, có chỗ chậm trễ xin tiền bối thứ lỗi"
"Hắc hắc… tiểu tử này cũng không tệ lắm, nhìn qua rất hợp mắt lão phu" Khấu Phỉ cười quái dị hai tiếng, phất tay nói: "Đi thôi đi thôi, chuyện của các đứa nhỏ này, lão nhân ta cũng không phù hợp hợp" "Cảm ơn tiền bối!" Đông Vũ lại chắp tay, cùng với Nhạc Phàm sóng vai rời đi.
"Rõ ràng là đứng ở trước mặt ta, sao ta lại cảm giác không được khí tức của hắn? Chẳng lẻ hắn đã vượt qua đao đạo của ta? Hắn mới chừng đó tuổi! Chẳng lẻ hắn vốn không phải là người trong giang hồ… Thiết Huyết này thật sự là không đơn giản, bản thân lão phu đấu với hắn sợ rằng cũng không có bao nhiêu phần thắng! Hầy… thật sự là ta đã già rồi. gì rồi!" Đợi hai người rời đi, Khấu Phỉ mới thì thầm tự nói, không khỏi phát ra sự cảm khái, phảng phất như đã già đi rất nhiều!
Tiểu Minh Hữu ở một bên cam thấy rất khó hiểu, nó cho rằng mọi người trên thế giới này, rất là phức tạp khó hiểu.
"Đồ nhi ngoạn, ở đây ngột ngạt quá, ta vào trong rừng tản bộ, ngươi đợi ở đây, nếu có việc gì thì kêu lớn một tiếng, ta sẽ trở lại ngay".
"Ừm" Tiểu Minh Hữu nhu thuận gật đầu, nhìn Khấu Phỉ bỏ đi, chỉ lưu lại bóng lưng buồn bã, còn lại một mình yên lặng quỳ gối trước mộ phần.
Bầu trời vô hạn, mây trắng trôi qua, trên mặt đất một người một mộ có vẻ rất cô độc tịch liêu! Một trận gió mát thổi qua mặt, Tiểu Minh Hữu thấy ánh sáng bên cạnh đột nhiên lờ mờ, không khỏi đưa mắt nhìn lại, đúng là có một người đột nhiên xuất hiện, cùng với mình quỳ trước mộ phần. "A! Ngươi, ngươi, là ai?" Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, cho dù là ai cũng cảm thấy khẩn trương. Bất quá Tiểu Minh Hữu trong lòng cảm thấy tò mò hơn là e ngại, trợn to con mắt tò mò nhìn về phía người bên cạnh.
Người này mặc áo bào xanh, tuổi không phải là quá lớn, nhìn qua chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, là một tráng niên. Khuôn mặt tuấn tú không hiện nét âm nhu, hai mắt lóe lên sáng ngời, lông mi lộ ra nét chánh khí lẫm lẫm, cả người phát tán ra khí tức tự nhiên, điềm tĩnh. Chỉ là, đều che dấu không được sự buồn bã trong lòng hắn.
"Bà bà cũng là người thân của ngươi sao?" Tiểu Minh Hữu hai mắt như sao nhìn thẳng vào đối phương, Ánh mắt không có tạp niệm.
Người nọ do dự trong chốc lát, cuối cùng gật đầu. Tiểu Minh Hữu có chút kỳ quái, nói tiếp: "Vậy ngươi là con của bà bà sao?" Thân thể run lên, quái nhân nọ lại do dự trong chốc lát, cuối cùng nắm chặt hai nắm đấm, cúi đầu nói: "Ta, ta không xứng là con của người" Thanh âm u oán thẩm thấu tận tâm linh, cho dù là ai cũng hiêể được là hắn đang tự trách mình!
Tiểu Minh Hữu con ngươi xoay chuyển, |từ trên cổ gở xuống một sợi dây chuyền, thấp giọng nói: "Đại thúc, đây là vật mà bà bà lưu lại, bà bà nói rất muốn gặp lại thúc, một mực chờ thúc trở về" Nói xong, Tiểu Minh Hữu đưa dây chuyền trong tay cho đối phương.
