Thương Thiên

Chương 320: Đại tàng phật thủ ấn




Ngoài Đạt Ma động , đao phong phá không, phát ra tiếng vù vù.
Khấu Phỉ dốc lòng dạy Tiểu Minh Hữu, một bộ "Cơ bản đao pháp" diễn luyện hoàn tất, hai người ngồi đối diện nhau.
Ở một bên, Tiểu Hỏa nằm lười nhác trên một tảng đá, bộ dáng buồn ngủ không muốn tỉnh, chỉ là thỉnh thoảng lại nháy nháy con mắt, tò mò nhìn tới hai sư đồ phía trước.
"Sư phụ thật xin lỗi, người dạy con đao pháp đều học không xong, con thật là vô dụng".
"Ha ha… đồ nhi ngoan, người thật làm cho sư phụ kinh ngạc. Chẳng những thiên tư hơn người, tâm chí kiên định, ngộ tính lại cực cao, bộ Cơ bản đao pháp này của ta đừng nghe tên mà tưởng chẳng ra sao, nó chính là hội tụ hàng trăm phương pháp dùng đao trong thiên hạ, cho dù nói đây là đao thức phức tạp nhất trên giang hồ cũng không phải là quá. Nghĩ không ra chiêu thức phức tạp như thế, ngươi xem vi sư diễn một lần là đã có thể ghi nhớ hơn phân nửa, thực là làm lão phu xấu hổ! Với tình huống của ngươi bây giờ, tin tưởng không cần tới hai mươi năm đã có thể đạt tới cảnh giới đao đạo đại thành. Đến lúc đó, giang hồ nhất định có chỗ đứng. Mà nếu ngươi có thể đem linh dược trong cơ thể hoàn toàn hấp thu, tin tưởng có thể ngang dọc giang hồ".
"Có thật không?" Tiểu Minh Hữu tinh thần chấn động, lập tức cúi đầu nói: "Còn tới hai mươi năm! Phải lâu đến vậy sao?" Hài tử này hai nắm tay nắm chặt, chân mày nhíu lại, trong mắt không khỏi lộ ra nét thương cảm.
Khấu Phỉ kẻ đã thành tinh, thế nào không rõ suy nghĩ trong lòng hài tử, cho nên khuyên:
"Đồ nhi ngoan, hai mươi năm đối với đao giả chúng ta theo đuổi mà nói, đã xem như là rất ngắn. Trong đó cần kinh lịch qua bao nhiêu thử thách, mới có thể tìm tới chân ngã, vi sư chính là từng bước từng bước như thế mà đi. Người phải nhớ kỹ, cừu hận cũng không phải toàn bộ sanh mệnh, đấy chỉ là một trách nhiệm của người thôi".
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tiểu Minh Hữu, Khấu Phỉ kiên nhẫn khuyên: "Người cũng nghe qua chuyện xưa của Nhạc Phàm tiểu huynh đệ, hẳn là biết được cừu hận của hắn không dưới ngươi, sự trải qua khổ nạn vượt xa những điều mà ta có thể hiểu được. Nhưng người cũng thấy, hắn cũng không phải vì cừu hận mà sống. Nhạc Phàm tiểu huynh đệ vì tìm kiếm thân nhân của mình, thậm chí ngay thâm cừu đại hận cũng có thể buông, lòng dạ thế trong thiên hạ cũng không tìm ra mấy người, tại trong mắt vi sư, hắn so với bất luận kẻ nào đều kiên cường hơn… Hài tử, người có thể lấy cừu hận là động lực để truy cầu lực lượng, nhưng người không thể để cừu hận che mờ đôi mắt. Người thử phóng tâm cảm thụ một chút sự vật chung quanh, vì bằng hữu bên người mà tự ngẫm lại, bọn họ quan tâm ngươi, bảo vệ ngươi, không muốn ngươi sống trong đau khổ, chỉ hi vọng ngươi vui sướng hơn, tốt hơn".
Tiểu Minh Hữu ngây ra, hai con mắt linh động, cũng lộ ra vẻ phức tạp không hợp với tuổi.
Khấu Phỉ biết được hài tử tâm lý còn đang giằng xé, lúc này chính là phải dẫn lối cho đúng: "Đồ nhi ngoan, không nên chờ mất đi rồi mới quý trọng cái đã có… Hối hận, vĩnh viễn đều là sự đau khổ tột cùng" Bất giác, Khấu Phỉ ánh mắt trở nên mơ hồ, nhớ lại rất nhiều rất nhiều năm về trước, ánh mắt dần dần u buồn, cuối cùng thở dài: "Ta vẫn tưởng rằng tự mình còn rất trẻ, nhưng phiền muộn, thở dài đấy đã chứng minh ta đã già, thật là già rồi!"
