Thương Thiên

Chương 324: Tố nhất hồi đại hiệp




Mặt trời lên cao, đã chính ngọ.
Cảnh sắc Hồ Quảng, sườn núi phía Bắc cỏ xanh phủ kín, hai thiếu niên đang nằm tự tại, tán gẫu không ngớt.
"Ông nội nó! Được rồi tiểu Đinh tử, cái gì độc cái gì rùa đen ra sao rồi?"
"Hắn kêu là Độc Ẩn Dược Vương Hồ Bất Quy".
"Quản hắn là cái gì quy hay không quy, mười phần chính là lão độc ô quy. Nếu không phải hai ta nhân phẩm tốt, chỉ sợ là cả cái mạng cũng bị lấy đi!"
"Nhân phẩm tốt? Không phải trong cơ thể nguyên khí có thể giải độc sao?"
"Người.. chết đi! Quên đi, tiểu gia lại đi nói với kẻ đầu gỗ này".
"Không nói thì không nói, ta còn được nghỉ ngơi một lúc, đỡ phải mệt nhọc".
"Làm tức chết lão tử mà! Độc ô quy thật sự là âm hồn bất tán, đuổi theo chúng ta đã nửa tháng, mà còn không tha, thật con mẹ nó gặp quỷ…"
"Đúng vậy! Nếu không phải chúng ta chạy trốn nhanh, sợ rằng đã sớm thành hôi bụi rồi".
"Hừ hừ, trước hết làm cho độc ô quy đắc ý một chút, một ngày nào đó tiểu gia sẽ cho mông người nở hoa, hai bên thật lớn…"
"Hắc hắc… ta cũng nghĩ như thế…"
Hai người đúng là Long Tuấn cùng Đinh Nghị mới bước vào giang hồ. Lúc này, bọn họ khóe miệng ngậm nhánh cỏ, trên mặt thì thỉnh thoảng cười cười, nếu không biết nội tình, người ta còn tưởng bọn họ đang tắm nắng, thụ hưởng cuộc sống chứ. Ai có thể nghĩ tới, hai người bọn họ đang chạy trốn trối chết?
Hơn mười ngày trước, Long Tuấn và Đinh Nghị rời kinh thành, vốn định thẳng tới Lạc Dương xem náo nhiệt một phen, không ngờ nửa đường gặp phải tặc tử âm thầm bắt trộm con gái nhỏ tuổi… Nghĩ xem hai người đều là thiếu niên nhiệt huyết, sao có thể để sự việc như thế phát sinh. Vì vậy, bọn họ lén lút theo dõi tặc tử cho tới tận hang ổ "Độc vương cốc".
Nhắc tới thì "Độc Vương cốc" rất có địa vị, bởi vì nó được tính là giang hồ cấm địa, mặc dù không bằng tam đại cấm địa thần bí, nhưng cũng là khắp nơi đầy sát ý, hung hiểm dị thường. Cả sơn cốc chướng khí vừa dày vừa độc, nếu không phải Long Tuấn cùng Đinh Nghị tu luyện nguyên khí có thể chống độc chướng, bọn họ cũng không thể bám theo tới tận cùng.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã bị dọa mà nhảy dựng lên, nguyên lai giang hồ hung hiểm Độc vương cốc lại là một cái ổ bẩn thỉu ô uế. Nhìn tới những nữ tử bị bắt giữ làm nhục tại đây, Long Tuấn cùng Đinh Nghị trong cơn giận dữ đã đem tất cả người trong Độc Vương cốc phế bỏ, cũng trợ giúp các nữ tử chạy thoát. Lúc rời đi, hai người còn không quên phóng hỏa, hung danh một thời Độc vương cốc cứ như vậy hóa thành tro bụi. Đương nhiên, cũng bởi vậy mà bọn họ đã đắc tội với chủ nhân Độc Vương cốc, Độc ẩn dược vương Hồ Bất Quy.
Hơn mười năm tâm huyết hủy hoại chỉ một phút chốc, Hồ Bất Quy sao có thể cam tâm, từ đó một đường đuổi giết hai người cho đến nay.