Quái nhân nọ đôi mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền, yên lặng không nói "Đại thúc! đại thúc…" Tiểu Minh Hữu lay tỉnh quái nhân, người vừa tiếp nhận dây chuyền vừa run run nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, mẹ…"
Qua một hồi, quái nhân nọ lau nước mắt nói: "Đứa nhỏ, chuyện của mẹ ta ta đã biết, cảm ơn người đã là làm bạn với mẹ ta. Cám ơn!" "Bà bà là người tốt, đại thúc không nên thương tâm" Tiểu Minh Hữu lắc đầu, an ủi người khác trong khi nước mắt của mình lại bất giác tuôn rơi.
"Đứa nhỏ, ngươi tên là gì?" "Gia gia nói ta tên là Thích Minh Hữu, chúng ta là hậu nhân của Thích Kế Quang Tướng quân"
"Hậu nhân Thích đại soái! Ha ha… Đúng rồi, đúng rồi…" Quái nhân nọ sắc mặt đột chuyển, thay đổi thành khuôn mặt tươi cười nói: "Ta gọi là Phong Viêm, Phong trong phong thủy, Viêm trong liệt hỏa chói chan. Minh Hữu nói đúng, ta không nên thương tâm, mẹ ta cũng không hy vọng chứng kiến bộ dáng này của ta, ta hẳn là phải sống cho tốt, để cho người biết ta sống tốt, để cho người an tâm mà rời đi"
Tựa hồ đã bị lây của đối phương, Tiểu Minh Hữu cũng lộ ra nét tươi cười. "Phong Viêm đại thúc…"
"Cái gì!? Đại thúc? Cái gì đại thúc? Ta già đến vậy sao?"
"Không gọi người là đại thúc thì gọi là gì? Gọi là gia gia sao? Nhưng gia gia cũng rất già, có râu dài, giống như sư phụ ta vậy"
"Sặc!" Phong Viêm muốn sặc, thiếu chút nữa té ra đất: "Cái, cái gì!!! Gia gia! Ngươi, tiểu tử thúi này! Lại đi so ta với lão nhân? Tức chết ta mất! Phì… Ài… Quên đi, tiểu hài tử người không cần gọi cái gì cho trang trọng, ngươi cứ gọi ta là Phong Viêm đại ca là tốt rồi"
"Nhưng…" Tiểu Minh Hữu vốn muốn nói cái gì nữa, nhưng dưới ánh mắt của Phong Viêm thì lại thôi: "Phong Viêm đại, đại ca… Người đi đâu vậy, sao lại đi tới hai mươi năm"
"Ồ!" Phong Viêm thận trọng nói: "Ta, ta đi một nơi rất xa, nơi đó rất đặc biệt, cho nên bây giờ mới vừa về… Đáng tiếc, tất cả đều đã chậm, quá chậm!"
Tiểu Minh Hữu cũng không có nhiều tâm tư, chỉ là gật đầu hiểu chuyện.
"Lâu rồi cũng không có cảm thấy bình lặng như vậy" Phong Viêm hít mạnh một hơi, tựa hồ rất là hưởng thụ.
Hắn không muốn mình dây dưa nhiều đến chuyện này, vì vậy nói tránh đi: "Minh Hữ, hai người vừa rồi là sư phụ và đại ca của ngươi? Ta thấy, bọn họ đều rất tốt đối với ngươi. Nhất là đại ca ngươi…"
Tiểu Minh Hữu ngẩn người nói: "Ca ca tóc bạc?"
"Tóc bạc? Tóc hắn vẫn đen mà!" Phong Viêm hiếu kỳ nói.
"Ca ca trước kia tóc bạc, sau lại không biết vì sao đen trở lại" Tiểu Minh Hữu đối với Nhạc Phàm rất quan tâm, nhưng chưa từng nghe hắn nói về việc này, cũng không hỏi hắn.