Qua một lúc ngây người, Tiểu Minh Hữu rốt cuộc hồi tỉnh, y phục đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngẩn người ra, Tiểu Minh Hữu mới minh bạch mình vừa tiếp thụ tẩy rửa tâm ma, vội vàng xoay người quỳ trên mặt đất thưa: "Sư phụ, Minh Hữu biết được nên làm thế nào rồi, Minh Hữu sau này sẽ không để mọi người thất vọng".
"Ha ha… Tốt tốt lắm, nam tử hán đại trượng phu, chính là phải đỉnh thiên lập địa, đây mới đúng hảo đồ nhi của Khấu Phỉ ta!" Khấu Phỉ cười lớn: "Tâm tính kiên định như thế, nói không chừng người sau này còn có thể siêu việt hơn tiểu tử Lý Nhạc Phàm kia, ha ha…"
Tiểu Minh Hữu cúi đầu suy tưởng, rồi mới hiếu kỳ hỏi:
"Sư phụ, nếu người cùng ca ca tóc bạc giao chiến, ai lợi hại hơn?"
"Ách! Việc này, việc này…" Tiểu hài tử hiếu kỳ chính là bình thường, chỉ là làm khó Khấu Phỉ ấp a ấp úng một phen: "Nếu là luận đao pháp, vi sư hẳn là có thể tương đương với hắn…"
"Tương đương?" Tiểu Minh Hữu giật mình nói: "Thì ra sư phụ cùng ca ca tóc bạc lợi hại như nhau".
"Ha ha…"
Trong tiếng cười vang, Không Văn cùng Thái Tiêu từ động Đạt Ma đi tới, nói lớn: "Hay cho Khấu Phỉ người, trước mắt đồ đệ thật biết giữ mặt mũi, ngươi nếu cảm thấy có thể được như thế, không bằng đi tìm tiểu huynh đệ đánh một trận đi, ta cùng với lão hòa thượng vì các người làm chứng thì thế nào?"
"A di đà phât, thiện tai, thiện tai!" Không Văn mỉm cười, chắp tay nói: "Nghĩ không ra Khấu huynh lại có thể nói ra đạo lý như thế, khó nghĩ, khó nghĩ…"
"Ta khinh!" Khấu Phỉ râu dựng đứng, bất phẫn nói: "Các người chưa thấy qua thủ đoạn của hắn, ở chỗ này mà châm chọc cái rắm chó gì! Tiểu tử kia thật chính là kẻ tàn nhẫn, xuất thủ tất tung toàn lực, hơn nữa hết thảy đều là chiêu thức liều mạng, ta nếu cùng người như thế đánh mới đúng là điên! Nói lại, nếu chúng ta thật sự động thủ, cho dù ta có thắng hắn, chỉ sợ là cũng tại trên giường nằm tới mười ngày nửa tháng".
Không Văn lắc đầu nói: "Lý cư sĩ trong những người bần tăng bình sanh đã gặp chính là sát khí nặng nhất, nếu là hắn toàn lực xuất thủ, tất nhiên là cục diện không chết cũng phải bị thương mới xong".
"Không sai!" Thái Tiêu cũng đồng ý: "Có thể tại chiến trường chém giết bốn năm không ngã, người như vậy đích xác rất đáng sợ. Bất quá, duy nhất khiến lão phu kính nể, chính là tâm tính bảo trì của hắn. Bốn năm chiến trường, sát nhân tới ngàn vạn còn có thể bảo trì bản tâm bất nhiễm, nếu không tận mắt thấy, ai có thể tin tưởng. Ài…"
Ba người Khấu Phỉ đều là lão nhân tại giang hồ, bọn họ tự nhiên rõ ràng chiến tranh tàn khốc. Bọn họ vốn xem ra người từ chiến trường đi ra, máu tanh thấm tận xương tủy. Bởi vậy, khi bọn họ gặp Nhạc Phàm, càng vì sự khác lạ này mà tò mò. Nói tới nói lui, Tiểu Minh Hữu lại vẫn hiếu kỳ: "Sư phụ, theo mọi người nói như thế, ca ca tóc bạc có phải rất lợi hại hay không? So với người càng lợi hại hơn?"