Nghỉ ngơi một hồi, Đinh Nghị xoay người, nhìn quanh rồi bảo:
"A Tuấn, người xem chúng ta đã chạy rất xa rồi, đây là nơi nào nhỉ?"
"Ồ" Long Tuấn theo thế lý ngư đả đỉnh, nhảy dựng lên đánh giá xung quanh tới hồi lâu, chung quanh cỏ cây rậm rạp, một mảng hoang vu, chính là không có nửa người ở, cuối cùng cả giận chửi: "Phía sau độc ô quy hung ác truy đuổi, ta sao còn rảnh rỗi mà nhìn đường! Có quỷ đại gia mới biết được đây là địa phương quỷ quái nào! Ài… Đáng thương ta mộng đẹp giang hồ, đã bị độc ô quy đáng chết nọ hủy mất!"
Định Nghị vô lực bảo: "Thôi đi, có thể còn sống là tốt rồi!"
"Hắc hắc, bây giờ ta mới thể hiểu được tâm tình sư phụ lúc mới xuất hiện tại giang hồ thì bị người đuổi giết, thật là kích thích!" Long Tuấn hưng phấn vung vung tay, rồi lại nằm xuống.
"Người tự mà tính đi, sư phụ lúc đầu chính là một đường chém giết mà đi, sau giết cho tới khi người khác đều vì thế mà sợ, còn gọi Sát thần, thật uy phong! Nhìn lại chúng ta, một đường bị người truy tới không biết nơi nào mà chạy, bây giờ đến đâu, cũng không rõ, khác nhau không chỉ nửa điểm chứ!" Đinh Nghị hừ nhẹ, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ.
"Nhìn lại xem địa phương nào có người để hỏi đường".
"Hỏi đường? Núi hoang dã này, lấy đâu ra…"
Đang nói chợt dừng lại, cũng là vì xa xa truyền tới tiếng vó ngựa.
"Ha ha, vừa nói tào tháo, tào tháo tới. Chúng ta vận khí thật không tệ!" Hai người nhìn nhau, trên mặt không khỏi mừng rỡ tươi cười.
Đinh Nghị đang muốn tiến lên, Long Tuấn lại vịn vai kéo lại bảo: "Địch bạn khó phân, chúng ta trước tiên xem tình hình ra sao, tránh gặp phải phiền phức".
"Được!"
Trong hai người Long Tuấn luôn tinh minh, Đinh Nghị tự nhiên nghe theo hắn, vội vàng nép vào sườn núi, lẳng lặng nhìn tới trước.
Trên đường sơn đạo, một đám nhân mã chậm rãi tới, trong đội ngũ còn có xe hàng, tại mỗi cột cờ trên xe, có khắc một đầu kim long, dưới ánh mặt trời phản quang lập lòe.
Quan sát hồi lâu, Đinh Nghị nhìn đám người không thấy khả nghi chậm rãi đi qua, đứng dậy bảo: "A Tuấn, ta xem bộ dáng bọn họ, chắc là tiêu sư tiêu cục nào đấy, không giống người xấu gì, chúng ta nhanh theo sau hỏi đi".
"Bốp…" Một tiếng vang lên, Long Tuấn đã cho Đinh Nghị một đá.
"Long Tuấn… Tiểu tử người làm cái gì? Đau quá" Đinh Nghi vốn đang hăng hái tiến tới hỏi đường, lại bị người đá cho một cái, có là ai thì cũng muốn nổi khùng?
Mà Long Tuấn chính là tức giận mắng: "Thôi đi, người da dày hơn thịt, còn biết đau sau? Tiểu gia đánh người để ngươi nhớ lâu lâu một chút, ngươi cứ như vậy đi tới, không phải là bị loạn tiễn bắn chết, lúc đó còn cần ta đào hố cho không".
"Cái gì?" Đinh Nghị ngẩn ra, hắn biết đối phương là nói thật.