"Thiếu niên tóc bạc! Hắc hắc, xem ra người này có rất nhiều chuyện cũ. Sau này có cơ hội, có thể giao lưu với hắn cxung không tệ" Nghĩ xong, Phong Viêm mới nói: "Vừa rồi ngươi u buồn kết đọng, nếu không có vị tiểu huynh đệ vừa rồi dùng tiếng sao dẫn lối, để cho ngươi phát tiết hết nỗi buồn trong lòng, ngươi sợ rằng sẽ bị bệnh nặng khôngít, nói không chừng còn có thể triệt được bệnh căn. Hắc hắc…"
Nghe đối phương nói, Tiểu Minh Hữu thầm cảm kích Nhạc Phàm, trong lòng còn chút ngăn trở cũng tiêu tán đi. "Tiếng sáo của đại ca ngươi mặc dù thổi không phải là hay, nhưng lại có thể đánh động tâm tình của người khác, rất lợi hại!"
Phong Viêm cười cười, có chút nghi hoặc nói: "Chỉ bất quá, đại ca ngươi tại sao chỉ thổi nửa khúc là ngừng? Chẳng lẻ không biết thổi? Hắc! Hắn thật sự là quái nhân" Quái nhân! Tiểu Minh Hữu đôi mặt trợn tròn nhìn Phong Viêm, ý tứ muốn nói: "Ta thấy ngươi mới là quái nhân!"
Nhạc Phàm, Đông Vũ nhàn nhã đi dạo trong rừng, vẻ mặt rất là thư thái, phảng phất như là vì thích tản bộ mà đến.
Hai người đều có tâm sự, nhưng cũng hiểu rất rõ đối phương, bởi vậy ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước, cứ im lặng như vậy mà đi tới. Bọn họ là bằng hữu là huynh đệ, bọn họ đều là người cùng nhau từ trong núi thây biển máu đi ra, bọn họ đều có nguyên tắc và niềm tin của bản thân, trên rất nhiều phương diện, hai người đều có những trải nghiệm kinh người.
Vào lúc này, Đông Vũ ở trên người Nhạc Phàm tựa hồ thấy được bản thân mình. Mà Nhạc Phàm cho tới bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ đối phương. Đi một hồi, Đông Vũ dừng bước, tâm tình hòa hoãn cười cười: "Huynh đệ, ngươi vẫn là bộ dáng già nua đó, một chút cũng không thay đổi. Nếu ta không nói lời nào, ngươi cũng không nói như vậy?"
"Ta vẫn như vậy" Nhạc Phàm mặt hướng về Đông Vũ, nhìn thật sâu vào đối phương nói: "Ngươi, thay đổi rất nhiều".
Đông Vũ trong lòng chấn động, sắc mặt không thay đổi nói: "Không biết ngươi xem ta như thế nào?"
"Trước kia ngươi là một thanh bảo kiếm sắc bén, bây giờ ngươi như là một thanh thần binh thu vào trong".
Dừng một chút, Nhạc Phàm tiếp tục nói: "Trong lòng ta, Thiết Huyết vẫn là Thiết Huyết, Đông Vũ vẫn là Đông Vũ".
Hai lời tổng kết lại! Đông Vũ cảm thấy bản thân rất may mắn, có thể có bằng hữu như Lý Nhạc Phàm, huynh đệ, không có ai sẽ không cảm thấy may mắn.
Nói chuyện với hắn, ngươi vĩnh viễn không cần dấu diếm, bởi vì hắn là một người như thế… ngay thẳng, thẳng thắn! "Kỳ thật, chúng ta chưa từng thay đổi…"
Suy nghĩ xong, ánh mắt Đông Vũ ngưng lại, nhìn về phía Nhạc Phàm nói: "Ta hôm nay đột nhiên rất muốn đánh nhau" " Ta cũng vậy!" Hai người nhìn nhau cười.
"Đến đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.