Khấu Phỉ xấu hổ gãi gãi đầu, thật khó mà mở miệng.
"Hắc hắc… Lão tiểu tử, người cứ làm ra vẻ đi! Xem người có thể như thế tới khi nào?" Thái Tiêu nắm được cơ hội khó được này, hung hăng châm chọc một phen, sau đó mở miệng nói: "Minh Hữu, sư phụ người không có muốn nói, lão đạo nói cho người… Mặc dù ta cùng với Nhạc Phàm tiểu huynh đệ không có chân chính giao thủ, nhưng từ hôm qua khi hắn tiếp ta một kiếm, lão đạo có thể cảm nhận được lực lượng cường đại của hắn, thuần túy dũng mãnh phi thường! Ngay cả sư phụ ngươi cũng không hơn được. Hơn nữa nhìn bộ dáng lão tiểu tử bây giờ thì biết, bọn họ hai người nếu là thật sự động thủ, sư phụ người sao là đối thủ của tiểu huynh đệ ấy! Lão tiểu tử, người có thấy ta nói có đúng không? Ha ha…"
"Cười? Cười cái rắm! Các người giỏi thì hãy cùng tiểu tử kia mà thử sức!" Khấu Phỉ tức giận nói: "Cũng không biết tiểu tử kia tu luyện như thế nào, không sư phụ hướng dẫn cũng có thể mạnh như thế, quả thực là quá sức biến thái, nếu không nhìn hắn hình dáng con người, thì sẽ tưởng hắn là yêu quái… Trong mấy lão gia hỏa chúng ta, sợ là chỉ có Tiết Thiên Lan lão già nọ mới có thể cùng tiểu tử này đấu một trận!"
Thái Tiêu cũng không hề phản bác, chỉ là vuốt cằm gật gật đầu.
"A di đà phật!" Không Văn thở dài: "Đáng tiếc Tiết cư sĩ nhiều năm rồi không xuất hiện trên giang hồ, cũng không biết hắn bây giờ ra sao!"
"Sư phụ, Tiết Thiên Lan kia là ai? Rất lợi hại à?" Tiểu Minh Hữu vẻ vô tội nhìn chằm chằm vào Khấu Phỉ, khiến lão không khỏi buồn rầu, xem ra trên giang hồ rất nhiều thường thức cần phải nhanh chóng dạy cho đệ tử, nếu không nói ra ngoài thật là bị người cười đến r宧 răng.
Chấn chỉnh lại sắc mặt, Khấu Phỉ chậm rãi nói: "Giang hồ cao thủ rất nhiều, nhưng có không ít người thành danh, được xem là nhóm mạnh nhất trong số đông cao thủ, phân biệt chính là hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ hiện nay. Trong đó hắc đạo có Long vương Thủy Thiện, Lôi quân Lôi Tráo Thiên, Thiên Tà tông chủ Quan Mạc Vân, Thanh bang Đại đương gia Hướng Nhược Hải, Ác nhân cốc lão đại Cừu Hận Huyết, Ngũ độc giáo giáo chủ Mạnh Hồn, Thần long giáo Xà Vô Quân, Độc ẩn Dược vương Hồ Bất Quy, Quỳ hoa cung chủ Minh Tâm, Đạo thần Tư Không Tuyệt".
"Những người này mỗi người đều rất lợi hại, nhất là Long vương Thủy Thiện, Lôi quân Lôi Tráo Thiên, nếu là đơn đả độc đấu, vi sư có thể cùng Lôi Tráo Thiên đánh ngang tay, nhưng thua Thủy Thiện một bậc. Đương nhiên, đó là việc trước đây, bây giờ người nào lợi hại hơn còn chưa biết… Mặc dù hắc đạo thế lực cường đại, nhưng cũng không làm gì được chính đạo. Bởi vì trong thập đại cao thủ của chúng ta, có một vị được mọi người công nhận là kiếm giả cực mạnh, đó là Kiếm thánh Tiết Thiên Lan. Lão gia hỏa này lấy kiếm nhập đạo, công lực vô cùng cao, là người chính khí, hơn nữa, hắn hơn mười năm trước đã tiến nhập thiên đạo chi cảnh, hiện tại tin rằng càng lợi hại hơn".
Tiểu Minh Hữu âm thầm ghi nhớ những người này, lại hỏi tiếp: "Sư phụ, vậy còn các cao thủ khác thì sao?"