Long Tuấn đau đầu, vỗ trán kêu khổ: "Nhân gia chính là áp tiêu huynh đệ, người cho mình là Phan An hay là Tái Điêu Thuyền? Cứ thế mà tới, bọn họ không nhận chúng ta là cướp tiêu chắc, còn có thể mà khách khí, đừng nói là hỏi, có thể bình yên quay ra đã không tệ rồi".
"A" Đinh Nghị cả kinh: "Vậy chúng ta giờ làm sao?"
Long Tuấn ngẩng đầu quan sát rồi bảo: "Làm sao là làm sao? Lặng lẽ bám theo họ, sau đó tùy cơ mà hành động".
"Chúng ta phải thế nào là tùy cơ mà hành động"
"Chính là đến lúc đó xem tình hình".
"Tình hình gì?"
"Thôi im đi! Ta phát giác người càng ngày càng nhiều chuyện".
"Thúi lắm, lão tử lúc nào nhiều chuyện? Không phải hỏi người chính sự sao? Còn làm bộ làm dáng!"
Trên sơn đạo, hơn mười người theo tiêu xa chậm rãi mà đi, phía trước đội ngũ, một già một trẻ dẫn đường, vẻ mặt có chút thoải mái.
"Lục gia gia, chúng ta còn phải bao lâu nữa mới tới nơi. Đã mấy ngày không được tắm rửa, ngài xem con bẩn thỉu muốn chết rồi".
"Tiểu nha đầu ngươi thật là… Đã sớm bảo người đừng đi theo, ngươi lại hết lần này tới lần khác không nghe, đây là tự làm tự chịu".
"Hừ! Lục gia gia thật đáng ghét, Tiểu Thanh không để ý tới người nữa".
"Được lắm được lắm, tiểu nha đầu quả là tinh quái. Qua đỉnh núi này là thành Tương Dương, dù sao tới đại hội còn một khoảng thời gian nữa, chúng ta có thể nghỉ ngơi, tắm rửa tại đó".
"Ha.ha… Tiểu Thanh biết Lục gia gia rất tốt với con".
"Ha ha ha…"
"Xào… xào…"
"Dừng lại…"
Phía trước đột nhiên truyền tới một trận động tĩnh, lão giả vội khoát tay, đội ngũ phía sau lập tức dừng bước, đề phòng nhìn hai bên vách núi.
"Lục gia gia, có phải có động tĩnh gì không?" Tiểu cô nương sờ sờ đoản kiếm bên hông, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Lão gỉa trấn định gật gật đầu, sau đó nhảy xuống ngựa, tiến lên cất cao giọng: "Lão phu Lục Tầm, lần này Long Uy tiêu cục đi qua quý địa, thỉnh các lộ anh hùng lưu lại một đường cho chúng ta qua, lão phu nhất định có hậu lễ bái thượng".
Tiểu cô nương cũng học theo một bộ dáng, âm sắc giòn tan lớn tiếng: "Ta là Long Uy tiêu cục Tạ Tiểu Thanh, lần này áp tiêp ngang qua quý cảnh, mong các vị anh hùng mở đường, mở đường…"
"Hừ" Không khí khẩn trương đột nhiên bị người đánh vỡ, mọi người không khỏi lo lắng.
Ngay lúc cả tiêu đội ngẩn người, phía trước tại đỉnh núi đột nhiên lao ra một đoàn nam tử trong tay binh khí, chặn cả con đường, ít ra cũng tới hai trăm người. Bọn họ mỗi người tóc tai tán loạn, quần áo dơ bẩn, vẻ mặt hung ác, ánh mắt tham lam, không cần giới thiệu cũng biết, bọn họ chính là cường đạo điển hình, sơn tặc.
Cách đó không xa tại trong bụi rậm, Long Tuấn lộ ra nửa đầu, hắc hắc mà cười: "Tiểu Đinh tử, người xem tiểu nha đầu thật có ý tứ".
"Là có chút ý tứ" Đinh Nghị mơ hồ nói: "Bất quá, tiểu cô nương nọ ta hình như đã gặp qua ở đâu, như thế nào nhất thời nhớ không ra".
"Hắc hắc! Nghĩ không ra tại hoang sơn dã lĩnh như địa phương này còn có việc hay để xem" Long Tuấn lẩm bẩm: "Long Uy tiêu cục… Long Uy tiêu cục… ta hình như đã nghe qua ở đâu".
Đinh Nghị cũng gật gật đầu theo: "Đúng vậy, ta cũng là đã nghe rồi, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?"
"Nên làm cái gì thì làm cái đó…"
"Đó là làm gì? Có phải nên hỗ trợ hay không?"
"Sư phụ đã từng nói, chúng ta tu luyện cảnh giới phi thường mơ hồ, căn bản vô pháp luận ra. Mà trong giang hồ, cảnh giới võ công chia là dẫn khí kỳ, tụ khí kỳ, luyện khí kỳ, hóa khí kỳ, chu thiên kỳ, tụ đỉnh kỳ, tiên thiên kỳ. Từ đây mà tính, chúng ta bây giờ hẳn là thuộc về chu thiên kỳ đại thừa nhất lưu cao thủ".
Long Tuấn cười hà hà, Đinh Nghị vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Vậy thì sao?"
Cười nhẹ Long Tuấn giải thích:
"Cho nên, người xem lão đầu nọ, tinh khí nội liễm, nhãn ẩn thần quang, sợ là đã nhập tới tiên thiên cảnh giới, mà sơn tặc này luyện khí kỳ còn chưa tới, chênh lệch lớn như thế còn muốn chúng ta lên hỗ trợ sao?"
"Ồ! Thì ra là như thế" Đinh Nghị bừng tỉnh.
"Chỉ bất quá…" Đang nói lại chuyển giọng, Long Tuấn tiếp tục: "Chỉ bất quá, tiêu cục họ Long, ta cũng họ Long, chỉ nhìn ở chỗ đồng danh tính, chúng ta tự nhiên không có thể không quản! Đi, hắc hắc…"
"A" Đinh Nghị thiếu chút thì tức giận mà hộc máu, nói đi nói lại một vòng, cuối cùng lại là muốn động thủ: "Vậy, vậy nên làm gì bây giờ?"
"Còn ngây ra làm gì, nhanh đi hỗ trợ".
"Ha ha, nghĩ không ra lão tử hôm nay cũng muốn thành một hồi đại hiệp".
Đợi sơn tặc đứng vững, tên cầm đầu sơn tặc tiếp lên một bước, trên vai vác thanh gậy răng sói rất lớn, tay chống bên hông, ngẩng đầu quát: "Núi này đại gia mở, rừng này đại gia trồng, nếu muốn đi qua, tất cả mọi vật đều để lại".
"Đem mọi vật đều để lại – đem vật để lại…"
Phía sau cả đám sơn tặc giơ cao binh khí hét lên phụ họa, không khí đề cao dị thường.
Nhìn rõ tu vi đối phương, Lục Tầm cười nhạt, không thèm để ý. Tạ Tiểu Thanh càng là hưng phấn: "Ha ha… Chỉ bằng đám tiểu mâu tặc các người còn dám cướp tiêu xa của Long Uy tiêu cục ta, quả thực không biết chết sống… " Lập tức, tiểu cô nương rút ra đoản kiếm, hoa hoa lên bảo: "Bổn cô nương cho các người nếm thử lợi hại của Long Uy tiêu cục, mọi người…"
Đang nói chợt dừng lại, mọi người chỉ thấy bên rừng đột nhiên lao ra hai thân ảnh.
"Lộ bất bình phải can thiệp, sự bất bình có người quản, lộ kiếm bất bình, bạt đao tương trợ".
"Ban ngày ban mặt, dưới ánh mặt trời, các người dám cướp của hành hung, còn không mau đầu hàng?"
Một loạt lời chính nghĩa ngang nhiên hô lên, hai người nhanh chóng nhập vào đám sơn tặc, đánh đập tàn nhẫn, còn chưa có liếc mắt tới đám người Lục Tầm.
Mọi người nhất thời há hốc miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.