Khấu Phỉ cười nói: "Bạch đạo thập đại cao thủ thì Kiếm Thánh Tiết Thiên Lan cầm đầu, sau đó chính là vi sư ta, mọi người khách sáo, cho lão phu cái tên là Đao si, thật không sai. Hắc hắc… Sau đó chính là Không Văn lão hòa thượng, Thái Tiêu xú đạo sĩ, Đông Phương thế gia Đông Phương Minh Không, Thiên hạ hội lão đại Thượng Quan Phi Hồng, Âm Dương thư sinh Điêu Minh, Thủy Nhu tiên tử Cửu Huyền, lão đầu đà Mạc Bắc, còn có chính là lần trước tại trấn Chương Đức cứu người - Mạnh Trường Thiên. Những người này trong chính đạo tuyệt đối là cao thủ đứng đầu, đương nhiên, so với vi sư, còn kém rất nhiều! Ha ha ha…"
Thái Tiêu lạnh lùng trừng mắt với đối phương, sau đó mới chuyển hướng tới Tiểu Minh Hữu nói: "Sư điệt, người vạn lần đừng học sư phụ người bệnh khoác lác kia. Nhìn bộ dáng hắn, đứng hàng lão nhị mà vênh vang đắc ý, người không biết còn tưởng hắn là thiên hạ đệ nhất chứ…"
"Xú đạo sĩ, người…"
"A di đà phật, thiện tai, thiện tai!" Thấy không khí không ổn, Không Văn vội xen vào: "Kỳ thật Khấu huynh phẩm tính chính là rất tốt!"
"Xú đạo sĩ nghe đi, nghe đi, chính là lão hòa thượng thành thật!" Khấu Phỉ ngẩng cao đầu, thiếu chút nữa là rớt ra khỏi cổ.
Chứng kiến sư phụ mình không biết xấu hổ như thế, Tiểu Minh Hữu trong lòng thầm than, hận không được kiếm được chỗ mà chui. Dù sao, người người đều có sự hổ thẹn…
Chính ở đây thì, một thanh âm vang vọng cả đỉnh Thiếu Thất: "Khấu Phỉ, Không Văn, Thái Tiêu, ba lão gia hỏa các người còn không đi ra cho ta! Đại gia Mạc Bắc đã tới… Ha ha ha…"
Ba người Khấu Phỉ có chút ngớ người, không khỏi nhìn nhau.
"Lại có lão bằng hữu tới, nơi này thật đúng là náo nhiệt!" Bị người chiếm tiện nghi ba người cũng không tức giận, Khấu Phỉ kéo Tiểu Minh Hữu, cười to: "Đồ nhi ngoan, đi mau, đi mau, lại có lễ vật đưa tới…"
Lại là sư thúc? Còn không kịp phản ứng, Tiểu Minh Hữu đã bị Khấu Phỉ nâng lên, hướng chân núi mà phóng xuống.
Không Văn, Thái Tiêu bất đắc dĩ cười, lắc mình ly khai.
"Gầm…"
Tiểu Hỏa thấy người người đều biến đi, cảm thấy nhàm chán, đành phải lay động thân hình đi tới.

Bất kể Thiếu Lâm Tự náo nhiệt như thế nào, trong Tàng kinh các sự yên lặng vẫn như lúc đầu, không có nửa điểm ảnh hưởng.
Nơi này tựa hồ ban ngày cùng đêm tối không có sự khác nhau, vĩnh viễn đều là ánh sáng lờ mờ.
Thời gian dần dần qua đi, Nhạc Phàm tay cầm phật kinh, cũng không biết ngồi đã bao lâu. "Hô… Phật môn kinh điển quả nhiên bác đại tinh thâm!" Thở ra một trọc khí, Nhạc Phàm khép lại kinh thư, nhắm mắt tinh tế tự ngộ những gì hiểu được trong lòng, bất tri bất giác, một thân tu vi cảnh giới lại đề thăng.
Phật pháp nói cứu tinh thần chí thượng, tu chính là đại trí tuệ, cùng đạo gia chi cảnh "Thương thiện nhược thủy, thái thượng vong tình" tuy có khác nhưng cùng công dụng. Cả hai bên đều là theo đuổi cảnh giới thăng hoa, chỉ là phương pháp có chút khác biệt.
"Thì ra là như thế…"
Từ ngộ tỉnh ra, tinh thần Nhạc Phàm trở nên phấn chấn, trong lòng càng thông đạt tự nhiên. Lần này thông qua cảnh giới trong phật kinh miêu tả, hắn đối với tình huống của bản thân có sự hiểu rõ sâu hơn, nhất là Tiễn hồn trong Thức hải vì sao mà có cũng đã giải được đôi chút.
Theo lời của Phật gia, tinh thần lực chính là "Tuệ luân", có ý là trí tuệ chi lực, mà Thức hải cũng chính là điểm xuất phát của trí tuệ, cảm xúc. "Tuệ luân" mà biểu hiện cơ bản nhất chính làm cảm nhận hoàn cảnh chung quanh, cũng chính là "Linh giác" phóng ra ngoài theo như lời cao thủ giang hồ.
Song Nhạc Phàm lúc nhỏ thông qua Dưỡng Tâm kinh tu luyện tinh thần lực cường đại, linh giác tự nhiên phi thường lợi hại, rồi sau đó, lại vì áp lực từ vô số lần vào sinh ra tử, tinh thần lực cùng linh hồn của hắn hợp lại với nhau tới cực cao, vì thế sinh ra Tiễn hồn vượt qua sự tưởng tượng của thường nhân, về phần vì sao hình dáng nó là tiễn mà không phải dạng khác, có thể là có liên quan tới hắn là một thợ săn. Bởi vì Tiễn hồn hình thành, tinh thần lực Nhạc Phàm sinh ra biến đổi về chất, Linh giác cũng theo đó tiến hóa thành thực chất Linh thức, công hiệu càng phi phàm. Chợt mở bừng hai mắt, hai đạo tinh quang bạo xạ ra, luồng sáng lóe lên xua đi hắc ám.
Lúc này, Nhạc Phàm không thấy mệt nhọc, ngược lại tinh thần càng nhẹ nhàng khoan khoái. Tiếp theo, hắn tùy ý đọc tiếp các phật kinh khác, trong lòng lại không còn minh ngộ gì nữa, vì vậy mới chuyển hướng tới tầng thứ hai Tàng kinh các.
"Chẳng trách thế nhân có lời, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm. Cũng khó trách, Thiếu Lâm Tự chứa nhiều võ công bí tịch như thế, hơn nữa mỗi loại đều là kỳ công tuyệt học trên giang hồ, vượt xa không một môn phái nào có thể so sánh. Căn cơ hùng hậu như thế, Thiếu Lâm tất nhiên là trường thịnh bất suy…"
Lầu hai mặc dù nhỏ hơn, nhưng trước mắt bày một loạt võ công bí tịch, kinh điển kỳ học, làm Nhạc Phàm không khỏi cảm thán.
Thiếu Lâm bảy mươi hai tuyệt kỹ: Nhất chỉ đầu thiện, Một trăm lẻ tám lộ phong ma trượng pháp, Đại lực kim cương chưởng, Phục ma trượng pháp, Đa la diệp chỉ, Như lai thiên thủ chưởng, Kim cương bàn nhược chưởng, Sư hống công, Kim cương bất phôi thần công, Niêm hoa chỉ, Vô tướng kiếp chỉ, Tu nhị sơn chưởng, Vi đà xử, Ca sa phục ma công, Cầm long công, Long trảo thủ, Nhiên mộc đao pháp, Bàn nhược chưởng, Ma ha chỉ, Tụ lý càn khôn, Thiết bố sam, Đạt ma kiếm pháp, Triêm y thập bát điệt… Ở một bên các bí tịch lại còn không ít công pháp được các tiền bối tâm đắc ghi lại.
Nhìn các võ công tuyệt học chất như núi, Nhạc Phàm không khỏi buồn phiền: "Nhiều bí tịch như thế bản thân có thể học được không ít, nhưng phải thế nào hạ thủ cho tốt đây? Thật không có khả năng đọc hết tất cả? Ài…"
Lúc này, Nhạc Phàm đi qua một phiến gỗ phủ tro bụi, trong lúc vô tình liếc mắt, tựa đề của một quyển sách đã lập tức hấp dẫn ánh mắt hắn.
Đây cũng không phải là võ công tuyệt học gì lợi hại, chính là nó hấp dẫn Nhạc Phàm tại cái tên – Thập phương đại tàng phật thủ ấn.
Chính là về Thủ ấn công pháp?
Nhạc Phàm trong lòng ngẩn ra, đề cập tới thủ ấn, hắn không chút do dự liền cầm lấy, chăm chú xem một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.